Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit
Chương 50
Khi Bùi Ngọc Kiều còn đang buồn bực, đám thanh niên kia đã chú ý đến nàng từ lâu. Tuy nàng có đội mũ che mặt nhưng nó không thể che giấu được dáng người yểu điệu của nàng. Khắp cả kinh thành, ai ai cũng biết tin đại cô nương của nhà họ Bùi muốn chiêu mộ một người rể, các binh sĩ dưới trướng Bùi Trăn nghe nói cũng hơi động lòng, thấy Bùi Trăn đến liền nhao nhao tới hành lễ.
Bọn họ bước đến gần tiện cho Bùi Ngọc Kiều quan sát kỹ càng hơn. Các tướng sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh nên động tác lưu loát, cử chỉ và cách ăn nói thoải mái, rất có khí chất quyết đoán của một người đàn ông, ắt hẳn là phụ thân cũng như thế vào thời còn trẻ. Bùi Ngọc Kiều rất hài lòng, nhưng do có quá nhiều người nên nàng chỉ như thầy bói xem voi, nhớ được vài dáng dấp xuất chúng mà thôi. Nàng còn sợ mình nhớ nhầm nên liền quan sát kỹ ngũ quan một chút, để đến khi phụ thân hỏi còn biết đường trả lời vài câu.
Sau đó Bùi Trăn ra lệnh đám tướng sĩ ấy đi săn nên bọn họ lần lượt lên ngựa thúc roi.
Chim tê điểu nhất thời bị kinh sợ mà bay thật cao trên bầu trời.
Bọn họ đi săn, nên Bùi Ngọc Kiều cưỡi ngựa loanh quanh khu vực đó chơi dùa một chút.
Một canh giờ sau, bọn họ trở về với đầy chiến lợi phẩm.
Bùi Trăn săn được hai con thỏ hoang trở về, hỏi Bùi Ngọc Kiều: "Con quan sát kỹ càng chưa?"
Bùi Ngọc Kiều gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Con có quan sát nhưng nhiều người quá nên con chỉ nhớ được vài người tuấn tú thôi ạ."
Đàn ông thích mỹ nhân, nhưng thật ra phụ nữ cũng không gì, luôn chú ý đến dung mạo đầu tiên.
Bùi Trăn cười hỏi: "Vài người nào?"
Bùi Ngọc Kiều chỉ chỉ người đàn ông đang dọn dẹp con mồi ở phía trước: "Người này, người này, còn có người đang uống nước và người đang cưỡi ngựa...." Nàng ngập ngừng giây lát mới nói tiếp, "Nhưng mà chẳng phải phụ thân đã nói không cần vội vàng sao, sao lại nghĩ đến chuyện chọn vị hôn phu cho con chứ?" Trong lòng nàng luôn thắc mắc, cảm thấy chuyện này hơi bất ngờ.
Gương mặt tuấn lãng của Bùi Trăn bất giác trầm xuống.
Còn không phải là do thằng nhóc Tư Đồ Tư sao, vừa ý Bùi Ngọc Kiều nhà ông, tuy bây giờ Hoài vương chưa thành thân nên Tư Đồ Tu chưa cần nhắc đến chuyện chung thân đại sự nhưng không chừng vào một ngày nào đó tên nhóc ấy cầu xin Hoàng thượng ban hôn thì sao đây, sao ông không lo lắng cho con gái được chứ? Nhưng ông cũng không thể bắt ép con gái mình phải gả đi ngay lập tức, 36 người thanh niên này là nhân tuyển mà ông đã chọn lựa tỉ mỉ trong hơn một tháng nay. Gia thế đơn giản, nhân phẩm hiền lành, giả sử Bùi Ngọc Kiều vừa ý ai đó thì không câu nệ chuyện kén rể nữa, mua một trạch viện gần phủ Đông Bình hầu, con gái muốn về nhà cũng không khó.
Ông nghĩ chu đáo như vậy, nhưng không biết phải nói với con gái thế nào để con bé không sợ hãi.
