Chuyện liên quan đến mạng người đương nhiên là quan trọng, Bùi Ngọc Họa vội đi Hoài vương phủ tìm Bùi Trăn và Bùi Thống hỏi rõ chuyện, nếu nhanh còn có thể gặp được ca ca, vì vậy nàng ta đi rất vội, nhanh chóng hòa vào trong đám người. Tới khi nàng ta đi tới cửa vương phủ thì thấy trước cửa vương phủ có rất nhiều binh sĩ bao vây, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào. Trong lòng nàng ta lo lắng, nhưng một cô nương thì có thể làm được gì? Nàng ta chỉ biết đứng đằng xa lo lắng. Chạng vạng mùa đông, mặt trời chiều chiếu xéo in bóng nàng ta lên mặt đất. Hoa Tử Dương bước ra khỏi cửa liền thấy nàng ta, trong lòng hắn vui mừng. Từ ngày tới cửa xin lỗi, phụ thân tức hắn làm bậy nên giữ hắn rất lâu, cho tới vài ngày trước, phụ thân thấy hắn thành thật hơn mới cho ra ngoài. Hôm nay Hoa gia tới Hoài vương phủ chúc mừng, hắn đi cùng phụ thân, không ngờ lại ra chuyện như thế. Nghe nói hỏa binh doanh được điều tới tuần tra lại cãi nhau với người khác dẫn tới chết người, tổn thương tánh mạng người, ngũ thành binh mã ty tham gia, bắn vài phát súng ống, suýt nữa gây thành đại loạn. Bây giờ vương phủ giới nghiêm, bất kể là Hoài vương hay Hoài vương phi, kể cả tân khách cũng mất hứng thú, nhưng hôm nay là ngày vui nên phải tiếp tục nghi thức, không được rời khỏi yến hội, hắn ăn qua loa vài miếng rồi đi ra cửa, không ngờ gặp Bùi Ngọc Họa. Nàng ta tới đây làm gì? Hắn đi tới trước mặt Bùi Ngọc Họa cười nói: "Bùi tam cô nương." Nam nhân trước mặt ngũ quan tuấn tú, xinh đẹp tuyệt trần không kém cô nương, Bùi Ngọc Họa nhìn là nhận ra ngay, "Hoa công tử, huynh từ vương phủ ra, vậy huynh nhất định biết hôm nay xảy ra chuyện gì. Ca ca ta... Ca ca ta là hỏa binh doanh, bọn họ thật sự giết người sao? Bây giờ bị bắt đi đâu rồi? Có còn trong vương phủ không?" Thì ra là thế, Hoa Tử Dương hiểu, nàng ta vì người nhà nên mới chờ ở chỗ này, hắn quay đầu nhìn tướng sĩ trước phủ, hắn nói: "Đã bị bắt tới nha môn binh mã ty rồi, cô đừng lo lắng quá." Thật sự bị bắt rồi, vành mắt Bùi Ngọc Họa đỏ lên, tính tình ca ca nóng nảy, lần trước ở Bạch Hà cãi nhau với Hoa Tử Dương, ca ca còn muốn đánh hắn kia mà. Có khi nào hôm nay xảy ra xung đột, ca ca thật sự dùng súng ống? Làm sao bây giờ? Bình thường nàng ta hay cãi nhau với Bùi Ứng Hồng, nhưng trong lòng nàng ta, Bùi Ứng Hồng là đại ca thân thiết nhất, nàng ta biết, không cần biết nàng ta làm cái gì, đại ca nhất định sẽ đứng về phía nàng ta. Khuôn mặt Bùi Ngọc Họa đầy vẻ lo lắng, không còn kiêu căng ngạo mạn như trước, mà chỉ còn yếu đuối của nữ nhi, Hoa Tử Dương an ủi, "Mọi việc vẫn chưa định, dù sao ca ca cô là tới tuần tra." "Tuần tra?" Bùi Ngọc Họa lại giật mình, "Không phải làm khách?" "Không phải, ta vừa ở ngoài phủ nghe được một chuyện, nghe nói trước kia có trộm vặt thừa dịp loạn trộm đồ của bách tính, ở đây không đủ người giữ nên điều hỏa binh doanh tới." Hoa Tử Dương giải thích, "Vương phủ không cho phép người ngoài mang binh khí vào nên tất nhiên là không được phép mang súng ống vào, cụ thể thế nào ta không rõ, nhưng ta biết ca ca cô, hắn không phải là người kích động như vậy." "Ca ca mà không kích động sao?" Bùi Ngọc Họa thở dài, "Lần trước ở Bạch Hà, ca ca còn muốn nhảy lên thuyền của huynh kìa." "Đó là do ta làm sai." Hoa Tử Dương cười cười, "Hơn nữa ca ca cô không có đánh ta, nếu thật sự kích động thì từ đầu đã nhảy lên rồi." Bùi Ngọc Họa