Chu Dịch bị tát chóng mặt. Bùi Ngọc Anh thừa cơ chạy thoát. Vì Bùi Ngọc Kiều ngồi xổm nên nhất thời không đứng lên nổi, lúc đứng lên được thì liền như thấy trời đất xoay chuyển. Trúc Linh vội vàng đỡ nàng. "Nhanh đi tìm muội muội..." Bùi Ngọc Kiều sốt ruột, "Không phải không phải, đi tìm Chu ca ca..." Trạch Lan nhìn nàng vội vội vàng vàng liền cười nói: "Cuối cùng cô nương muốn tìm người nào thế?" "Chu ca ca!" Muội muội luôn ở nhà, muốn tìm lúc nào thì tìm, nhưng Chu Dịch thì khác, Bùi Ngọc Kiều chỉ về một hướng, "Nhanh lên một chút, dìu ta tới đó!" Hai nha hoàn một trái một phải đỡ nàng. Chu Dịch đang vô cùng tức giận. Cậu ta lo lắng Bùi Ngọc Anh như vậy, vội vàng tới giải thích, kết quả là Bùi Ngọc Anh không nghe cậu ta nói gì, lại còn tát cậu ta. Từ trước đến nay Chu Dịch luôn tự cao, làm sao có thể chịu được sự nhục nhã này, huống chi chuyện này cậu ta vốn oan uổng. Ngày đó cậu ta không cẩn thận làm rơi ngọc bội tại Hứa gia, sau đó bị Hứa Đại Mi nhặt được, cậu ta đuổi theo nàng ta đòi lại, nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta không chịu trả, còn nói người nào nhặt được thì chính là của người đó. Bây giờ nhớ lại, nàng ta tươi cười xinh đẹp, vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu, không hề kém Bùi Ngọc Anh chút nào. Bùi Ngọc Anh quá mạnh mẽ, không có sự nũng nịu của nữ nhi, khí chất đầy cao ngạo, cậu ta tốn rất nhiều tâm tư để theo đuổi, lấy lòng Bùi Ngọc Anh, nhưng cho đến giờ một nụ hôn cũng chưa có. Mặc dù cô nương nên rụt rè nhưng cũng không cần quá mức như vậy, cậu ta chỉ muốn có một tiểu nương tử xinh đẹp mỏng manh nũng nịu chứ không phải là một tiểu nương tử có thể làm chuyện lớn. Cậu ta nghĩ cậu ta vẫn luôn bỏ qua chút khuyết điểm ấy. Dù sao tình cảm đã nhiều năm, không phải vạn bất đắc dĩ, cậu ta sẽ từ bỏ, nhưng mà Bùi Ngọc Anh không tin cậu ta. Nếu đã như thế thì cậu ta cũng không cần thiết giải thích nữa. Để xem cuối cùng ai sẽ hối hận. Cậu ta phất tay áo bỏ đi. Lúc này Bùi Ngọc Kiều chạy tới, nàng kêu lên: "Chu ca ca." Chu Dịch nhìn lại thì thấy một tiểu cô nương bước nhanh tới, tóc tai hơi rối, rõ ràng là đi vội. "Ngọc Kiều?" Cậu ta ngạc nhiên. Trước đây hai nhà qua lại thân thiết nên cậu ta khá quen thuộc với Bùi Ngọc Kiều, hơn nữa vì mối quan hệ với Bùi Ngọc Anh mà cậu ta đối xử tốt hơn với Bùi Ngọc Kiều, còn xem nàng như muội muội của mình. "Chu ca ca." Bùi Ngọc Kiều bước tới kéo tay áo cậu ta, nàng lo lắng nói, "Vừa rồi muội muội không cố ý tát ca đâu." Thì ra nàng nhìn thấy. Đàn ông bị một người con gái tát quả là mất mặt, Chu Dịch xấu hổ, vừa đỏ mặt vừa lạnh nhạt nói: "Ca biết." "Muội muội là vì..." Bùi Ngọc Kiều mới vừa nghe được chuyện ngọc bội, còn có tên Hứa Đại Mi, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Muội theo muội muội tới Quang Minh Tự, ở đó có