Chân của Hoàng Vạn Sơn thật sự không đi nổi, đến được bệnh viện, Tống Nhâm xông xáo làm việc mình nên làm, cũng may hắn cao to nên mới cõng được Hoàng Vạn Sơn. Hắn và Hoàng Vạn Sơn vào phòng đầu tiên, những người còn lại đều chạy theo vào như bay, cuối cùng bị một hộ sĩ mặc áo choàng ngắn chừng hai mươi tuổi trừng mắt cản lại, nói: “Làm gì đây? Làm gì đây? Tất cả đều theo vào thì bác sĩ làm việc thế nào được? Tất cả ra ngoài chờ đi.”
Có thể nói, một vị “hộ” ở cửa, vạn người không thể vào.
Ở bệnh viện, không ai dám chọc vào những nhân vật trị bệnh cứu người, tất cả đều bị cô nàng đuổi hết ra ngoài, đứng chờ ngoài hành lang.
Mọi người đều im lặng, yên tĩnh đến nỗi hít thở cũng cảm thấy áp lực.
Hai bên tường dọc hành lang đều trắng như tuyết, ngẫu nhiên nhìn chung quanh liền cảm thấy màu sắc này thật thê lương, thật xui xẻo.
Chỉ chốc lát, một bác sĩ nam mặc áo ngắn màu trắng, trên túi áo cắm một chiếc bút máy chậm rãi bước tới, mọi người vội vàng ngẩng đầu lên, bác sĩ kia nói: “Đừng vội, đừng vội, người Trung Quốc các người chẳng nhẫn nại gì cả, để tôi vào gặp bệnh nhân trước đã.”
Nói xong, đẩy cửa bước vào, sau đó lập tức đóng cửa lại.
Thái Bình sửng sốt một lát, dở khóc dở cười nói: “Cái gì mà người Trung Quốc các người? Vậy chứ hắn ta cũng tóc đen mắt đen, cũng da vàng, lẽ nào không phải người Trung Quốc? Học được chút y thuật của phương tây bèn cho rằng mình là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh luôn chắc.”
Phun một miếng nước bọt lên mặt đất.
Tuyên Hoài Phong không tiếp lời hắn, nhẹ nhàng tựa vai lên tường, chỉ quan tâm chờ tin tức bên trong.
Đánh mạt trượt một đêm, sáng sớm lại vội vội vàng vàng giải quyết chuyện này khiến y không khỏi mệt mỏi, tranh thủ lúc rảnh rỗi bèn nghỉ ngơi một lúc.
Đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Tuyên Hoài Phong mở mắt ra, quay đầu, thấy Lâm Kỳ Tuấn mặc một bộ âu phục, chân đi giày da, ung dung bước về phía mình, vui vẻ nói: “Anh còn tưởng mình nhìn nhầm, đúng là em sao?”
Ngừng nói một lúc.
Sau lại thân thiết hỏi: “Sao lại tới bệnh viện? Em bị bệnh à? Đã bao lần bảo em coi chừng sức khỏe, thế mà lần nào em cũng coi như gió thoảng bên tai.”
Vừa nói vừa tiến tới gần hơn, ghé sát mặt Tuyên Hoài Phong, quan sát sắc mặt y.
Tuyên Hoài Phong giật mình.
Lần trước hai người gặp nhau ở Bạch công quán, sau đó chia tay cũng chẳng mấy vui vẻ, có thể nói là Lâm Kỳ Tuấn đã phẩy áo bỏ đi. Nhưng tính cách của hắn vẫn có điểm tốt, không để ý những chuyện không vui.
Trước kia ở bên nhau hắn cũng như thế này, thời còn đi học có đôi khi đấu khẩu, tức giận bỏ đi, lần sau gặp mặt liền tan thành mây khói, giống như hai người bọn họ chưa từng giận dỗi.
Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, đối phương đã độ lượng như vậy, vẻ mặt Tuyên Hoài Phong cũng ôn hòa, ổn định lại tinh thần nói chuyện với hắn: “Em rất khỏe, là bạn của em xảy ra chút chuyện.”
Y nhỏ giọng kể cho hắn nghe chuyện Hoàng Vạn Sơn bị bắt, bọn họ làm sao nhận được tin tức, tới ngục giam đòi người như thế nào.
Lâm Kỳ Tuấn nghe xong cũng không khỏi tức giận, nói: “Cảnh sát bây giờ đúng là quá ngang ngược. Muốn bắt thì bắt, lên tòa án nói lý lẽ cũng được, tại sao lại đánh gãy chân người ta? Không được, chúng ta nên công bố việc này ra ngoài, để dư luận xã hội lên tiếng đánh giá.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Vạn Sơn chẳng phải là chuyên gia về dư luận xã hội sao? Cũng chính bởi vì dư luận nên mới gặp phải việc này. Việc của cậu ấy, bọn em là bạn, sau này đương nhiên sẽ giúp cậu ấy truy cứu. Nhưng tình hình bây giờ cấp bách, trước tiên phải giữ lại được chân của cậu ấy đã.”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Cũng đúng.”
Tuyên hoài Phong hỏi: “Sao anh đến bệnh viện? Bị bệnh à?”
Lâm Kỳ Tuấn nửa đùa nửa thật đáp: “Đang yên đang lành sao nguyền rủa anh thế?”
Liếc mắt nhìn Tuyên Hoài Phong.
Ánh mắt đó nửa là đau buồn, nửa là chua xót, tựa như một cây mao châm mềm mại thình lình cắm sâu vào da thịt.
(Mao châm: một loại châm cứu, cũng là tên một loại kim dài mảnh, mềm mại dùng để châm cứu)
Khi ánh mắt Tuyên Hoài Phong vừa chạm phải ánh mắt hắn, y lập tức quay đi, nói: “Anh là người học kiến thức tân thời, vậy mà còn tin những thứ nguyền rủa ấy? Em quan tâm nên mới hỏi. Nếu anh không thích, cũng được, sau này em không hỏi nữa.”
Trước kia, bất luận thế nào y cũng nhường nhịn Lâm Kỳ Tuấn, tuyệt sẽ không vì câu nói kia mà thốt ra những lời cứng rắn thế này.
Y vừa thốt lên những lời như thế, trong lòng Lâm Kỳ Tuấn liền đau đớn ê ẩm, mặt khác lại nghĩ, so với trước kia thì Hoài Phong hôm nay tựa như một tòa núi băng bất khả xâm phạm, còn cao quý hơn rất nhiều. Giống như bông sen ngạo nghễ trong đầm nước giữa cơn mưa lất phất, càng thêm lôi cuốn quyến rũ.
Vì vậy, Lâm Kỳ Tuấn không chỉ không buồn, trái lại còn vui vẻ mỉm cười, mềm giọng nói: “Đùa với em một câu thôi, cần gì nghiêm túc như vậy? Lẽ nào dựa vào quan hệ giữa anh và em, đùa một câu cũng không được?”
Tuyên Hoài Phong đang muốn nói thì Lâm Kỳ Tuấn lại nói tiếp: “Anh tới thăm Bạch Vân Phi thôi.”
Tuyên Hoài Phong nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, ngay cả việc mình vừa muốn nói gì cũng quên mất, hỏi: “Anh ta làm sao vậy?”
