Lấy được ngọc trụy, Bùi Ngọc Kiều cảm thấy mỹ mãn trở về. Nhìn bóng lưng vui mừng của nàng, một đi không trở lại, Tư Đồ Tu mặt trầm như nước. Đúng là đồ không tim không phổi, không biết đền đáp ân sư. Nàng có ngày hôm nay, rốt cuộc là công lao của người nào? Không,  hắn vẫn chưa dạy dỗ tốt nàng! Nếu đã dạy tốt, nàng nhìn thấy mình, thế nào cũng nên tôn kính kính yêu như học sinh nhìn thấy phu tử. Thế nhưng nàng, đơn giản là tránh không kịp, là vì tâm lý bị đánh đòn gây ra? Nhưng không đánh thì nàng không nghe lời, hắn giảng bài, nàng thất thần, nhàn rỗi chỉ biết ăn, ngay cả nô tỳ của mình cũng không quản giáo được. Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi. Học sinh ngây ngốc như nàng, không đánh sao mà thành? Tư Đồ Tu bực mình. Dõi theo biểu cảm muốn ăn thịt người của chủ tử nhà mình, Mã Nghị và Hạ Tông Mộc hai mặt nhìn nhau. Chẳng biết hắn và đại cô nương Bùi gia nói cái gì, thế mà lại bực đến như vậy? Phải biết bình thường Tư Đồ Tu luôn giấu diếm hỉ nộ, đi tới các đại nha môn, gương mặt lạnh như băng sơn, vì vậy quan viên sợ nhất khi hắn tới làm việc, không giống tam hoàng tử Tư Đồ Dập, mặt mày hồn hậu, cho nên Vương gia nhà mình chẳng có một nhân duyên. Nói đến tức giận, thật rất hiếm thấy. Hai người tùy tùng hỏi cũng không dám hỏi, yên lặng theo sau lưng. Tư Đồ Tu ra tới bên ngoài Hầu phủ, gió mát quất vào mặt, thổi đi một ít bực bội. Nàng như vậy, khả năng còn chưa biết thân phận thật của hắn nhỉ? Đừng nói là nàng, ngay cả tiểu cô nương bình thường cũng thế, bị hắn - một Thân Vương đối đãi như vậy, chỉ sợ cũng sẽ hoang mang. Hơn nữa, nếu nàng cho hắn hôn, vậy mới là kỳ quái! Nàng cũng không phải là kẻ ngốc thực sự, vẫn biết nam nữ thụ thụ bất thân. Nghĩ tới những điều này, Tư Đồ Tu mới hòa hoãn lại. Hay là, nói với nàng rõ ràng chuyện này? Nàng che đậy rất tốt. Mặc dù trùng sinh, trong nhà một người cũng không biết. Có thể thấy được nàng có bản lĩnh bảo vệ bí mật này. Nhưng hắn sợ, nói cho nàng rồi, nàng lại bắt đầu sợ hắn. Đau đầu... Tư Đồ Tu chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cỗ khí đen vọt tới, khiến cho hắn phiền não. Ngồi trên cỗ kiệu, mắt thấy ven đường có binh mã dò xét chung quanh, hắn phân phó nói: "Khử binh mã Tư nha môn." Đã từng, lúc tứ hoàng huynh Tư Đồ Lan đại hôn, phụ hoàng giao cho hắn tham gia. Hôm qua Tư Đồ Lan cũng nắm bả vai hắn cười, nói chung thân đại sự đều phó thác cho hắn, cố gắng làm náo nhiệt nhất. Hắn nhắm mắt lại, trước mặt một mảnh đen kịt, nhớ tới có lần, năm hắn còn nhỏ, lỡ tay làm vỡ án bình bằng ngọc của Tư Đồ Lan, bị hắn mắng cho một trận, thiếu chút nữa cầm roi đánh hắn. Hắn khi đó, đến chỗ nào cũng không được yêu thích. Mẹ ruột hắn vì được sủng ái mà kiêu ngạo, sau lại