gặp Hứa Đại Mi." "Hở?" Thì ra là thế, thảo nào nàng hỏi chuyện ngọc bội, Chu Dịch nghĩ thầm, Hứa Đại Mi đeo ngọc bội bên người, có thể thấy là nàng ta thích cậu ta. Hứa Đại Mi luôn thể hiện tình cảm ra bên ngoài, còn Bùi Ngọc Anh thì không. Lúc gặp cậu ta, nàng ta luôn liếc mắt đưa tình. Bên tai lại nghe Bùi Ngọc Kiều nói: "Không biết tại sao muội muội hiểu lầm ca, Chu ca ca, ca đừng tức giận, chỉ là muội muội hơi hiếu thắng." Hiếu thắng đến mức tủi thân gì cũng giấu ở trong lòng, Bùi Ngọc Kiều chợt nhớ tới, đời trước nàng chỉ thấy Bùi Ngọc Anh khóc một lần, đó là ngày nàng xuất giá. Lúc Bùi Ngọc Anh ở nhà phu quân, dù cho gặp bất cứ chuyện gì, kể cả chuyện không thể sinh con muội muội cũng chưa từng khóc. Thật là một người kiên cường quá mức. Còn nàng thì sao? Có nhiều người che chở, nhưng lại chẳng hiểu gì cả, chưa từng suy nghĩ vì người khác, suýt chút nữa Bùi Ngọc Kiều đã rơi nước mắt. Nhìn đôi mắt nàng đỏ ngầu, giọt nước mắt sắp rơi xuống, Chu Dịch chau mày, cậu ta rất sợ nàng khóc, lại nóng lòng muốn đi nên nói qua loa: "Đúng là hiểu lầm, là do ca vô ý làm rơi ngọc bội, sau đó Hứa cô nương nhặt được... Ngọc Kiều, ca sẽ giải quyết chuyện này, muội yên tâm." Bùi Ngọc Kiều nghe cậu ta hứa thì gật đầu, mắt nhìn cậu ta bước đi nhưng trong lòng lại luôn căng thẳng. Đôi mày thanh tú nhíu lại, nàng ngồi trên xích đu trong vườn. Mạnh Trinh từ xa bước tới, nhìn thấy nàng liền cười nói: "Ngọc Kiều biểu muội, trời lạnh như thế này, sao không ở trong phòng?" Thái phu nhân thương nàng, vừa đến mùa đông là liên tục đưa than sang phòng nàng, cả phòng ấm áp như mùa xuân từ sáng đến tối. Nhưng bây giờ nàng đang lo lắng chuyện Chu Dịch và muội muội nên không muốn về phòng. "Có chuyện gì sao? Huynh có thể giúp không?" Mạnh Trinh dịu dàng nói. Bùi Ngọc Kiều đưa mắt nhìn hắn ta, lát sau nàng lắc đầu: "Không thể nói với huynh." Hắn ta là người ngoài, không thể nói. Lại nói đó là chuyện riêng của muội, không phải gặp ai cũng nói được. Mạnh Trinh thấy nàng không mắc câu, hắn ta chớp mắt nói: "Chẳng lẽ là vì nhị biểu muội?" "Làm sao huynh biết?" Bùi Ngọc Kiều ngạc nhiên. Mạnh Trinh ở nhờ Hầu phủ, mặc dù không phải người nhà họ Bùi nhưng hắn ta khéo léo, giao tiếp tốt với mọi người, lại biết nhiều tôi tớ trong phủ,vì hắn ta biết nhiều nên tất nhiên sẽ để ý một hai... Lúc đầu Chu gia thân thiết với Bùi gia, nhưng đó đã là chuyện rất lâu trước đây, lần này Chu gia vừa tới một chuyến thì Bùi Ngọc Kiều buồn bực. Tiểu cô nương ngây thơ như nàng, nếu không phải vì người nhà thì còn có thể vì ai? Còn chưa đến mức quan tâm đến đại sự triều đình. Hắn ta cười không đáp, tỏ vẻ thần bí. Bùi Ngọc Kiều cảm thấy hắn ta quá thông minh, nhưng nàng vẫn nhịn không nói, chỉ chớp đôi mắt to nhìn hắn ta. Trong gió bỗng nhiên bay đến mùi vị ngọt. Nàng hít hà, "Là mứt