Tuyên Hoài Phong tạm biệt Niên Lượng Phú cùng tam đệ, thừa dịp chị mình ngủ chưa tỉnh bèn rời khỏi Niên trạch, tài xế không biết y sẽ không ở lại dùng cơm chiều nên chưa chuẩn bị xe, đỗ xe ở con ngõ phía sau. Người gác cổng nói đi gọi tài xế lái xe tới trước cửa giúp Tuyên Hoài Phong, Tuyên Hoài Phong nói, “Không cần, tôi tự đi được, bọn họ lái xe cứ quen tay ấn còi xe loạn cả lên, lát nữa lại khiến đại tỷ thức dậy cũng không tốt.” Y đi ra con ngõ phía sau, vừa chuyển qua khúc cua liền thấy chiếc xe Lincoln của tổng trưởng cục hải quan đỗ ở góc, vài hộ binh vây quanh một bên xe, nhàn rỗi ngậm thuốc lá phì phèo. Một gã hộ binh đang khua tay múa chân, nước miếng văng tứ tung: “Một chai tứ nguyệt thiên, bên ngoài bán ít nhất năm sáu chục đồng, ôi trái tim của tôi ơi, cái đó có gì tốt chứ, một bình rượu cũng đủ mua một người ở quê tôi đấy. Hai bình… là hơn một trăm đồng đấy. Tổng trưởng hào phóng quá, bên này người ta vừa tặng cho ngài ấy xong, ngài ấy lên ô tô, sang đến bên kia liền đưa cho tôi, bảo tôi nhận lấy. Mẹ con ơi, hơn một trăm đồng đấy! Ngài ấy căn bản không thèm để mắt!” Một gã hộ binh khác nói, “Hào phóng cái gì, đó là do tổng trưởng nhà chúng ta không có lộc hưởng, ngài ấy không thể uống rượu. Lúc trước ở Sơn Đông, ngài ấy nổi danh tửu lượng lớn, bây giờ lại không uống rượu. Ôi, lão gia nam tử hán đại trượng phu của tôi, quá đáng thương…” Nói đến một nữa, bỗng nhiên chân sau trúng một đá của Tống Nhâm. Hộ binh kia khó hiểu quay đầu lại, nhìn thấy Tuyên Hoài Phong đi tới bèn vội vã ngậm miệng. Tất cả mọi người đứng lên, lúng túng cúi chào, “Tuyên phó quan.” Tống Nhâm hỏi, “Tuyên phó quan, trở về Bạch công quán sao?” Tuyên Hoài Phong gật đầu. Lái xe mở cửa giúp y, mọi người cùng lên ô tô, Tống Nhâm ở bên cạnh bảo vệ y, Bạch Tuyết Lam không ở đây nên hắn liền đến ghế sau ngồi bên cạnh y. Chờ xe phóng như bay ra đến đường cái, Tuyên Hoài Phong đột nhiên hỏi Tống Nhâm, “Tổng trưởng vẫn chưa từng uống rượu lại sao?” Tống Nhâm sửng sốt, biết y nghe được những lời khi nãy, chẳng hiểu tại sao, rõ ràng là biết chẳng liên quan gì tới mình nhưng lại cảm giác như đã làm sai việc gì đó, mặt đỏ như trái táo. Lâu sau Tống Nhâm mới lúng ta lúng túng nói, “Tuyên phó quan, đám anh em nhàn rỗi quá nên mới nói mấy câu bậy bạ, những người này đều là dạng thô kệch, tôi thay bọn họ xin lỗi, lát nữa sẽ đá bọn họ mấy cái cho ngài nguôi giận. Chỉ mong ngài tỏ lòng từ bi, đừng nói gì trước mặt tổng trưởng, tổng trưởng mà phát hỏa là bọn họ phải chịu phạt.” Tuyên Hoài Phong mỉm cười nói, “Các cậu thật sự rất sợ hắn.” Tống Nhâm nói, “Tổng trưởng ân là ân, uy là uy, trời sinh thủ đoạn dứt khoát. Ai không sợ ngài ấy đây? Chỉ có ngài là không sợ. Ngài ấy sợ ngài.” Tuyên Hoài Phong hỏi, “Hắn sợ tôi?” Tống Nhâm không biết lời nói không mặn cũng chẳng nhạt này của y có thâm ý gì, lo lắng bản thân nói sai, nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng quyết định không nói một chữ, chỉ lộ ra nụ cười không biết là thật thà