Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit
Chương 57
Giống như gió thổi bông hoa bay vào ngực chàng.
Đáng tiếc Tư Đồ Tu nổi danh mặt lạnh, không biết tình cảm, càng không biết thương hoa tiếc ngọc. Mắt thấy Tưởng Lâm nhào tới, làm sao chàng không biết nàng ta cố ý, việc này chứng minh suy nghĩ của chàng là đúng, đúng là lẳng lơ thành tính. Trong lòng càng thêm chán ghét, nghĩ đến nàng ta là trắc phi Tư Đồ Dụ, suốt ngày rãnh rỗi tới thăm Bùi Ngọc Kiều, chàng bỗng đưa một cánh tay ra đỡ.
Nếu chàng không đỡ thì cũng không sao, Tưởng Lâm đã bày sẵn tư thế của hai tay, đến lúc đó có thể dừng lại, không đến mức té trên mặt đất. Nhưng không ngờ chàng đỡ, cánh tay rắn chắc tựa như sắt thép chạm vào nàng ta, cả người nàng ta lảo đảo lùi ra sau rồi té phịch xuống đất, vô cùng chật vật.
Bờ sông có nhiều đá vụn, nàng ta đè lên mấy hòn đá, đau đến đổ mồ hôi lạnh.
Bùi Ngọc Anh nhìn thấy, không khỏi giận dữ.
Trước kia nể mặt là thân thích nên nàng ấy không muốn tính toán với Tưởng Lâm. Vì vậy mỗi lần Bùi Ngọc Họa châm chọc thì nàng ấy không nhúng tay vào, cứ nghĩ Tưởng Lâm sẽ biết khó mà lui. Nàng ta chỉ là thứ nữ, lại có Tưởng phu nhân ở đó, chắc sẽ biết điều hơn. Ai ngờ hôm nay nàng ta làm ra chuyện này, liên lụy đến danh tiếng cô nương Bùi gia, thật là mất hết mặt mũi.
Nàng ấy quay đầu phân phó hai bà tử: "Tưởng cô nương té rồi, các ngươi mau dìu nàng đứng lên rồi đưa trở về."
Ngay cả biểu tỷ cũng không gọi, trực tiếp gọi Tưởng cô nương.
Tưởng Lâm còn đang choáng váng, vừa nghe Bùi Ngọc Anh nói thì chợt khóc lên, nghẹn ngào nói: "Ta không để ý dưới chân, ai ngờ..."
Bùi Ngọc Họa cắt ngang lời nàng ta, "Bị thương thì đừng nói nữa."
Nàng ta khóc như bị uất ức, giống như ba vị cô nương Bùi gia ức hiếp nàng ta.
Đây là lần đầu Bùi Ngọc Kiều gặp cảnh như thế này, dù sao đời trước nàng không có gặp Tư Đồ Tu trước, làm sao sẽ thấy chàng ở ngày Thất Tịch được? Tất nhiên Tưởng Lâm cũng sẽ không té ngã vào lúc này, thái độ của hai muội muội gay gắt như vậy, lẽ nào nàng ta cố ý? Bùi Ngọc Kiều hoảng hốt, Tưởng Lâm vốn là trắc phi của Tư Đồ Dụ, nàng ta thường tìm nàng giải buồn, nhưng mới vừa rồi, nàng ta thật sự nhào vào lòng Tư Đồ Tu.
Nàng ta muốn mượn chuyện này gả cho Tư Đồ Tu hay sao?
Bùi Ngọc Kiều chắt lưỡi, sống lại một đời, cái gì cũng không giống nhau.
Hai bà tử được phân phó đi tới, ai ngờ Tư Đồ Dụ lại đi trước một bước, vươn tay đỡ bả vai Tưởng Lâm. Tất cả mọi người ngạc nhiên, Tưởng Lâm cũng vậy, ở tình huống không ai quan tâm nàng ta mà người nam nhân này lại đỡ nàng ta đứng lên, cuối cùng nàng ta cũng kéo lại một chút mặt mũi, nàng ta ngước khuôn mặt lê hoa đái vũ lên nhìn hắn một cái rồi cúi xuống nói cám ơn.
