Hôm nay luyện một trận thật sự thích ý, bây giờ muốn y buông súng… ngược lại càng không thể buông được.
Tuyên Hoài Phong nắm khẩu súng lục nặng trịch trong tay, xoay hai vòng, nhe răng cười: “Tôi biết rồi. Cậu cứ lấy thêm chút đạn nữa đến đây đi, tôi không dùng tay phải, thử tay trái xem chính xác được bao nhiêu. Như vậy tay phải có thể nghỉ ngơi, ngày mai thức dậy cũng không đau lắm.”
Ánh mắt Tống Nhâm sáng lên, “Tay trái? Thế thì được! Nếu luyện được là ngài có thể cùng lúc sử dụng hai khẩu súng! Ngài quá đỉnh!”
(Vũ: nguyên văn là ‘song thương’cũng tương đương với ‘song kiếm’. Ý là cùng lúc sử dụng hai khẩu súng bằng hai tay = hai tay hai súng.)
Tuyên Hoài Phong nói: “Thử xem mà thôi. Đi lấy đạn đi.”
Tống Nhâm lớn tiếng đồng ý: “Vâng!”
Hấp tấp chạy đi lấy đạn.
Chỉ chốc lát sau Tống Nhâm đã cầm đạn trở về, vừa giúp đỡ Tuyên Hoài Phong mở hộp vừa hớn hở nói: “Tuyên phó quan, trong quân đội Sơn Đông chúng tôi cũng không ít người cùng lúc sử dụng hai khẩu súng, nhưng người giỏi thì không nhiều lắm. Kỹ thuật hai tay hai súng này ấy mà, trước kia tôi cũng đã luyện qua, khi đó tính luyện một chút để lấy ít thể diện trước mặt tư lệnh. Aiz… đúng là chẳng dễ luyện tí nào.”
Tống Nhâm lục tìm trong trí nhớ.
“Tay trái của tôi không được tốt cho lắm, rõ ràng là ngắm bia, cướp cò một cái lại bắn lên trời, thật chẳng biết xảy ra chuyện gì nữa. Dù sao ngón nghề này chẳng phải ai cũng có thể luyện được, tư lệnh nói, muốn làm được cái gì cũng phải xem tư chất! Có người thuận tay trái, tay phải lại không thuận. Nếu tay phải mà ngon rồi, tay trái lại không chuẩn. Tư lệnh nói, trong đám thuộc hạ của ông ấy, người thực sự giỏi sử dụng cùng lúc hai khẩu súng không vượt quá từng này!” Vươn một bàn tay ra, quơ quơ trước mặt Tuyên Hoài Phong.
“Không đến năm người?”
Tống Nhâm cười nói: “Tư lệnh nhà chúng tôi thích dùng người có tài. Nếu ngài sử dụng thuần thục hai súng thì ngài nhập được vào mắt ngài ấy. Đến lúc đó, nếu ngài tới Sơn Đông gặp tư lệnh nhà chúng tôi, chỉ cần bộc lộ tài năng, đảm bảo tư lệnh sẽ cười đến híp mắt với ngài luôn.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tôi tới Sơn Đông gặp Bạch tư lệnh? Đến gặp ông ấy làm gì?”
Tống Nhâm nói: “Ngài theo tổng trưởng rồi, đến một ngày nào đó cũng phải gặp trưởng bối đúng không? Hai người đàn ông bên nhau đúng là chẳng dễ dàng gì, nên gặp thì vẫn phải gặp. Cũng chẳng thể trốn tránh cả đời.”
Hắn mau mồm mau miệng nói một chặp, thấy Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên không lên tiếng, ngẩng đầu lên lại thấy gương mặt Tuyên Hoài Phong chẳng có lấy một biểu hiện nào.
Tống Nhâm hoảng hốt, vội vàng sửa lời: “Tuyên phó quan, tôi vụng về, nói sai rồi, ngài đừng để bụng. Aiz… Tống Nhâm, mày đúng là đồ con lừa, chuyện của người ta mà mày lải nhải cái gì chứ? Đáng đánh!”
Giơ tay lên, tát mình một cái vang dội!
Tống Nhâm còn muốn tát tiếp, Tuyên Hoài Phong dùng sức kéo tay hắn lại, nói: “Tán gẫu một hai câu thôi mà, cậu tự tát mình làm gì? Bắt đầu luyện súng.”
Tay trái cầm khẩu Brown đã nạp đầy đạn, xoay người đi đến đường biên, lập tức nâng tay trái, thử ngắm bia ngắm, cười: “Đúng là không quen, người Trung Quốc vẫn quen dùng tay phải.”