nhiễm bệnh mà bỏ mạng. Hắn do Hoàng quý phi nuôi nấng, cũng không có vị hoàng huynh nào thích hắn, ngoại trừ ngũ hoàng huynh Tư Đồ Cảnh. Hắn đối xử với mình như ca ca ruột. Hoàng quý phi cũng đối xử với hắn rất tốt, coi như con mình sinh ra, cho nên phụ hoàng thường hay khen bà ấy hiền lương thục đức. Khi đó, hắn dần dần cảm nhận lại tình cảm ấm áp của gia đình. Khóe miệng lộ ra một nụ cười như có như không, tim của hắn đột nhiên an tĩnh lại. Bùi Ngọc Kiều lấy được ngọc trụy, vội vàng trở về, cả người đổ mồ hôi, áo lót ướt đẫm, Trúc Linh bảo phòng bếp mang nước nóng lên. Pha chế nước, không nóng không lạnh, nàng hầu hạ cô nương tắm. Nằm ở trong thùng nước tắm, Bùi Ngọc Kiều chỉ cảm thấy mệt chết người. Gặp phải Tư Đồ Tu, lúc nào thể xác và tinh thần cũng mỏi mệt. May là đã lấy được ngọc trụy, như vậy lần sau sẽ không còn gì liên quan đến hắn. Cái người đó, nàng thực sự không hiểu, không chỉ nghiêm khắc hơn kiếp trước, có vẻ còn phức tạp hơn nhiều. Nàng thì thào nói với Trúc Linh: "Nếu có người hỏi thì nói làm rơi ở trong vườn, hôm nay vừa lúc nhìn thấy, dù sao mọi người cũng cho rằng ta ngốc nghếch, sẽ không hỏi kỹ." Trúc Linh dạ một tiếng: "Nô tỳ đã biết, cô nương." Bùi Ngọc Kiều không nói nữa, dĩ nhiên đã ngủ. Lông mi dài rũ xuống, nhìn như cây quạt, nhìn nàng ngủ vừa an bình lại ngọt ngào. Trúc Linh không đành lòng quấy rầy nàng, đổi nước tắm đã nguội lạnh trong thùng thành nước nóng, mãi đến nửa canh giờ sau, nàng mới lay nàng ấy tỉnh: "Nếu ngâm tiếp da sẽ nhăn nheo đấy cô nương." Bùi Ngọc Kiều đưa tay sờ lên: "A, nhăn thật này, nhưng mà rất thoải mái, khó trách người khác đều thích ngâm mình trong ôn tuyền." "Tiếc là kinh thành chúng ta không có, muốn đi ngâm, phải đến Vân huyện." "Đợi đến mùa hè, cùng tổ mẫu đi nghỉ hè!" Hai tay Bùi Ngọc Kiều cầm nước nghịch. Hai người ríu rít, nhìn như một đôi tỷ muội, Trạch Lan ở bên ngoài sắc mặt tái nhợt. Tháng ba vừa đến, cả vườn sắc màu rực rỡ, tới giữa tháng, hải đường nở trên những nhành cây nhìn như những đám mây. Nàng thích thú, ngày hôm đó bảo Trúc Linh mang rổ ra, định hái hải đường về trồng, bởi vì hái vội vàng, cũng không chơi đu dây, hết sức chuyên chú, chỉ chốc lát sau đã hái được nửa rổ. Bùi Ngọc Kiều ở một bên nói: "Muội muội đang luyện chữ, lát nữa ta sẽ mang cho nàng, còn có tổ mẫu." Trúc Linh cười nói: "Còn có lão gia." "Ừ, nhưng mà cha không thích hoa lắm, không giống mẫu thân..." Trong ấn tượng, khi nàng còn nhỏ chóp mũi luôn ngửi thấy mùi hoa. Nương thích hoa, không ngừng trồng, có đôi khi cũng cài trên đầu hai đóa. Thế nhưng sau khi bà qua đời, trong phòng của cha không có một bóng dáng hoa. Muội muội chăm chỉ, cũng không tặng hoa cho cha, có phải sợ cha đau lòng hay không? Nhưng