hoa quả." Nơi linh hoạt nhất cả người nàng là mũi. Mạnh Trinh lấy hộp bánh từ trong tay áo ra, "Là mứt hoa quả, có điều không phải là mứt hoa quả thông thường, trong này có bỏ thêm mật hoa đặc biệt, ăn rất ngon, muội muốn nếm thử không?" Hai nha hoàn lộ vẻ đề phòng khi thấy hắn tới gần. Bùi Ngọc Kiều có thèm cũng không lấy không đồ của người khác. Thấy nàng ngồi yên không mở miệng, Mạnh Trinh khá thất vọng, tiểu cô nương này khó dụ hơn trong tưởng tượng nhiều, mọi người đều nói nàng ngốc, nhưng hắn ta tiếp cận mới phát hiện không vậy, nàng rất có ý nghĩ của chính mình, hơn nữa không hề giống như tiểu quỷ tham ăn trong lời đồn. Thấy hắn ta đang định đi, Bùi Ngọc Kiều bèn nói: "Muội có bánh táo, chúng ta đổi với nhau được không?" Mạnh Trinh cười rộ lên, đúng là tiểu quỷ tham ăn. "Được, đổi thôi." Bùi Ngọc Kiều đưa bánh táo cho hắn ta, hắn ta bèn đưa mứt hoa quả cho nàng. "Nhiều lắm." Nàng bỏ mứt hoa quả vào trong khăn, "Bánh táo của muội rất ít." Lấy vật đổi vật, nàng cảm thấy rất công bằng, không tính là lấy không. Mạnh Trinh nói: "Ta không thích ăn, muội lấy hết đi." Nàng lắc đầu: "Không phải, chắc chắn huynh tốn rất nhiều tiền, huynh...Muội chỉ muốn vài viên." Nhìn theo ánh mắt của nàng qua người mình, áo bào hơi cũ, quả thực nghèo túng. Hắn ta cười tự giễu, tiểu cô nương cảm thấy hắn ta nghèo, không chịu chiếm lợi, lại có lòng thương xót, chỉ là hơi ngốc. Nàng không biết thể hiện vẻ mặt này sẽ chỉ làm người ta càng thêm khó chịu. May mà hắn ta biết nàng ngốc. "Không quan trọng, muội ăn hết đi." Hắn ta cười dịu dàng với nàng rồi khẽ bước đi. Bùi Ngọc kiều cầm mứt hoa quả, không biết phải làm sao, nàng nói với Trúc Linh: "Em giúp ta đi trả lại nhé?" Trúc Linh còn chưa trả lời thì Trạch Lan nói: "Hắn ta ăn không ở không trong hầu phủ, chỉ là cho cô nương một hộp mứt hoa quả thì có gì đâu." Trạch Lan khắc nghiệt hơn Trúc Linh nhiều. Bùi Ngọc Kiều nhíu mày. Thảo nào Tư Đồ Tu chỉ đánh Trạch Lan mà đối xử tốt với Trúc Linh, thường ban thưởng cho Trúc Linh, bảo em ấy chăm sóc tốt cho mình. Chỉ tiếc khi Trúc Linh lớn tuổi, gả cho người ta rồi sinh con, không còn thời gian vào vương phủ, lần vào cung kia không dẫn em ấy theo, rồi nàng bị rắn độc cắn... Nhớ tới cảm giác kia, bỗng nhiên toàn thân nàng run lên. Vì sao có rắn độc? Vì sao chỉ cắn nàng? Không thể nghĩ ra nổi. Cứ nghĩ là đời trước mình không may, tất cả là do mệnh ngắn. Nàng ăn một miếng mứt hoa quả, vừa thơm vừa ngọt, nghĩ đến bản thân mình vốn phải gả cho Mạnh Trinh nên tâm tình khá là phức tạp, không biết chuyện này là tốt hay xấu. Có điều Mạnh Trinh tốt hơn Tư Đồ Tu nhiều. Nàng không gả cho chàng, cũng sẽ không đi vào cung ngắm hoa, có thể sống lâu hơn một chút, cũng có thể ở bên người nhà nhiều một chút. Ăn vài miếng nữa, lại nghĩ tới Bùi Ngọc Anh, nàng vội vàng xuống