Phía trước bên tay phải có một hộ binh lưng đeo súng trường, hắn đứng đó để bất luận lúc nào cũng có thể nghe sai bảo, hỗ trợ đổi bia ngắm mới và đưa bia ngắm đã được dùng rồi đi.
Tuyên Hoài Phong lo lắng, vẫy tay ra hiệu với hắn: “Cậu đứng xa một chút, tôi bắn chưa chắc chắn, không chừng đạn lại bay nhầm tới chỗ cậu.”
Hộ binh kia cũng nhìn thấy y cầm súng bằng tay trái, nghe y nói vậy bèn vội vàng chạy ra xa vài chục bước.
Lúc này Tuyên Hoài Phong mới ngắm chuẩn bia, nổ súng bắn ‘đoàng’ một tiếng.
Hôm nay, đến sáu giờ vẫn chưa thấy bóng Bạch Tuyết Lam.
Tuyên Hoài Phong luyện súng cả ngày, vô cùng mệt mỏi, lại vì chuyện tự do của bản thân nên vẫn còn chút bực tức. Y không chờ Bạch Tuyết Lam, gọi quản gia dọn cơm chiều, tự ăn một mình.
Quản gia đưa đồ ăn tới, hỏi Tuyên Hoài Phong còn dặn gì khác nữa không.
Tuyên Hoài Phong vốn không để ý mấy, vừa bưng bát lên đã thấy cánh tay hơi đau, thầm biết hôm nay mình đã luyện quá sức, không khỏi nhíu mày, nói với quản gia: “Tổng trưởng không ở đây, nếu sau này tôi muốn ăn cơm một mình thì không cần mang nhiều thứ như thế này, một chay một mặn và một bát cơm trắng là được rồi. Bây giờ bên ngoài còn có nhiều người đến một bát cháo cũng chẳng có, chúng ta đừng xa hoa lãng phí quá. Còn nữa, việc của Phó Tam, chẳng phải tôi đã bảo ông…”
“Này… này… Tuyên phó quan, tôi cũng chẳng còn cách nào khách cả.” Quản gia vội vàng nói.
Thấy Tuyên Hoài Phong nhíu mày, ông đã sớm suy nghĩ xem mình làm gì khiến y không hài lòng, bỗng nhiên nghe thấy y nhắc đến việc của Phó Tam liền sợ thót tim.
Tám phần là việc mình thầm báo cho tổng trưởng đã bị Tuyên phó quan biết được.
Tuyên phó quan là đại hồng nhân bên cạnh tổng trưởng, đắc tội với tổng trưởng đương nhiên đáng sợ, đắc tội với Tuyên phó quan… hậu quả cũng rất nghiêm trọng.
(Đại hồng nhân: người được tin cậy, yêu thương vô cùng)
Tuy nhiên, Tuyên phó quan là người tốt, vẫn dễ ứng phó hơn tổng trưởng.
Quản gia tỏ vẻ khổ sở, “Tổng trưởng đột nhiên đến hỏi mấy thứ kia tại sao bị trộm. Ngài biết rồi đấy, tôi là người thành thật, kém nhất là nói dối, bị đôi mắt tổng trưởng nhìn trừng trừng như vậy… tôi đành phải khai thật hết. Quả thật không phải tôi không muốn nghe lời ngài, nhưng mà… uy thế của tổng trường…”
Lúc đầu Tuyên Hoài Phong còn thất thần, không hiểu tại sao quản gia lại kích động đến vậy, nghe thế lập tức hiểu ra, bật cười nói: “Hóa ra chính ông đã nói việc này. Hay thật, tôi mà không hỏi chắc ông vẫn định giấu diếm.”
“Không không, cho dù ngài không hỏi tôi vẫn nói thật.”
Tuyên Hoài Phong cười mắng: “Ông thừa nhận đi. Từ nhỏ đến lớn tôi cũng sống trong công quán, tâm tư của quản gia và người hầu trong nhà cũng hiểu biết ít nhiều, mấy người các ông, mười người thì có tới chín là dựa vào việc tố giác người khác để đòi phần thưởng. Hôm qua tôi nhất thời không nghĩ ra mới hành động hồ đồ, nhờ ông nói dối hộ, sau ngẫm lại, đúng là không ổn, ông là quản gia trong công quán, nếu giúp người khác lừa chủ nhân của công quán thì sẽ xảy ra chuyện gì đây? Tôi giúp một gã người hầu, ngược lại lại kéo ông xuống nước.”
