Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em
Chương 20 : Đèn đóm rực rỡ về đêm
Đoàn xe ngủ đêm ở nhà nghỉ bên cạnh cây xăng trong thị trấn.
Sau khi đăng kí, cả đám bắt đầu hoạt động tự do.
Trình Lê ở chung với Phương Tôn. Trình Lê xuống lầu trước một bước, ngồi trong đại sảnh tầng một của nhà nghỉ.
Nhà nghỉ bố trí cao hơn diện mạo đơn sơ mà Trình Lê tưởng tượng ra sau khi thấy bề ngoài màu xám đơn giản của nó.
Sàn nhà toàn là gạch men sạch sẽ bóng loáng, phần chính trên mặt tường là giấy dán tường tô tem (1) rồng, một bên ốp viền bằng gạch men.
(1) Tô tem: động vật hay thực vật người nguyên thủy sùng bái, coi là tổ tiên của thị tộc.
Giữa mặt tường treo mấy bức tranh.
Kết hợp với sự phát triển của ngành công nghiệp tình dục mà tài xế Bố Hợp
Lực Tề nói, ngược lại thật sự rất có đặc trưng địa phương.
Bức tranh lớn nhất là ảnh khỏa thân của một nhóm con gái.
Ngoài ra còn có tranh sơn dầu phong cảnh miền quê Tây Âu, tranh thủy mặc Giang Nam.
Đủ mọi phong cách giao hội va chạm nhau, chẳng hề hài hòa, nhưng không nhìn kĩ thì cũng không thấy đột ngột lắm.
Trình Lê không nhìn mấy bức tranh quá lâu, cái khiến cô cảm thấy hứng thú nhất là một cánh cửa tủ ở giữa đại sảnh.
Bệnh nghề nghiệp nổi lên, cô giám định được chất liệu của cánh cửa. Là gỗ tử đàn mà cô yêu tha thiết, gỗ tử đàn mà từ thời Minh – Thanh đã trở thành chất liệu chính của các đồ dùng cung đình.
Thời nhà
Minh, nguồn tài nguyên trong nước gần như đốn chặt hết, người trong nước lại đi đến Nam Dương để vận chuyển, gỗ tử đàn tích trữ dùng tiếp đến tận thời nhà Thanh. Hiện nay Cố Cung vẫn có lượng nguyên liệu cổ tích trữ, mấy năm trước khi phục chế đồ gỗ còn có thể xin phần góc để dùng.
Tử Cấm Thành và màu tím trong gỗ tử đàn, không chỉ là màu sắc, mà còn là biểu tượng của địa vị hoặc điềm lành.
Trên phạm vi toàn thế giới, vật dụng nhỏ và đồ gia dụng bằng gỗ tử đàn lớn có rất nhiều vật quý báu. Ngược dòng về đồ gia dụng cổ bằng gỗ tử đàn làm ba trăm năm trước, giá bán đấu giá có thể đạt đến con số mấy trăm triệu.
Trình Lê đi lên trước quan sát tỉ mỉ một hồi theo đường vân lông trâu (2) xoăn rõ ràng trên cánh cửa, vừa định xác nhận xem cánh cửa tủ này có dấu vết ghép với chất liệu gỗ khác hay không, Diệp Liên Thiệu và mấy người khác từ trên lầu đi xuống, đi ngang qua cô, Diệp Liên Thiệu tách khỏi nhóm rồi dừng lại.
(2) Vân lông trâu:
**
Trong tài liệu mà Trình Lê đưa, Diệp Liên Thiệu có thấy nghề nghiệp của Trình Lê, thấy cô nhìn đồ gia dụng, đương nhiên biết đây là bệnh nghề nghiệp của “thợ thủ công” đồ gỗ.
Trình Lê ngước mắt nhìn, Diệp Liên Thiệu hỏi: “Có đáng giá không?”
Trình Lê lắc đầu: “Tôi không biết giá cụ thể của thị trường đồ cổ, không cách nào định giá được.”
Diệp Liên Thiệu khoanh tay, khẽ hất cằm: “Làm bằng chất liệu gì?”
Anh ta không nghiên cứu về cái này, tất cả mọi chất liệu gỗ trong mắt anh ta chẳng mấy khác biệt.
Trình Lê: “Gỗ tử đàn.”
Diệp Liên Thiệu nở nụ cười: “Ồ, món đồ chơi này à. Ông đây còn tưởng là cái gì chứ, ông cụ nhà tôi thích sưu tầm cái này đấy.”
Nhà giàu sang mới có thể có sở thích sưu tầm gỗ tử đàn, Trình Lê không nói nhiều.
Ngược lại Diệp Liên Thiệu chủ động hỏi: “Hàng giả nhiều không?”
