Hồi ức bỗng nhiên xông tới làm lòng nàng đau đớn. Trước khi chết, nàng rất mong có chàng bên cạnh, nhưng không có, vương phủ lạnh như băng, lạnh nhất là vào mùa đông, nàng chết ở đó, nàng sợ nơi đó, trong kí ức của nàng chỉ có sự nghiêm khắc, những ấn tương xấu của chàng. Nhưng trên thực tế, chàng đâu có xấu như vậy? Nếu có thể gặp chàng, nàng muốn nói với chàng tiếng cám ơn, cám ơn chàng đã từng nghiêm túc dạy dỗ nàng. Thấy nàng muốn khóc, Tư Đồ Tu bước lên ôm nàng: "Làm sao vậy? Bản vương đâu có ức hiếp nàng." Nàng lắc đầu, đem khuôn mặt chôn trong ngực chàng. Mặc dù không cùng một người, nhưng hương vị trên người vẫn giống nhau, huân hương nhàn nhạt xen lẫn hương vị nam tính. Khi đó, nàng nghịch ngợm không chịu học, chàng tức giận đánh lòng bàn tay nàng, nàng khóc chui vào ngực chàng, chàng không có cách nào, đành ôm đầu nàng, rồi đánh mông nàng, làm vậy nàng sẽ không cách nào khác chạy thoát. Nàng vừa khóc vừa hô cứu mạng, chàng đánh vài cây rồi buông thước, lạnh băng nói: "Hôm nay mới vừa học chữ, chép năm mươi lần cho bản vương, nếu không... Không cho phép ăn cơm." Nhưng lúc nàng đói bụng, Trúc Linh có thể lén đưa cơm tới. Bây giờ nghĩ lại, là do chàng mở một con mắt nhắm một con mắt đi? Nàng chôn ở trong ngực chàng đã lâu, Tư Đồ Tu không biết nàng bị sao, chỉ đành im lặng đứng đó. Qua một lúc, nàng ngẩng đầu nói rằng: "Ta không biết chơi mã cầu, ta chỉ biết cưỡi ngựa." Chàng bật cười: "Không sao cả, sau này bản vương dạy nàng." "Thực sao?" Nàng hỏi, "Huynh cho phép ta cưỡi ngựa ở vương phủ?" Nàng vừa khóc xong, giọng nói nghèn nghẹn, giống hệt như làm nũng, Tư Đồ Tu nhịn không được cúi đầu muốn hôn nàng, nàng vội vàng che miệng: "Ở đây có người ngoài." Nghe ra sơ hở trong lời nàng, chàng cười: "Không có người khác là được, phải không?" Nàng mắc cỡ đỏ bừng mặt, xông ra khỏi ngực chàng chạy về phía trước. Nhìn bóng lưng của nàng, Tư Đồ Tu nhếch miệng, trực giác cho thấy nàng đã thân thiết với chàng hơn một chút, chẳng biết tại sao nữa, có lẽ là bây gờ đã nghĩ thông suốt? Dù sao chẳng bao lâu nữa hai người sẽ thành thân. Chàng đã nghĩ tới lúc nàng gả tới, sống ở vương phủ, chắc chắn là tốt hơn đời trước. Đời trước, chàng quan tâm quá nhiều chuyện, chỉ riêng chuyện triều đình là đủ làm chàng bận rộn rồi, lại thêm phụ hoàng gây phiền phức cho chàng, còn cả chuyện hôn sự này nữa. Cuối cùng cũng có một hồi báo tốt. "Đi xem ngũ ca thôi." Chuyện chính đã xong, chàng phải đi rồi. Mã Nghị đồng ý. Bùi Ngọc Kiều một đường chạy về phòng khách, tim đập bịch bịch, nghĩ lại lúc đó nàng nói lỡ lời, chàng chê cười nàng, là nàng có chút bực bội. Lúc này, tất cả mọi người nhìn nàng đi đến, Viên Diệu Huệ cười nói: "Bùi đại cô nương ra ngoài khi nào vậy? Sao không nói tiếng nào? Vừa rồi Khương cô nương vẽ tranh chăn dê, cô nhanh tới xem." Nàng nhớ tới lời Tư Đồ Tu nói, nàng không cần tự ti, nàng có sở trường của mình, nàng thẳng lưng đi tới, nhìn tranh rồi nói: "Vẽ thật giống, nhất là lông dê, rất tỉ mỉ." Khương cô nương cười nói: "Có lần theo phụ thân đi Quan Đông, nhìn thấy người ta chăn dê, ta ngắm vài ngày liên tục, bây giờ nhắm lại là cảnh đó như đang ở trước mắt." "Quan Đông có nhiều dê, còn có nhiều ngựa." Bùi Ngọc Họa thấy