(Kéo xuống nước: làm liên lụy hoặc dụ dỗ người khác làm chuyện xấu)
Quản gia quan sát nét mặt Tuyên Hoài Phong, thấy y không giống như đang tức giận nên cũng thở phào một hơi, tươi cười nói: “Cũng không hẳn như vậy, tôi thật sự chả có gan liều chết mà lừa tổng trưởng.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Cho nên tối hôm qua tôi mới tìm cơ hội nói thật cho hắn biết, xin hắn giơ cao đánh khẽ. Tôi đã nghi ngờ mà, tại sao hắn chẳng hỏi câu nào về việc trộm đồ này cả, hóa ra ông đã sớm tố cáo rồi. Tôi không đủ thông minh, nên sớm nghĩ ra mới phải.”
Quản gia khom người, “Ngài không giận đám người dưới chúng tôi đã là tốt lắm rồi.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Vừa rồi tôi chỉ định nói, ông không cần giúp tôi lấp liếm việc của Phó Tam, tôi đã nói thật rồi, ông muốn báo gì với tổng trưởng thì cứ tự nhiên. Hiện tại, lời tôi muốn nói cũng tiết kiệm được một chút. Cơ mà, tôi muốn kiểm tra một chút, Phó Tam hiện tại thế nào? Tổng trưởng thật sự tha cho hắn, không truy cứu?”
Quản gia đáp: “Việc này thì Tuyên phó quan cứ an tâm, tổng trưởng làm việc thật sự không thể phàn nàn. Kỳ thật, cái loại tay chân táy máy bẩn thỉu này mà không đánh cho một trận rồi đuổi đi đã là rộng lượng lắm rồi. Lần này tổng trưởng tha tội cho hắn, lại còn cho hắn vài cây nhân sâm, bảo hắn mang về nấu cho mẹ ăn.”
Tuyên Hoài Phong không khỏi mỉm cười.
Đây không phải vì Phó Tam.
Nghe quản gia nhắc đến việc Bạch Tuyết Lam làm, trong lòng bất giác cảm thấy ấm áp.
Giống như người nọ làm một việc thiện còn khiến y sung sướng hơn so với việc mình làm việc thiện gấp mười hắn.
Y thầm tưởng tượng đến cảnh Bạch Tuyết Lam cứu trợ những đứa trẻ không nơi nương tựa. Thái độ dịu dàng, nhân từ, khẳng khái… thật không biết lúc đó trông hắn phóng khoáng tới mức nào.
Tuyên Hoài Phong cười nói: “Sau này ông nhớ coi trừng cậu ấy nhiều một chút, bảo cậu ấy đừng có trộm đồ nữa.”
Quản gia đáp: “Tổng trưởng đối xử với hắn tốt như vậy mà hắn còn trộm đồ nữa, coi chừng ông trời sai thiên lôi đánh chết hắn.”
Cơm nước xong, cánh tay Tuyên Hoài Phong càng đau hơn.
Tay trái là lần đầu tiên bắn súng nên còn đau hơn tay phải gấp nhiều lần, tắm rửa xong, lúc thay quần áo đúng là phải cắn răng mới mặc được.
Y chẳng dám làm gì khác, chỉ sớm tắt đèn đi ngủ.
Nửa đêm mê mê tỉnh tỉnh, nghe đồng hồ quả lắc gõ một tiếng, đã là một giờ sáng, gió đêm lướt qua cửa sổ tiến vào phòng, trên lưng hơi lạnh.
Tuyên Hoài Phong nhắm mắt trở mình, tay sờ sang bên cạnh.
Trống không.
Không chạm được vào cơ thể cường tráng nóng ấm quen thuộc, lòng bàn tay chạm lên mặt giường, cảm giác lạnh lẽo của tơ lụa truyền tới.
Tuyên Hoài Phong không khỏi tỉnh lại, mở mắt nhìn, nào thấy bóng dáng Bạch Tuyết Lam.
Sao tên này vẫn chưa về?
Đàn ông có quyền có thế thường ăn chơi đàng điếm, đêm không về nhà. Tuyên Hoài Phong biết điều đó. Một là tỷ phu Niên Lượng Phú, một là cha y – Tuyên tư lệnh, cả hai đều là ví dụ điển hình.
Nhưng Bạch Tuyết Lam từ lúc ở chung với y tới nay không có như vậy.
Tuyên Hoài Phong lại suy nghĩ, nhớ tới việc Bạch Tuyết Lam đắc tội với người bên ngoài.