trong thư phòng vẫn treo bức họa của mẫu thân mà, nếu cha sợ đau lòng, sao lại không lấy xuống? Nàng gật đầu: "Ừ, cũng mang cho phụ thân." Lúc Mạnh Trinh tới, nàng còn đang chiết hoa. Từ xa nhìn thấy, nàng thỉnh thoảng nhón chân, thỉnh thoảng bám vào cành cây, Trúc Linh giúp, nàng không cho, tựa như đó là một chuyện thú vị. Thực khiến người ta yêu thích. Hắn bước nhanh tới, nàng đang muốn hái, hắn nâng hoa lên cho nàng: "Nhìn muội hơi mệt, huynh lấy cho muội nhé." Nụ cười ôn hòa, đẹp như cảnh xuân tháng ba. Nàng không cự tuyệt: "Cảm tạ Mạnh biểu ca." Hắn cao hơn Trúc Linh, nâng từng cái như vậy, rất dễ. Mạnh Trinh tìm cho nàng vài nhánh hoa đẹp mắt, cười nói: "Muội biết trồng à?" "Mới học thôi, cũng không hẳn là biết, dù sao hoa này đã rất đẹp, không cắt tỉa vẫn có ý cảnh." Nàng lại bẻ một cái, đổ đầy giỏ trúc, cười đến chân mày cong cong. Cả một cái giỏ đầy hoa hải đường, bạch sắc như sương, hồng nhạt như hà, nhưng so sánh với nàng, trong nháy mắt đều có chỗ thua kém. Nhìn khuôn mặt kiều diễm trước mặt, tim Mạnh Trinh nhảy lên một cái, khẽ cười nói: "Huynh cũng coi như đã giúp muội. Ngọc Kiều biểu muội, muội có thể tặng huynh hai nhánh hoa được không?" "Đương nhiên là có thể, hơn nữa, lần trước huynh cho muội nguyên một hộp mứt hoa quả, muội vẫn chưa nghĩ ra cách cảm ơn huynh, hoa này tính là cái gì." Nàng rất hào phóng lấy ra vài nhành hoa đưa cho hắn, "Rất thơm đó. Đặt ở trong phòng, huynh học bài mệt thì có thể nhìn." Mạnh Trinh bước lên trước, ngăn cản tầm mắt của Trúc Linh, đưa tay đón. Trong nháy mắt, ngón tay của hắn chạm vào nàng có chút tê lạnh. Bùi Ngọc Kiều bị dọa cho giật mình, muốn rút về. Nhưng hắn bỗng chốc nắm chặt, nắm theo cả hoa hải đường. Ngón tay trắng nõn của nàng dường như bị rơi vào động rắn, giống như bị cắn vậy. Mắt nâng lên, thấy hắn ôn nhu cười. Mặt của nàng hơi đỏ lên. Mạnh Trinh hiểu rất rõ Bùi Ngọc Kiều. Tiểu cô nương ngốc như này, bình thường rất ít ra ngoài, nam nhân gặp qua cũng ít, chưa từng hiểu biết chuyện nam nữ. Hôm nay vừa bị hắn đụng, chắc chắn trong lòng sẽ như nai con giẫm đạp, hắn chỉ cần làm cho nàng động tâm, thích hắn, sau đó muốn thú nàng, dễ như trở bàn tay. Nhưng mà, cũng không thể nóng vội. Hắn nhanh chóng buông tay ra, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn, huynh nhất định đặt trong thư phòng." Hắn cầm theo hoa vội vàng lướt qua. Dường như vừa nãy nắm tay nàng, chỉ là ngoài ý muốn. Thực ra Bùi Ngọc Kiều cũng không rõ. Dù sao chuyện này, kiếp trước cũng không có, Mạnh Trinh đối với nàng vẫn rất thân thiết, giống như đại ca đối với muội muội vậy, chưa bao giờ giống ngày hôm nay. Hay đúng là không cẩn thận? Không cẩn thận đến mức cả hoa lẫn ngón tay đều nắm? Nàng sờ sờ ngón