Trong nháy mắt, dường như thấy có chút tình cảm ở bên trong đôi mắt kia. Tư Đồ Dụ hơi nheo mắt lại, vừa rồi hắn đứng không xa thất đệ, nàng ta bước lên hành lễ, rồi té nhào vào thất đệ, nàng ta cho rằng hắn không nhìn ra được sao? Ngày đó hắn cho xe ngựa đưa nàng ta trở về, hôm nay cũng vì nàng ta nên hắn mới qua đây, nhưng ánh mắt đầu tiên của nàng ta không dành cho hắn.
Ở Hoa quốc, Chu vương hắn bị người ta coi là người ngu ngốc, hắn không ngại, vì thật sự hắn muốn sống phóng túng, thất đệ xuất sắc hơn hắn nhiều, nhưng cô nương này thay đổi quá nhanh, ngón tay hắn đặt trên vai nàng ta, hắn có chút do dự, bởi vì tướng mạo của nàng ta là loại hắn thích.
Lúc này Tưởng Lâm ra vẻ rụt rè tránh tay hắn.
Hai huynh đệ Bùi Ứng Hồng đang ở cách đó không xa, bọn họ nghe tiếng nhốn nháo thì vội chạy tới rồi chào Tư Đồ Tu và Tư Đồ Dụ.
"Hôm nay Bạch Hà náo nhiệt, bản vương và thất đệ đi dạo một vòng, sẽ không làm phiền mọi người." Tư Đồ Dụ không có giao tình gì với Bùi gia, lúc đầu hắn muốn tới xem Tưởng Lâm, bây giờ Tưởng Lâm được người đưa về, hắn không còn lý do gì ở lại.
Mà Tư Đồ Tu bởi vì Bùi Trăn nên không tiện tiếp xúc với Bùi Ngọc Kiều, chàng giả vờ đi cùng Tư Đồ Dụ tới, sau nói vài câu với Bùi Ứng Hồng, trong lúc đó nhìn nàng vài lần. Tâm tình Bùi Ngọc Kiều khá là phức tạp, trước kia nàng luôn lo lắng chuyện thành thân hay không thành thân, còn bây giờ Tư Đồ Tu đã là tướng công tương lai của nàng rồi.
Không biết nên dùng vẻ mặt gì đối mặt.
Cuối cùng nàng coi như không nhìn thấy, vô cùng chăm chú thả hoa đăng.
Lúc cầu nguyện, nàng nhớ tới bao nhiêu chuyện xưa, nhớ tới đời trước chàng dạy dỗ nàng, nhớ tới cùng chàng bên nhau ba năm, lại nghĩ đời này phải trải qua cạnh chàng, bây giờ đã không còn cách nào khác có thể chọn một tướng công tốt nữa, chỉ có thể hy vọng đây là mối duyên tốt, hy vọng chàng đối xử tốt với nàng, hy vọng chàng và nàng sẽ trở thành một đôi phu thê tốt.
Nàng nhìn hoa đăng trôi càng lúc càng xa. Lúc quay đầu lại thì nhìn thấy Tư Đồ Tu nhìn nàng như đang hỏi nàng cầu nguyện cái gì.
Nàng ngầm hừ một tiếng, nghiêng đầu qua chỗ khác không để ý tới chàng.
Hai vị vương gia đi.
Các cô nương thả hết hoa đăng rồi tạm biệt Thẩm Thời Quang trở về Bùi gia. Bùi Ngọc Họa nói với thái phu nhân nói: "Biểu muội thật sự quá không ra gì rồi. Hôm nay gặp hai vị vương gia, nàng ta dám nhào vào người ta, tức chết người, sau đó nhị tỷ gọi người đỡ nàng ta trở về. Tổ mẫu, sau này con không muốn nhìn thấy nàng ta nữa."
Thái phu nhân biết Tưởng Lâm nhỏ nhen, nhưng làm đến mức này thì ngoài dự đoán của bà rồi.
Bùi Ngọc Anh nói: "Gần đây nàng ta thật quá đáng, không biết sẽ bị đồn ra như thế nào nữa, con không muốn giúp nàng ta."
Thái phu nhân thở dài, xem ra là sự thật, bà nói với Hồ ma ma: "Cho người đến Tưởng gia nói một tiếng, kêu nó ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nó đã mười lăm tuổi rồi, chẳng lẽ Phi Yến không biết dạy dỗ? Tưởng gia chỉ có một nữ nhi mà thôi."
