Tư Đồ Tu bỗng nhiên nói một câu làm đũa bạc trong tay Bùi Ngọc Kiều rớt xuống. Hai nha hoàn không nhịn được ngước lên nhìn Tư Đồ Tu, đang yên lành lại đòi chủ tử đút, ai lại không ngạc nhiên, lúc ở nhà chủ tử là người được đút không đó. Tư Đồ Tu coi như không có gì mà tiếp tục nói: "Sủi cảo hấp." Xem ra là nói thật, Bùi Ngọc Kiều nghĩ tới đời trước ngồi ăn cơm cùng chàng, chàng chưa từng yêu cầu nàng đút, thật là lạ, cách một đời, hai con người khác nhau. Chàng có tay mà, sao lại kêu nàng đút? Chàng có phải đứa trẻ đâu. Đang lúc nàng do do dự dự, Tư Đồ Tu gọi bọn nha hoàn lui ra. Mắt thấy chỉ còn lại hai người bọn họ, Bùi Ngọc Kiều cảm thấy không ổn, chàng có vóc người cao, ngồi ở đó còn cao hơn nàng một khúc, bây giờ lại im lặng ngồi đợi nàng đút, giống như lão hổ đang đói bụng, nàng vội lấy đũabạc gắp sủi cảo hấp đưa tới miệng chàng. Chàng cắn một ngụm hơn phân nửa. Nàng sợ phần còn lại rớt xuống nên lấy tay đỡ, phần nước bên trong nhân nhỏ xuống lòng bàn tay, nàng bị đau nên rút tay về. Chàng không ăn nữa mà kéo tay nàng nhìn, đầu bếp Tưởng làm sủi cảo hấp rất ngon miệng, nhân bên trong đa dạng, thịt tôm, măng non, sò điệp, trộn cùng vài gia vị, hấp chín là là bên trong chứa đầy nước, chàng quên mất điều này. Lấy khăn lau nước, chàng nói: "Đỡ cái gì mà đỡ, bây giờ bị phỏng tay rồi." Bùi Ngọc Kiều nói: "Đồ ăn ngon vậy mà rớt thì thật lãng phí." Không phải có câu, ai biết món ăn trên bàn hạt hạt đều là khổ cực sao? Nàng không nhìn được. Đối với nàng mà nói, món ăn có giá trị không kém châu báu. Tư Đồ Tu nhướng mày, "Lần sau chú ý một chút." Chàng bỏ khăn tay xuống, gấp một miếng gà hấp tương cho nàng, "Tay nàng bị thương, bản vương đút nàng ăn." Vị thơm nồng xông vào mũi, gà được nướng đến khi mặt da gà se lại rồi đep đi hấp với nước tương, làm rất công phu, toàn thân gà sáng bóng màu tương, nàng nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm, cái lưỡi màu hồng cuốn nước sốt màu đỏ vào, Tư Đồ Tu suýt nữa làm rơi đũa, chàng mắng: "Phải chú ý tướng ăn, ở bên ngoài không được ăn như thế này." Nàng bị dọa giật mình. Chàng  không để cho nàng gắp mà gắp vào dĩa của nàng, "Tự mình ăn." Đổi tới đổi lui, Bùi Ngọc Kiều bị chàng làm cho không hiểu ra sao, có điều tự mình gắp mới thích, cũng không phải ở nhà, muội muội hay đút nàng ăn, nhưng nàng không thích người khác đút cho đâu. Nàng vui vẻ hưởng thụ món ngon Hai người ăn xong, Tư Đồ Tu dẫn nàng đi một vòng trong vườn, tháng ba xuân sắc dày đặc, hoa nở khắp nơi, Sở vương phủ cũng giống vậy, được trồng rất nhiều hoa, có điều nhìn vắng vẻ hơn các vương phủ khác. Có lẽ là ít người, đi một lúc lâu, ngoại trừ hộ vệ đi theo là không thấy bao nhiêu hạ nhân. "Nếu không đủ người thì nàng nói với Lư Thành." Chàng đứng chắp tay trước hồ nước. Nàng lắc đầu: "Tổ mẫu nói, người trọng bản chất, nhiều quá không tiện quản." Chàng cười rộ lên: "Vậy nàng có thể quản được vương phủ sao? Gần đây bản vương đang rãnh, nhưng qua mấy ngày nữa là phải đến nha môn, thường xuyên không ở trong nhà, sẽ giống như những quan viên khác, bảy ngày làm một ngày nghỉ. Chuyện trong nhà, nàng quản được không?" Đời trước nàng không quản vương phủ, suốt ngày chỉ học hành viết chữ, mọi chuyện do đại quản sự Lư Thành quản, nàng không biết mình có làm được không. "Chỉ đành thử thôi." Giọng nàng khá nhỏ. Đang lúc hai người nói chuyện, Mã Nghị dẫn một người qua đây, vóc người cao gầy, mặc váy màu xanh