"Không phải vội vàng, chỉ là phụ thân có năng lực để con chọn người mình thích thôi." Ông nói rồi hỏi, "Con vừa ý bốn người đó sao?"
"Vâng ạ." Bùi Ngọc Kiều cười nói, "Bọn họ có vài nét giống phụ thân."
Bùi Trăn nhướng mày: "Trên đời này còn có người so được với vi phụ sao?"
"Đương nhiên là kém hơn nhưng các tướng sĩ do chính tay phụ thân huấn luyện thì sao có thể kém được chứ!" Bùi Ngọc Kiều nịnh nọt phụ thân.
Bùi Trăn bật cười: "Bốn người này cũng không tệ, lần sau vi phụ đưa con đến gặp."
Gặp thêm vài lần thì có thể nhanh chóng định hôn sự rồi!
Ông đưa Bùi Ngọc Kiều về Hầu phủ.
Bùi Trăn làm việc không hề khiêm tốn chút nào, chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp cả kinh thành khiến ai ai cũng biết, Hứa quý phi nghe Hoàng Môn bẩm báo lại liền khẽ mỉm cười, nói: "Bùi đại tướng quân quả thật là có lòng, phụ thân như vậy rất hiếm thấy, dẫn con gái đi chọn các tướng sĩ dưới trướng làm con rễ, tìm được người phù hợp chưa?"
"Hình như vẫn chưa ạ."
"Chẳng phải đang kén rể sao?"
"Nghe bảo là kén rể nhưng lại không chịu kén." Hoàng Môn cười nói, "Khiến chuyện này ầm ĩ cả lên."
Chuyện chung thân đại sự của các cô nương nhà khác vốn không được xử lý thế này. Ánh mắt của Hứa quý phi chợt loé lên một tia sáng, thầm nghĩ trong lòng hẳn là Bùi Trăn cũng biết Tư Đồ Tu muốn cưới Bùi Ngọc Kiều nên mới cố tình hành động như vậy đúng không? Như vậy càng tốt, nhà họ Bùi không thích nên nàng không có tác dụng gì rồi, xem như cũng có lời giao phó với Tư Đồ Tu. Nàng trang điểm một phen, sai người đi lấy chút điểm tâm từ phòng bếp rồi đi đến cung Càn Thanh.
Tư Đồ Hằng Thành vừa phê tấu chương xong liền nghe có người bẩm báo nàng đến.
Hắn hơi ngạc nhiên, bởi vì Hứa quý phi trước giờ luôn rất biết điều, không chủ động quấy rầy hắn, huống chi là lúc hắn đang phê duyệt tấu chương thế này, có lẽ là có chuyện gì rồi chăng? Hắn gác bút, tuyên Hứa quý phi vào.
"Hoàng thượng." Hứa quý phi yêu kiều cúi người hành lễ vấn an, "Hoàng thượng ngày đêm vất vả nhưng cũng phải chú ý đến sức khoẻ của mình."
Nàng tự tay đặt đĩa bánh hạt dẻ lên bàn.
Tư Đồ Hằng Thành nói: "Làm phiền ái phi rồi, còn đưa những thứ này đến." Hắn cố tình dò xét nàng một chút, "Sao nhìn nàng ốm thế này, thời tiết nóng bức nên ăn không ngon miệng à?"
Bây giờ đã là đầu thu, sao lại nóng được chứ, nàng cũng đã gầy xuống lâu rồi.
Nếu như hắn thật lòng thì sẽ không đến giờ mới để ý đến. Trong lòng Hứa quý phi chợt có một nỗi hận cuộn trào dâng, nếu Tư Đồ Hằng Thành muốn diễn một vở kịch ân ái trước mặt mọi người thì nàng không ngại phối hợp với hắn đâu. Hứa quý phi bước tới dựa vào vai hắn: "Đúng vậy đó, thần thiếp nhìn Hoàng thượng cũng gầy nên mùa thu mùa đông phải tẩm bổ nhiều vào, nhưng thức ăn cũng không được quá nhiều dầu mỡ. Hoàng thượng cũng nên tiết chế không nên ăn thịt chó nhiều quá."