Bùi Ngọc Kiều chưa có biểu hiện gì thì sốt ruột thay nàng, "Lại nói tiếp, đại tỷ của ta cưỡi ngựa lợi hại nhất, ngay cả ca ca ta cũng không bằng đâu." Các vị cô nương đều giật mình, bởi vì rất ít nữ nhi biết cưỡi ngựa, quy củ là quy củ, ngoại trừ người nhát gan thì có người nào lại không muốn thử? Cưỡi ngựa giống như tự do, nhưng nó đại diện cho nam nhi. Có người cười khẽ, "Nữ nhi cưỡi ngựa thì ra thể thống gì nữa? Thật mất mặt." "Đúng vậy, thật làm người ta chê cười. Nói tới tài hoa của nữ nhân, không ai lấy cưỡi ngựa ra đo." Bùi Ngọc Kiều nghe giễu cợt, nàng cắn cắn môi một cái, ngẩng đầu lên nói: "Mười năm trước, Lương tướng quân bình định phản tặc, nếu không phải là thê tử ông cùng ông kề vai giết địch thì có lẽ ông đã rơi vào tay giặc, thê tử ông ấy là nữ nhi nhà tướng, ta cũng là nữ nhi nhà tướng. Ta còn học cầm nã thủ nữa đấy, nếu thật sự có ngày gặp kẻ địch thì ít nhất ta có thể đỡ được vài chiêu." Lặng ngắt như tờ. Lúc này phòng khách không một tiếng động, một lúc sau, Bùi Ngọc Họa vỗ tay nói: "Đúng đó, xem ra muội phải học với ca ca mới được. Mặc dù không thể bảo vệ quốc gia, nhưng chúng ta là nữ nhi hầu phủ, không phải là nữ nhi thư hương môn đệ, nếu biên cương có ngoại di xâm phạm thì những người như chúng ta đâu có rãnh rỗi nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt rồi." Chúng nữ tài ba không khỏi thẹn thùng. Viên Diệu Huệ vốn nghĩ Bùi Ngọc Kiều ngu ngốc không có tài hoa gì, hôm nay đi về, mọi người sẽ nói nàng chỉ có khuôn mặt, Sở vương phi kém Hoài vương phi, mà bây giờ các nàng sẽ không nói như vậy nữa, mà Bùi Ngọc Kiều thật sự không ngốc. Nàng ta khen, "Cô nương Bùi gia không phụ danh Hầu phủ đâu." Nàng ta kéo tay Bùi Ngọc Kiều, "Sau này cô dạy ta cưỡi ngựa nha." Bùi Ngọc Kiều gật gật đầu nói được. Nhưng mà nàng đã không còn cảm giác ban đầu đối với Viên Diệu Huệ nữa. Trong trí nhớ, dường như nàng ta rất tốt với nàng, thật ra đối xử tốt với nàng chỉ có người nhà, vẫn là Bùi Ngọc Họa quan tâm nàng nhất, nàng rút tay ra cười nói: "Có điều cô phải có ngựa trước mới được, ngựa trong nhà ta đều là ngựa hoàng thượng ban tặng cho phụ thân nên rất nghe lời, nhà cô có ngựa vậy không?" Viên Diệu Huệ đơ mặt, nhưng mà Bùi Ngọc Kiều có vẻ mặt ngây thơ, không hề có vẻ châm chọc, nàng ta không biết ý nghĩ thật của nàng, lâu sau mới nói: "Nói cũng phải." Đến giờ tỵ, các nàng trở về Bùi gia. Tựa trên cánh tay Bùi Ngọc Họa, Bùi Ngọc Kiều yếu ớt nói: "Thật là mệt, tam muội, sau này tỷ không muốn đi nữa." Bùi Ngọc Họa xoa bóp mặt của nàng: "Trước đây không đi cũng được, nhưng sau này tỷ làm vương phi rồi, sao có thể không đi các cuộc gặp gỡ hoàng gia được? Muội nghe nói lễ tết mỗi năm đều phải đi." Đúng vậy, Bùi Ngọc Kiều rất muốn khóc, nghĩ thầm, lại tiếp tục giả vờ câm điếc rồi. Thấy hai tỷ muội vào phòng chính, thái phu nhân cười nói: "Không mời các con ở lại ăn sao?" "Có mời, nhưng bọn con không muốn ăn, cơm nhà là ngon nhất." Bùi Ngọc Kiều ngồi cạnh thái phu nhân, có chút rầu rĩ không vui, "Sau này có thể không đi là không đi, con sẽ chờ thành thân, con thấy muội muội trước khi thành thân đều ở nhà làm nữ công." Thái phu nhân sờ sờ đầu nàng, bà thở dài, con bé ghét lục đục giữa các cô nương, sau này dính tới hoàng gia thì biết làm sao cho phải đây? Bà cười nói: "Không đi thì không đi, tổ mẫu cho con vải, chỉ. Con thật sự muốn học?" "Dạ, con may giày cho vương gia." Nàng nói. Bùi Ngọc Họa chế nhạo: "Bình thường cây kim cũng không chịu cầm, bây giờ lại chịu khó may giày kìa." Mặt nàng hơi ửng đỏ. Nhìn bộ dáng này của nàng, thái phu nhân ngạc nhiên, chẳng lẽ thông suốt rồi? Bà thấy vui vẻ, thật sự là có số mạng hết, nếu Kiều nhi thật sự thích Tư Đồ Tu thì hôn sự này không tệ, bà cho người đi tới phòng thêu nói với tú nương chọn một người chỉ dạy Bùi Ngọc Kiều. Làm thê tử, vẫn nên học thêm chút nữ công, trượng phu nhìn thấy cũng ấm lòng, có lợi cho tình cảm vợ chồng, giống như thái phu nhân, bà tự tay làm nhiều quần áo và đồ dùng hàng ngày cho lão hầu gia, đến khi mắt mờ mới nghỉ làm. Sau ngày hôm đó, Bùi Ngọc Kiều thực sự chuyên tâm học nữ công, có đôi khi mỏi mắt, nàng mới buông kim nghỉ một chút, làm khá nhanh, chỉ có nửa tháng là làm xong một đôi, đường may coi như ngay ngắn, ít nhất có thể mang đi ra ngoài. Tú nương cười nói: "Rất có tiến bộ, luyện thêm một chút nữa, đôi giày khác sẽ tốt hơn nhiều." Hai người đang nói chuyện, bỗng nghe phằng một tiếng, Đinh Hương kêu lên: "Là ai đang đốt pháo vậy?" "Tất nhiên không phải rồi, đốt pháo đâu chỉ một tiếng?" Trúc Linh nói. Ai ngờ vừa dứt lời thì một tiếng phằng nữa vang lên, hai nha hoàn nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Bùi Ngọc Kiều biết, là tiếng súng ống. Ở bên bờ Bạch Hà, Tư Đồ Tu mang súng ống tới, bọn họ chơi đùa với nhau, nàng còn nhớ rõ âm thanh này, nàng vội chạy ra ngoài. Âm thanh truyền tới từ hậu viện, nàng đi tới, quả nhiên thấy Bùi Ứng Hồng đang cầm súng ống nhắm lên trời, phía xa xa là mấy con chim nhỏ, Bùi Ứng Lân ở bên cạnh kêu lên, "Ca ca, cho đệ chơi với, ca ca!" Nàng ngạc nhiên hỏi: "Thứ này ở đâu ra? Có phải của Sở vương điện hạ không?" Bùi Ứng Hồng cười đắc ý: "Là của ca." "Hả?" Bùi Ngọc Kiều không tin, "Sao ca có được?" "Ca ấy hả? Ca vào hỏa binh doanh rồi." Hắn cười nói, "Chỉ có thiết doanh là cần tân binh, ca được làm bách hộ nữa đó." "Không thể ngờ được!" Bùi Ngọc Kiều nói, "Ca ca thật lợi hại." Xa xa, Bùi Ngọc Họa cùng Lâm Sơ Tuyết, Lâm Sơ Phù tới. Bùi Ngọc Họa đắc ý nói: "Nhìn xem, ta nói không sai chứ, ta đã nói là súng ống mà, ta từng nghe tiếng của nó ở Bạch Hà rồi. Ca ca, sao ca không nói với muội? Cứ âm thầm luyện vậy? Ca thật sự vào hỏa binh doanh rồi sao? Còn là bách hộ trưởng?" "Đương nhiên, không tin muội đi hỏi phụ thân đi." Bùi Ứng Hồng thêm đạn, nhắm ngay bầu trời, lại phằng một tiếng. Lâm Sơ Tuyết trở tay không kịp, sợ đến thở không ra hơi. Hắn quay đầu nhìn, thấy Lâm Sơ Tuyết bịt lỗ tai, sắc mặt có chút trắng bệch, đôi mắt mở to, hắn vội hỏi: "Làm sợ muội?" "Không phải, không phải." Lâm Sơ Tuyết thả tay xuống, "Nếu như huynh nói trước với ta thì ta sẽ không sợ, đây thật là súng ống sao? Ta nghe nói tiền triều có hỏa súng rất lợi hại, chỉ là lúc đầu có khuyết điểm nên sau này không dùng nữa, đúng không?" Bùi Ứng Hồng ngạc nhiên, "Một cô nương như muội sao biết những thứ này?" "Muội đọc sách, ở Kim Lăng, sát nhà muội có vị Hồ lão gia, nhà bọn họ có rất nhiều sách, còn nhiều hơn nhà muội, khi còn bé muội