Lâm Kỳ Tuấn len lén quan sát sắc mặt y, thấy y không có chút biểu hiện hờn dỗi nào, trong lòng thất vọng nhưng không thể hiện ra mặt, nói: “Gần đây anh rất bận, chưa hỏi thăm được tin tức của cậu ấy. Mấy hôm nay nghe đám bạn nói sức khỏe cậu ấy không tốt, hình như còn không thể lên sân khấu, bên Thiên Âm Viên muốn chấm dứt hợp đồng với cậu ấy, sau đó ký thêm hợp đồng với một diễn viên đang được yêu thích. Bởi vậy anh mới gác công việc qua một bên, tới nhà thăm cậu ấy. Không ngờ lúc đến thăm mới biết bệnh tình của cậu ấy còn vượt xa dự liệu của anh, không đến bệnh viện không được. Trước đó cậu ấy còn phản đối, sống chết không chịu tới, anh phải gọi mọi người ép cậu ấy tới đây. Bây giờ cậu ấy cũng nằm trong bệnh viện Đức này đây.”
Tuyên Hoài Phong vô cùng kinh ngạc, nói: “Anh ta bệnh đến mức đó sao? Cũng do em không tốt, lần trước gặp mặt mới chỉ biết anh ta bị bệnh thôi, tưởng là nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi. Thế mà em lại quên phái người tới đó hỏi thăm. Vậy anh ta bị bệnh gì?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Sức khỏe cậu ấy vốn không tốt, mấy năm nay lại chịu cực khổ… Theo bác sĩ nói, nguyên nhân là do cậy ấy hay tiếp xúc với khí lạnh, lại kéo dài thời gian trị liệu, vốn là chuyện nhỏ, nhưng bây giờ phổi cậu ấy lại kèm theo triệu chứng viêm tấy…”
Tuyên Hoài Phong nói: “Không ổn, chẳng phải là viêm phổi sao? Bệnh này khó chữa trị lắm. Anh ta ở phòng bệnh nào, chờ việc bên này xong, em muốn tới thăm anh ta một chút.”
Lâm Kỳ Tuấn vội vàng nói số phòng bệnh, còn nói: “Cậu ấy giờ ở trong phòng bệnh buồn chán muốn chết, em có thời gian thì tranh thủ đến thăm cậu ấy, giúp cậu ấy bớt buồn một chút. Anh phải đi lấy thuốc cho cậu ấy, không nói chuyện với em được nữa rồi.”
Tuyên Hoài phong lúc này mới chú ý, quả nhiên hai ngón tay Lâm Kỳ Tuấn đang kẹp một đơn thuốc bác sĩ kê, y nói: “Anh mau đi đi, đừng để chậm trễ.”
Lâm Kỳ Tuấn bèn đi ra ngoài.
Đợi thêm một lúc lâu nữa thì cánh cửa kia mới mở ra, mọi người đã sớm nóng ruột, vội vã chạy tới nhìn thăm dò vào phòng, lại thấy vị bác sĩ nam kia chậm rì rì bước ra, bút máy ngoại quốc gài trên áo, không đợi người khác hỏi, hắn nhíu mày nói trước: “Đã nói trước rồi, không cần phải nóng vội, đầu khớp xương bị gãy. Bó thạch cao, chăm sóc ba tháng là được rồi.”
Thái Bình hỏi: “Sau này chân cậu ấy có thể đi lại thuận lợi không?”
Bác sĩ nói: “Chăm sóc tốt thì không ảnh hưởng đến việc đi lại thuận lợi.”
Thái Bình hỏi: “Vậy chứ thế nào gọi là chăm sóc tốt?”
Bác sĩ nói: “Này, sao cậu phải truy hỏi kỹ càng như thế nhỉ? Chẳng lẽ cậu không hiểu phải chăm sóc người bị thương thế nào mới gọi là tốt à?” Mặt hắn vốn lạnh tanh, vừa nhìn ra ngoài liền biến đổi thành gương mặt tươi cười toe toét.
Sự việc biến hóa rất nhanh, ai nhìn thấy cũng sửng sốt, đang khó hiểu thì gã bác sĩ đã đẩy bọn họ ra, chạy tới hành lang đón một người đàn ông cao lớn mặc âu phục, tóc vàng mắt xanh.
Bấy giờ bọn họ mới biết, hóa ra gương mặt cười nịnh bợ ấy là dành cho người ngoại quốc.
Sắc mặt Thái Bình trầm xuống, đang muốn nói chuyện thì Tuyên Hoài Phong ngăn lại: “Đừng nói nữa, chẳng ích gì đâu. Bây giờ vào thăm Vạn Sơn quan trọng hơn.”
Trong phòng bệnh có hộ sĩ trông nom, nói không được quá nhiều người vào, Tuyên Hoài Phong để hai hộ binh đứng canh ở cửa, cùng Thái Bình đi vào, thấy Hoàng Vạn Sơn sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, Tống Nhâm cõng hắn vào phòng đứng ở một bên.
Vừa thấy bọn họ, Hoàng Vạn Sơn liền yếu ớt thở dài nói: “Hai vị, chuyện hôm nay đều nhờ hai vị cứu mạng. Tôi thực sự chẳng biết báo đáp thế nào.”
Thái Bình nói: “Đừng nói vậy, tiết kiệm sức lực đi, được thế này là an tâm rồi.”
Vén chiếc áo dài thường mặc khi đi làm sang một bên, ngồi xuống bên giường, lại hỏi: “Chân còn đau, khó chịu nữa không?”
Hoàng Vạn Sơn nói: “Đỡ hơn lúc ở trong nhà giam rồi. Ở trong đấy một buổi tối giống như tốn mất mười năm tuổi thọ vậy.”
Bỗng nhiên lại hỏi đến em gái mình.
Thái Bình lập tức vỗ đùi kêu lên: “Ôi trời, là tôi đãng trí! Cứ đứng bên ngoài chờ tin tức, quên không nói cho em gái cậu biết, nhất định cô ấy vẫn đang ở trong hội quán lo lắng đợi cậu. Tôi phải nhanh đi gọi điện báo cho cô ấy biết mới được.”
Vội vàng ra ngoài tìm điện thoại.
Tuyên Hoài Phong nhìn theo bóng lưng vội vàng của hắn, quay đầu lại, mỉm cười với Hoàng Vạn Sơn: “Có người bạn như Thái Bình thật tốt. Sáng nay cậu ấy đích thân đến công quán đánh thức tôi, kéo tôi tới ngục giam đòi người đấy nhé.”
Hoàng Vạn Sơn cũng tỏ ra vui vẻ, gật đầu, “Cả đời tôi chẳng có bản lĩnh gì, thứ duy nhất có thể làm là khoác lác và có được mấy người bạn tốt. Chuyện hôm nay, tôi biết không có cậu hỗ trợ sẽ không thành công.”
Nói xong, thở dài thườn thượt.
Cúi thấp đầu, im lặng một lúc.
Tuyên Hoài Phong nói: “Sao đột nhiên lại im lặng vậy? Đúng rồi, cậu bị thương cũng mệt mỏi rồi, tôi không nên ở đây quấy rầy cậu nữa. Tôi về trước, khi nào cậu khá hơn thì tôi lại tới thăm.”
