Vương Tước Độc Chiếm Bảo Bối
Chương 6 : Trời xui đất khiến
Editor: Preiya
Sáu năm sau, tại Bandar Seri Begawan thủ đô nước Brunei phồn thịnh và trung tâm thương mại, dòng người qua lại đông đúc.
Một bé trai mặc một thân tây trang nhỏ nhanh chóng đi qua trong dòng người, lách mình trốn vào trong một hẻm nhỏ.
Chỉ chốc lát sau, một đám đàn ông mặc tây trang đen vội vã đuổi tới từ cùng một phương hướng, bỏ qua con hẻm nhỏ tầm thường này, chạy thật xa.
Bé chẳng qua là lạnh lùng nhìn, làm giống như việc không liên quan đến mình, chậm rãi đi ra khỏi con hẻm nhỏ.
Ở một chỗ rẽ khác, một bé trai khác, đang vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Ầm ——
"A!"
"Đau quá!"
Hai bé trai đó ôm đầu, cùng lúc trừng mắt nhìn đối phương, sau đó lại đồng thời khiếp sợ trừng lớn mắt nhìn nhau.
"Bạn —— "
"Bộ dạng của mình và bạn giống nhau." Một bé trai khác mặc một thân quần áo thể thao trẻ em màu lam nhạt, hăng hái tràn trề nhìn bé trai mặc âu phục, "Mình tên là Doãn Thiên Lạc, mẹ nói tên của mình chính là ngày ngày vui vẻ, bạn tên là gì vậy?"
"Cung Khải Hiên." Biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trai mặc tây trang vẫn lạnh lùng như cũ, không có một chút thay đổi nào, chẳng qua là trong mắt sáng hơn ngày thường một chút, phảng phất thoáng qua một chút hâm mộ, "Mẹ bạn thật tốt với bạn."
"Đương nhiên, meow, mẹ mình là người mẹ tốt nhất trên đời này." Doãn Thiên Lạc kiêu ngạo ngẩng cao đầu nhỏ.
Đang suy nghĩ làm sao để khoe ra mẹ mình nhiều một chút với bạn tốt mới biết, lại thấy Cung Khải Hiên đột nhiên đổi sắc mặt.
"Không xong, những tên kia lại tìm tới, mình phải đi trước."
Không đợi Doãn Thiên Lạc kịp phản ứng, bé liền xoay người chạy vào chỗ sâu trong con hẻm nhỏ trước mặt.
Doãn Thiên Lạc đang đứng tại chỗ, mới vừa muốn đuổi theo, liền bị một đám người đàn ông mặc tây trang đen bao vây.
"Tiểu Điện hạ, xin ngài theo chúng tôi trở về đi, một mình ngài chạy ra ngoài như vậy, Vương tử Điện hạ sẽ rất lo lắng."
Doãn Thiên Lạc vốn là còn có chút sợ hãi, nhưng cảm giác được những người này không có ác ý với mình, liền yên tâm.
Bé hoàn toàn không biết Vương tử Điện hạ cái gì hết, cho nên những người này là đến tìm Cung Khải Hiên sao?
Doãn Thiên Lạc vô tội chớp chớp đôi mắt to, nói: "Các anh đang nói cái gì vậy, tôi hoàn toàn nghe không hiểu. Có phải các anh nhận lầm người rồi không? Người các anh muốn tìm có phải là bộ dáng giống tôi như đúc, tiếp đó là mặc một thân tây trang nhỏ?"
Mặt mấy người đàn ông mặc tây trang đen không thay đổi nói: "Tiểu Điện hạ, coi như ngài đổi một bộ quần áo, chúng ta vẫn là nhận ra được ngài."
"Tôi không có lừa các anh, thật đấy, bé trai đó đi về phía bên kia." Doãn Thiên Lạc chỉ một ngón tay vào trong hẻm nhỏ hướng ngược lại.
Bé rất có hảo cảm với người có dáng dấp giống mình y như đúc Cung Khải Hiên, đơn thuần cho rằng hai người là bạn tốt, đương nhiên sẽ không bán bạn bè.
Mục đích của bé chẳng qua chỉ là dẫn những này người rời đi.
Đáng tiếc, đám đàn ông mặc tây trang cứ nhận định bé đang nói dối, "Tiểu Điện hạ, ngài đừng náo loạn nữa. Lúc nãy quản gia gọi điện thoại tới nói, Vương tử Điện hạ đang trên đường về nhà, nếu ngài không quay về, sẽ trễ giờ ăn tối."
"Tôi cũng đã nói, các anh nhận lầm người. Các anh tránh ra, tôi muốn đi tìm mẹ." Doãn Thiên Lạc nhìn chằm chằm vào đám đàn ông mặc tây trang không hề cử động này, khuôn mặt nhỏ nhắn phiền não nhăn lại.
"Nếu tiểu Điện hạ không phối hợp, vậy chỉ đành phải đắc tội." Người đàn ông mặc tây trang dẫn đầu nói xong, liền cúi người dùng tay bế Doãn Thiên Lạc lên.
Mặc dù Doãn Thiên Lạc thông minh, nhưng dù sao chỉ là đứa trẻ, lúc này cũng không nhịn được có chút hoảng sợ.
"Anh làm gì đó, mau buông tôi ra! Cứu mạng, có người bắt cóc trẻ em!"