Trình Lê nói: “Lúc nào cũng có người thèm muốn lợi nhuận mà, không ít đâu.”
Diệp Liên Thiệu nói: “Có thời gian có thể mời cô Trình đến nhà chơi tìm tòi thật giả được không?”
Trình Lê khẽ lắc đầu: “Tôi vẫn là người mới đang học. Nếu anh Diệp có cần, thì tôi có thể giới thiệu thầy của tôi cho anh.”
Cô dứt lời thì không nghĩ đến cánh cửa tủ này nữa, mà chuẩn bị đi ra ngoài, Diệp Liên Thiệu đuổi theo.
Anh ta hỏi tiếp: “Tại sao cô chọn nghề này?”
Không có gì cấm kị, Trình Lê trả lời: “Có một năm, ở Viện bảo tàng Orsay tôi có thấy qua quá trình phục chế tranh sơn dầu mở cho khách tham quan xem ở đó. Qua một mặt kính trong suốt, chuyên gia phục chế làm việc ở bên trong, diện mạo khác nhau của bức tranh sơn dầu mà mình tham quan trước và sau khi phục chế rất thú vị, nên bị ảnh hưởng.”
Diệp Liên Thiệu nói: “Bờ sông Seine ư?”
Trình Lê gật đầu.
Diệp Liên Thiệu lại hỏi: “Công việc này không buồn tẻ sao?”
Trình Lê nói: “Sống là phải luôn luôn thắp mình tràn đầy sức sống sao?”
Diệp Liên Thiệu lắc đầu: “Đương nhiên là không.”
Ngay sau đó anh ta lại nói: “Cô Trình nhã nhặn hơn lúc đến tìm tôi để vào đội rất nhiều.”
Trình Lê kiên nhẫn trả lời: “Rất cảm ơn lời khen của anh, anh Diệp cũng thấu tình đạt lý hơn hồi kì thị phái nữ cho rằng phụ nữ không thể thách thức khu không người rất nhiều.”
Diệp Liên Thiệu: “…”
***
Diệp Liên Thiệu không tiếp tục đi theo Trình Lê ra ngoài.
Anh ta lên lầu, gõ cánh cửa phòng của Nhậm Tây An và Frank.
Một lúc sau, cửa được mở từ trong ra, Nhậm Tây An xuất hiện ở đằng sau cửa.
Diệp Liên Thiệu đi theo Nhậm Tây An vào phòng, ở trong phòng không thấy bóng dáng Frank đâu.
Diệp Liên Thiệu: “Anh bạn người Đức kia đâu rồi?”
Nhậm Tây An trả lời: “Ra ngoài đi dạo với bạn mới, đi được một lúc rồi.”
Căn phòng này đang mở một cánh cửa sổ, không khí lạnh ùa vào phòng.
Diệp Liên Thiệu run cầm cập, đi mấy bước sang đóng cửa sổ lại: “Cậu không sợ đông cứng thành zombie à?”
Nhậm Tây An nhíu mày, ghét bỏ: “Anh có thấy ai giống da mỏng thịt mềm sợ gió thổi không?”
Diệp Liên Thiệu nhặt tờ tạp chí mà nhà nghỉ đặt trong phòng ném về phía anh: “Được, là ông đây giống đấy.”
Anh ta tỏ ra hơi tức giận.
Nhậm Tây An không nhịn, cười một cái, vung tay lên, cuốn tạp chí mà Diệp Liên Thiệu ném tới rơi xuống đất.
Diệp Liên Thiệu không tiếp tục lảm nhảm nữa, nói lý do anh ta lên lầu: “Ra ngoài dạo chút đi, tham quan cảnh đêm ở đây.”
Nhậm Tây An kéo chiếc áo khoác vắt lên cánh tay, chỉ chỉ cửa, nhân tiện nói: “Lúc anh hình dung khu đèn đỏ dùng từ văn minh lắm.”
Diệp Liên Thiệu shhh một tiếng, suýt nữa thì đứt hơi.
Mẹ nó đây toàn là mấy người gì vậy?!
**
Khá nhiều tiệm làm đầu, tiệm gội đầu đang sáng đèn trên phố.
Cao nguyên gió lớn, hơn nữa nhiệt độ ban đêm thấp, ánh trăng hắt xuống đất toàn là từng khoảng ánh sáng lập lòe loang lổ.
Dù như vậy, thì vẫn có những bóng dáng yêu kiều đứng bên ngoài cửa.
Ý đồ tất nhiên rất rõ ràng, tìm khách.
Hai người đi tới một quán bar mà nhân viên của nhà nghỉ đề cử, khi đi ngang qua Diệp Liên Thiệu thỉnh thoảng liếc ven đường một cái, có thể bắt được cảm xúc sốt ruột nơi đáy mắt của những người phụ nữ đó.