Lúc này Hoàng Vạn Sơn mới ngẩng đầu nói: “Cậu hiểu lầm tôi rồi. Tôi chỉ nhất thời cảm khái chút thôi, tâm trạng quá bề bộn nên mới làm ra dáng vẻ như vậy. Tôi làm ký giả ở tòa soạn, tự cho rằng bản thân đã thấy rất nhiều tệ nạn trong xã hội, dựa vào cây bút trong tay, muốn làm chút chuyện khiến người người hả dạ. Nhưng nhìn tình hình hôm nay là thấy, đúng là bọ ngựa đá xe. Đừng nói đến việc bất hạnh xảy ra cho người khác, cho dù là chuyện bất hạnh xảy ra ngay trên người mình, tôi có thể làm gì nào? Lúc nào cũng nói tà không thể thắng chính, tôi thì thấy “đạo cao một thước, ma cao một trượng”. Ma lúc nào cũng cao hơn cả đạo.”
Tuyên Hoài Phong cười nói: “Cậu vốn là người nhiệt tình, là nhà hoạt động xã hội lúc nào cũng giương cao khẩu hiệu tự do dân chủ, làm thế nào mà thoáng cái đã trở nên chán nản thế này? Chỉ ở trong nhà giam có một buổi tối thôi mà. Tôi đã nói với Thái Bình rồi, phải rửa sạch tội danh giúp cậu. Thế mà bây giờ cậu lại trưng bộ dạng đưa đám thế này.”
Hoàng Vạn Sơn nói: “Tôi có thể không chán nản sao? Đây không phải là minh chứng rằng sự thực rất tàn khốc? Thế giới này ấy mà, cường quyền còn mạnh hơn chính nghĩa. Tỷ như hôm nay, nếu như chỉ có Thái Bình, tôi tin ngục trưởng nhất định không thả người, sợ rằng tôi vẫn còn phải kéo cái chân gãy này ở trong nhà giam hôi hám ấy nhiều ngày nữa, biết đâu chừng lại chết luôn trong ấy. Nhưng có cậu ở đấy, hắn nhìn vào địa vị của cậu nên không dám không thả người. Nói cho cùng, hắn không xem xét việc tôi có tội hay không, mà là nhìn người tới xin tha là ai. Vậy nếu là người vô tội nhưng không có người thân hay bạn bè có địa vị thì thoát ra ngoài kiểu gì?”
Tuyên Hoài Phong thẹn đỏ cả mặt, trầm mặc một lúc, thấp giọng nói: “Theo lời cậu nói, vậy thì tôi là đại biểu cho thế lực cường quyền?”
Hoàng Vạn Sơn nói: “Không không, tôi coi cậu là bạn tốt nên mới thẳng thắn nói với cậu những lời đó. Cậu đã cứu tôi, trong lòng tôi vô cùng cảm kích.”
Tuyên Hoài Phong thản nhiên nói: “Chỉ là trong sự cảm kích này lại có cảm giác khó chịu, đúng không?”
Hoàng Vạn Sơn khựng lại, hơi lúng túng, gục đầu xuống, áy náy nói: “Xin lỗi cậu, tôi biết… tôi nói chuyện rất khó nghe. Cậu biết tôi mà, lúc nào ăn nói cũng có chỗ xúc phạm người khác. Tôi biết cậu xưa nay đều là người chính trực, cậu đừng giận tôi nhé.”
Tuyên Hoài Phong khẽ thở dài một hơi, nói: “Cậu gặp chuyện như thế, chân lại bị đánh gãy, tôi cũng không đến nỗi nhỏ nhen lại tranh hơn thua với cậu. Cậu nghỉ ngơi đi, tôi còn một người bạn nữa đang bị bệnh, cũng đang nằm trong bệnh viện này, tôi qua đó thăm anh ta một lúc.”
Lại an ủi Hoàng Vạn sơn thêm vài câu, dặn dò hắn nghỉ ngơi cẩn thận mới rời khỏi phòng bệnh.
Tống Nhâm lặng lẽ không lên tiếng đi theo phía sau y.
Tuyên Hoài Phong qua hành lang, đến cầu thang liền bước lên trên.
Tống Nhâm vội hỏi: “Tuyên phó quan, ngài đi đâu vậy?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Thăm người bạn đang nằm viện.”
Tống Nhâm kinh ngạc hỏi: “Ngài thật sự có bạn nằm ở viện này sao? Tôi còn tưởng ngài vừa nói cho có lệ.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Đang yên đang lành tôi nói dối làm gì? Bạch Vân Phi bị bệnh, vừa vặn cũng nằm ở đây, tôi muốn tới đó thăm một lúc.”
Tống Nhâm nói: “Ra là anh ta.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Cậu cũng biết anh ta?”
Tống Nhâm nói: “Tôi nào có bản lĩnh quen biết với người ta, chẳng qua là đã từng gặp ở công quán thôi. Tổng trưởng nói, tuy rằng Bạch lão bản làm nghề thấp hèn, nhưng nhân cách không tệ.”
Tuyên Hoài Phong biết Tống Nhâm sùng bái Bạch Tuyết Lam, nhất thời nổi hứng trêu chọc, y nói đùa với hắn: “Nếu tổng trưởng nói không tệ thì đúng là không tệ rồi.”
Tống Nhâm trả lời rất quả quyết: “Đó là đương nhiên.” Gật đầu thật mạnh.
Tuyên Hoài Phong không khỏi mỉm cười, nói: “Nhìn thái độ của cậu, chỉ sợ đến lúc Bạch Tuyết Lam bán cậu đi, cậu còn vui vẻ hớn hở đếm tiền giúp hắn nữa ấy nhỉ.”
Tống Nhâm lại chẳng để bụng, ngẩng đầu ưỡn ngực, vỗ vỗ lên bộ ngực dày rộng, “Bán thì bán, chẳng phải đã bán mạng cho tổng trưởng rồi hay sao. Tôi không sợ bán mạng, nếu mà đếm tiền ấy nhá, thì đếm được càng nhiều càng tốt.”
Tuyên Hoài Phong vừa tức vừa buồn cười, lắc đầu, tiếp tục đi lên tầng trên.
Lên tầng ba, Tuyên Hoài Phong vừa nhìn thấy cửa phòng bệnh liền hiểu ra.
Chẳng trách sao vừa nghe số phòng đã cảm thấy quen, hóa ra đó chính là căn phòng bệnh lần trước y đã ở.
Sao lại trùng hợp như vậy?
Chi phí mỗi ngày ở dành cho những phòng bệnh riêng ở các bệnh viện ngoại quốc cao cấp đều rất xa xỉ, bằng vào thân phận của Bạch Vân Phi, chưa chắc hắn sẽ ở những căn phòng thế này, chắc hơn phân nửa là do Lâm Kỳ Tuấn bỏ tiền ra.
Tuyên Hoài Phong vẫn biết, Lâm Kỳ Tuấn luôn hết lòng săn sóc cho bạn bè, rất chịu chi.