Sau khi Thái tử bị giam lỏng, Hoàng hậu bị đả kích lớn nên đã bệnh mấy tháng nay, năm ngoái mới khoẻ hơn một chút nên những công việc to nhỏ trong cung đều là do một tay Hứa quý phi xử lý. Tư Đồ Hằng Thành biết nàng quan tâm mình bèn nắm tay nàng, nói: "Có nàng phân phó Ngự thiện phòng nên Trẫm rất yên tâm."
Hắn nói rồi lại cầm bút son lên.
Hứa quý phi biết đây là ý muốn nàng về đi, nhưng nàng nhớ lại trước đây lúc nàng mới vào cung, quá giờ tý(*) Tư Đồ Hằng Thành còn chưa nói hết chuyện với nàng, lúc vui vẻ còn ôm nàng đọc sách. Bây giờ mới nói hai câu đã chê nàng phiền phức! Nàng cắn môi, tiếp tục cười nói: "Không biết khi nào Hoàng thượng mới đến cung Trường Xuân, thần thiếp có chuyện muốn bấm báo Hoàng thượng."
(*) Giờ tý: Từ 11h đêm đến 1h sáng.
Tư Đồ Hằng Thành nói: "Nàng nói đi."
"Là Tu." Nàng cười nói, trong ánh mắt loé lên sự thương yêu của người làm mẹ, "Thằng bé thích đại cô nương của nhà họ Bùi."
Tư Đồ Hằng Thành không hề ngạc nhiên khi nghe thấy câu này, hắn đã biết từ chuyện ngựa của Tư Đồ Lan bị kinh sợ muốn đổ tội cho Tư Đồ Tu đến chuyện thằng bé bỏ về nửa chừng trong bữa tiệc Tết Đoan Ngọ. Hắn biết con mình đưa người của nhà họ Bùi về, xem ra tên nhóc này thật sự vừa ý cô nương của nhà họ Bùi nhưng Tư Đồ Hằng Thành không cho rằng Tư Đồ Tu làm vậy là vì gia thế của nhà họ Bùi.
Tư Đồ Hằng Thành với tư cách là một người phụ thân, một vị vua khôn khéo lý trí của đất nước nên hắn rất quan tâm đến sự trưởng thành của con trai. Dù bận rộn chính trị, thỉnh thoảng sẽ có sơ sót nhưng hắn hiểu rõ tính tình của Tư Đồ Tu. Hiểu con không ai ngoài phụ thân, thằng bé này từ nhỏ đã không có mẹ, lại bị những thằng con trai khác của hắn cô lập nên tính cách rất lầm lì, cô độc. Dù sau này được Hứa quý phi nuôi dưỡng nhưng tính tình vẫn không hề thay đổi chút nào.
Tư Đồ Hằng Thành im lặng một lúc mới hỏi: "Thế nào, thằng bé cầu xin gì nàng rồi à?"
Hứa quý phi dịu dàng nói: "Vâng ạ, thằng bé xấu hổ không dám nói với Hoàng thượng nên hôm nay thần thiếp cả gan, nhưng nghe nói Bùi đại nhân...." Nàng thở dài, "Thần thiếp không biết nên làm sao mới ổn thoả, cũng không thể để Bùi tướng quân thầm oán trách chúng ta được?! Nhưng thần thiếp lo lắng cho Tu, thần thiếp hi vọng thằng bé có thể tìm được một người vợ tâm đầu ý hợp giống như Cảnh nhi."
Nếu muốn hỏi Tư Đồ Hằng Thành thích điểm nào nhất ở Hứa quý phi thì câu trả lời chính là tính hiền lành rộng lượng của nàng, không phải con trai ruột thịt nhưng lại có thể yêu thương như thế. Thậm chí nàng đối xử với Tư Đồ Tu còn tốt hơn với Tư Đồ Cảnh, chỉ riêng điểm này thì Hoàng hậu đã kém xa. Tư Đồ Hằng Thành nghĩ như thế, nụ cười trên mặt cũng nhu hoà hơn: "Nàng đừng lo lắng nữa, nàng về trước đi."
Hắn chưa hề nói mình sