Tuyên Hoài Phong tóm lược câu chuyện khi nãy, lại nói với Bạch Tuyết Lam: “Anh xem, việc như vậy có nên tức giận không? Chắc chắn phải xử lý mới được.” Bạch Tuyết Lam đáp: “Chuyện như vậy ở đâu cũng có, em quản được hết sao? Nói thật, đầu năm nay, những người dân chạy nạn, những người ăn xin vô tội chết oan mỗi ngày không ít. Nếu lần này người chết không phải là nữ sinh kia, chỉ sợ ông bạn ký giả của em sẽ không chú ý tới, đem lên trang tin tức.” Hoàng Vạn Sơn không chịu được, trừng mắt nói: “Chiếu như ngài vừa nói, chuyện như thế này nơi nào cũng có, vậy chúng ta nên buông lỏng không quan tâm?” Bạch Tuyết Lam đáp: “Tôi đâu có nói như vậy. Chỉ có điều, muốn lo chuyện bao đồng thì phải nhìn xem bản thân mình có bao nhiêu phân lượng, không có bản lĩnh chiếu cố cho người trong thiên hạ thì trước tiên cứ lo bảo vệ tốt cho những người bên cạnh mình đi đã, sau đó hãy lo cho người khác.” Lúc mấy người kia tới, Bạch Tuyết Lam vừa vặn không có ở đó, Tuyên Hoài Phong chưa kịp giới thiệu bọn họ với nhau. Tạ Tài Phục biết Bạch Tuyết Lam, lập tức chen vào, nói với Hoàng Vạn Sơn: “Vạn Sơn, cái tính tìm người cãi lộn của cậu nên từ từ sửa lại đi, vị này là Bạch tổng trưởng, là chủ nhân của ngôi nhà này.” Bạch Tuyết Lam quay sang gật đầu với Tạ Tài Phục. Hoàng Vạn Sơn ngẩn ra, nói thầm: “Thì ra mà một vị tổng trưởng, trách không được…” Bị người bạn bên cạnh kéo tay áo mới chịu ngậm miệng. Lời hắn nói sao thoát khỏi đôi tai linh mẫn của Bạch Tuyết Lam. Đáng lẽ, với thân phận cùng tài ăn nói của Bạch Tuyết Lam, chỉ cần nói vài ba câu cũng khiến người nọ biến sắc, xấu hổ vô cùng, nhưng Bạch Tuyết Lam đảo mắt nhìn Tuyên Hoài Phong đang ngồi trên ghế, nếu làm bạn y mất mặt vậy chẳng phải càng khiến y khó xử hay sao. Bạch Tuyết Lam cười nhẹ một tiếng, đi ra ngoài. Tuyên Hoài Phong đang lo hắn tức giận, nhìn hắn nén giận ra ngoài, ngược lại còn khiến y băn khoăn, đuổi theo nói: “Bạn em chỉ nhanh mồm nhanh miệng thôi, anh đừng để ý.” Bạch Tuyết Lam cười nói: “Vậy em nghĩ anh với hắn thì ai đúng?” Tuyên Hoài Phong đáp rất thông minh: “Hắn là người theo chủ nghĩa lý tưởng, anh là người theo chủ nghĩa hiện thực, cả hai bên đều không sai. Chẳng qua, nếu luận theo quan điểm của em thì đương nhiên muốn kẻ nào làm việc ác sẽ phải chịu hậu quả.” Bạch Tuyết Lam nói: “Mặc dù em cũng theo chủ nghĩa lý tưởng nhưng còn đáng yêu hơn ông bạn em nhiều.” Thân thể hơi nghiêng về phía trước. Tuyên Hoài Phong thấy hắn có ý định kia, vội vàng nói: “Ở đây nhiều người qua lại, không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Bạch Tuyết Lam lại cười, ngoan ngoãn lui lại, “Được rồi, anh không làm vậy nữa, không đụng chạm lung tung.” Tuyên Hoài Phong nói: “Anh vất vả rồi, bây giờ cứ ra ngoài chiêu đãi khách trước đi, em nói chuyện với mấy người bạn một lúc nữa sẽ tới tìm anh.” Hai người rời đi, Tuyên Hoài Phong trở lại phòng khách nhỏ, vừa vặn nghe thấy Hoàng Vạn Sơn vẫn đang nói về những tin tức không được công khai, là những sự kiện khiến người khác buồn bực tức giận. “… Cùng lắm chỉ là một tên lính tuần nhỏ nhoi, luận lương bổng thì một tháng được bao nhiêu? Thật chẳng hiểu hắn làm thế nào mà moi được tiền đen, mới mấy năm đã mua được năm, sáu gian nhà, tuy rằng chẳng