xích đu. Đi tới Long Thúy Uyển của Bùi Ngọc Anh, thấy bọn nha hoàn đều ở bên ngoài, nàng bèn hỏi đại nha hoàn Tâm Liên: "Muội muội đâu?" "Nhị tiểu thư ở trong phòng, không cho tụi nô tỳ đi vào." "À!" Bùi Ngọc Kiều bước nhanh tới cửa. Vừa mới đứng vững liền nghe được tiếng khóc rất nhỏ. Nhỏ đến mức nếu không chú ý lắng nghe là không biết người bên trong đang khóc. Nàng bình tĩnh đứng đó, lần đầu tiên biết muội muội nén khóc như vậy, tiếng khóc kia như kim châm, từng tiếng từng tiếng đâm vào lòng nàng, khiến nàng rất khó chịu, nhịn không được cũng khóc lên. Hai tỷ muội, một người ở bên ngoài, một người ở bên trong cùng nhau khóc, nhưng Bùi Ngọc Anh đã nhanh chóng phát hiện. Nàng lau nước mắt, khan giọng hỏi: "Tâm Liên, ai vậy?" Cửa vừa mở ra, Bùi Ngọc Kiều nhào vào trong lòng Bùi Ngọc Anh. Thấy tỷ tỷ mặt đầy nước mắt, Bùi Ngọc Anh giật mình: "Mới vừa rồi là tỷ khóc à? Tỷ khóc cái gì?" "Tỷ nghe tiếng muội đang khóc, tỷ khó chịu." Nàng xoa xoa mắt. "Aizz, cái đứa ngốc này!" Bùi Ngọc Anh kéo nàng vào phòng rồi đóng cửa lại. "Chu ca ca không gạt muội, muội đừng đau lòng." Bùi Ngọc Kiều không quên chuyện chính, "Muội đừng gả cho người khác." Từ Hàm có tài, tính cách cũng tốt, coi như không kém Thẩm Mộng Dung bao nhiêu, cho nên năm đó khi muội muội gả cho hắn, các trưởng bối đều rất vui mừng, hơn nữa ngay từ đầu hai vợ chồng cũng coi như hòa thuận. Sau này chẳng biết tại sao ngày càng phai nhạt, lúc biết muội muội không thể sinh con cũng là lúc hắn ta bỏ mặc tình cảm bao năm mà cưới thiếp, khiến cho phụ thân giận dữ, suýt chút nữa chém Từ Hàm. Nếu có thể ngăn cản muội muội làm Từ phu nhân... Nàng càng nghĩ càng khổ sở, đời này tuyệt đối không để muội muội gả cho Từ Hàm! Bùi Ngọc Anh cảm thấy kỳ lạ, "Cái gì mà gả cho người khác? Sao tỷ lại biết những chuyện này?" "Không phải cô đều phải lập gia đình sao? Muội và Chu ca ca có hiểu lầm." Bùi Ngọc Kiều nói, "Là do Chu ca ca không cẩn thận làm rơi ngọc bội thôi." Bùi Ngọc Anh cười lạnh nói: "Hắn ta còn lợi dụng tỷ cơ đấy." "Không phải, không phải." Nàng vội vã lắc tay, "Là ta đi tìm Chu ca ca, ta nhìn thấy bọn muội nói chuyện, muội đánh Chu ca ca." Bùi Ngọc Anh im lặng. "Có lẽ Chu ca ca đang tìm cách." Bùi Ngọc Kiều nói. "Tỷ biết cái gì?" Bùi Ngọc Anh xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Không chỉ mình hắn ta." Hôm nay Chu phu nhân đã đâm một dao vào ngực nàng ấy rồi. Bởi vì mẫu thân mất sớm, tỷ tỷ lại là người ngốc, phụ thân mỗi năm đều ở bên ngoài nên khiến nàng ấy trở nên tỉnh táo, mạnh mẽ, cho dù có đau khổ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện cầu xin Chu phu nhân. Không thể! Thấy thái độ muội muội vô cùng dứt khoát, Bùi Ngọc Kiều không dám khuyên nữa, nhưng nàng cũng không muốn chuyện đời trước tái diễn, rốt cuộc nên làm như thế nào mới tốt đây.