Đồng ý là việc hắn chịu chi không thể tính là hiếm có, cái khó ở đây là vừa hắn đồng ý chi tiền lại vừa dịu dàng thân thiện, không phải loại công tử chơi bời ỷ vào tiền bạc khiến người ta khó chịu. Nếu hắn là loại người toàn thân đều nồng hơi tiền, Tuyên Hoài Phong sẽ không bao giờ trở thành bạn bè thân thiết với hắn suốt mấy năm liền.
Khóe môi Tuyên Hoài Phong hơi nhếch lên.
Chợt nhớ tới những lời hôm qua Bạch Tuyết nói trước khi ngủ, y mỉm cười, đánh tan nỗi buồn chưa kịp dâng lên.
Mấy đời Lâm gia đều làm ăn buôn bán, Bạch Tuyết Lam nghiêm khắc chỉnh đốn chính sách xuất nhập cảng, chạm đến lợi ích của thương nhân, tiệm buôn dương hành Đại Hưng vì kế sinh nhai bèn tích cực phản đối, đây là phản ứng bình thường, không có gì đáng trách.
Bạch Tuyết Lam thân là hải quan tổng trưởng, muốn làm tốt công vụ, góp sức cho quốc gia, hắn càng không đáng trách.
Chỉ là…
Tại sao hết lần này tới lần khác, hai người bọn họ đều phải đối đầu nhau?
Giữa hai người bọn họ, Tuyên Hoài Phong không muốn bất luận ai gặp bất trắc.
Suy nghĩ một lúc liền cảm thấy phiền não.
Tuyên Hoài Phong bèn không nghĩ tới nữa.
Nghĩ cũng vô dụng, cứ cạnh tranh công bằng vậy. Như Bạch Tuyết Lam đã nói, đó là chuyện công, không liên quan đến cá nhân.
Tuyên Hoài Phong đứng ngoài cửa lấy lại bĩnh tình, giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, nghe thấy giọng nói bên trong truyền ra: “Mời vào.”
Tuyên Hoài Phong quay đầu nói với Tống Nhâm: “Trong phòng bệnh không thích hợp cho nhiều người vào, không nên quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, cậu đứng ở ngoài này chờ tôi một chút.”
Lần trước Tuyên Hoài Phong trúng đạn nên dưỡng bệnh ở chỗ này, Tống Nhâm phụ trách thủ vệ nên đã sớm có cảm giác thân thiết quen thuộc với nơi này, hắn cũng hiểu Tuyên Hoài Phong muốn một mình vào thăm Bạch Vân Phi. Tuy nhiên, khi Tuyên Hoài Phong mở rộng cửa bước vào, hắn vẫn tranh thủ liếc mắt nhìn vào trong phòng, thoáng nhìn thấy bệnh nhân nằm trên giường, đang đắp chiếc chăn màu trắng, có một người bên cạnh, nhìn bóng lưng có vẻ như một cô gái khoảng chừng mười mấy tuổi, xem ra không nguy hiểm. Lúc này hắn mới gật đầu, đứng lại ngoài cửa.
Tuyên Hoài Phong đi vào, cô bé ngồi bên giường đứng lên, xoay người, lộ ra gương mặt trái xoan xinh xắn trắng trẻo, chiếc mũi nhỏ xinh cao cao, mi mắt đẹp như tranh vẽ, ngũ quan cực kỳ giống Bạch Vân Phi.
Cô bé vốn tưởng người gõ cửa là hộ sĩ, thấy một người đàn ông bước vào nên hơi bất ngờ, lại có chút xấu hổ, không thể làm gì khác ngoài việc hỏi han: “Xin hỏi tiên sinh là ai? Là bạn của anh trai tôi sao?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Đúng vậy, là bạn của anh ấy. Anh vừa gặp một người bạn, người ta nói cho anh biết anh ấy bị bệnh, cho nên anh tới thăm. Không quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi chứ?”
Cô bé vội vàng nói: “Không đâu, không đâu.”
Bạch Vân Phi đang chợp mắt trên giường, đang lúc mơ mơ màng màng lại nghe thấy giường như em gái đang nói chuyện với người khác nên cũng tỉnh táo một nửa, mở mắt nói: “Sao cậu lại tới? Đáng lẽ tôi không nên làm phiền nhiều người như vậy, thật ngại quá. Y Thanh, ở đây không có trà, em rót cho Tuyên phó quan một ly nước nóng đi.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Không cần phiền toái thế đâu, tôi tới thăm bệnh, vậy mà ngược lại còn khiến mọi người bận rộn thêm.”
Đi tới bên giường, kéo chiếc ghế gỗ qua ngồi xuống, y hỏi: “Anh thấy thế nào rồi?”
Vừa hỏi vừa xem sắc mặt của Bạch Vân Phi.
Quả nhiên sắc mặt yếu ớt, đôi gò mà gầy lõm xuống, có vẻ như quầng mắt lại dày thêm, hàng mi cong cong như rũ xuống.
Tuyên Hoài Phong nhịn không được liền trách mắng: “Lần trước tôi đã dặn đi dặn lại rồi, trước lúc chia tay anh đồng ý với tôi thế nào? Có gì không ổn, nhất định phải gọi điện cho tôi. Vậy mà anh vào bệnh viện, tôi còn phải nghe Kỳ Tuấn nói mới biết. Chị tôi luôn nhắc nhở tôi chăm sóc anh, để chị ấy biết, nhất định chị ấy sẽ mắng tôi chết mất.”
Bạch Vân Phi cười nói: “Cậu đừng để bị bệnh nhân như tôi hù chứ, thật ra cũng chẳng phải bệnh gì nặng lắm, chỉ cảm lạnh ho khan thôi. Vốn không cần phải nằm viện, nhưng mà Kỳ Tuấn cứ sợ trước sợ sau, cố gắng ép tôi vào đây. Buộc tôi nằm viện cũng thôi đi, tại sao anh ta còn chạy đi nói cho cậu biết? Đúng là càng làm càng rắc rối.”
Cô bé kia bưng một ly nước nóng đầy đến, Tuyên Hoài Phong cảm ơn một tiếng, nóng quá không thể uống, tiện tay đặt ở chiếc bàn gần đầu giường.
Bạch Vân Phi nói: “Đúng rồi, chắc đây là lần đầu cậu gặp nó. Đây là em gái của tôi, tên là Y Thanh. Y Thanh, vị này là Tuyên phó quan, ngài ấy rất tốt, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc anh, em mau chào người ta đi.”
Bạch Y Thanh rất dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ có điều, hình như cô bé không thường xuyên gặp người lạ nên hơi xấu hổ, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, “Tuyên phó quan, cảm ơn ngài luôn chăm sóc anh trai em.”
Mắt chỉ chằm chằm nhìn đầu ngón chân.
Tuyên Hoài Phong chỉ có một người chị, y vẫn luôn hy vọng có được một cô em gái. Y là người không dễ dàng tiếp xúc với người lạ, trước kia tính tình cũng hướng nội, lại hay xấu hổ, thấy Bạch Y Thanh trong sáng lại thẹn thùng, trong lòng liền cảm thấy thân thiết, nói: “Tuyên phó quan gì chứ, nếu em đồng ý, vậy gọi anh một tiếng Tuyên đại ca là được rồi.”
Y mỉm cười ngắm nhìn cô bé một lượt từ đầu đến chân.
