Bùi Ngọc Họa cũng không ngờ là Hoa Tử Dương, thấy hắn nhìn mình chằm chằm, trong mắt không giấu được tình cảm, nàng ta vốn là người lanh lợi, suy nghĩ một lát là đoán được mục đích của hắn, trên đời này đâu có chuyện khéo như vậy, xe ngựa vừa lúc chạm vào cỗ kiệu mà không làm người bên trong bị thương, nhất định là hắn cố ý. Nàng ta hừ một tiếng: "Hoa công tử thật sự không biết đây là kiệu Bùi gia sao?" Hoa Tử Dương đỏ mặt. Hắn không còn cách nào nữa, hắn muốn tiếp cận Bùi Ứng Hồng nhưng Bùi Ứng Hồng luôn ở quân doanh, căn bản không cơ hội tiếp cận, còn Bùi Ứng Lân thì quá nhỏ, hắn lớn hơn sáu bảy tuổi, khó có chuyện để nói với nhau. Mấy ngày trước đây, khó lắm mới thuyết phục được mẫu thân gửi thiếp mời, muốn mời Bùi Ngọc Họa tới nhà làm khách, ai ngờ bây giờ Bùi Ngọc Họa rất nổi tiếng, Bùi gia vòng vèo không nhận, nghe ý của hạ nhân là bây giờ có vài nhà còn xếp hàng đợi đó. Hắn không tránh được nản lòng, cũng rất sợ Bùi Ngọc Họa gả cho người khác, vì vậy nghĩ ra hạ sách này để gặp nhau trên đường, kết quả nàng ta rất thông minh, nhìn một cái là hiểu. Sao hắn có thể thừa nhận được, đành cười gượng nói: "Nếu biết làm tam cô nương bị thương thì Hoa mỗ tình nguyện đi bộ, vậy sẽ không đụng nhau. Không biết tam cô nương muốn đi chỗ nào, ta có thể đưa cô nương đi." Vịt chết còn mạnh miệng, Bùi Ngọc Họa xoay chuyển ánh mắt nhìn hắn, hôm nay hắn mặc áo bào màu lục hoa văn mây, làn da trắng nõn, chân mày tuấn tú, đứng trong cảnh xuân nhẹ nhàng khoan khoái, làm tâm tình tốt hơn vài phần, nhưng nàng ta sẽ không để hắn được như ý. "Kiệu của ta không hư, cần gì phải nhờ huynh đưa đi?" Nàng vung tay áo muốn về. Nghe được động tĩnh, Bùi Ngọc Kiều đã sớm nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng định bước xuống, nhưng thấy là Hoa Tử Dương thì nàng đổi chủ ý, chỉ ngồi trên kiệu nhìn chứ không định quấy rầy bọn họ. Dù sao Bùi Ngọc Họa vốn được gả cho Hoa Tử Dương, tuy hai người ầm ĩ suốt ngày nhưng rất thân thiết, tình cảm rất tốt, nàng hy vọng đời này cũng vậy. Thấy Bùi Ngọc Họa muốn đi, Hoa Tử Dương nóng nảy, đứng sau nói: "Tam cô nương, ngày khác ta nhất định tới cửa xin lỗi." Bùi Ngọc Họa nhướng mày, hai lần tới nhà đều là xin lỗi, làm sao tổ mẫu, mẫu thân có ấn tượng tốt với hắn được? Nàng ta quay đầu lại: "Nếu huynh tới lần nữa, e là mẫu thân sẽ đánh đuổi huynh ra ngoài. Một lần hai lần đều gây chuyện." Hoa Tử Dương ngẩn người, nhưng hắn lập tức hiểu ý của nàng ta, nở gan nở ruột. Bùi Ngọc Họa đang sợ mọi người có ấn tượng xấu với hắn, có thể thấy được nàng ta có vài phần thích hắn, Hoa Tử Dương vội nói: "Đúng rồi, là ta suy nghĩ không chu toàn, nếu cô nương rộng lượng không so đ thì ta không cần đến phủ làm phiền thái phu nhân và nhị phu nhân nữa." Hắn nói, "Nghe nói thái phu nhân hay làm việc thiện, vậy thái phu nhân cũng tin