hay giả bộ ngây thơ. Tuyên Hoài Phong bèn không hỏi nữa. Trở về Bạch công quán, Tuyên Hoài Phong hỏi người hầu, “Tổng trưởng đâu?” Người hầu đáp, “Tổng trương ở trong phòng, vẫn đang ngủ.” Tuyên Hoài Phong nhìn đồng hồ, đã sắp năm giờ chiều, không khỏi hỏi, “Ngủ cả ngày sao?” Người hầu nói, “Đâu có. Giữa trưa tổng trưởng ra ngoài một chuyến, hơn hai giờ trở về liền làm việc trong thư phòng, vừa mới đi ngủ thôi.” Tuyên Hoài Phong lặng lẽ nhíu mày. Tên này tuyệt không biết quý trọng thân thể mình, hôm qua suốt đêm không ngủ, chẳng biết hôm nay lại bận rộn cái gì. Người hầu lên tiếng, “Tuyên phó quan, sắp tới bữa chiều rồi, có cần gọi tổng trưởng dậy không?” Tuyên Hoài Phong nói, “Để hắn ngủ đi. Bảo phòng bếp chuẩn bị cơm chiều cho tổng trưởng, khi nào hắn tỉnh sẽ ăn.” Người hầu lại hỏi, “Vậy ngài thì sao?” Tuyên Hoài Phong nói, “Tôi không đói.” Y gọi người hầu chuẩn bị nước, tắm rửa sạch sẽ. Tắm gội xong chẳng có việc gì để làm, y lại không muốn quấy rầy Bạch Tuyết Lam ngủ nên đi tới thư phòng. Trên bàn làm việc có tập văn kiện mới phê được một nửa, giấy tờ lộn xộn, y liền giúp Bạch Tuyết Lam sắp xếp chỉnh tề, thuận tiện nhìn lướt qua, phàm những công văn y biết rõ đều được rút ra. Ngồi xuống ghế của Bạch Tuyết Lam, nhìn những dòng chữ nhỏ, lấy bút máy viết ghi nhớ lên một tờ giấy trắng, phàm là chỗ nào cần chú ý đều được viết ghi chú, nhét từng tờ một vào tập văn kiện, cố ý để lộ ra một phần đầu giấy. Như vậy, đến lúc Bạch Tuyết Lam trở lại phê văn kiện sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian. Đến khi chuẩn bị xong mọi thứ mới phát hiện cổ mình mỏi nhừ, ngẩng đầu lên nhìn, sắc trời đã tối đen. Ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng nhẹ nhàng vang lên. Tuyên Hoài Phong đặt bút xuống, đi ra khỏi thư phòng tản bộ một chút. Bình thường y vẫn bị Bạch Tuyết Lam quấn lấy, bây giờ bỗng nhiên được yên tĩnh, trước mắt là hồ sen, hòn giả sơn, gió mát trăng thanh… ngược lại khiến y không thể thích ứng. Chậm rãi thả bước dưới ánh trăng, đi một lát, vừa ngẩng đầu lại bất giác bật cười. Thì ra, trong lúc tản bộ, y vô thức đi đến trước phòng Bạch Tuyết Lam. Đến nơi này rồi lại nhịn không được, muốn nhìn xem hắn ngủ thế nào. Tuyên Hoài Phong thử đẩy nhẹ, cánh cửa phòng giống như đang chờ y trở về nên không hề khóa lại, tay đẩy nhẹ một cái cũng khiến cánh cửa chầm chậm dịch chuyển ra chỗ khác. Y nghiêng người lặng lẽ bước vào, đi đến bên giường. Bạch Tuyết Lam vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường, khuôn mặt ngẩng lên, tứ chi dạng ra. Tay chân hắn vốn dài, lúc này lại mở ra như vậy… cơ hồ chiếm toàn bộ chiếc giường, lộ ra một cỗ khí phách trời sinh. Tuyên Hoài Phong nhìn tấm chăm lụa mỏng sắp bị hắn đá xuống mặt đất, y khom lưng muốn nhặt lại lên giường, mới vừa cử động, chợt nghe thấy người trên giường nhẹ nhàng ‘uhm’ một tiếng. Bạch Tuyết Lam mở mắt ra, đảo mắt một cái liền đặt ánh mắt lên người y, lười biếng hỏi, “Em về rồi?” Tuyên Hoài Phong gật đầu. Bạch Tuyết Lam