Tay nghề của đầu bếp Tưởng ở Sở vương phủ rất tốt, trước đây ông ta là ngự trù, ở trong cung hầu hạ hoàng thượng, sau này đến Sở vương phủ, hoàng thượng để ông ta lo một ngày ba bữa cho Tư Đồ Tu, sở trường của ông ta là điểm tâm. Hộp thức ăn đựng nhiều loại bánh trung thu do đầu bếp Tưởng làm. Bùi Ngọc Kiều thích ăn nhất là bánh trung thu bát bảo, vỏ ngoài có khoảng hai mươi lớp, rất xốp giòn, cắn xuống một cái, dính vào nước bọt là có thể hòa tan ở trong miệng. Nhân bánh cũng có vị riêng, dùng chân giò hun khói, ngọt mặn vừa phải, một lần nàng có thể ăn ba cái. Cái nào cũng to bằng bàn tay, ăn một lần là ăn tới no. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy sao khi sống lại, đầu bếp hầu phủ sẽ không làm bánh này. Nhìn đôi mắt như muốn dán vào bánh của nàng, Tư Đồ Tu nói: "Còn không lấy?" Trúc Linh muốn tới lấy, lại bị cái nhìn lạnh băng của chàng làm cho rụt về. Bùi Ngọc Kiều nghĩ sau này phải gả cho chàng, ở trong vương phủ, mỗi ngày đều phải ăn cơm do đầu bếp Tưởng nấu, bây giờ ăn trước thời gian thì đâu có sao. Nàng lấy hộp thức ăn trong tay chàng, "Cám ơn vương gia." Tuy nàng rất muốn ăn ngay nhưng nàng vẫn mất tự nhiên đưa cho Trúc Linh cầm. Tư Đồ Tu nói: "Bản vương đi." Nói đi là đi, xoay người là biến mất phía sau tường viện. Bùi Ngọc Kiều vội nói với Trúc Linh: "Hộp đựng thức ăn đâu, mở ra xem xem." Lúc này trời đang chạng vạng, bụng có chút đói, nàng định đi thăm muội muội rồi cùng nhau đi phòng chính, đợi lát nữa người nhà tụ lại thì cùng nhau ăn cơm, ai ngờ bánh trung thu đưa tới cửa. Trúc Linh mở hộp đựng thức ăn mạ vàng ra, hương vị ngọt ngào xông vào mũi, bên trong là tám cái bánh được xếp gọn gàng, da bánh màu trắng, dụ cho người muốn ăn, nàng vội vàng cầm một đưa lên miệng cắn, cắn một cái, tràn đầy hưởng thụ. Da bánh rất ngon, hương vị đặc biệt, người kinh thành bọn họ không làm được, nó được chuyển từ Chiết Giang tới. Nàng vui vui vẻ vẻ ăn, ai ngờ đến Tư Đồ Tu đi mà quay lại, Trúc Linh hô một tiếng vương gia làm nàng ho khan liên tục. Nhìn hai má nàng phồng lên vì ăn, Tư Đồ Tu cười nhạo, nàng vẫn như trước đây, nhìn thấy bánh là không nhịn được, khi còn ở vương phủ, dù nàng muốn ăn thì chàng cũng không cho phép nàng tham ăn, nhưng nàng không biết, dáng vẻ hưởng thụ, vui vẻ thuần khiết đó của nàng từng mang cho chàng bao nhiêu nụ cười, nàng chỉ mải ăn nên không biết mà thôi. Bùi Ngọc Kiều vừa ngại vừa giận, bị chàng bắt gặp nên rất không vui vẻ. Nàng há miệng muốn uống nước, da bánh ngon, nhưng nàng ăn vội nên bị nghẹn trong họng. Tư Đồ Tu bước lên ôm nàng vào trong ngực vỗ lưng, phân phó Trúc Linh: "Nhanh đi lấy nước lại." Mặt nàng đỏ rần. Chuyện này là sao? Nàng vừa sặc vừa ngẩng đầu nhìn chàng, vẻ mặt chế nhạo, khi dễ nàng không thể nói chuyện: "Có phải ăn ngon lắm không? Sau này gả tới, bản vương gọi đầu bếp làm cho nàng mỗi ngày hai cái." Bùi Ngọc Kiều ngại đến mức muốn chui đầu vào đất. Trúc Linh đem nước ra, nàng uống hai ngụm mới đỡ hơn một chút. Nàng giãy khỏi ngực chàng, "Không phải đi rồi sao? Tại sao lại trở về?" "Vì quên nói với nàng bánh để bên ngoài ăn không ngon, sợ nàng để đến ngày mai." Bùi Ngọc Kiều nghĩ chỉ có kẻ ngốc mới để đến ngày mai, rõ ràng là cố ý trở về nhìn lén nàng. Người này thật sự là Sở vương sao? Bùi Ngọc Kiều không thể tin được, nàng ừ một tiếng, từ trạng thái ngại ngùng chuyển