phải nhà cửa loại tốt nhất, nhưng cho người nghèo thuê mà tiền nhà hàng tháng cũng quá sức chịu đựng. Giá còn chưa tính, có một hộ thuê nhà thiếu hắn hai tháng, họ không trả được, hắn tới cửa đòi tiền liền nhìn trúng con gái nhà người ta, cư nhiên dám làm trò trước mặt mẹ của cô bé, đóng chặt cửa, ở bên trong làm việc cầm thú. Việc này được báo lên phòng tuần bộ, thế mà bọn họ còn hợp tác đòi tiền thuê nhà, cô bé bị làm nhục kia bị xử theo tội mại dâm, còn việc kia chỉ là chơi gái để trừ nợ tiền thuê mà thôi…” Mỗi một việc được nhắc tới lại khiến mọi người tức giận một lần. Sau đó, Hoàng Vạn Sơn tiếp tục nói, càng nói càng phiền lòng, ai cũng lắc đầu than thở. Hoàng Vạn Sơn bèn tổng kết: “Thời đại này ấy mà, tên nào làm quan thì tim gan đều đen xì, chẳng có tên nào tốt đẹp, toàn bộ đều đáng để thiên lôi đánh chết.” Hắn nói rất dứt khoát, rất lớn giọng, nhất thời không nghĩ tới việc Tuyên Hoài Phong ngồi đây cũng coi như một viên quan chức không lớn không nhỏ. Tạ Tài Phục nhìn sắc mặt xấu hổ của Tuyên Hoài Phong, giải vây nói, “Cậu làm như vậy là vơ đũa cả nắm rồi, chẳng có lý lẽ gì cả. Số quan viên lòng dạ hiểm độc không ít, nhưng tại sao cậu không nhớ tới những quan viên vì nước vì dân? Lần trước, tại sao Tuyên tiên sinh lại trúng đạn?” Nhất thời, lực chú ý của mọi người đều bị thu hút. Đa số bọn họ đều không nhanh nhạy trong tin tức, hơn nữa hải quan tổng thự lại không thích truyền ra ngoài, việc Tuyên Hoài Phong bị trúng đạn là sau khi y xuất viện mới nghe thấy. Lúc này, Tạ Tài Phục nhắc tới nên mọi người mới hỏi: “Bên ngoài đồn là bị đám người buôn lậu thuốc phiện bắn, Kinh Hoa Lâu thiếu chút nữa bị hủy, chuyện đó đúng không?” Mọi người quan tâm, đã vậy còn tỏ ra Tuyên Hoài Phong đã làm được chuyện gì đó rất tài, y càng xấu hổ, gật đầu nói: “Đúng là ở Kinh Hoa Lâu, chẳng qua là do tôi vừa vặn tới đó, vô ý trúng đạn. Người thực sự thực hiện việc này là tổng  trưởng chúng tôi, chính là vị vừa bị Vạn Sơn nói đấy. Ngài ấy mở tiệc ở Kinh Hoa Lâu để mai phục một kẻ buôn nha phiến tên Chu Hỏa.” Hoàng Vạn Sơn ‘nha’ một tiếng, nói: “Tôi đã nghe qua cái tên Chu Hỏa này, hắn là tên hắc đạo rất hung ác, vi phạm pháp luật, không chuyện xấu nào không làm, trên lưng gánh rất nhiều vụ án mạng. Tại sao báo chí bên ngoài lại viết hắn bị cảnh sát trưởng mai phục, cuối cùng bị giết?” Hắn làm ký giả nên hiểu được thủ đoạn của giới truyền thông, lời vừa ra khỏi miệng, không đợi Tuyên Hoài Phong trả lời đã hiểu, than thở: “Nói vậy, vị thủ trưởng của cậu đúng là người đàn ông có dũng khí. Nếu như tất cả đám quan viên đều như ngài ấy… hì hì, vừa rồi tôi thô lỗ quá, đã xúc phạm ngài ấy rồi.” Mặt đỏ lên. Tuyên Hoài Phong cười nói: “Hắn rất khoan dung.” Bạn bè chung quanh sợ Hoàng Vạn Sơn xấu hổ nên thay đổi đề tài, nhìn về phía Tạ Tài Phục, cười nói: “Cậu xưng hô cũng lạ thật, hơn nữa, cậu và Tuyên Hoài Phong đã từng cùng nhau dạy học, so với đám bạn cùng câu lạc bộ như chúng tôi còn thân thiết hơn, vậy mà gọi Vạn Sơn và chúng tôi đều bằng tên tuổi bình đẳng, ngược lại thì luôn miệng gọi Tuyên tiên sinh?” Tạ Tài Phục sửng sốt, dường như cũng biết bản thân không thể giải thích nên lúng túng đáp: “Đây là thói quen…” Qua cơn xấu hổ, Hoàng Vạn Sơn khôi phục