hỏi, “Ăn cơm chưa?” Tuyên Hoài Phong biết hắn ngủ chưa đủ giấc, không muốn hắn miễn cưỡng thức dậy cùng mình ăn cơm nên lại gật đầu. Quả nhiên, Bạch Tuyết Lam tươi cười, “Tốt lắm, mau lên đây ngủ với anh.” Tuyên Hoài Phong dở khóc dở cười, “Anh đúng là đồ miệng chó không khạc được ngà voi. Có ai ăn nói như anh không?” Bạch Tuyết Lam đáp, “Anh nói thật mà, em không thích nghe sao? Được rồi, anh ngủ với em. Dù sao chúng ta cũng là láng giềng, hỗ trợ nhau cùng phát triển, giống như Pháp với Anh ấy.” Tuyên Hoài Phong nói, “Anh ngủ đi, đầu óc toàn hồ dính thế này mà còn đòi thảo luận quan hệ quốc tế.” Bạch Tuyết Lam hỏi, “Rốt cuộc em có ngủ với anh không?” Tuyên Hoài Phong nói, “Em không thể cứ mặc nguyên thế này mà lên giường nằm ngủ được.” Bạch Tuyết Lam thở dài một hơi, làm ra vẻ nhượng bộ nói, “Được rồi, cho em một phút, nhanh cởi ra đi. Anh cũng thích cơ thể trần trụi của em.” Tuyên Hoài Phong không để ý tới mấy lời nói linh tinh của hắn, đi ra sau bình phong để thay một bộ đồ ngủ. Vừa đến bên giường đã bị Bạch Tuyết Lam kéo vào lòng, hít hà ngửi cổ y, lại hỏi, “Không phải nói khỏa thân sao? Tại sao lại thêm một bộ đồ ngủ đáng ghét thế này?” Tuyên Hoài Phong nói, “Anh cứ được voi đòi tiên thế này… không sợ em trở mặt hả?” Bạch Tuyết Lam đáp, “Sợ.” Quả nhiên, hắn ngoan ngoãn ôm Tuyên Hoài Phong ngủ tiếp. Bạch Tuyết Lam sảng khoái tỉnh lại, cảm thấy trong vòng tay thật mềm, mở to mắt ra nhìn, Tuyên Hoài Phong vẫn nhắm mắt nằm trong lòng mình, ngủ rất ngon. Hắn quay đầu nhìn chiếc đồng hồ quả lắc, nương theo ánh sáng mỏng manh của đèn hành lang tiến qua khung cửa sổ, lờ mờ nhận ra đã bốn giờ. Thì ra mới bốn giờ sáng, trời chưa sáng. Từ bốn giờ chiều đã lên giường đi ngủ, tính đến giờ cũng ngủ được hơn mười tiếng, hiện tại, cả thân thể lẫn tinh thần đều đã được nghỉ ngơi đủ, rốt cuộc không thể ngủ lại nữa. Ngắm nhìn người trong lòng, tâm trí bỗng trở nên ngứa ngáy. Tâm trí ngứa ngáy, tay bất giác cũng ngứa theo, muốn vuốt ve chóp mũi cao thẳng của Tuyên Hoài Phong. Bạch Tuyết Lam mới nhấc tay bỗng nhớ ra hiện tại mới là bốn giờ, bản thân ngủ đủ rồi nhưng Tuyên Hoài Phong ngủ chưa đủ, bàn tay này của mình lại có lòng tham không đáy, sờ mặt rồi sẽ lại muốn sờ những nơi khác, cứ từ chỗ này lại sờ chỗ khác, bản thân lại là tên không có năng lực tự ghìm cương trước bờ vực. Nghĩ vậy, bàn tay dừng lại giữa không trung. Chằm chằm nhìn Tuyên Hoài Phong ngủ chẳng chút phòng bị, nhìn gương mặt nhã nhặn trầm tĩnh say ngủ ấy một lúc lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy lực hấp dẫn quá lớn. Bạch Tuyết Lam thầm hít sâu một hơi, rút tay ra, để Tuyên Hoài Phong gối đầu lên gối, bản thân thì nhẹ nhàng cẩn thận xuống giường. Ra khỏi cửa phòng, đến sân viện đánh hai bài trường quyền, mồ hôi ướt đẫm thân thể mới khiến ngọn lửa vừa dấy lên bị áp chế. Thời gian này, người hầu trực sớm đã thức dậy, thấy Bạch Tuyết Lam đánh quyền xong bèn vội vã mang một chiếc khăm mặt sạch sẽ lại đây. Bạch Tuyết Lam tiếp lấy, vừa