Trước kia bị đám buôn lậu thuốc phiện phục kích trên đường, cánh tay Bạch Tuyết Lam bị trúng một phát đạn, sau đó là trận đọ súng ở Kinh Hoa Lâu, đêm nay…
Cơ thể Tuyên Hoài Phong căng cứng, ngồi phắt dậy, tim đập ‘thình thịch, thình thịch’, giống như báo trước có điềm không may xảy ra. Y kéo hai cánh tay càng lúc càng đau nhức lên, vội vàng xuống giường, kéo chuông.
Một hồi lâu sau, một gã người hầu xoa xoa ánh mắt còn đang mờ mịt tới, hỏi: “Tuyên phó quan có gì muốn sai bảo ạ?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tổng trưởng vẫn chưa về sao?”
Người hầu đáp: “Chưa ạ.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Có gọi điện về bảo hắn đi đâu không?”
Người hầu nói: “Tôi không lo việc ở phòng điện thoại, để tôi giúp ngài đi hỏi xem. Ngài muốn uống chút trà nóng không? Tôi giúp ngài pha một ly.”
Tuyên Hoài Phong lắc đầu: “Tôi không uống trà, cậu nhanh đi hỏi đi.”
Người hầu lập tức xoay người rời khỏi.
Tuyên Hoài Phong ở trong phòng, chờ đến đứng ngồi không yên, tâm trạng căng thẳng.
Muốn rót cho mình một ly nước trắng, cánh tay lại đau đớn khôn cùng, tựa hồ ngay cả bình nước cũng chẳng nhấc lên nổi.
Lo lắng chẳng rõ lý do.
Đợi đến hai mươi phút lại như bị giày vò tới mấy tiếng đồng hồ, Tuyên Hoài Phong chờ không nổi nữa, muốn tự mình đến phòng điện thoại gọi tới phủ tổng lý hỏi một câu, chân vừa bước ra cửa phòng liền thấy có gì đó động đậy trong bóng đêm.
Người hầu khi nãy đang đi từ đầu kia lại.
Tuyên Hoài Phong nhẫn nại đợi hắn đến trước mặt, vội hỏi: “Thế nào? Tổng trưởng ở đâu?”
Người hầu nói: “Trong phòng điện thoại không có ai, tôi không hỏi được có điện thoại gọi về hay không. Trái lại, tôi thấy gã gác cổng nói, lúc mười giờ tài xế đã lái xe của tổng trưởng về rồi. Tài xế nói, tổng trưởng cùng một đám đàn ông đến hẻm Ngô Đồng, đêm nay không về nhà ngủ. Trong hẻm đấy không thể đỗ xe, hắn lái xe về công quán trước, sáng mai lại đến đó đón tổng trưởng.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Chỉ như vậy?”
Người hầu đáp: “Chỉ như vậy.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Hẻm Ngô Đồng là nơi thế nào?”
Gã người hầu bèn mỉm cười đầy bí hiểm, nhỏ giọng nói: “Ngài đúng là người đứng đắn, ngay cả hẻm Ngô Đồng ấy mà cũng không biết. Cái loại địa phương ấy đấy à, mấy năm trước là phố Liễu Điều nổi danh khắp nơi. Các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp không lo nổi mấy bữa ăn thời nay ấy mà, không ít người đến đó làm cài nghề dựa vào da thịt, không vào được phố Liễu Điều thì đều vào hẻm Ngô Đồng hành nghề. Hai năm nay, những ai biết hàng đều ghé vào hẻm Ngô Đồng cả.”
Phố Liễu Điều là nơi nổi danh ăn chơi chác táng ở thủ đô, Tuyên Hoài Phong cũng nghe thoáng qua.
Nghe người hầu nói vậy, hẻm Ngô Đồng này cũng là nơi kỹ nữ lôi kéo khách, là nơi da thịt phong lưu.
Tuyên Hoài Phong bỗng cảm thấy ghê tởm.
Y nói với gã người hầu, “Cậu đi pha cho tôi một ly trà đi.”
Người hầu chạy đi rót một ly Phổ Nhị nóng hổi đem lại, đặt lên bàn.
Tuyên Hoài Phong gật đầu nói: “Vất vả cho cậu, cậu đi ngủ đi.”
Chờ người hầu rời đi rồi, y ngồi xuống bên bàn, nhìn chén trà Phổ Nhị nghi ngút khói, vẫn không nhúc nhích.
Nửa ngày trôi đi, chén trà đã không còn hơi nóng bốc lên, y vẫn lẳng lặng nhìn.