rất nhanh, tỏ ra bướng bỉnh nói với người nọ: “Có gì lạ? Đừng trách tôi nói trắng ra nhé, con người ta tuy không nên phân cao thấp vì tiền tài địa vị, nhưng trời sinh đã phân khí chất của con người thành từng cấp bậc rõ ràng. Cậu nhìn Hoài Phong đi, chỉ cần liếc qua cũng thấy khí chất đoan chính, nho nhã, có học thức, nếu ở thời cổ đại thì cũng được đem ra so với Phan An, Lan Lăng vương, khiến người khác phải ngưỡng mộ. Tiên sinh là một cách xưng hô lịch sự tao nhã, sử dụng với cậu ấy là thích hợp nhất rồi còn gì.” Tuy rằng mọi người không thường gặp gỡ, nhưng cả đám đều là mọt sách, tính tình thẳng thắn, cũng vì tuổi tác không chênh lệch lắm nên đều thích cười đùa ầm ĩ, gật đầu nói: “Quá đúng, quá đúng, cậu ấy là Phan An, là Lan Lăng, đương nhiên xứng với hai chữ tiên sinh, sau này chúng ta không gọi cậu ấy là Hoài Phong nữa, chỉ được gọi là tiên sinh thôi đấy.” Tuyên Hoài Phong chẳng hiểu vì sao những chuyện đâu đâu đều dễ dàng trở thành đối tượng trong câu chuyện của bọn họ, bị trêu chọc khiến hai má đỏ lên, y lắc đầu nói: “Các cậu chỉ biết nói bậy.” Tạ Tài Phục cũng từng trải qua chút chuyện nên tương đối chững chạc, chỉ khẽ vỗ tay. Hắn dạy môn văn, đương nhiên số sách sử hắn đọc sẽ nhiều hơn so với mọi người một chút, thầm suy nghĩ, Phan An, Lan Lăng tuy đều là những người đàn ông khôi ngô, có tài hoa, nhưng tất cả đều sinh trong thời loạn thế, kết cục chẳng tốt đẹp. Phan An tội mưu phản bị diệt tam tộc, còn Lan Lăng Vương kia chẳng phải đã chết oan? Hiện tại cũng đang trong thời kỳ loạn lạc, dùng cách ví dụ như vậy dành cho bạn bè thật sự không ổn. Không thể nói rõ ràng nên càng canh cánh trong lòng. Tạ Tài Phục hỏi Tuyên Hoài Phong: “Bạch tổng trưởng đang tiếp khách ở bên ngoài? Cậu có cần tới đó giúp không?” Tuyên Hoài Phong bị bạn bè trêu ghẹo đến xấu hổ, hiểu ý hắn, nói: “Đúng rồi, để ngài ấy một mình như vậy thì cực quá. Mọi người cứ ngồi chơi chút nhé, muốn ăn muốn uống gì thì cứ nói với người hầu. Nếu như ngồi mệt quá, mời mọi người đi chung quanh dạo một vòng, ngoại trừ hoa sen, trong vườn còn rất nhiều thược dược, vừa đúng lúc đang nở.” Xin lỗi xong, đi ra ngoài. *** Vừa ra ngoài đã thấy toàn bộ đại sảnh đầy ních người, tiếng nói, tiếng cười, âm thanh của dàn nhạc Nga được thuê về. Tiếng đàn violin cùng những nhạc khí tây dương khác tấu lên bản nhạc vui nhộn, hòa chung với tiếng người cười nói thành thứ âm thanh hỗn tạp khiến cho lỗ tai ong ong. Tuyên Hoài Phong nhìn chung quanh, lập tức tìm được Bạch Tuyết Lam. Đêm nay, hắn mặc một bộ áo dài màu trăng non, chẳng biết vô tình hay hữu ý, màu sắc ấy hoàn toàn tương đồng với bộ trang phục hắn mặc khi xuất hiện ở Niên trạch lần đầu tiên, tôn lên phong thái như rồng như phượng của hắn, khí chất phóng khoáng phong độ ấy quả rất khó hình dung. Tuy ở đây nhiều người, nhưng hắn tựa hạc giữa bầy gà, chỉ liếc mắt một cái là Tuyên Hoài Phong cũng tìm được. Tuyên Hoài Phong vui vẻ đi về phía hắn, đến gần mới phát hiện không ổn. Tuy rằng trên mặt Bạch Tuyết Lam vẫn đeo nụ cười, nhưng đồng tử trầm ám, hiển nhiên đang mất hứng. Tuyên Hoài Phong hơi kinh ngạc, bước chân chậm lại. Chẳng ngờ Bạch Tuyết Lam đã nhìn thấy Tuyên Hoài Phong, đang nói chuyện vời khách cũng xin phép rời đi, chạy