nghĩ một lát cũng thấy đúng, lúc đó nàng ta ra nói chuyện, Hoa Tử Dương nói xin lỗi, ca ca không tính toán nữa. Có lẽ nàng ta nghĩ quá rồi, nhất định không phải ca ca làm. "Đại bá ta vẫn còn ở vương phủ sao? Đại bá ta là tả đô đốc." Bùi Trăn vang danh kinh thành, đương nhiên Hoa Tử Dương biết ông, "Không có, vừa xảy ra chuyện là Bùi đại nhân đi theo binh mã ty." Có đại bá đứng ra thì đỡ lo hơn một chút. Nàng ta từ từ thở dài ra một, nói với Hoa Tử Dương: "Cám ơn Hoa công tử đã nói cho ta biết, ta về trước." "Hay là ta đưa cô về?" Hiếm khi được gặp mặt, lẽ nào Hoa Tử Dương lại bỏ qua cơ hội này, "Bây giờ trên đường không yên ổn, cô nương như cô đi một mình sẽ gặp nguy hiểm." Đang nói chuyện, hạ nhân Bùi gia chạy đến, còn mang cỗ kiệu lúc nãy nàng ta ngồi. Bùi Ngọc Họa cười: "Không phiền huynh." Nàng ta lên kiệu ngồi. Lúc gần đi, nàng ta kéo màn nhìn ra ngoài, gió đêm lay động góc áo của Hoa Tử Dương, tiếc nuối trên mặt công tử văn nhã chưa tan, thấy hắn đang ngây ra nhìn chằm chằm cỗ kiệu, nàng ta lại buông màn. Trở lại hầu phủ, nữ quyến tập trung hết ở phòng chính. Mã Thị đang lau nước mắt thì thấy Bùi Ngọc Họa trở về, bà ta lại khóc ròng nói: "Ngọc Họa, con đi đâu vậy? Con làm nương lo lắng." Bà ta có hai đứa con trai, Bùi Ứng Lân còn nhỏ, Bùi Ứng Hồng năm nay mười sáu, thích binh thư, thích múa đao lộng kiếm, tuổi còn trẻ đã có phong thái của lão hầu gia năm đó, bà ta đặt tất cả hy vọng lên người hắn, hôm nay tai họa ập tới, còn liên quan tới kiện cáo nữa. "Câm miệng cho ta!" Bùi Mạnh Kiên bực bà ta ầm ĩ, nữ nhân chỉ biết khóc khi xảy ra chuyện, khóc có thể giải quyết vấn đề gì đâu, "Nếu Trăn nhi, Thống nhi đều đã đi binh mã ty thì chứng tỏ hai đứa nó biết rõ mọi chuyện, Ứng Hồng không phải đứa không có đầu óc, làm sao dùng súng lục giết người? Cái này không phải đao kiếm, bắn ra một phát là trên người có một cái lổ thủng, không chết cũng phải chết." Mã Thị không dám lên tiếng nữa, bà ta cầm khăn che miệng. Bùi Ngọc Họa nhớ đến lời Hoa Tử Dương nói: "Tổ mẫu, ca ca là đi tuần tra." Bùi Mạnh Kiên nhíu mày, ông ta khoát tay với mọi người, "Các con về hết đi. Việc này nữ nhân các con không thể giúp, nên làm gì thì làm đó, Ngọc Anh, con về Từ gia đi, không cần phải lo lắng." Mấy người nhìn thái phu nhân. Thái phu nhân gật đầu, đúng là như vậy, nữ nhân lo việc nhà, nam nhân lo việc bên ngoài, Bùi Mạnh Kiên không thích dong dài, ông ta sẽ không nói gì với mọi người. Mọi người lần lượt đi về. Trên đường đi, Bùi Ngọc Kiều an ủi Bùi Ngọc Họa: "Phụ thân và nhị thúc đều đi rồi, chắc chắn sẽ dẫn đại ca về mà." Bùi Ngọc Anh cũng an ủi vài câu rồi ra khỏi hầu phủ. Tới bên ngoài, màn kiệu bị xốc lên, Từ Hàm khom người vào ngồi, "Lão hầu gia và thái phu nhân vẫn tốt chứ?" "Ừ, chỉ hơi lo lắng." Bùi Ngọc Anh nhìn về phía hắn, "Sao chàng lại tới đây?" Từ Hàm làm người khiêm tốn, chỉ để nàng ấy đi Viên gia chúc mừng, hắn chưa từng ra mặt, cũng chưa từng đi Hoài vương phủ. "Ta lo nàng sẽ sợ." Hắn ôm nàng ấy vào trong ngực. Bùi Ngọc Anh nhướng mày, "Ta sợ cái gì? Sống chết có số, giàu nghèo có lúc, không ai biết tương lai thế nào, vì vậy phụ thân thường dạy ta không được sợ nguy hiểm. Bây giờ chỉ là một vụ án, còn không biết có phải là do ca ca làm hay không, ta sẽ không tự dọa mình." Nàng ấy nói từng chữ, "Nhưng ta thấy vụ án này rất kỳ lạ, từ trước tới nay, đâu có chuyện xảy ra án mạng lúc