sang trạng thái nghiêm chỉnh, "Ta biết, Vương gia có thể đi về rồi." "Ừ, nhớ ăn từ từ thôi." Tư Đồ Tu lại nhắc nhở chuyện mất mặt. Bùi Ngọc Kiều cắn miệng trừng chàng. Đôi mắt trong veo như nước, gương mặt phấn hồng giống như hoa quả tươi non làm người ta muốn nựng, Tư Đồ Tu muốn nựng, nhưng chờ đến sau thành thân thôi. Thấy chàng cười đi, nhưng nàng vẫn lo lắng, nàng gọi Đinh Hương đi nhìn, xác nhận chàng thật sự đi rồi mới đi Long Thúy Uyển. Bùi Ngọc Anh đang làm giày cho Từ Hàm, trước khi tân nương xuất giá, phu gia sẽ đưa số đo của tân lang, nàng ấy muốn làm hai đôi, nhìn thấy tỷ tỷ tới, nàng ấy buông kim xuống, cười nói: "Nghe nói Sở vương vừa tới?" Trước kia bài xích, bây giờ chuyện đã định, lại cảm thấy tỷ phu tương lai thật bám người, đại khái là chuyện tốt thôi. Bùi Ngọc Kiều bảo Trúc Linh đem hộp đựng thức ăn đặt lên bàn: "Tặng bánh trung thu cho tỷ, còn làm tỷ bị nghẹn." Bùi Ngọc Anh cười rộ lên: "Tóm lại vẫn là có lòng tốt." "Ăn rất ngon, muội thử một cái đi, đầu bếp vương phủ làm rất đặc biệt." Ánh mắt nàng rơi vào đôi giày được làm một nửa, nhịn không được cầm lên nhìn, ba lớp đế giày rất mềm mại, mũi giày chắc chắn, đường may nhẵn nhụi, quả nhiên muội muội làm cái gì đều giỏi, nàng cười nói, "Chân muội phu to thật nha. Muội muội, muội lấy giá y cho tỷ xem, tỷ nghe nói mới đưa tới." Bùi Ngọc Anh đỏ mặt, "Gấp cái gì, đến ngày đó sẽ mặc." "Cho xem đi mà." Nàng làm nũng. Bùi Ngọc Anh không có cách nào, đành phải lấy ra. Thái phu nhân mời tú nương nổi danh nhất kinh thành may giá y cho Bùi Ngọc Anh. Gía y bồng bềnh như đám mây đỏ, mềm mại nhưng không làm mất giá trị, trên giá y thêu hoa mẫu đơn phức tạp, vừa thêu, vừa chạm rỗng, vừa vừa vẽ, thật sự rất đẹp. Bùi Ngọc Kiều nói: "Đến lúc đó muội mặc lên sẽ giống như một tiên nữ!" "Tỷ đừng hâm mộ, giá y của tỷ còn tốt hơn." Bùi Ngọc Anh trêu ghẹo. Người nàng gả là vương gia, giá y là do trong cung đưa tới. Bùi Ngọc Kiều không phản đối, thật sự lúc ấy giá y nàng mặc rất đẹp, ai cũng khen, chỉ là lúc đó nàng còn rất ngốc, bây giờ nhớ lại giống như nằm mơ, hai mươi năm trôi qua, bây giờ nàng không thể như vậy nữa, nàng cười nói: "Muội muội, đợi muội làm xong thì chúng ta cùng đi phòng chính." "Không sao, có làm là được rồi. Lúc này phải đi phòng chính thôi." Bùi Ngọc Anh đang ăn bánh trung thu, nàng ấy ngạc nhiên nói, "Ăn ngon thật." Tỷ tỷ thích ăn, xem ra đi vương phủ là có lộc ăn rồi. Nàng ấy lau miệng, cùng Bùi Ngọc Kiều đi đến chỗ nhị lão. Trung thu là ngày đoàn viên, cả nhà tụ lại với nhau, trên đường gặp Bùi Ngọc Họa, từ xa nàng ta đã kêu lên, "Ôi, vương phi nương nương." Bùi Ngọc Kiều đánh nhẹ Bùi Ngọc Họa. Trong ba người, Bùi Ngọc Họa lắm lời nhất. "Gọi vậy là đúng rồi, sau này gặp cũng phải gọi như vậy." Bùi Ngọc Họa không quá ngạc nhiên với chuyện Bùi Ngọc Kiều gả cho Tư Đồ Tu, nàng ta là người mẫn cảm, đã sớm phát hiện Tư Đồ Tu đối xử với đại tỷ khác biệt, nàng at chỉ lo lắng Bùi Ngọc Kiều có thể làm được vương phi hay không, mẫu thân cũng nói nàng làm không được. Đứa nhỏ này nên ở nhà kén rể, hoặc là gả cho một người thành thật, tương đối ổn định, ai ngờ lại gả cho vương gia. Bùi Ngọc Kiều nói: "Sau này không nhất thiết phải gọi như vậy, cứ gọi đại tỷ là được, tỷ sẽ không trách muội." "Vậy cũng được." Bùi Ngọc Họa nói, "Nương nương, nương nương, nghe thật là phiền." Ba người cười