nhạt, chân mày lá liễu, mắt xếch, cử chỉ thong dong, nhìn rất xinh đẹp, Bùi Ngọc Kiều không biết nàng ta là cô nương nhà nào. Đang thấy lạ, trong trí nhớ, dường như nàng chưa gặp người này, bên tai nghe Tư Đồ Tu nói: "Sau này nàng ta là đại nha hoàn của nàng." Nàng ngây người. Là nô tỳ! Vài nha hoàn bên cạnh nàng coi như thanh tú, nhưng so với người này thì kém hơn rất nhiều, Bùi Ngọc Kiều trợn to hai mắt: "Thật sự làm đại nha hoàn của ta?" "Tham kiến nương nương." Giọng nói sang sảng, "Nô tỳ tên Tố Hòa, sau này nương nương cứ sai bảo nô tỳ." Mã Nghị ở bên cạnh giật giật khóe miệng. Đây chính là dùng dao mổ trâu giết gà! Bùi Ngọc Kiều quan sát tỉ mỉ nàng ta, cảm thấy anh tuấn giữa hai lông mày rất giống muội muội, nhưng thật sự là đời trước nàng chưa từng gặp nàng ta, nàng hỏi: "Trước kia em ở vương phủ?" Tố Hòa nhìn Tư Đồ Tu một cái rồi nói: "Không phải, trước kia nô tỳ làm việc bên ngoài phủ, coi như là người cẩn thận, vương gia điều nô tỳ về là muốn nô tỳ hầu hạ nương nương cho tốt." Thì ra là người bên ngoài phủ, thảo nào chưa thấy qua, Bùi Ngọc Kiều nói: "Nhìn em rất có khả năng." "Nương nương khen nhầm." Tố Hòa nói, "Thật ra nô tỳ không biết mình có thể làm tốt hay không, mong nương nương chỉ dạy nhiều hơn." Tư Đồ Tu nói với Bùi Ngọc Kiều, "Nàng về trước đi, bản vương có một số việc cần phân phó cho bọn họ." Bùi Ngọc Kiều gật đầu. Thấy nàng đi, Tố Hòa đứng thẳng người, nhướng mày nói: "Thuộc hạ vội vã về đây, không ngờ chỉ một câu phân phó là vương gia biến thuộc hạ thành nô tỳ rồi." Nàng ta là người làm đại sự, trà trộn vào tửu lâu sòng bạc, ẩn vào phố phường, lấy tin tức dễ như chơi, và tất nhiên là võ nghệ cao cường, không chỗ nào không đi được, là ám vệ đắc lực, bây giờ phải chịu tủi làm nô tỳ, che giấu tài năng, khó trách nàng ta không vui. Tư Đồ Tu thản nhiên nói: "Tạm thời không chọn được người thích hợp, đành phải dùng ngươi, dù sao ngươi là nữ nhân, có thể dễ dàng đi cùng nhà xí." "Nương nương đi nhà xí, thuộc hạ cũng phải đi theo?" Tố Hòa ngạc nhiên. Sắc mặt Mã Nghị càng lạ hơn. "Không được rời một bước, tất nhiên là chỗ nào cũng phải đi." Tư Đồ Tu căn dặn, "Phải luôn mang các loại thuốc cần dùng theo, thuốc trị thương, thuốc giải độc." Tố Hòa càng nghe càng khó hiểu, dường như vương gia biết có người sẽ hại Bùi Ngọc Kiều? Nàng ta nói: "Nếu như thế thì tìm ra người sau lưng chém một đao cho xong việc. \ " "Nói thì dễ nhưng bây giờ không phải lúc." Tư Đồ Tu nghiêm mặt nói, "Ngươi nhớ kỹ trách nhiệm của mình, bản vương sẽ không bạc đãi ngươi." Tố Hòa cười rộ lên, nụ cười này rất có phong tình, thậm chí nàng ta còn tới gần Tư Đồ Tu, nhỏ giọng nói: "Thuộc hạ cái gì cũng không cầu, chỉ cầu tới năm hai mươi lăm tìm một lang quân như ý, như hình với bóng, đến lúc đó xin vương gia thả thuộc hạ, cho thuộc hạ phiêu bạc chân trời, được không? \ " Làm ám vệ là sâu như biển, chủ tử muốn ngươi chết là không thể không chết, rất ít người có thể toàn thân trở ra, Mã Nghị cảm thấy Tố Hòa là người ngốc nói mộng. Nhưng Tư Đồ Tu lại đồng ý, "Được, bản vương đồng ý, chỉ cần ngươi bảo vệ tốt nương nương." Đã trải qua đời trước, chàng biết sống trên đời, vinh hoa phú quý làm người phát thèm, nhưng đến ranh giới sống chết, nó cũng chỉ là một phù phiếm mà thôi, giành lấy nó chỉ để bảo vệ thứ quan trọng hơn. Nếu Tố Hòa thật sự có nguyện vọng này thì chàng không ngại thành toàn cho nàng ta, dù sao đời trước nàng ta chết rất