vương gia thành thân, nếu là đúng lúc thì Hoài vương thật xui xẻo." Đang yên ổn tổ chức việc vui thì có chuyện xen ngang, ai cũng sẽ không vui. Nàng ấy thẳng thắn nói, mày liễu không nhường mày râu, Từ Hàm cực kỳ yêu sự thông minh của nàng ấy, hắn cười nói: "Là ta coi thường nàng." Nàng từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Chàng có ý kiến gì?" "Còn làm sao nữa, là một hòn đá ném hai con chim. Thứ nhất có thể đánh vào mặt hỏa binh doanh, thứ hai có thể chia rẽ hai vị vương gia." Từ Hàm nói đúng mấu chốt. Bùi Ngọc Anh sợ run, mặc dù nàng ấy thấy kỳ lạ, nhưng nàng ấy không ngờ còn có ảnh hưởng lớn như vậy. Trời tối trăng mờ, trong nha môn binh mã ty chỉ đốt một ngọn đèn dầu, gió ngoài khe cửa thổi vào làm lay động ngọn đèn. Bùi Thống lo lắng cho con trai nên đi qua đi lại dưới mái hiên. Bùi Trăn và Tư Đồ Tu ngồi hai bên bàn, im lặng không nói gì. Nhạc phụ tương lai và con rể này hay gặp lúc vào triều, nhưng ngồi riêng với nhau thì đây mới là lần thứ hai, lần đầu tiên là Bùi Trăn tới vương phủ, lúc đó hai người không nói chuyện nhiều, bây giờ vì chuyện của Bùi Ứng Hồng, bọn họ không hẹn mà cùng tới chỗ này, chỉ là quan viên ở binh mã ty còn có chuyện phải xử lý, đành phải để bọn họ chờ một lát. Ngón tay Tư Đồ Tu gõ nhẹ lên mặt bàn, chàng cung kính hỏi: "Không biết Bùi đại nhân thấy chuyện này thế nào?" Bùi Trăn thản nhiên nói: "Gần đây hỏa binh doanh thao luyện có hiệu quả?" "Đúng vậy, công bộ làm ra nhóm súng ống đầu tiên rất chuẩn, có thể bắn rơi chim bay cách ba trăm trượng, nếu dùng trong chiến sự là như hổ thêm cánh." "Cây cao chịu gió lớn, đại khái là có người không vừa mắt, nếu không... Sao lại điều hỏa binh doanh tới tuần tra? Người binh mã ty chưa đủ nhiều sao?" Bùi Trăn hơi tức giận nhưng ép xuống, ông cầm ly trà nguội trên bàn uống một ngụm, "Hỏa binh doanh do ngài chỉ huy, hôm nay hỏa binh doanh gây chuyện vào ngày vui của Hoài vương, ngài phải ăn nói như thế nào?" "Là do bản vương sơ suất." Tư Đồ Tu nói, "Lúc đó bản vương không muốn nhận nhiệm vụ này, không biết nhạc phụ có đề nghị gì?" Bỗng nhiên gọi ông là nhạc phụ, khóe miệng Bùi Trăn giật giật, ông đặt ly trà lên bàn, nước trà tràn ra, "Cục diện rối rắm của vương gia, thuộc hạ không đủ sức." Tư Đồ Tu cười: "Nhạc phụ vẫn còn tức bản vương?" Bùi Trăn không trả lời, ông chỉ biết, nếu không phải hai nhà kết thân thì Bùi Ứng Hồng sẽ không bị liên luỵ vào, bây giờ dù cho Bùi gia có thức thời thì e rằng người bên ngoài cũng sẽ không bỏ qua bọn họ. Tất cả chuyện này là do người ngồi đối diện ông bắt đầu. Thấy sắc mặt nhạc phụ âm trầm, Tư Đồ Tu nói: "Xin nhạc phụ yên tâm, Minh Chí sẽ không sao." Minh Chí là tên chữ Bùi Ứng Hồng, "Có điều lúc chuyển hỏa binh doanh tới Lưỡng Chiết, sẽ phải giao thủ với người ngoài, lúc đó phải chịu khổ rồi. Binh doanh do tự tay bản vương tạo, kẻ địch của bản vương sẽ không để nó lập công, e là sẽ nghĩ đủ cách phá hủy, bản vương quyết không thể ngồi yên không quan tâm." Bùi Trăn nhíu nhíu mày, im lặng một lát rồi nói: "Ngài đã biết là ai làm thì không ngại lấy lui làm tiến." "Chắp tay nhường?" "Đúng vậy." Câu trả lời dứt khoát, trong phòng im lặng lần nữa, qua một lúc, Tư Đồ Tu tự tay rót trà cho Bùi Trăn, "Nhạc phụ, mời." Bùi Trăn nhìn vẻ cung kính trên mặt chàng, khóe miệng ông hiện lên ý cười, cầm ly trà lên. Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Chu Dịch tới.