Người đi đường đi ngang qua bị tiếng la của bé thu hút tới đây, vốn là còn có chút muốn thấy việc nghĩa hăng hái làm, vừa nhìn thấy huy chương vệ đội Hoàng thất trên đám đàn ông mặc tây trang đen, liền tự động tránh đi.
Buồn cười, sao vệ đội Hoàng thất lại có thể làm ra loại chuyện bắt cóc như vậy chứ.
Nhất định là trẻ con giận dỗi thôi.
Doãn Thiên Lạc liền bị cưỡng chế mang lên xe như thế, chạy trên con đường phía trước đi về phía hoàng cung.
Bên kia, Cung Khải Hiên đi qua hẻm nhỏ lập tức được ôm vào trong lồng ngực thơm tho mềm mại.
"Doãn Thiên Lạc, con chạy tới chỗ nào vậy, hù chết mẹ, biết không?" Doãn Tiểu Mạt ôm con trai mất mà được lại, thiếu chút nữa nhịn không được khóc thành tiếng.
Ba ngày trước, cô mới dẫn theo con trai bước lên đất nước Ninh.
Hôm nay vốn là dự định thừa dịp trước khi mình vào học dẫn con trai đi mua mấy bộ quần áo, lại không nghĩ rằng thế nhưng lại lạc mất con trai ở trên đường.
Lúc phát hiện ra không thấy con trai đâu nữa, cô thiếu chút nữa đã sụp đổ.
Cũng may, rốt cuộc cũng tìm được con trai.
"Mẹ… mẹ?" Cung Khải Hiên có chút do dự gọi một tiếng.
Hóa ra đây chính là mẹ của Doãn Thiên Lạc, thật sự rất dịu dàng, nếu như mình cũng có một người mẹ dịu dàng như thế thì thật là tốt.
"Aiz..." Doãn Tiểu Mạt cũng không phát hiện ra thử dò xét trong giọng nói của "con trai", nghe thấy con trai gọi, lập tức giương lên một nụ cười sáng lạn, hung hăng hôn "Bẹp bẹp" hai cái ở trên mặt Cung Khải Hiên.
Lớn đến chừng này rồi, lần đầu tiên được người lớn hôn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Khải Hiên trong nháy mắt đỏ lên, rất ngây ngốc.
"Chao ôi, bảo bối, sao mặt của con hồng vậy, không phải là bị cảm chứ?" Doãn Tiểu Mạt lo lắng dùng cái trán của mình dán vào cái trán của Cung Khải Hiên, "Cũng không phải là rất nóng, chẳng qua, vẫn là về nhà đo nhiệt độ cơ thể trước có vẻ tốt hơn."
Cô vừa nói, vừa mạnh mẽ cương quyết ôm lấy Cung Khải Hiên vẫy một chiếc xe taxi ngồi vào.
Lúc này mới phát giác biểu tình của Cung Khải Hiên vẫn ngây ngốc, không nhịn được có chút lo lắng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Bảo bối, vừa rồi không phải là bị dù dọa đó chứ? Đừng sợ đừng sợ, hiện tại mẹ đã tìm được con, sẽ không làm mất con nữa đâu."
Cung Khải Hiên bị nhéo nhéo mặt mới lấy lại tinh thần, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đi vuột qua trước mặt, đuôi mắt bé còn nhìn thấy Doãn Thiên Lạc cũng đang ngồi ở bên trong.
Xem ra, hộ vệ của ba ba nhận lầm Lạc Lạc thành bé.
Nếu như Lạc Lạc bị mang về hoàng cung mà nói, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm, bé cũng yên lòng.
Cung Khải Hiên đưa tay ra ôm lấy Doãn Tiểu Mạt, đầu tựa vào trong ngực của cô, buồn buồn nói: "Mẹ ôm ôm, con sẽ không sợ."
"Ha ha ha." Doãn Tiểu Mạt cười cười đưa tay ôm lấy "con trai", chế nhạo nói: "Lạc Lạc đây là đang làm nũng với mẹ sao?"
Vùi ở trong ngực Doãn Tiểu Mạt, Cung Khải Hiên lại lặng lẽ đỏ mặt.
Trước ba tuổi, bé cũng từng muốn làm nũng với ba ba ma ma của mình, nhưng kể từ khi nhận ra lúc không có mặt người khác, mẹ luôn dùng ánh mắt chán ghét nhìn bé, ba ba vẫn luôn lạnh lùng như băng, bé liền không bao giờ làm như vậy nữa.
Nhưng, mẹ Lạc Lạc dịu dàng như vậy, ôm trong ngực vừa thơm vừa mềm, hoàn toàn giống như mẹ trong tưởng tượng của bé, bé không nhịn được liền…
Nếu như… đây là mẹ bé thì tốt.
Đáng tiếc, mẹ không phải của bé, tình yêu thương của mẹ cũng là dành cho Lạc Lạc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Khải Hiên lại ảm đạm đi, nắm chặt quả đấm nhỏ.
Bé… bé không tham lam, chỉ một đêm ——
Bé liền chiếm dụng mẹ Lạc Lạc chỉ một đêm thôi, ngày mai sẽ trả lại cho Lạc Lạc.
Cung Khải Hiên quyến luyến cọ cọ ở trong ngực Doãn Tiểu Mạt.
Truyện khác cùng thể loại
337 chương
83 chương
50 chương
31 chương
19 chương
154 chương