Bạch Thanh Y cắt mái tóc ngang vai, trước trán để tóc mái cắt ngang dày dặn, mặc một chiếc áo khoác nữ sinh màu lam, dưới chân xỏ một đôi giày vài màu đen đế bằng kiểu nữ.
Tuyên Hoài Phong nhìn trang phục của cô bé liền nhận ra cô bé vẫn đang đi học, y hỏi: “Em học ở trường nào?”
Bạch Y Thanh quay đầu nhìn anh trai một cái, thấy anh mình gật đầu, cô bé quay lại, nhỏ giọng nói: “Trường nữ Kinh Khê.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Ngôi trường đó rất tốt, theo đạo Thiên Chúa, bầu không khí học tập rất nghiêm túc.”
Bạch Thanh Y thận trọng trả lời: “Đúng vậy. Người dạy bọn em là cô giáo, đều là nữ tu sĩ. Bình thường học sinh vẫn ngủ nghỉ tại trường, không có giấy phép xin nghỉ thì không được phép ra khỏi cổng trường.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Các em có học toán học không?”
Bạch Y Thanh gật đầu trả lời: “Có. Nhưng mà toán học khó lắm.”
Tuyên Hoài Phong cười nói: “Cái khác anh không dám nói, nhưng bàn về toán học, nếu có gì không hiểu cứ đến hỏi anh. Trước kia, lúc anh còn là thầy giáo dạy học ở trường, môn anh đứng lớp chính là toán học.”
Bạch Vân Phi nói: “Y Thanh, số em may mắn lắm đấy, gặp trúng một bậc thầy toán học từng du học Anh quốc trở về. Còn không mau cảm ơn thầy giáo đi.”
Bạch Y Thanh vui mừng, vội vàng nói cảm ơn, cô bé cảm thấy thân thiết hơn với Tuyên Hoài Phong, không còn cảm thấy sợ người lạ như lúc mới gặp nữa.
Ba người đang nói chuyện, bỗng nhiên một người bước ra từ đằng sau chiếc bình phong màu trắng, nhìn thấy Tuyên Hoài Phong liền nói: “Nhanh vậy mà em đã đến rồi?”
Tuyên Hoài Phong ngẩng đầu, thì ra là Lâm Kỳ Tuấn.
Lúc y mới vào không thấy Lâm Kỳ Tuấn, cho rằng hắn ra ngoài lấy thuốc cho Bạch Vân Phi vẫn chưa trở về, chẳng ngờ hắn đã về rồi. Đây là phòng bệnh riêng cao cấp nhất bệnh viện, phía sau tấm bình phong nối liền với một gian phòng tắm, phòng chừng Lâm Kỳ Tuấn mới từ trong đó bước ra.
Bạch Vân Phi hỏi: “Anh rửa có một quả táo mà sao rửa lâu vậy?”
Lâm Kỳ Tuấn lau tay nói: “Em xem, ống nước ở bệnh viện này thật đáng ghét, vừa mở vòi nước đã bắn tung tóe hết lên người anh, anh đành phải tìm một bộ quần áo của em rồi thay vào, may mà vóc người chúng ta không chênh lệch lắm, bằng không anh chỉ có thể mặc quần áo ướt sũng thôi.”
Bạch Vân Phi hỏi: “Thế táo đâu?”
Lâm Kỳ Tuấn vỗ trán một cái, bật cười, nói: “Thay quần áo xong lại quên luôn quả táo, ở trong rỏ ý, anh để lung tung quá. Để anh đi lấy.”
Xoay người quay trở lại.
Chỉ chốc lát sau, hắn cầm một quả táo được rửa sạch đến nỗi vỏ táo phát sáng, tay kia quơ quơ một con dao gọt hoa quả, nói: “Anh gọt vỏ cho.”
Bạch Y Thanh hé miệng cười, thốt lên bằng giọng nói mềm như gạo nếp được tán nhuyễn: “Nếu biết trước là anh biết gọt vỏ, vậy thì đâu cần phải đi rửa chứ.”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Dù thế cũng vẫn phải rửa. Không rửa, ngoài vỏ có vết bẩn, tay chạm vào vết bẩn, lúc gọt vỏ lại bôi vết bẩn lên phần thịt quả, vậy chẳng phải vẫn bẩn sao?” Đặt mông ngồi xuống giường cạnh Bạch Vân Phi, cúi đầu nhanh chóng gọt vỏ.
Bạch Y Thanh nghe vậy thấy cũng có lý, gật đầu nói: “Lâm ca ca thật cẩn thận, anh trai em nói, bài tập em làm lúc nào cũng ẩu tả. Nếu như em giống anh, vậy thì anh ấy không thể chê em nữa rồi.”
Bạch Vân Phi nói: “Hóa ra em cũng biết bản thân làm bài tập rất ẩu nhỉ.”
Bạch Y Thanh cãi lại anh trai mình, giọng điệu có chút làm nũng: “Ngay cả cô giáo cũng khen bài tập em làm tốt mà, tại anh cứ thích chê người ta, lúc nào cũng nói người ta ẩu đoảng. Nếu bàn về toán học, em cũng chẳng tin anh giỏi hơn em bao nhiêu đâu, bằng không lần sau em cầm đề bài về, anh thử làm cùng em xem nào.”
Bạch Vân Phi nói: “Tốn tiền cho em đi học, vậy mà em lại học được cái tài cãi lại anh. Bảo em ra ngoài mua ít đồ, nói với người đứng quầy mấy câu là em đã như chuột nhìn thấy mèo vậy, đã thế còn là con chuột mất đuôi, lúc nào cũng cúi đầu rũ mắt run rẩy.”
Hai người ngồi hai bên nghe hắn miêu tả, tưởng tượng một lúc, quả thật rất giống, không khỏi bật cười.
Bạch Y Thanh quýnh lên, đỏ mặt, lắp bắp nói: “Anh, anh đúng là… có Lâm ca ca và mọi người ở đây đấy!”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Lâm ca ca gì chứ, anh là Lâm muội muội đây. Y Thanh, anh trai em rất thương em, chẳng dám ăn ngon, cái gì cũng để dành lại cho em. Ở trường em mà thiếu thứ gì liền mua ngay cho em, chỉ sợ em chịu khổ. Vậy nên, vì anh trai em, em cũng phải học hành thật tốt, không cần biết tương lai có làm nên thành tựu gì nổi bật hay không, chí ít sau này có kiến thức, hiểu lễ nghĩa, có thể gả cho một gia đình tốt, để anh trai em cũng được hưởng phúc.”
Vừa nói, con dao nhỏ trong tay đã lanh lẹ gọt xong quả táo, cắt nhỏ từng phần thịt quả, đưa tới trước mặt Tuyên Hoài Phong.
Đời này, mười lần hắn gọt táo thì tới tám chín lần là gọt cho Tuyên Hoài Phong ăn, một hai lần còn lại chính là làm tròn đạo hiếu trước mặt mẹ già, dỗ bà vui vẻ.
Hiện tại, ngồi ở đầu giường của Bạch Vân Phi lại chỉ lo nói chuyện với Bạch Y Thanh, nhất thời không kịp nghĩ đến những thứ khác, tất cả mọi hành động đều thuận theo thói quen vài năm trở lại đây, hướng về nơi không thể quên lãng.