lau sạch mồ hôi trên cổ vừa nói, “Có gì ăn thì mang một chút đến đây. Tôi đói rồi, bảo bọn họ làm mặn một chút, đừng có mang cháo trắng hay dưa chuột, ăn vô vị.” Người hầu nói, “Tối qua Tuyên phó quan đã dặn rồi, mọi người phần cơm chiều lại cho tổng trưởng, ngài ấy nghĩ buổi tối tổng trưởng thức dậy sẽ muốn ăn gì đó, ai biết cuối cùng ngài lại không dậy. Mấy món ăn mặn ở nhà bếp chưa món nào được động đến, có vịt nướng, thịt kho tàu, cật dê xào măng xé nhỏ, trên bếp nhỏ còn có canh xương sườn ngó sen. Tổng trưởng muốn ăn? Bây giờ đưa tới phòng ăn nhỏ?” Bạch Tuyết Lam nghe thấy Tuyên Hoài Phong căn dặn mọi người phần đồ lại cho mình, trong lòng vô cùng thỏa mãn, gật đầu nói, “Đúng lúc lắm, mang hết lên đi.” Người hầu nhanh chóng đi thông báo cho phòng bếp. Bữa tối phần lại tối qua được mang lên không lâu sau đó. Bạch Tuyết Lam dời bước đến phòng ăn nhỏ, thấy mấy đĩa đồ ăn này, mơ hồ cảm giác rằng đây là Tuyên Hoài Phong tự tay làm vì mình, cầm lấy đôi đũa, mưa cuốn gió lùa ăn một mạch, mùi vị đó thực sự không giống thông thường. Húp hết hai bát canh lớn, nhìn củ sen trong bát, bỗng nhiên giật mình nhớ tới tiệc ngắm sen. Tuy rằng qua tiệc ngắm sen đó đạt được tiến triển lớn với Tuyên Hoài Phong, nhưng việc này không thể không cẩn thận thẩm tra. Ăn xong, Bạch Tuyết Lam dặn người hầu gọi Tống Nhâm đến. Tống Nhâm vừa tới, Bạch Tuyết Lam lập tức hỏi, “Buổi tiệc ngắm sen lần trước, Tuyên phó quan lặng lẽ gửi thiệp ra ngoài, là ai mang đi, cậu biết không?” Tống Nhâm nhăn đôi mày rậm lại, lắc đầu đáp, “Tôi không biết. Tuyên phó quan ra ngoài là tôi lập tức theo gót, nếu ở trong nhà thì không phải lúc nào tôi cũng ở bên. Tổng trưởng, không phải sau này, ngay cả lúc ở trong nhà mà tôi cũng phải theo sau ngài ấy đấy chứ?” Bạch Tuyết Lam cười nói, “Thôi đi, làm như vậy khác nào giòi chui vào xương chân, cậu ấy không thể không kháng nghị tôi. Kiểu gì cũng cần để cậu ấy hít thở chút không khí. Tuy nhiên, việc này vẫn cần phải điều tra rõ ràng, họ Triển kia là dạng mưu ma chước quỷ.” Tống Nhâm đáp, “Để tôi đi hỏi đám anh em.” Bạch Tuyết Lam gật đầu. Tống Nhâm ra ngoài chẳng bao lâu đã trở lại, thấy Bạch Tuyết Lam liền nói, “Đại Thiết Ngưu nói, mấy ngày hôm trước hắn đứng gác ở cổng chính thấy một gã người hầu đi ra khỏi công quán, kêu một chiếc xe kéo xong bèn vội vã rời đi. Thần sắc hắn hoang mang rối loạn, Đại Thiết Ngưu hỏi hắn hai câu, hắn nói là giúp Tuyên phó quan đưa đồ nên đã thả hắn đi. Bạch Tuyết Lam hỏi, “Là người hầu nào?” Tống Nhâm đáp, “Là một gã tên Phó Tam. Tổng trưởng, có cần tôi xử lý không?” Bạch Tuyết Lam lấy nước trà súc miệng xong mới thản nhiên lên tiếng. “Cậu xem rồi lo liệu đi. Chỉ cần dạy dỗ một chút là được rồi, xuống tay kiềm chế chút. Đây không phải Sơn Đông, nơi người sống người chết cùng nằm chung một cái hố của các cậu. Tôi cũng chẳng phải Diêm Vương độc ác nhẫn tâm, nhất định phải nói cho tất cả mọi người trong công quán biết, đừng có lén lút mang tin tức trong này truyền ra ngoài. Đê