Trong không khí yên tĩnh ấy, chiếc đồng hồ quả lắc to lớn kia nhẹ nhàng ‘cạch’ một tiếng, sau đó lại ‘coong coong’ vang lên hai nhịp.
Tuyên Hoài Phong như bị chiếc đồng hồ quả lắc nặng nề này nện lên đầu, âm ỉ đau đớn, rồi bỗng nhiên giống như linh hồn bị lôi ra khỏi cơ thể, từ từ lập lờ giữa không trung, thấy bản thân đang ngồi bên bàn trà nhìn chén trà đã lạnh lẽo.
Y không tin.
Bạch Tuyết Lam không phải người như thế.
Trong lòng y thật không tin bản thân lại không có mắt như vậy.
Trước kia yêu Kỳ Tuấn, Kỳ Tuấn ở bên ngoài nuôi đào kép, nuôi hết người này đến người khác, bản thân y thì chẳng khác gì tên ngốc, một mực trung tình, còn vì việc này mà phát hỏa với Bạch Tuyết Lam.
Hiện tại, y yêu Bạch Tuyết Lam.
Trước kia Bạch Tuyết Lam nuôi đào kép, y biết, Ngọc Liễu Hoa và Bạch Vân Phi kia chẳng phải đều được mời tới hay sao?
Hiện giờ người ta không đến cửa, trái lại, Bạch Tuyết Lam tìm ra ngoài, đi ngao du trong cái hẻm Ngô Đồng gì đó ấy.
Tuyên Hoài Phong chỉ cảm thấy yếu hầu thật đắng, đắng như nuốt phải một ngụm thuốc đông y, cơn khó chịu từ bên trong trào ra.
“Tôi không tin.” Y cắn răng, nhẹ nhàng thốt ra những từ ấy.
Y nhất định không được hoảng sợ chỉ vì một việc nhỏ như vậy.
Huống hồ, chính y cũng không tin.
Vừa rồi chờ tin tức đến hai mươi phút, một phút tựa như một năm. Hiện tại, trong màn đêm yên tĩnh này, thời gian trôi qua thật nhanh. Tuyên Hoài Phong chỉ ngồi một lúc lại nghe thấy chiếc đồng hồ quả lắc điểm lên ba tiếng.
Lại lẳng lặng ngồi một lúc, không bao lâu, lại điểm bốn tiếng.
Mặc dù là mùa hè, nhưng để chân trần ngồi giữa đêm cũng khiến hơi lạnh từ gạch lót sàn thấu lên, bám lên gót chân rồi bắp chân, chầm chậm ngấm vào bên trong.
Tuyên Hoài Phong vô duyên vô cớ nhớ tới đêm đó, y tránh ở ngoài cửa sổ, nghe Bạch Tuyết Lam trong phòng cúi đầu xướng vài câu “Tây Thi”.
“Chích giác đắc quang âm tự tiễn…”
“Vô hạn đích, nhàn sầu hận, tẫn thượng mi tiêm…”
(Chỉ cảm thấy thời gian qua mau…
Nỗi sầu hận vô hạn tràn ngập đầu mày…)
Đúng vậy.
Đúng vậy.
Sau khi thời gian thấm thoắt trôi qua, tiếp theo, đương nhiên chính là sầu hận vô hạn.
Rõ ràng, thích một người chính là một việc chịu khổ.
Bạch Tuyết Lam mới chỉ cho Phó Tam vài cây nhân sâm mà mình đã vui vẻ như vậy; Bạch Tuyết Lam mới chỉ một đêm không về mà mình lại khó chịu thành thế này đây.
Sau này nếu có việc lớn hơn, nếu hai người có nhiều việc khó chịu hơn… vậy chẳng phải càng thê thảm hơn sao?
Tuyên Hoài Phong nghĩ vậy, thở dài một hơi, muốn tưởng tượng cũng chẳng tưởng tượng nổi.
Y thấp giọng xướng vài câu “Tây Thi” trong trí nhớ.
Từng lần từng lần, mang đoạn mà mình nhớ được xướng tới xướng lui, dường như trong lòng không còn ấm ức đau khổ như trước nữa, y bất giác nghĩ, Bạch Tuyết Lam không đến mức đó.
Cơn buồn ngủ dần kéo đến.
Chiếc đồng hồ quả lắc to lớn kia lại điểm.
Lúc này đây, Tuyên Hoài Phong chẳng để ý nó điểm bao nhiêu tiếng, y nhắm mắt lại, đem trán dán lên trên cánh tay, cứ như vậy nằm ở trên bàn, lẳng lặng chìm vào giấc ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
16 chương
12 chương
97 chương