Thấy Tuyên Hoài Phong ngẩn cười, giương mắt nhìn, mỉm cười nhưng không nhận lấy, lúc này Lâm Kỳ Tuấn mới biết mình thất thố.
Vốn là gọt cho bệnh nhân ăn, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại đưa sai người.
Bất giác nhớ lại lần hai người gặp lại ở thủ đô, Tuyên Hoài Phong phát bệnh trước cửa hiệu buôn dương hành Đại Hưng, chính hắn đã ôm y đến bệnh viện.
Hắn cũng ngồi bên cạnh giường bệnh, chính tay gọt táo cho y, đút y ăn từng miếng từng miếng.
Lúc đó hai người tình nồng ý mật, nói cười vui vẻ, đồng tâm đồng lòng, chìm đắm trong bể tình xanh thẳm, chẳng để ý đến trời đất rộng lớn, ngọt ngào biết bao nhiêu.
Chuyện mới xảy ra chưa bao lâu.
Biển cả chưa hóa nương dâu, nhưng vật còn người mất.
Lâm Kỳ Tuấn nắm lấy miếng táo giòn tan ngọt ngào, trong lòng đau đớn, đau đến thống khổ, một tay dừng trên không trung, duỗi không được, rụt về chẳng xong, tựa hồ như đã bị đông cứng ở nơi đó.
Bạch Vân Phi đã sớm nhìn thấu, hắn là một người thông minh, nhìn mặt Lâm Kỳ Tuấn đỏ rực lên, sau đó lại uể oải đến trắng bệch, hắn liền vội vàng cười nói: “Tôi nằm ở đây chẳng nhúc nhích được, đành phiền Kỳ Tuấn giúp tôi tiếp khách. Chẳng còn món ngon nào chiêu đãi, đành phải để Hoài Phong chịu thiệt ăn tạm miếng táo vậy, cũng coi như đã tới.”
Tuyên Hoài Phong cũng đang xấu hổ, cười ngượng ngùng, nhận lấy, nói: “Đâu phải tới nhà anh làm khách, nói chiêu đãi làm gì chứ? Anh đã bị bệnh, vậy nên phải được hưởng thụ ưu đãi ưu tiên bệnh nhân mới đúng. Nếu bây giờ tôi mà tham lam ăn trước, anh đừng nói tôi bất lịch sự đấy nhé.”
Đưa lên môi cắn nhẹ một cái.
Động tác của y vừa tự nhiên lại đẹp mắt, thịt quả xanh trắng, môi đỏ răng trắng, khiến cho mọi người rung động như nhìn thấy một diễn viên điện ảnh nổi tiếng trên màn hình chiếu phim.
Lâm Kỳ Tuấn nhìn đến ngây người, một lát sau mới thu được ánh mắt lại, cười nói lấp liếm: “Đương nhiên cậu ấy sẽ được hưởng chế độ ưu đãi dành cho bệnh nhân rồi, chẳng phải vẫn còn nửa quả sao? Em một nửa, cậu ấy một nửa, vừa ăn thoải mái lại vừa vui vẻ.”
Cầm dao nhỏ lên, lại gọt phần còn dư trên tay, gạt hột, chỉ để lại phần thịt quả cho Bạch Vân Phi ăn.
Bạch Y Thanh chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, vẫn chưa hiểu chuyện xảy ra giữa bọn họ, chỉ ngọt ngào cười nói: “Có một quả táo thôi mà, đâu cần phải chia qua chia lại như vậy. Để mai em tiêu tiền tiêu vặt, mua cho mọi người mấy quả táo, mỗi người được một quả, không cần phải chia ra để ăn nữa, được không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Cắt táo thành từng miếng để ăn cũng đâu có sao, đây cũng phải là lê…”
Chưa nói xong một câu, Lâm Kỳ Tuấn bỗng “ui” một tiếng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Bạch Vân Phi vội hỏi: “Làm sao vậy?” Muốn ngồi thẳng dậy kiểm tra.
Lâm Kỳ Tuấn không tập trung khiến đầu ngón tay bị dao cắt thành một vết thương nhỏ, rất nhiều máu chảy ra khỏi miệng vết thương tạo thành một chuỗi trân châu, hắn dùng bàn tay không bị thương đưa xuống dưới hứng lấy, nhưng vẫn có vài giọt len qua kẽ ngón tay rơi xuống chiếc giường trắng muốt, nở thành một đóa hoa mai nhỏ đỏ sẫm.
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Thôi chết, làm bẩn ra giường rồi.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Lúc nào rồi mà còn quan tâm ra giường. Y Thanh, nhanh đi gọi bác sĩ.”
Y Thanh gật đầu, lập tức chạy về phía cửa.
Lâm Kỳ Tuấn vội vàng gọi cô bé lại, “Đừng đi.”
Cười khổ nói: “Gọt một quả táo lại làm đứt tay, anh đúng là quá vụng về. Mà cũng đâu phải vết thương gì nặng lắm, ở trong phòng có băng gạc, anh tự băng vào là được rồi.”
Tuyên Hoài Phong kéo Lâm Kỳ Tuấn tới bên cửa sổ, giơ về phía ánh sáng để nhìn tay hắn, vết cắt có vẻ rất sâu, y nhíu mày quở trách: “Quá hậu đậu.”
Tìm trong mấy ngăn tủ, quả nhiên tìm được nửa hộp bông băng chuyên dùng, một cuộn vài băng vết thương và một gói tăm bông nhỏ.
Tìm thêm một lúc lại thấy một lọ cồn tiêu độc.
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Để anh tự làm, không cần phiền tới em đâu.” Vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt Tuyên Hoài Phong.
Biểu hiện của y vô cùng đáng thương,
Mặc dù trước kia y vô cùng điềm đạm, lại rất phong độ, nhưng sắc mặt sợ hãi khiến người ta mềm lòng như vậy rất hiếm khi xuất hiện.
Bất giác khiến tâm can người ta mềm nhũn.
Hắn cảm thấy bản thân thật sự quá lạnh lùng bạc bẽo.
Tuyên Hoài Phong thở dài một hơi, nói: “Anh cứ ngoan ngoãn một lúc đi, em chẳng thấy phiền gì đâu. Giơ tay cao lên một chút.”
Nhẹ nhàng lau vết máu bên ngoài vết thương, sau đó dùng tăm bông tẩm cồn cẩn thận chấm lên chung quanh vết thương.
Lâm Kỳ Tuấn đau đớn xuýt xoa một tiếng.
Tuyên Hoài Phong thấp giọng nói: “Xin lỗi. Anh chịu khó một lúc, cần phải khử trùng miệng vết thương, sợ có vi khuẩn.”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Không sao, em cứ làm đi. Tay anh thì đau, nhưng trong lòng rất vui vẻ. Dù sao em vẫn chưa coi anh là người ngoài.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Cho dù là người ngoài bị thương, em cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn.”