sớm. Chết ở bên cạnh chàng. Tố Hòa không ngờ chàng đồng ý, nàng ta nhẹ nhàng cúi đầu: "Đa tạ điện hạ." Bởi vì Tư Đồ Tu phân phó nên Bùi Ngọc Kiều không ở lại nữa, nàng đi về cùng hai nha hoàn, nàng không nghĩ gì, nhưng hai nô tỳ là nha hoàn lại nghĩ thay chủ tử, hai người đi sau thảo luận. Dù sao Tố Hòa là cô nương xinh đẹp, vương gia để nàng ta làm đại nha hoàn, sao hai người lại không nghi ngờ? Đinh Hương nhạy bén hơn Trúc Linh một chút, nàng ta lo lắng nói: "Có phải vương gia muốn cho nàng ta làm thông phòng?" Trúc Linh giật mình. "Cô thấy không, ta vừa quay đầu nhìn thì thấy hai người họ đang thân mật đó." Đinh Hương nói, "Vương gia đã mười chín tuổi, ta nghe người khác nói, con cháu hoàng gia không có khả năng không có nữ nhân phục vụ." Cho dù không phải vương phủ mà ở danh môn thế gia trọng quy củ, thì việc cưới tiểu thiếp, nam nhi ở tuổi này có thông phòng không phải là chuyện lạ. Nói như vậy thì chọn Tố Hòa làm thông phòng là chuyện bình thường mà thôi. Hai người xì xào bàn tán nên không nói gì với nàng, Bùi Ngọc Kiều dừng lại hỏi: "Các em đang nói gì đấy? Còn để ta đợi?" Trúc Linh không biết giấu tâm tư, nàng ấy hơi cúi đầu. Đinh Hương nghĩ nên nói chuyện này với chủ tử, để chủ tử có chuẩn bị tâm lý, dù sao trước khi đi, thái phu nhân đã dặn dò nhiều lần là phải chăm sóc tốt cho chủ tử. Nếu lỡ chủ tử bỗng nhiên phát hiện được thì sẽ thấy khó khăn lắm, nàng ta đi lên trước hai bước, nhỏ giọng nói: "Không biết tụi nô tỳ đoán đúng hay không, nương nương đề phòng một chút." "Đề phòng cái gì?" Bùi Ngọc Kiều hỏi. "Không biết nha hoàn Tố Hoàn kia có phải thông phòng của vương gia hay không? Không phải là không có khả năng." Đinh Hương nói, "Qua một thời gian nữa là nhìn ra được." Bùi Ngọc Kiều giật mình, thông phòng? Thông phòng không phải tiểu thiếp, thông phòng vẫn là nha hoàn, tiểu thiếp phải cưới vào, nhưng Tố Hòa là thông phòng sao? Trong chốc lát nàng không biết là mình có cảm giác gì, chỉ thấy hơi loạn. Thấy chủ tử không có phản ứng, Trúc Linh vội nói: "Đều do tụi nô tỳ nói mò, bỗng nhiên có thêm một nha hoàn nên suy nghĩ lung tung, Đinh Hương nhanh mồm nhanh miệng." Nàng ấy trừng Đinh Hương, "Nương nương có suy nghĩ trong lòng là được rồi, nô tỳ thấy chưa chắc đâu, dù sao mới vừa thành thân, tình cảm của vương gia và nương nương thật tốt, sáng nay vương gia còn đút nương nương ăn nữa mà." Điều này cũng đúng, Đinh Hương cười nói: "Ai kêu trong đại trạch viện có nhiều chuyện phiền phức, chúng ta làm nô tỳ luôn là gió thổi cỏ lay, có nhiều suy nghĩ sẽ không sai. Nô tỳ nhìn Tố Hòa như thế nào cũng không thấy giống bọn nô tỳ." Khí độ, dung mạo như thế, Trúc Linh khó có thể phản bác. Thấy các nàng bảy miệng tám lưỡi tranh nhau nói, Bùi Ngọc Kiều có chút mơ hồ, đời trước Tư Đồ Tu không có thông phòng, cũng không cưới tiểu thiếp, lẽ nào đời này lại thay đổi? Đến khi Tư Đồ Tu trở về, chàng ngồi uống trà, nàng nhìn chàng, chàng cầm thư xem, nàng cũng nhìn chàng, mỗi khi chàng nhìn sang thì nàng không nhìn nữa. Làm sao chỉ nhìn là biết được vương gia có thông phòng hay không, Trúc Linh và Đinh Hương sốt ruột. Một đôi mắt to dường như có mặt khắp nơi nhìn chàng, Tư Đồ Tu cho tụi nô tỳ lui xuống, chàng tới cạnh nàng hỏi: "Hôm nay bỗng nhiên phát hiện bản vương quá anh tuấn? Hay là muốn bản vương thương thương nàng?" Chàng ôm nàng lên, tiểu thê tử hiếm khi quyến rũ người, như vậy chàng phải thỏa mãn nàng mới được.