phật, đúng không?" "Từ nhỏ tổ mẫu đã theo ngoại tổ mẫu thờ cúng thần phật." Bùi Ngọc Họa không biết hắn có ý gì nhưng vẫn trả lời hắn. Hoa Tử Dương đã có ý định, hắn cười nói: "Không làm phiền cô nương nữa, Hoa mỗ cáo từ." Bùi Ngọc Họa lại nói: "Hôm nay không phải ngày nghỉ, không biết sao Hoa công tử không ở thư viện? Đừng lãng phí thời gian, tương lai sẽ hối hận." Mặc dù Hoa Tử Dương thích nàng ta, nhưng nàng ta sẽ không thích một nam nhân tồi tệ. Hoa Tử Dương rùng mình, vội nói: "Là tình thế bắt buộc, ta có một chuyện chưa giải quyết xong, ăn ngủ không yên, xem sách không vô, phu tử giảng bài, ta nghe không hiểu, miễn cưỡng tiếp tục còn không bằng ra ngoài một chuyến, lỡ có chuyện gì là hối hận suốt đời. Nhờ cô nương nhắc nhở, ta đã biết sau này sẽ làm như thế nào, chắc chắn sẽ không trốn học nữa." Đúng là rất nghe lời, Bùi Ngọc Họa nhíu mày nói: "Ta không có ý gì, chỉ là có lòng tốt nhắc nhở mà thôi." Nàng ta xoay người lên kiệu. Hắn nhìn bóng lưng yểu điệu của Bùi Ngọc Họa, làm người nhớ mãi không quên, hận không thể một đường đi theo sau kiệu. Nhắc đến cũng thấy lạ, trước đây hắn đã gặp nhiều cô nương, loại rất xinh đẹp cũng có, nhưng chẳng biết tại sao, hết lần này tới lần khác hắn đều thích Bùi Ngọc Họa, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của nàng đều rất sinh động, hắn nguyện ý trả bất cứ giá nào để cưới nàng, nhưng phụ thân nghiêm khắc, hắn không dám nhắc tới, còn mẫu thân mềm lòng mới miễn cưỡng đồng ý, mà còn phải tốn rất nhiều sức thuyết phục. Hắn xoay người lại, gã sai vặt hỏi: "Công tử muốn đi đâu?" "Đi thư viện, từ nay về sau ta sẽ chăm chỉ học, phải thi đỗ cử nhân." Vẻ mặt nghiêm túc. Gã sai vặt giật mình, chủ tử chỉ biết ăn uống vui bỗng nhiên thay đổi triệt để. Nếu nhị lão biết chuyện này thì nhất định sẽ rất vui vẻ, hắn ta vội đồng ý, gọi xa phu đi đến thư viện. Kiệu Bùi gia dừng trước cửa Từ gia, hạ nhân vào thông báo. Hai tỷ muội xuống kiệu, Bùi Ngọc Kiều mím môi cười nhìn Bùi Ngọc Họa. Bùi Ngọc Họa biết tỷ tỷ cười vì chuyện lúc nãy, nàng ta thở dài nói: "Hoa công tử thật là phiền." Miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, nếu thật sự thấy phiền thì một câu cũng không nói, Bùi Ngọc Kiều không chọc thủng lời nàng ta, nhìn tình huống bây giờ, hai người họ có lòng với nhau, chắc chắn sẽ không có mâu thuẫn gì, bởi vì Bùi Ngọc Họa tính tình tùy hứng, không phải là một người có thể để phụ mẫu kiểm soát, nếu nàng ta thật sự muốn gả cho Hoa Tử Dương thì chắc chắn nàng ta sẽ có cách. Hai người vừa nói vừa đi, tới cửa cũng không thấy Bùi Ngọc Anh ra đón, Bùi Ngọc Họa thấy lạ, "Chẳng lẽ không muốn gặp chúng ta? Một bóng người cũng không thấy, phu nhân nhà các ngươi đâu?" Nha hoàn vội nói, "Phu nhân khó chịu, đại phu đang khám." "Hả?" Bùi Ngọc Kiều lo lắng cho muội muội, vội hỏi: "Muội muội bị sao