Gương mặt vốn vui vẻ của Lâm Kỳ Tuấn lập tức hiện lên vẻ đau khổ, ngơ ngác một lúc mới nhẹ giọng nói: “Thật ra em không nói câu sau cũng có sao đâu? Anh tự biết vị trí của mình trong lòng em chẳng đáng giá. Chỉ sợ bây giờ, người ngoài so với anh còn quan trọng hơn. Thế nhưng, cho dù anh có không tốt đến thế nào thì chúng ta cũng quen biết nhau nhiều năm, xét thấy anh đáng thương như vậy, em đừng nên nói những câu cay đắng như thế. Anh chỉ nói một câu thân mật thôi, chẳng lẽ em cứ nhất định phải dùng gậy đập thẳng vào mặt anh như vậy mới được hay sao? Rốt cuộc anh đã làm gì khiến em căm ghét đến thế?”
Tuyên Hoài Phong im lặng khử trùng vết thương, băng bó cẩn thận.
Lâm Kỳ Tuấn nhìn y cúi đầu, vừa vặn khiến cần cổ cùng chiếc gáy ưu nhã tựa thiên nga lộ ra, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu xuống, da thịt y trắng muốt, đường cong tinh xảo kéo dài từ gáy đến hai gò má vô cùng hoàn hảo, tựa nốt nhạc uyển chuyển quyến rũ dưới bàn tay điêu luyện của Chopin.
Đẹp như vậy, đã từng có lúc hắn chỉ cần nhấc tay liền chạm tới.
Nhưng hiện tại nơi đó đã trở thành cấm địa bát khả xâm phạm.
Trước kia, nếu muốn xoa cũng chỉ như xoa lên gáy, lên gương mặt chính mình, giống như vươn tay lấy hoa quả trong đĩa, rất hiển nhiên. Còn người được vuốt ve xoa nắn ấy lại chỉ biết vui vẻ sung sướng.
Nếu hôm nay muốn giơ tay lên hưởng thụ cảm giác xưa kia, bản thân hắn sẽ trở thành kẻ trộm cướp!
Nghĩ tới đây, trái tim hắn như bị bóp nghẹn, đau đớn từng hồi.
Cảm giác thống khổ ấy còn mạnh mẽ hơn cơn đau trên đầu ngón tay, xé gan xé ruột, hận không thể ôm chặt người trước mặt, học theo hành vi cường bạo đáng khinh của Bạch Tuyết Lam, nhưng lại sợ sau đó Tuyên Hoài Phong chẳng còn coi hắn là bạn.
Người mình thương yêu bị kẻ khác cướp lấy, rõ ràng người đang ở trước mặt, muốn chạm không thể chạm, muốn làm gì cũng không thể. Thời khắc này, Lâm Kỳ Tuấn vô cùng thống khổ, không lời nào có thể hình dung được, đến khi mu bàn tay bỗng nhiên nóng lên. Có thứ gì đó vừa nóng lại vừa ẩm đọng lên tay hắn, đó là nước mắt.
Lúc này hắn mới hoảng sợ nhận ra mình thất lễ, vội vàng dùng bàn tay chưa bị thương lau mắt.
Tuyên Hoài Phong sớm phát hiện hắn run rẩy rơi lệ, dù sao cũng từng là người yêu, trong lòng y cũng âm thầm đau đớn nhưng không thể nói được lời nào. Nếu y đã chấp nhận Bạch Tuyết Lam còn thể hiện thái độ không kiên định, khơi gợi lên hi vọng cho Lâm Kỳ Tuấn, nhìn thì có vẻ dịu dàng, nhưng sự thực là hành động đó còn tàn nhẫn hơn rất nhiều. Y chỉ có thể gượng cười trêu ghẹo Lâm Kỳ Tuấn: “Nam tử hán đại trượng phu mà mới cắt trúng ngón tay đã khóc nhè? Băng kỹ rồi đấy, chúng ta qua bên kia đi.”
Lâm Kỳ Tuấn cũng cười miễn cưỡng, dựng thẳng đầu ngón tay đã được băng bó trở lại giường.
Bạch Vân Phi đã ngồi dậy được một lúc, tựa lên đầu giường ngồi chờ. Vì Lâm Kỳ Tuấn đối xử tốt với anh trai mình, lại thường xuyên tặng những thứ tốt cho mình, nên tình cảm Bạch Thanh Y giành cho Lâm Kỳ Tuấn rất tốt, cô bé vì quan tâm đến tay Lâm Kỳ Tuấn nên vài lần định tới bên cửa sổ nhìn xem thế nào, nhưng lần nào cũng bị Bạch Vân Phi ngăn cản. Trong lòng cảm thấy khó hiểu, tại sao sắc mặt lẫn cử chỉ của Lâm ca ca và Tuyên đại ca đều kỳ lạ đến thế? Dẫu vậy, cô bé vốn là người ngoan ngoãn lại hay xấu hổ, chỉ dám âm thầm thắc mắc, không dám chủ động hỏi han.
Nhìn hai người trở về, Bạch Thanh Y hỏi: “Lâm ca ca, tay anh còn đau không?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Không đau.”
Bạch Vân Phi. “Để em xem một chút.”
Lâm Kỳ Tuấn gượng cười nói: “Đã băng kín lại rồi, có gì để nhìn đâu nào?” Tuy nói vậy nhưng vẫn đưa ngón tay quơ quơ trước mặt Bạch Vân Phi.
Bạch Vân Phi cũng cười nói: “Vì một miếng ăn mà chảy nhiều máu thế này thật không đáng.”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Không phải đâu.”
Bạch Thanh Y vẫn nhìn Lâm Kỳ Tuấn, hơi hiếu kỳ hỏi: “Lâm ca ca, anh khóc à? Mắt hồng hồng.”
Bạch Vân Phi vội vàng nói: “Hôm qua anh ấy trông anh cả buổi tối nên mệt mỏi, đương nhiên mắt hiện lên vài tia máu rồi, chẳng lẽ sáng nay em đến không nhìn thấy? Con nhóc này, đã bảo em rất ẩu mà còn không chịu nhận.”
Bạch Y Thanh bị anh trai quở trách, rất tủi thân, vừa muốn mở miệng thì bỗng nhiên Tuyên Hoài Phong lại nói xen vào, hỏi Bạch Vân Phi: “Rốt cuộc bác sĩ nói sao? Bệnh của anh nên chữa trị thế nào?”
Bạch Vân Phi nói: “Tôi nghĩ không cần phải trị liệu gì cả, chẳng có chỗ nào đau nhức, chỉ cảm thấy cơ thể hơi yếu ớt một chút thôi.”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Bác sĩ nói là phổi bị nhiễm trùng, may mà đưa đến kịp thời, chậm một thời gian nữa thật chẳng biết hậu quả thế nào.”
Bạch Vân Phi đáp: “Nói nghe rợn cả tóc gáy. Thầy thuốc Trung y sẽ không hù dọa người ta như thế đâu. Tôi đến khám ở chỗ thầy thuốc Trung y, họ nói chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, điều trị tĩnh dưỡng là được, đâu có đáng sợ như mấy bác sĩ Tây y nói.”
Bạch Thanh Y học theo nền giáo dục của đạo Thiên Chúa nên có cảm tình với Tây y, nghe xong lời hắn nói liền không tán thành, nói xen vào: “Anh, những lời này của anh à do mấy ông lão bảy tám chục tuổi nói mà.”
Mọi người liền bàn bạc trò chuyện về vấn đề Trung y và Tây y thêm một lúc.