Phi Yến là tên Tưởng phu nhân, có thể thấy được thái phu nhân đã tức giận rồi, Hồ ma ma vội lên tiếng.
Tưởng Lâm bị đỡ về, sau đó bà tử Bùi gia đến, nói những lời thái phu nhân dặn trước mặt Tưởng Thừa An. Tưởng phu nhân sầm mặt, bà ta biết thái phu nhân trách bà ta không biết dạy con, để nó liên lụy đến cô nương Bùi gia. Trong lòng thì trách Tưởng Lâm không làm được việc, bà ta chuẩn bị trang phục tốt cho nàng ta, vậy mà nàng ta lại làm ra loại chuyện này. Đúng là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, thứ bò ra từ bụng di nương đều không phải hàng tốt.
Bà ta xin lỗi Tưởng Thừa An vài câu, sau đó đi tới phòng Tưởng Lâm, trách mắng nàng ta một chập, bắt buộc nàng ta không được ra khỏi cửa, Tưởng Lâm khóc lớn một hồi.
Vừa qua Thất Tịch, khí trời lạnh cả người. Hôm nay Trúc Linh đổi cái chăn dày cho Bùi Ngọc Kiều, lấy màn che đưa phòng giặt giặt. Bùi Ngọc Kiều ngồi trước bàn chọn đồ trang sức.
Không bao lâu nữa muội muội phải thành thân, nàng muốn tặng trang sức cho muội muội làm của hồi môn, chỉ là không chọn được cái nào vừa ý. Đời trước nàng không có để tâm như vậy, chỉ chọn một cây trâm ngọc bích tinh xảo tặng muội muội là xong. Đời này nàng chọn mãi không được. Đinh Hương cười nói: "Hay là cô nương tự mình đi Châu Quang Các chọn đồ tốt tặng cho nhị cô nương đi?"
Mắt Bùi Ngọc Kiều sáng lên, nàng cười nói: "Được đó, ý này hay đó. Lần sau em đi cùng ta, ánh mắt em tốt."
Vì đã nhận được một bài học từ chuyện của Trạch Lan nên nàng cố gắng đối xử ngang nhau giữa Đinh Hương và Trúc Linh, như vậy sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, có điều tính cách của Đinh Hương không tệ.
Đinh Hương liên tục gật đầu.
Đang nói chuyện, Bùi Trăn bước vào nói với Bùi Ngọc Kiều: "Thay quần áo cưỡi ngựa đi, vi phụ dẫn con ra ngoài thành chơi một vòng."
Nếu như bình thường thì Bùi Ngọc Kiều đã đồng ý ngay. Nhưng bây giờ khác rồi, dù nàng có kén rể thì sao? Tư Đồ Tu có thái độ kiên quyết như thế, nàng nhìn ra được, cho dù nàng có thành thân thì chàng cũng không buông tha, cuộc đời của nàng đã định sẵn là dây dưa không ngừng với chàng rồi, vì vậy nàng không cần phải đi xem nam nhân nào cả.
Phải nói với phụ thân như thế nào đây? Nàng nghĩ tới cảnh phụ thân giận dữ thì run lên, nàng ôm bụng đáng thương nói: "Phụ thân, con khó chịu, lần sau chúng ta đi được không?"
Bùi Trăn sợ nàng bệnh nên vội bảo Đinh Hương: "Đi mời đại phu nhanh lên."
"Không cần, không cần, nằm một chút là khỏe rồi." Bùi Ngọc Kiều nói, "Phụ thân, không sao đâu, có lẽ sáng nay con ăn hơi nhiều nên trướng bụng."
"Vậy còn không đi nằm?" Bùi Trăn đỡ nàng đi vào trong phòng, "Không chừng là bị cảm lạnh, mấy ngày trước trời mưa, buổi tối con có đắp chăn không? Vẫn nên để đại phu xem đi."
Giọng nói dịu dàng ấm áp giống như người phụ thân tốt nhất trên đời, Bùi Ngọc Kiều thấy áy náy vì nói dối ông, hai mắt nàng đỏ lên, nàng ngồi bên mép giường dựa vào vai ông, "Phụ thân, phụ thân không cần lo lắng cho con, con đã lớn rồi, không còn ngốc nữa, nếu sau này...Mặc kệ có chuyện gì, con đều có thể tự mình xử lý tốt."