Sốt ruột vì vẫn chưa tìm được khách.
Vào quán bar, là một thế giới huyên náo ầm ĩ khác.
Tiếng nhạc, tiếng người hoặc cất cao hoặc trầm thấp… đủ mọi âm thanh giao hòa vào nhau.
Ánh đèn nhỏ vụn liên tục lượn quanh xoay tròn, phản chiếu từng khuôn mặt của những người trong quán bar khá mờ mịt, xa hơn chút nữa là nhìn không rõ ngũ quan của nhau.
Nhậm Tây An và Diệp Liên Thiệu không đi xa lắm, chọn ngồi vào một quầy bar coi như trống ở gần đó.
**
Cách mấy bóng người lắc lư, khi Nhậm Tây An vừa vào quán bar, Trình Lê liền chọn anh ra từ trong đám đông.
Ban nãy cô và Diệp Liên Thiệu tách ra, sau khi rời khỏi nhà nghỉ, cô lượn trên đường một hồi.
Cô thấy có người phụ nữ trang điểm đậm đi ngang qua trước mặt, khom lưng rướn nửa người trên một cách linh hoạt vào trong chiếc xe taxi qua cánh cửa sổ hạ xuống.
Cách một trụ đèn đường lờ mờ, từ góc độ Trình Lê đứng, có thể thấy gã tài xế taxi đầy nét sương gió trên mặt cười một cái, rồi sau đó hôn người phụ nữ. Hai người không ngừng triền miên cọ sát, cứ như thể đang chơi một trò chơi rất thú vị.
Sau đó, gã tài xế xuống xe, đi theo sau người phụ nữ vào một tiệm rửa chân ở bên đường.
Là khách quen.
Trình Lê rút ra kết luận.
Trước đó Bố Hợp Lực Tề đã nói, vì ngành công nghiệp tình dục phát triển, nên rất nhiều công nhân, tài xế, những người qua đường ở đây đều tiêu gần hết tiền bạc vào đó.
Hình ảnh nụ hôn ban nãy đóng quân dựng trại trong đầu Trình Lê, con ngươi đen của Trình Lê trầm xuống, nhất thời liền bực bội.
Hoàn cảnh bây giờ của cô đại khái còn không bằng một gái điếm, đối phương trả tiền là có thể nhận được cái mình muốn, còn cô cho dù ném cả ngọn núi vàng thì cũng chưa chắc có thể lập tức được như mong muốn.
Cô lại thò tay vào túi mò cái hộp diêm kia.
Sau khi cai thuốc, đây là một cách để giảm bớt cảm xúc bực bội.
Cô đứng ở đầu đường một hồi, có người vỗ vai cô một cái, là Phương Tôn vừa từ nhà nghỉ đi ra.
Phương Tôn tò mò về quán bar địa phương, Trình Lê chẳng biết đi đâu, cho nên lúc này ngồi chung với cô ấy trong cái góc mờ mờ của quán bar.
Phương Tôn ngồi đối diện Trình Lê, tầm nhìn của hai người khác nhau.
Trình Lê luôn thưởng thức ly rượu Black Label đầy nhìn xa xa. Phương Tôn hỏi cô: “Chị Lê, chị nhìn gì vậy?”
Trình Lê thu tầm mắt lại: “Người.”
Phương Tôn hỏi: “Đàn ông à?”
Trình Lê ừm một tiếng: “Người đàn ông hấp dẫn.”
Phương Tôn tò mò, định quay đầu lại theo tầm mắt ban nãy của cô.
Trình Lê thấy vậy thì đột nhiên đổi chỗ, ngồi bên cạnh Phương Tôn. Phương Tôn vừa định di chuyển, Trình Lê liền ghì vai Phương Tôn bằng một tay: “Vừa bị một cô nàng bắt cóc, đi mất rồi.”
Động tác của cô cũng đang nói: Không cần quay đầu nữa.
Phương Tôn thật sự ngồi im, nói: “Không ngờ dân gian nơi này cởi mở thật đấy.”
Trình Lê buông vai cô ấy ra, cúi đầu uống rượu, sau đó nói: “Theo như nhu cầu, anh tình em nguyện, không liên quan gì đến chuyện có cởi mở hay không cả.”
Phương Tôn kề sát bên tai Trình Lê, nhỏ giọng hỏi: “Chị Lê này, mấy người đàn ông trong đội chúng ta không phải cũng sẽ ra ngoài chơi tình một đêm chứ, kiểu ngủ xong chia tay ấy.”
Vị trí Phương Tôn kề sát lần này là tai phải, Trình Lê nghe rõ.
