- Tiểu Mã ca à , anh có thể cho tụi em tới học trường THPT xyz này không ? __Khải ca nói [ Mọi người có thắc mắc tại sao Khải ca muốn tới học trường đó không , thật ra là thế này : Vừa về tới khách sạn , Khải ca đã lao tới chỗ chị phiên dịch , chìa thẻ của cô ra và hỏi tới tấp đây là cái gì ? ; " chữ viết trên đó có nghĩa là gì ? " ; vân vân và vân vân ...Chị phiên dịch đã lần lượt các câu hỏi của Khải ca . ] - Được , nhưng tại sao phải là trường đó ? __ Tiểu Mã ca thắc mắc - Em thích __ Khải ca trả lời cộc lốc -Tại ở......__Nguyên Nguyên đang nói thì bị Khải ca bịt miệng lại -Nếu em im lặng thì lát anh sẽ cho em đi ăn xúc xích __ Khải ca nói nhỏ với Nguyên - Anh nhớ nha __Nguyên cười Khải vừa giải quyết xong Nguyên thì .... - Em biết nè , tại anh Khải á, ảnh muốn gặp ....__Thiên vừa lên tiếng thì bị Khải bịt miệng không thương tiếc - Nếu em im lặng thì lát em sẽ được anh mua đùi gà cho __Khải nói với Thiên - Chưa đủ __Thiên vừa cười vừa nói - Vậy đùi gà và gấu Kuma , được chưa ? __Khải nhăn nhó - Được rồi __Thiên vừa cười vừa nhìn sang Nguyên - ??!!__Tiểu Mã ca ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã và đang xảy ra . __________________________________Tại chỗ của Ngọc __________________________________________ - Trời ơi , cái thẻ của tôi , nó ở đâu được chứ __Ngọc vừa tìm thẻ vừa lẩm bẩm - Con à , nếu không tìm được thì thôi đi , trời cũng tối rồi , mẹ sẽ nói trường làm lại cho con sau, nha __Mẹ Ngọc khuyên - V..â..n..g __Cô phải cố lắm mới nói được 1 từ . Đối với cô , đó không chỉ là 1 chiếc thẻ bình thường mà bên trong nó cô còn kẹp 1 thứ vô cùng quý giá ( đối với cô ) , thứ quý giá đó chính là chữ kí tay của Vương Tuấn Khải ( cô xin được của chị họ bên Trung Quốc ) , bây giờ mất đi , cô cảm thấy hụt hẫng và tiếc nuối . * Đêm hôm đó Cô lên giường nằm mà không sao ngủ được , cô cứ nghĩ tới việc lúc chiều mà lòng vừa buồn lại vừa vui . Buồn vì tại cứu hắn mà mất đi cái thẻ yêu quý của mình còn vui vì nhờ hắn mà cô được thực hành khả năng nói Tiếng Trung của mình và một niềm vui nữa đó là cô đã cứu được một mạng người - chính là hắn . * Tại một nơi khác , có 1 người cũng đang nhớ tới việc lúc chiều mà không sao ngủ được , nhưng tâm trạng lại hoàn toàn trái ngược với cô , tâm trang người đó không những không buồn mà lại còn cực kì vui vẻ , hạnh phúc , đôi lúc lại tủm tỉm cười .Vâng , người đang cười trên nỗi đau của Khánh Ngọc chính là Khải ca của chúng ta . Mỗi lần nhắm mắt lại , hình ảnh 1 cô bé có dáng người nhỏ nhắn cùng gương mặt baby lại hiện lên làm anh không tài nào ngủ được. _________________________________Giải ngăn cách kéo dài truyện . Ahihi _______________________________________ Sáng hôm sau , cô tỉnh dậy , 2 mắt thâm quầng nhìn chẳng khác con gấu trúc là mấy . Cô lao vào làm vscn rồi xuống lầu tạm biệt bố mẹ để tới trường . Vật vờ lên xe buýt với tâm trí vẫn còn ở trên giường , chen lấn mãi Ngọc mới chọn được 1 chỗ khá thoải mái ở phía trên , bên cạnh cửa sổ . Xe buýt là phương tiện mà cô lựa chọn để đi học . Mặc dù bố mẹ ngỏ ý mua xe nhưng cô vẫn từ chối vì muốn đi xe buýt đi học cho giống ...Tây , dù hôm nào cũng phải chen lấn ngột ngạt . Cô nhắm mắt , cơn buồn ngủ lại kéo đến . Tối qua cô thức muộn vì tiếc chiếc thẻ đã mất nên giờ có cảm giác như ở trên mây vậy và rồi cô đã ngủ thiếp đi . Thế là .... - Cháu à , cháu không xuống xe sao ?__Người soát vé tốt bụng hỏi . - Dạ ... đến trạm thứ 2....cháu mới xuống ạ __Đang trong cơn mơ ngủ cô nói . - Nhưng đây là trạm thứ 4 , trạm cuối rồi đó __Người soát vé nói tiếp - HẢ .....CHẾT CHÁU RỒI .......__Chưa nói hết câu cô đã hớt hải chạy quay lại ... ______________________________________________Hết chương 3 ______________________________________________ Lịch viết truyện của mình vào thứ 3 hàng tuần , các bạn nhớ ủng hộ mình nha -