Nữ nhi bỗng nhiên nghiêm túc làm Bùi Trăn ngạc nhiên, ngón tay thô ráp lau dưới mi mắt nàng, "Tại sao khóc? Đang yên lành nói những lời này làm gì? Dù cho con không chăm sóc được cho mình thì vi phụ cũng sẽ không mắng con." Ông sờ sờ đầu nàng, "Nằm đi, đừng nghĩ gì nữa. Lần sau vi phụ sẽ dẫn con đi ra ngoài."
Nàng gật đầu nhìn phụ thân đi.
Trong Càn Thanh cung, Tư Đồ Hằng Thành ngồi trên ghế dựa lớn, ông ta mặc thường phục màu vàng, khuôn mặt thấm đẫm phong sương qua năm tháng, làm nổi bật sự cơ trí của ông ta. Lúc này, đôi mắt sâu không thấy đáy của ông ta đang nhìn nhi tử Tư Đồ Tu đứng dưới.
Vì cưới đại cô nương Bùi gia, đứa con này đã dùng hết tâm tư. Hứa quý phi và Tư Đồ Huyền Nguyệt đều nói giúp chàng, bây giờ đến lượt chính chàng nói.
Tư Đồ Hằng Thành thản nhiên nói: "Tính tình Bùi Trăn nóng nảy, nếu trẫm thật sự hạ chỉ thì e là ông ấy sẽ liều mạng với trẫm."
Nhưng đời trước là Tư Đồ Hằng Thành chủ động định ra hôn sự này. Tư Đồ Tu nhếch miệng, chàng cúi đầu nói: "Phụ hoàng, trước đây Bùi đại nhân đã nghe được phong phanh rồi, vì vậy ông ấy mới chọn binh sĩ trong doanh trại. Nếu Bùi đại nhân có liều mạng thì chắc chắn ông ấy sẽ liều mạng với nhi thần. Có lẽ ông ấy sẽ hận nhi thần cả đời."
Những lời này làm Tư Đồ Hằng Thành đổi sắc mặt, ông ta hỏi chàng: "Dù có như vậy thì con cũng muốn lấy đại cô nương nhạ họ?"
"Đúng. Xin phụ hoàng tác thành." Tư Đồ Tu quỳ xuống cầu xin, "Nhi thần biết lời mai mối lệnh phụ mẫu, chuyện chung thân đại sự nên do phụ hoàng định, là nhi thần đi quá giới hạn, nhi thần nguyện nhận tất cả trách phạt, chỉ cầu phụ hoàng đồng ý."
Trong điện yên lặng, chỉ có tiếng cây bút trong tay Tư Đồ Hằng Thành gõ nhẹ lên mặt bàn. Ông ta nhớ tới lời Tư Đồ Huyền Nguyệt nói, đứa nhỏ này số khổ, từ nhỏ đã không có mẹ đẻ chăm sóc, nếu ông ta có nghi ngờ thì cũng đồng ý với chàng đi, coi như là đền bù. Tay ông ta ngừng lại, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh Trương Doanh Doanh nhảy từ trên lầu xuống.
Ông ta là hoàng đế, sở hữu tam cung lục viện với hàng vạn hàng nghìn giai nhân, nhưng đến cùng thì ông ta vẫn phụ bạc bà ấy, làm uổng phí một tấm chân tình, "Tình này đáng lẽ đẹp đây, Tiếc thay ngày nọ đã đầy đau thương." (*)
(*)Thử tình khả đãi thành truy ức, Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên
Hai câu trong bài thơ Cẩm sắt của tác giả Lý Thương Ẩn. Hai câu trên là bản dịch thơ của Nguyễn Hùng Lân. (Thivien.net)
Giọng nói của ông ta từ từ vang lên, "Đứng lên đi, nam nhi trước thành gia sau lập nghiệp, sang năm con đã mười chín, nên lập gia đình rồi."
Tư Đồ Tu biết ông ta đã đồng ý, chàng mừng rỡ trong lòng, dập đầu lạy ba cái mới đứng lên.