qua bắt lấy cổ tay y, đè nén lửa giận, lạnh lùng nói: “Là em viết thiệp mời Âu Dương Thiến?” Giờ Tuyên Hoài Phong mới hiểu hắn tái phát bệnh ghen, gật đầu nhỏ giọng nói: “Là em mời, anh buông ra trước đã.” Bạch Tuyết Lam càng siết chặt tay y, lại hỏi: “Lâm Kỳ Tuấn. Cũng do em mời?” Tuyên Hoài Phong hỏi: “Bọn họ đã tới rồi sao?” Bạch Tuyết Lam hừ lạnh một tiếng, đáp: “Vừa tới đã hỏi em đi đâu rồi? Anh nói em đang ngắm hoa sen, bọn họ đều chạy tới hoa viên phía sau rồi, để cho gió lạnh bên hồ thổi cho bọn họ tỉnh ra cũng tốt.” Tuyên Hoài Phong dở khóc dở cười: “Anh là chủ nhà mà đối xử với khách như vậy?” Bạch Tuyết Lam nói: “Không đuổi bọn họ đi là đã nể mặt em lắm rồi, để xem đêm nay anh tính sổ em thế nào.” Bỗng nhiên lại hỏi: “Em mời bọn họ khi nào mà anh không biết? Tự gọi điện tới mời? Thật ra em rất quan tâm tới bọn họ đấy chứ.” Tuyên Hoài Phong nhìn bộ dạng hắn chịu đựng cơn tức, nếu đến tối mà ‘tính sổ’ thì kiểu gì cũng bạo phát, vậy thì thật sự không thể chịu nổi, y kìm không được bèn giải thích: “Đâu có gọi điện, em đối xử như với bạn bè mình thôi mà, viết thiệp mời gửi đi. Tại hồi em ở viện, bọn họ có tới thăm, không mời không được.” Bạch Tuyết Lam nói: “Nói dối, trong số thiệp mời của em không có bọn họ, chẳng lẽ anh không biết?” Tuyên Hoài Phong kinh ngạc nhìn hắn, Thầm nghĩ, “Tôi gửi thiệp mời cho những ai, làm sao anh biết được?” Suy nghĩ một lúc liền hiểu, thì ra Bạch Tuyết Lam vẫn thầm kiểm tra số thiệp mời của y! Ngược lại, sau khi viết bổ sung bốn tấm thiệp, đại khái vì trực tiếp giao cho Phó Tam đi đưa thiệp nên tránh được việc theo dõi. Nghĩ đến tính cách ngang ngược không thấu tình đạt lý của Bạch Tuyết Lam, Tuyên Hoài Phong tức giận trừng mắt lườm hắn, bởi vì còn khách chung quanh nên y chỉ có thể đè thấp giọng, “Bạch Tuyết Lam, dù sao anh cũng đã từng đi du học, tại sao không có chút kiến thức nào về nhân quyền thế? Cho dù là tư tưởng chuyên chế trước kia của Trung Quốc cũng không đến nỗi như vậy, cũng không quá quản chế tự do của người khác như anh. Anh buông ra.” Cố gắng tránh ra một cách kín đáo. Bạch Tuyết Lam sợ thực sự khiến y đau đớn, thấy y tránh né nên chẳng thể làm gì khác hơn là buông tay. Thấy Tuyên Hoài Phong cúi đầu, tay kia đặt bên cạnh cổ tay còn lại, lặng lẽ xoa bóp, Bạch Tuyết Lam biết mình vừa nắm quá mạnh, trong lòng vô cùng hối hận. Tiệc ngắm hoa hôm nay vốn tổ chức để khiến y vui vẻ, chính hắn còn nói y là nửa chủ nhân, đã vậy lại hùng hồn nói y mời ai cũng được, hiện tại lại vì một Âu Dương Thiến làm mất không khí vui vẻ? Bạch Tuyết Lam là người hiểu rõ tính cách chung thủy của Tuyên Hoài Phong nhất, hiện tại y và Bạch Tuyết Lam đang vui vẻ hòa thuận, mặc cho Âu Dương Thiến có xinh đẹp gấp bội cũng không cướp được sự chú ý của Tuyên Hoài Phong. Về phần Lâm Kỳ Tuấn, đối thủ đã bị đánh bại, hắn không đáng một xu, để hắn phá hỏng quan hệ ngọt ngào giữa mình và Tuyên Hoài Phong, vậy chẳng phải đã quá coi trọng hắn? Nghĩ vậy, Bạch Tuyết Lam càng thêm hối hận, lập tức trưng ra bộ dạng dè dặt, lặng lẽ đến bên cạnh Tuyên Hoài Phong, lời xin lỗi vừa nhỏ nhẹ vừa mềm mại, bỗng nhiên đảo qua đại sảnh, biến sắc, ánh mắt sắc lẹm, trầm giọng hỏi: “Ngoại trừ mời hai người kia, em còn mời thêm ai nữa?”