vậy? Bệnh hả?" "Không phải, chỉ là không muốn ăn, bị từ mấy ngày trước rồi, hai vị cô nương đừng lo lắng." Chủ tử sinh bệnh mà hạ nhân không có dáng vẻ lo lắng, Bùi Ngọc Họa giật mình chớp mắt, nhớ tới Bùi Ngọc Anh gả vào Từ gia đã hơn nửa năm, bình thường nên có tin vui, chẳng lẽ...Nàng ta cười rộ lên: "Người đang ở bên trong sao? Lão phu nhân có ở đó?" "Dạ." Nha hoàn gật đầu. Bùi Ngọc Họa vội kéo Bùi Ngọc Kiều lại cửa phòng xem, quả nhiên thấy đại phu đang bắt mạch cho Bùi Ngọc Anh, Từ lão phu nhân ngồi đầu giường, mọi người đang nín thở lắng nghe, sau đó, đại phu rút tay lại, giọng to rõ vui vẻ: "Lão phu nhân, phu nhân có tin vui, chúc mừng chúc mừng!." "A, có tin vui!" Không đợi người ở bên trong lên tiếng là Bùi Ngọc Kiều hô lên trước rồi chạy vọt vào, nàng kéo bàn tay của muội muội, "Muội muội, muội muội, muội có con rồi, muội có con rồi." Nước mắt nàng từ hốc mắt lăn xuống, tin này quá vui làm nàng không nhịn được. Nàng vừa khóc vừa cười làm tất cả mọi người giật mình. Bùi Ngọc Anh không biết các nàng tới, bởi vì nàng ấy đang xem bệnh, là Từ lão phu nhân kêu hạ nhân đi tiếp đãi, bà ta nghĩ xem xong rồi nói với nàng ấy, ai ngờ Bùi Ngọc Kiều cứ như vậy xông vào. Nàng ấy chưa kịp vui vẻ vì mình có thai là bị hoảng hốt vì Bùi Ngọc Kiều khóc liên tục, vội vàng nói: "Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" "Tỷ rất vui vẻ, không có gì đâu." Bùi Ngọc Kiều lau nước mắt, đời trước nàng chưa từng thấy muội muội sinh con, đời này được đền bù rồi, sao có thể không kích động? Bỗng cảm thấy lòng đầy đủ, không còn gì để tiếc nuối. Nàng ngồi ở đầu giường nghiêm túc nói: "Muội muội, muội sẽ bình an sinh con." Cuối cùng nàng cũng bình tĩnh, Bùi Ngọc Anh thở phào, nhịn không được lên giọng: "Kiều nhi, tỷ làm muội giật mình, tỷ đó, lúc cười lúc khóc à." "Sau này sẽ không vậy nữa, chỉ là không ngờ tới ngay lúc muội muội có thai." Nàng hỏi: "Bụng lớn chưa? Cho tỷ xem với." Bùi Ngọc Họa phì cười, Từ lão phu nhân cũng nhịn không được. Bùi Ngọc Anh đỏ mặt: "Mới hơn một tháng, bụng chưa lớn đâu." "Được khoảng năm tháng thì mới lộ rõ bụng." Từ lão phu nhân cười nói, "Đừng vội, qua một thời gian nữa đến là thấy." Bà ta cho người báo tin tốt với Từ Hàm, quay đầu căn dặn Bùi Ngọc Anh, "Sau này đừng quản chuyện trong nhà nữa, con cứ an tâm dưỡng thai, muốn ăn cái gì cứ phân phó phòng bếp, có thai rồi phải chú ý cẩn thận." Bùi Ngọc Anh tính tình lanh lẹ nên không từ chối, "Làm mẫu thân mệt rồi." "Mệt không là cái gì, nhà chúng ta ấy mà, quản lý không tốt thì coi sơ là được rồi, mọi người đều biết phải làm gì, chỉ cần con sinh con bình an là được rồi." Từ lão phu nhân dặn dò nàng ấy không được nóng nảy, có thai rồi, phải đặt tất cả qua một bên, dù bà ta không quản được thì cũng không cho phép Bùi Ngọc Anh lo lắng những chuyện này. "Tuy nói không được