Thấy chàng như thế, người làm phụ thân như ông ta khá là vui vẻ. Năm đó ông ta thành thân, làm sao có chuyện tốt đẹp như chàng? Phụ hoàng nghiêm khắc, ông ta không dám nói một chữ nào, bất đắc dĩ mới lấy hoàng hậu bây giờ, Tư Đồ Hằng Thành nghĩ, dù như thế nào thì ông ta cũng đã làm một người phụ thân tốt.
Vì muốn chọn đồ trang sức đẹp tặng muội muội làm của hồi môn, vì muốn cho muội muội một niềm vui bất ngờ, ngày hôm đó Bùi Ngọc Kiều lấy ngân phiếu ra, không nói với Bùi Ngọc Anh mà chỉ lén nói với thái phu nhân một tiếng, sau đó định lên kiệu đến Châu Quang Các, ai ngờ ở trên đường gặp Bùi Ngọc Họa, nàng ta cười tủm tỉm hỏi: "Tỷ muốn đi đâu?"
"Không có đi đâu hết, tỷ đi dạo thôi." Bùi Ngọc Kiều vội nói.
Bùi Ngọc Họa phì một tiếng cười rộ lên: "Đúng rồi, đi dạo đến cửa thuỳ hoa đó nha. Tỷ ra ngoài sao?"
Bùi Ngọc Kiều thấy không giấu được, chỉ đành nói: "Tỷ lén nói cho muội biết, tỷ đi chọn của hồi môn cho nhị muội, đi Châu Quang Các."
"Thì ra là như thế, sao tỷ không rủ muội đi cùng?" Bùi Ngọc Họa nhìn nàng, "Tỷ nói đi, trong nhà này chỉ có muội có ánh mắt tốt mà thôi. Muội đi cùng tỷ, lần trước muội mua vòng tay san hô, lần này muội muốn mua một cây trâm phối cùng, khi đó chưởng quỹ nói không có, không chừng bây giờ có rồi."
Bùi Ngọc Họa nói là làm, vừa nói vừa cho người bẩm báo với Mã Thị, sau đó kéo Bùi Ngọc Kiều đi ra ngoài.
Hai người lên kiệu ngồi, không tới một khắc là tới Châu Quang Các.
Châu Quang Các chuyên buôn bán đồ trang sức, nổi danh như Dư Hương Các buôn bán son phấn. Chưởng quỹ rất có bản lĩnh, dạng châu báu gì cũng có thể mua được. Vì vậy mỗi ngày nơi đây người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Bùi Ngọc Họa là khách quen, vừa đi vừa gọi nữ phục vụ tới. Chưởng quỹ cười nói: "Tam cô nương tới đúng lúc lắm, trâm san hô đúng không? Trước đó ta còn định..."
Lời còn chưa dứt thì bị một giọng nói dễ nghe mang theo chút ngang ngược cắt ngang, "Ta muốn lấy cây trâm này, làm phiền chưởng quỹ đưa tới phủ Quốc công."
Hai tỷ muội không thể quen thuộc hơn được nữa với giọng nói này, là Hứa Đại Mi, không phải, bây giờ nàng ta là Chu phu nhân rồi.
Sao Bùi Ngọc Họa có thể nhường đồ yêu thích cho người dưng được? Nàng ấy nhướng mày nói: "Cây trâm này ta đã đặt trước với chưởng quỹ rồi, nó là của ta."
Hứa Đại Mi cười rộ lên, cô nương Hầu phủ không coi nàng ta là ai sao? Hứa gia có quý phi, Chu gia là Tào quốc công phủ, Bùi gia có là cái gì chứ? Nàng ta nghiêm mặt, "Nếu ông còn muốn tiếp tục buôn bán thì bây giờ đưa đi đi."
Cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao. Chưởng quỹ so sánh trái phải, thật sự không muốn đắc tội Hứa Đại Mi, đành phải áy náy nói với Bùi Ngọc Họa, "Xin tam cô nương đợi thêm hai ngày nữa."
Bùi Ngọc Họa tức đến đỏ mặt. Ngay lúc này, một giọng nam trẻ tuổi vang lên, "Chu phu nhân đại nhân đại lượng, so đo với một cô nương thì được cái gì? Ta thấy cây trâm này hợp với nàng ấy hơn." Hắn vừa nói vừa giật cây trâm từ trong tay ra, sau đó cắm lên đầu Bùi Ngọc Họa.
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
451 chương
478 chương
501 chương
7 chương
14 chương