tay, đầy bụng nghi hoặc. Mang theo hoa hải đường, nàng đi gặp thái phu nhân, cũng đi gặp muội muội, buổi tối lại đến thư phòng của Bùi Trăn để cắm vài nhành hoa. Buổi tối Bùi Trăn trở về, nhìn thấy hoa, cau mày nói: "Ai từng tới vậy?" "Đại cô nương, hôm nay hái nhiều hoa hải đường, ôm một ít đến tặng." Nô tỳ cười nói, "Mang đến chỗ lão gia để một lúc, rồi nói chuyện với bức họa của phu nhân. Nô tỳ không nghe rõ lắm." Thì ra là con bé. Bùi Trăn ngồi xuống, đưa tay cầm lên một cành hoa, đặt ở chóp mũi khẽ ngửi. Ngẩn ngơ, hình như thấy thê tử mỗi ngày đến thư phòng của ông, cắm một ít hoa, có đôi khi là hoa sơn trà, có đôi khi là hoa nhài, có đôi khi là ngọc trâm. Cả người bà luôn có vị hoa, giống như là đã biến thành hoa yêu, động lòng người lại không một chút yếu ớt. Thái phu nhân sinh bệnh, bà cả ngày hầu hạ, cũng không kêu khổ, dù cho thân thể mình cũng không tiện. Lúc mang thai Bùi Ngọc Kiều thì lâm một trận bệnh, khiến cho hài tử này trời sinh có chút ngu dốt, thái phu nhân áy náy, phá lệ cưng chiều Bùi Ngọc Kiều. Nhớ tới chuyện cũ, ngực ông đau đớn, khi đó, nếu như ông ở kinh thành thì tốt rồi. Ông đem nhánh hoa khẽ đặt trên án, đứng dậy đi ra ngoài. Ngày mười sáu tháng ba, các cô nương Đông Bình Hầu nhận được thiệp mời quý báu của trưởng công chúa, mời các nàng ngày mười tám tham gia trà thi hội. Trưởng công chúa vừa nhắc là Tư Đồ Huyền Nguyệt, nguyên là tôn thất chi nữ, hồi nhỏ rất được hoàng thái hậu thích, thường gọi vào trong cung. Từ quận chúa tấn phong đến công chúa. Sau lại chú trọng Hứa gia công tử, không được một năm liền cùng cách. Trải qua mười mấy năm qua, bà vẫn độc thân, nếu không phải đã từng xuất giá, còn có một trai một gái, thì đã được nhiều người đồng tình. Thế nhưng bà tài hoa hơn người, cầm kỳ thư họa, thiên văn địa lý, đều đã đọc qua, là đệ nhất tài nữ của kinh thành, thiên hạ không có mấy người tiêu sái giống bà. Hằng năm bà còn mở trà thi hội trong vườn lan, mời chúng vị cô nương gặp nhau, ngắm hoa ngâm thơ, dần dần, thậm chí được tham dự là một loại vinh quang, trái lại chưa từng nhận được thiệp mời, âm thầm mất mặt. Sở dĩ, Bùi Ngọc Anh tự nhiên muốn đi vì nàng thích trưởng công chúa quý báu này, cũng ước ao có được cuộc sống như thế. Còn Bùi Ngọc Kiều lại có chút tâm tư. Thực ra nàng cũng không biết chuyện của Tư Đồ Huyền Nguyệt. Một lần Trung thu, người ở trong cung tụ hội, Tư Đồ Huyền Nguyệt cũng tới bái kiến, chỉ là người này có chút thanh cao, Yến vương phi ngứa mắt, cùng với Tấn vương phi nói nàng chẳng qua chỉ là ngoại thất, chẳng biết đắc ý cái gì. Nàng không hiểu rõ, quay đầu hỏi Tư Đồ Tu, kết quả hắn bảo nàng nghe chuyện người khác là bất lịch sự! Hừ, cũng không phải nàng muốn nghe, vừa vặn nghe được mà thôi.