thường đi mượn sách xem. Trong "Chư gia thần phẩm đan pháp" có nhắc tới quặng ni-trát ka-li, lưu hoàng, dường như đó là cách làm sớm nhất." Nàng ta đi tới, phủ tay lên súng ống, vừa tò mò vừa thẳng thắn nói. Bùi Ứng Hồng nhìn ngón tay trắng tuyết của nàng ta, hắn nghĩ hắn đoán không sai, nàng ta đúng là một cô nương bác học. Hắn nói cách sử dụng súng ống, rồi lại làm mẫu cho nàng ta xem, nàng ta rất vui vẻ, cười đến chân mày cong cong. Nhắc đến chuyện của Bùi Ứng Hồng, nhị lão rất vui vẻ, Bùi Trăn nói tiếp: "Bởi vì là đề nghị của Sở vương nên danh sách chọn người cũng do Sở vương chọn, hoàng thượng cũng đồng ý." Thái phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười: "Cô gia tương lai nhà chúng ta không sợ nghi ngờ gì cả." "Chỉ là bách hộ thôi mà, huống chi Ứng Hồng còn là con cháu hầu môn, vốn có sự che chở rồi, nên sẽ không có chuyện gì, thật ra con có chút lo lắng, sợ là sau khi luyện tập xong thì hảo binh doanh sẽ được dời tới Lưỡng Chiết. Thứ nhất là vì kiểm nghiệm tác dụng. Thứ hai, thiết lập doanh này để quét sạch cướp biển." Bùi Trăn rất thích hai huynh đệ Bùi Ứng Hồng, bình thường lại cùng nhau luyện công, tất nhiên là tình cảm không tệ, "Sang năm Ứng Hồng mới mười bảy tuổi." Nam nhi hầu môn bọn họ, từ nhỏ nên lên sa trường quăng đầu ném lâu, làm sao sợ chết được? Bùi Mạnh Kiên nói: "Con mười sáu tuổi đã xuất chinh Kiến Giang, vi phụ từng tặng con dao găm phòng thân, mà nay Ứng Hồng cũng giống vậy, người có mệnh của mình, phải tự mình gánh vác." Cả đời Bùi Mạnh Kiên trải qua vô số chiến tranh, lòng ông ta còn lạnh hơn cả Bùi Trăn, nhưng tận đáy lòng ông ta cũng lo lắng cho đứa cháu này, mà Bùi gia không thể chỉ có một vị tướng quân là Bùi Trăn được, tinh thần thiết huyết của Bùi gia truyền qua từng đời, Bùi Ứng Hồng là người nối nghiệp, làm sao có thể sợ hãi? Bùi Trăn im lặng, ông biết ý của phụ thân, đến lúc đó, ông cũng xin lệnh đi Lưỡng Chiết, Bùi Ứng Hồng còn quá trẻ, nó cần phải trưởng thành, cũng cần người chỉ dẫn. Thái phu nhân ngầm thở dài, gả cho nam nhân hầu phủ là vậy, ai cũng trốn không thoát, bà cười nói: "Không biết sau này như thế nào, nói sớm làm gì?" Đang nói chuyện, Hồ ma ma đi lên, bà biết có người truyền lời nên nghiêng người lắng nghe. "Nhị cô nãi nãi nói vài ngày nữa là ngày nghỉ, mời mọi người cùng đến Từ gia làm khách. Ở lại bữa trưa, bữa tối, cả nhà bên nhau một ngày thật vui vẻ." Thái phu nhân cười ha ha đứng lên, Bùi Mạnh Kiên và Bùi Trăn đều cười ấm áp. "Được, được, nhất định tới, bà cho người truyền lời đi." Tin tức truyền tới chỗ Bùi Ngọc Kiều, nàng suýt chút nhảy lên, cười vui vẻ nói: "Cuối cùng muội muội cũng mời chúng ta rồi." Nàng đi loanh quanh phòng, không biết mang cái gì đi, "Đem gì đây?" Trúc Linh cười nói: "Cô nương đi là được, cô nãi nãi chỉ muốn gặp cô nương mà thôi, dù Từ gia không giàu có thì cũng sẽ không thiếu ăn thiếu mặc." Nàng cười nói: "Nói cũng phải, ta mặc quần áo thật đẹp để cho muội muội xem. Ôi, không phải, bây giờ ta thêu hoa khá tốt, ta sẽ làm cho muội muội một cái khăn tay, mau lấy vải đẹp nhất đến, ta sẽ chọn một loại. Ta sẽ đính đá quý, ngọc trai lên, ta muốn làm một cái khăn tay đẹp nhất thế gian." Vọng Xuân Uyển trong trạng thái vội vàng.