làm nhiều, nhưng con có thể coi sổ sách, phân phó hạ nhân được." Bùi Ngọc Anh nói. Từ lão phu nhân chỉ chỉ nàng ấy rồi nói với hai tỷ muội: "Các con nhìn xem, con bé không muốn nghỉ ngơi, các con khuyên đi, con bé vẫn không chịu nghe thì t mời thái phu nhân tới." Bà ta đứng dậy tự mình tiễn đại phu đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi một vài chuyện cần chú ý. Bùi Ngọc Kiều nói: "Muội muội, muội nhất định phải chú ý đứa trẻ trong bụng, không được để bệnh." "Đừng nói muội nữa, tỷ kìa, không phải mới lại mặt sao? Sao lại về nữa rồi?" Bùi Ngọc Anh vẫn luôn coi mình như một nửa mẫu thân của Bùi Ngọc Kiều. Bùi Ngọc Họa cười nói: "Còn làm sao nữa? Là xin tỷ phu được về nhà, vừa bị tổ mẫu mắng cho một trận." Mắt thấy Bùi Ngọc Anh muốn mở miệng, Bùi Ngọc Kiều mày ủ mặt ê nói: "Đều do tỷ không đúng, muội muội đừng mắng tỷ, lần này trở về, chẳng biết lần sau là lúc nào nữa, tỷ muốn vui vẻ ở cạnh muội, được không? Ở đây đến tối, ăn bữa cơm với muội, xong rồi tỷ mới về, lần sau, chính xác là mấy tháng nữa tỷ mới được gặp muội. Tổ mẫu nói thường về không tốt, chúng ta phải tách ra rồi." Nói tới mức Bùi Ngọc Anh mềm lòng, nàng ấy sờ sờ đầu nàng, "Được rồi, muội không nói tỷ nữa, nếu tỷ không thể về thì mời bọn muội tới vương phủ làm khách." "Được, được." Bùi Ngọc Kiều lại vui vẻ. Ba tỷ muội ngồi nói chuyện với nhau, Bùi Ngọc Kiều nói với hai muội muội chuyện đi Chu vương phủ, kể về vài vị vương phi, hai người nghe, Bùi Ngọc Anh nói: "Ai cũng không phải đèn cạn dầu, tỷ làm tốt lắm." Lại được khích lệ, Bùi Ngọc Kiều vui vẻ. Bùi Ngọc Anh hỏi Bùi Ngọc Họa: "Lần trước biểu cữu mẫu nói chuyện kết thân, nhị thẩm còn chưa đồng ý?" "Mẫu thân muội ấy mà, đâu phải bọn tỷ không biết, muội khuyên rồi, tổ mẫu thật sự thích đại biểu muội, nhưng tổ mẫu không tiện ép mẫu thân." Bùi Ngọc Họa chớp mắt, "Muội phải đi hỏi đại ca mới được, nếu đại ca thích thì muội sẽ giúp một tay, nếu không thích thì thôi. Chuyện đại sự cả đời, phải xem bản thân mình thích hay không, còn chênh lệch gia thế gì đó không quan trọng lắm." Lần đầu nghe Bùi Ngọc Họa nói cái này, Bùi Ngọc Anh cười nói: "Muội đúng là không ham hư vinh." "Muội không phải Tưởng Lâm, chỉ nhìn chằm chằm vào nhà phú quý, không biết nàng ta có kết cục tốt gì nữa." Bùi Ngọc Họa chế giễu, "Vừa rồi đại tỷ cũng nói, làm xấu mặt vương phủ, may mắn là họ hàng." Đang nói chuyện, Từ lão phu nhân tự mình qua đây mời: "Không biết các con tới nên chỉ chuẩn bị vài món ăn thanh đạm, Ngọc Anh không thích ăn mặn, ta cho người bắt gà mái, thêm đương quy vào rồi hầm canh, các con mau tới ăn." Bùi Ngọc Anh cười nói: "Đầu bếp nhà ta hầm gà cách thủy là ngon nhất, hai người ăn nhiều vô, mang theo nhiều quà tặng như thế, ăn nhiều mới đủ vốn nha." Hai người cười ha ha đứng lên, đỡ nàng từ trên giường đi tới phòng chính.