Sau đó, bởi vì bạch Y Thanh hỏi Tuyên đại ca làm phó quan ở nơi nào, vậy nên khó tránh khỏi việc đề tài chuyển đến vấn đề các loại thuế do bên hải quan trưng thu.
Nói đến việc gần đây thường xuyên kiểm tra lục soát các hàng lậu trên các loại tàu thuyền, Lâm Kỳ Tuấn cười cười, nói: “Anh nghe được một tin từ chỗ đám bạn, bọn họ nói rằng việc kiểm tra gần đây càng lúc càng nghiêm, xác xuất các tiệm buôn dương hành bị kiểm tra thí điểm tăng cao, hơn nữa, để tránh nhân viên kiểm tra bị hối lộ, ngay cả việc ngày nào người nào được phái lên thuyền tra xét cũng được thay đổi. Không biết trong mấy tiệm buôn dương hành ấy có hiệu buôn dương hành Đại Hưng của gia đình anh không nhỉ? Thuyền nhà anh lớn, hàng hóa nhiều, nếu muốn kiểm tra hết toàn bộ chắc cũng khó khăn.”
Tuyên Hoài Phong chắc chắn Bạch Tuyết Lam muốn chỉnh hiệu buôn dương hành Đại Hưng, lúc này, bạn bè đang trò chuyện vui vẻ, vậy mà Lâm Kỳ Tuấn lại nhân lúc mọi người nói chuyện phiếm nhắc đến vấn đề này… Cho dù y có biết tình hình thực tế cũng không thể nói thẳng, vô cùng áy náy.
Trầm ngâm một lúc, y từ tốn trả lời: “Em chưa được đọc danh sách ấy, không dám nói lung tung. Thực ra bên hải quan cũng không muốn làm khó các hiệu buôn dương hành, nhưng không có các hiệu buôn dương hành ấy, hải quan sao tìm ra nguyên nhân thuế bị cắt xén nhiều đến thế? Cho dù bọn em có bắt giam thì cũng chỉ bắt những ai làm ăn không đàng hoàng. Chỉ cần hiệu buôn dương hành Đại Hưng không làm việc gì vi phạm pháp luật, tất nhiên sẽ bình an.”
Y tự nhận bản thân che dấu rất kỹ, nhưng Lâm Kỳ Tuấn quen biết y đã mấy chục năm, rất hiểu những thói quen của y.
Vừa nhìn đã thấy ánh mắt Tuyên Hoài Phong không được tự nhiên, giọng nói lại trầm thấp hơn bình thường, điều này thể hiện rõ y đang có tâm sự, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tối qua Lâm Kỳ Tuấn nhận được tin tức, Bạch Tuyết Lam chỉnh đốn mấy vị ông chủ lớn, cắt cổ bọn họ vắt một đống máu, sau đó mới chịu thả đám thân nhân của mấy gia đình thương gia ấy ra. Huống hồ sáng sớm nay hắn đã gọi điện hỏi thăm tình hình từ chỗ ông chủ Vương, nhưng mới sáng sớm mà ông chủ Vương đã ra ngoài, hỏi đi đâu thì quản gia của ông chủ Vương lại ấp úng. Xem ra, hôm nay ông chủ Vương vốn chưa từng bước chân ra khỏi cửa, chỉ là không biết ông ta đã làm chuyện gì có lỗi với hắn, hoặc là để tránh tai họa nên không liên hệ với hắn mà thôi.
Liên hệ vài sự kiện lại với nhau, cộng thêm phản ứng của Tuyên Hoài Phong, Lâm Kỳ Tuấn giật mình hoảng hốt, lập tức nhận ra mọi việc không ổn.
Hắn ra ngoài làm ăn buôn bán đã mấy năm nay, có thể đứng vững ở thủ đô như thế này thì bản thân hắn đương nhiên phải có bản lĩnh của riêng mình, mặc dù trong lòng hoảng hốt nhưng lại không lộ ra mặt, hiền hòa gật đầu, còn nhìn thẳng vào ánh mắt Tuyên Hoài Phong, từ tốn nói: “Em nói rất đúng. Ban ngày không làm chuyện khuất tất, ban đêm không sợ quỷ gõ cửa. Cho dù kiểm tra thế nào anh cũng không sợ, chỉ cần bên hải quan hành động lưu loát một chút, đừng làm trễ nải công việc làm ăn của bọn anh là được. Nếu như giam một lượng hàng hóa lớn đến mười ngày nửa tháng thì hơi phiền phức.”
Tuyên Hoài Phong thấy hắn nói năng thẳng thắn như vậy cũng an tâm.
Tình hình này, cho dù Bạch Tuyết Lam cố ý kiểm tra hiệu buôn dương hành thì Lâm Kỳ Tuấn cũng không xảy ra chuyện gì, cùng lắm là thêm chút chuyện phiền phức và kinh nghiệm cho hắn mà thôi.
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh cũng quá coi thường hải quan bọn em rồi, cho dù hiệu suất làm việc bên em có thấp thế nào cũng chẳng lề mề đến mười ngày nửa tháng đâu.”
Hai người nhìn nhau cười.
Tuyên Hoài Phong lại ngồi một lúc, an ủi hỏi thăm Bạch Vân Phi vài câu liền tạm biệt.
Y vừa đi, Lâm Kỳ Tuấn lập tức đứng ngồi không yên, nói với Bạch Vân Phi: “Nhất định ngày mai anh sẽ đến thăm em.”
Ra trước cửa bệnh viện, ngồi lên xe mình, hắn trầm mặt nói: “Nhanh lên, đến công quán của ngài Charts.”
Tài xế bị hắn thúc giục liền phóng thẳng khiến cát bụi mù trời, suýt chút nữa đụng phải người đi đường.
Chạy như gió tới trước một tòa công quán khí thế liền dừng lại.
Lâm Kỳ Tuấn xuống xe, vội vã bước lên cầu thàn, móc tấm danh thiếp đưa cho người gác cổng bước đến chào đón, nói: “Tôi là người của hiệu buôn dương hành Đại Hưng, họ Lâm, xin hỏi ngài Anjar Charts có nhà không? Tôi có vài việc rất quan trọng cần gặp ngài ấy ngay lập tức.”
Người gác cổng nhận danh thiếp của hắn, kiểm tra, là thiếu gia của một hiệu buôn dương hành lớn, không dám dề dà: “Nhị thiếu gia có nhà, nhưng hai ngày hôm nay có rất nhiều người đến tìm ngài ấy, ngài ấy bảo rất phiền phức nên ra lệnh, bất kể ai muốn gặp cũng phải hỏi trước là có chuyện gì, ngài ấy chỉ gặp người thực sự cần nói chuyện quan trọng. Vậy nên thật ngại quá, xin hỏi tiên sinh có chuyện gì, nếu ngài ấy có hỏi thì tiểu nhân còn biết đường trả lời.”
Lâm Kỳ Tuấn hơi do dự, trầm ngâm một lát, cắn răng nói: “Cậu nói với ngài ấy, chuyện lần trước hai chúng tôi gặp nhau nói chuyện, tôi rất hứng thú được bàn bạc lại lần nữa.”
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
16 chương
12 chương
97 chương