xây ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến, bây giờ ở bên ngoài có không biết bao nhiêu người hận không thể khiến tôi chết đi đấy.” ◇ ◆ ◇ Đến hừng đông Tuyên Hoài Mân mới trở về chỗ ở, vừa vào cửa đã gọi người hầu chuẩn bị nước tắm, vui vẻ đem cơ thể đầy mồ hôi tẩy sạch, lại tỉ mỉ dùng sữa tắm ngoại quốc chà xát lại một lượt. Triển Lộ Chiêu đang nằm ở trên giường, nghe thấy hắn lạch cạch sau tấm bình phòng, loạt xoạt thay quần áo ồn ào, ngủ không được liền ngồi dậy bực bội mắng mỏ, “Mới sáng sớm đã làm ồn cái quái gì vậy? Đã làm tốt việc tôi bảo cậu lo liệu chưa?” Tuyên Hoài Mân đáp, “Dễ như trở bàn tay. Tên Niên Lượng Phú kia đúng là đồ bỏ, vừa tham tiền lại còn háo sắc, cho hắn một đống quà, lại tặng thêm một ả Lục Phù Dung nũng nịu, hắn vui đến nỗi tên họ mình là gì cũng quên.” “Trước tiên cứ để hắn vui vẻ vài ngày.” Triển Lộ Chiêu cười lạnh nói, “Hiện tại hắn mới chỉ ướt giày thôi, chờ nước dâng lên chút nữa, ngập đầu, đến lúc đó lão tử bảo hắn làm gì thì hắn phải làm nấy.” Tuyên Hoài Mân nói, “Tôi đã nói với Lục Phù Dung rồi, chờ đến khi cô ta dụ được Niên Lượng Phú phục tùng rồi để hắn nếm thử chút hàng của chúng ta.” Triển Lộ Chiêu nhắc nhở, “Cậu đừng có để lật thuyền trong mương. Nhớ kỹ, để hắn đủ nghiện rồi hãy hạ dao.” (Lật thuyền trong mương: Chỉ sự thất bại trong sự việc đã nắm chắc trong tay. So sánh việc không thể xảy ra nhưng cuối cùng vẫn xảy ra. Chỉ sự việc vô cùng xui xẻo.) “Yên tâm, tôi hiểu.” Tuyền Hoài Mân còn nói, “Còn tưởng trưởng bộ điều tra khó với thế nào, hại tôi cẩn thận từng ly từng tý, ai ngờ đi cả một vòng lớn uổng công. Sớm biết Niên Lượng Phú là cái loại hàng bỏ đi như vậy thì tôi cũng chả phải mò đến Niên trạch, tặng đại tỷ nhiều quà, cho chị ấy bao nhiêu là tươi cười. Vốn đang định nhờ đại tỷ giúp tôi nói mấy lời hay ho, kết quả đại tỷ chưa nói được câu nào mà Niên Lượng Phú đã tự thân dấn tới. Đúng là đen đủi, gặp phải tên kia, cũng chẳng biết chúng ta phạm thái tuế gì với hắn, hắn đã lâu không tới Niên trạch, đúng lúc tôi tới đó thì hắn mò tới cửa. Xui!” Triển Lộ Chiêu lập tức chú ý, hỏi, “Cậu chạm trán với ai?” Tuyên Hoài Mân nói, “Còn có thể là ai?” Triển Lộ Chiêu hỏi, “Cậu ấy tới Niên trạch làm gì?” Trước mặt hắn, Tuyên Hoài Mân luôn tỏ ra ngoan ngoãn khéo léo, dịu ngoan mà nhẫn nại. Duy độc về Tuyên Hoài Phong, y như một khối ung nhọt của hắn, mỗi khi nhắc tới gã nhị ca này của mình, nước mủ chảy ra không ngừng, kèm theo là cảm giác đau đớn không thể thốt nên lời, khiến hắn tràn ngập hận thù. Tuyên Hoài Mân như rắn gặp phải sự uy hiếp, nhanh chóng quay đầu đi, chua ngoa hỏi lại, “Sao nào, quan hệ gì tới anh? Hôm trước là tên nào bị đánh ra khỏi cửa chẳng khác gì chó, trở về nhà lại đánh người chẳng khác gì thằng điên? Chẳng phải anh nói anh không cần thứ hàng hóa đã ngủ đến tan nát với Bạch Tuyết Lam? Chẳng phải anh nói sau này sẽ khiến anh ta quỳ trên mặt đất cầu xin anh, đến lúc đó anh cũng chẳng thèm liếc mắt một cái? Hừ, nói cho to vào, mới hai