nói đi vào. Tình nhân một ngày không gặp như cách ba thu, người thân trong gia đình, gặp nhau năm ngày cũng chỉ như gặp nhau một canh giờ, trong chớp mắt là trôi qua. Ba tỷ muội ngồi trong phòng khách ở Long Thúy Uyển, mọi người đang nói về chuyện của Bùi Ngọc Anh, mẹ đẻ đã qua đời nên thái phu nhân chải đầu cho nàng ấy. Bùi Ngọc Kiều, Bùi Ngọc Họa đều ở bên cạnh. Thái phu nhân nói tới câu một lược đến đầu bạc, nhịn không được liền rơi lệ. Cô nương như hoa như tuyết, mùa đông tới là tới tuổi phải gả ra ngoài, cuộc đời chính là như thế, đành phải khóc cho qua. Hôm nay phải vui vẻ, Bùi Ngọc Kiều lấy cây trâm có con chim hỉ thước đậu trên cành mai đưa cho Bùi Ngọc Anh, "Tỷ và tam muội cùng nhau chọn, muội xem có thích hay không?" Tự tay tỷ tỷ mua, cho dù là cây trâm gỗ thì nàng ấy cũng vui vẻ, Bùi Ngọc Anh cười nói: "Thích, chắc tốn không ít hả?" "Đáng giá, nó có là cái gì đâu." Bùi Ngọc Kiều nói, "Khi nào lại mặt muội nhớ cài nó." "Được." Bùi Ngọc Anh sờ sờ đầu nàng, kéo nàng vào lòng, giống như mẹ ôm con, "Qua hôm nay là muội không còn ở nhà nữa, Kiều nhi, tỷ phải ngoan ngoãn, ăn ngon, mặc ấm, không được để người ta ức hiếp." Bùi Ngọc Kiều suýt chút nữa lại khóc lên. Mắt thấy bọn họ bắt đầu đau buồn, Bùi Ngọc Họa đưa đôi ngọc trai cho Bùi Ngọc Anh, "Muội không chạy theo trào lưu nên không mua đồ mới nhất tặng tỷ. Tỷ xem cái này đi, tỷ làm vòng cổ, hoặc làm bông tai đều được. Thế nào? Đủ tình tỷ muội chưa? Đây là ngọc trai lớn nhất trong đống ngọc trai của muội đó." Thật sự rất lớn, khoảng một ngón tay cái. Bùi Ngọc Anh cười nói: "Nói vậy thì tỷ ngại quá." "Không phải ngại, lần sau muội thành thân, tỷ tặng cái lớn hơn là được." Lời này làm mọi người cười rộ lên. Lúc này Toàn Phúc phu nhân tới se lông mặt trang điểm cho Bùi Ngọc Anh, tiếng pháo bên ngoài vang lên, giờ xa nhau sắp tới, Bùi Ngọc Kiều ngồi một chút rồi đi tới cửa nhìn xung quanh, nghe tiểu nha đầu nói cô gia đã tới, nàng siết chặt tay, bỗng nhiên đi ra ngoài, ở cửa chính phòng, thấy Từ Hàm từ bên trong đi tới, nàng xông thẳng đến trước mặt hắn. Từ Hàm hoảng hốt, tới khi thấy rõ là nàng thì cười nói: "Bùi đại cô nương." Không biết có phải màu sắc hỉ bào quá tươi đẹp nên hòa tan bớt lạnh nhạt của hắn hay không, ngũ quan dịu dàng, không phải là người trong ấn tượng của nàng, Bùi Ngọc Kiều giật mình, lấy hết dũng cảm nói: "Từ công tử, huynh nên biết, tương lai ta sẽ là Sở vương phi, nếu huynh dám ức hiếp muội muội thì ta sẽ dùng hết sức đối phó huynh, ta sẽ không để cho huynh dễ sống. Tốt nhất huynh phải đối xử tốt với muội muội, tốt cả đời, nếu không... Ta sẽ không buông tha cho huynh." Nàng vừa nói vừa nhớ tới đời trước, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống. Trong bóng đêm, nàng mềm mại dịu dàng, rõ ràng là nói lời độc ác, nhưng lại biết rõ lời mình nói không dọa được ai, vậy mà vẫn cố gắng nhe rang trợn mắt, dáng vẻ con thú nhỏ ác độc. Từ Hàm biết nàng đang lo lắng cho muội muội, trong lòng hắn dâng lên một tình cảm ấm áp, hắn vươn tay vuốt đầu nàng, nghiêm túc nói: "Được, ta đồng ý với muội." Bùi Ngọc Kiều nói hết những gì muốn nói, muội muội nhất định sẽ hạnh phúc, toàn thân nàng thả lỏng. Từ Hàm cười nói: "Đi thôi, tỷ tỷ, dẫn ta đi đón Ngọc Anh." Nghe tiếng gọi tỷ tỷ, Bùi Ngọc Kiều biết bọn họ sẽ trở thành người một nhà, nàng gật đầu, vui sướng đi về phía trước.