Phương Tôn hỏi tiếp: “Chị cảm thấy anh Nhậm trong đội bóng bàn quốc gia đó có thể không?”
Trình Lê nhếch môi, sau đó cô bé đã cho đáp án trước: “Em cảm thấy anh ấy chắc chắn sẽ không làm đâu.”
Trình Lê cười một cái, rồi lại ngồi đối diện Phương Tôn, chẳng nói chẳng rằng.
Ngồi một hồi, cô thấy Nhậm Tây An ở cách đó không xa đứng lên, không phải đi ra ngoài… vậy thì là đi toilet.
Trình Lê nâng ly, uống một hơi cạn sạch phần Black Label còn lại, rồi nói với Phương Tôn: “Tôi đi toilet một chuyến.”
**
Toilet nam và nữ ở cùng một hướng.
Nhậm Tây An đi được nửa đường đến toilet, có người vỗ vai anh từ đằng sau.
Nhậm Tây An theo bản năng quay đầu lại.
Là một người phụ nữ lạ, dựa nghiêng vào bức tường hành lang.
Trong quán bar khá nóng, nhưng dù sao cũng là mùa đông, đối phương mặc chiếc áo ren màu đen, rõ ràng là không thể giữ ấm.
Nhậm Tây An nhìn một cái, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Anh không có hứng thú với người này, càng không có hứng làm tình.
Anh đi, tiếng giày cao gót cũng đi theo anh.
Khi cảm giác được có bàn tay luồn vào túi mình, Nhậm Tây An dừng bước, nắm cổ tay mà đối phương luồn vào túi anh, vặn mạnh cánh tay đối phương ra sau lưng cô ta, ghì cô ta lên bức tường hành lang.
Giọng phụ nữ nhu mì: “Anh ơi, anh nhẹ một chút đi.”
Chữ một chút cuối cùng thậm chí mang theo hơi thở gấp yêu kiều.
Nhậm Tây An hừ một tiếng, móc tấm danh thiếp nhét vào túi anh ra, ném bên chân cô ta.
Anh khẽ cong môi, giọng nói lạnh lùng vô tình: “Cần tiền, cuộc sống khó khăn thật thì tôi có thể cứu trợ khẩn cấp cho cô. Cần đàn ông ư… cô tìm nhầm người rồi.”
Anh dứt lời thì buông tay ra, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, phía sau truyền đến tiếng chửi rủa của người phụ nữ vừa rồi, sau đó là một giọng nói khác.
Nhậm Tây An rất quen thuộc, đến từ Trình Lê.
Anh không quay đầu lại, nhưng nghe thấy phần sau không lâu lắm.
Người phụ nữ muốn tiến lên lần nữa, Trình Lê liếc nhìn bóng lưng Nhậm Tây An, kéo cánh tay người phụ nữ lại.
Trình Lê cong mắt cười, nói với người phụ nữ: “Cướp một vụ làm ăn nhé.”
Người phụ nữ hung hăng nhìn về phía Trình Lê, ánh mắt tràn đầy ý xấu. Trình Lê tiếp tục cười, dùng sức siết cổ tay đối phương.
Đối phương bị đau, ánh mắt dịu lại.
Trình Lê nói: “Chỉ cướp lần này thôi, yên tâm đi.”
***
Khi Trình Lê đi về phía trước tìm được Nhậm Tây An, Nhậm Tây An đã ra khỏi toilet, dựa vào bức tường ngoài toilet hút thuốc.
Ngón tay anh dài hơn đôi tay làm nghệ thuật của người thầy Phương Thức thuở thiếu thời của Trình Lê, qua làn khói trắng bay lên, Trình Lê hơi nhớ xúc cảm của đôi tay ấy.
Trình Lê đến gần, đứng cạnh Nhậm Tây An.
Nhậm Tây An nhìn cô một cái.
Trình Lê hỏi một cách ôn hòa nhã nhặn: “Vừa rồi đã giúp anh một chuyện, em muốn thù lao.”
Nhậm Tây An chờ cô nói.
Trình Lê: “Mượn điếu thuốc, một điếu là được rồi.”
Nhậm Tây An chống đế giày lên mặt tường, duỗi thẳng cái chân hơi cong.
Tay anh còn chưa đụng vào hộp thuốc lá trong túi, chỉ thấy Trình Lê hơi nhón chân, nhanh chóng giật lấy điếu thuốc cháy một nửa mà anh kẹp giữa ngón tay.
Trình Lê quơ tay một cái, tàn thuốc rơi xuống đất nhiều hơn: “Không cần phiền đâu, mượn điếu này.”
Cô cắn chỗ anh vừa cắn qua, rít một hơi.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
41 chương
47 chương
60 chương
81 chương