ngày trôi qua, nhắc tới anh ta là anh lại ngứa ngáy rồi? Dục vọng lại nổi lên? Anh nhìn tròng mắt của mình đi, xám ngắt lại, khác quái nào sói thấy thịt đâu. Rốt cuộc anh có nhớ những lời mình đã thốt ra không?” Triển Lộ Chiêu đâu thể nào dung túng người khác nói mình như vậy, lập tức nổi giận, mặt trầm xuống, “Câm miệng! Cậu ngứa da thèm đòn phải không?” Tuyên Hoài Mân chợt run rẩy, lập tức ngậm miệng. Hai bên má cứng ngắc. Triển Lộ Chiêu nói, “Lại đây.” Thấy Tuyên Hoài Mân không động đậy, lại hung tợn quát một tiếng, “Muốn lão tử động thủ có phải không?” Lúc này Tuyên Hoài Mân mới chầm chậm bước về phía giường. Triển Lộ Chiêu vươn tay tóm lấy cổ tay hắn, kéo hắn lảo đảo đến bên cạnh mình, vén tóc trước trán hắn hai ba lần, nhìn lướt qua, mắng, “Cậu bớt nói những lời khiến người ta khó chịu đi, chỉ biết mang lời nói của lão tử ra chế nhạo! Được rồi, được rồi, đàn ông đàn ang mà nũng nịu như con gái vậy, tát có một cái mà mấy ngày vẫn chưa tiêu dấu, khó coi chết đi được, chướng mắt!” Tuyên Hoài Mân kêu oan, “Anh biết là khó coi thì xuống tay nhẹ một chút nha. Đánh người ta xong lại còn trách vết thương trên mặt người ta khó coi.” Triển Lộ Chiêu nói, “Cái loại mặt hàng như cậy ấy mà, không đánh là cảm thấy không yên.” Giương tay lên, tát một cái không nặng không nhẹ trên gương mặt Tuyên Hoài Mân, dùng sức niết ngón tay ra lệnh, “Tiến lên, giúp bản quân trưởng tọa tòa sen một chút coi.” (Tọa tòa sen: Một trong những tư thế làm tình) Tuyên Hoài Mân hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang hướng khác, đôi mắt liếc nhìn Triển Lộ Chiêu, ánh mắt ấy thực chẳng biết là yêu hay sợ, chần chờ một hồi mới chậm rãi tiến lại gần, bàn tay đặt giữa hai chân Triển Lộ Chiêu. Chờ nơi đó chậm rãi trướng lên, hắn tự cởi quần, tỳ vào đầu gối Triển Lộ Chiêu, từ từ ngồi xuống. Triển Lộ Chiêu ôm lấy thắt lưng hắn, kéo thẳng từ trên xuống dưới, xâm nhập tận cùng khiến hắn hồn phi phách tán, rên rỉ liên tục, mềm yếu vô lực dựa vào ngực Triển Lộ Chiêu. Toàn thân Triển Lộ Chiêu cũng đều là mồ hôi, cắn thùy tai hắn từ phía sau, hỏi, “Cậu ấy cũng tới Niên Trạch đúng không, có thấy vết thương trên mặt cậu không? Cậu ấy có hỏi gì không?” Tuyên Hoài Mân bị hắn xâm nhập từng đợt từng đượt đến choáng váng, đôi mắt thất thần, hé miệng thở dốc, nghe thấy hắn đột nhiên hỏi đến việc này, tuy rằng ghen tị nhưng cũng chẳng còn sức lực đối đầu với hắn. Huống chi, không dựa vào miếng mồi Tuyên Hoài Phong này, hắn làm sao câu được Triển Lộ Chiêu? Chính vì vậy, hắn vừa dâm mị thở dốc vừa nói từng chữ đứt quãng: “Biết ngay… là anh chưa từ bỏ ý định. Tôi nói với anh ta… Triển tư lệnh muốn bán Tiểu Phi Yến tới… kỹ viện… Anh ta lập tức mắc câu… Tôi gọi một cuộc… chắc chắn anh ta sẽ tới.” Triển Lộ Chiêu mừng như điên, hôn chùn chụt vài tiếng lên lên mặt Tuyên Hoài Mân. Nhớ tới Tuyên Hoài Phong, hùng phong dưới thân lại tăng thêm ba phần, anh dũng tiến tới, càng khiến Tuyên Hoài Mân muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong.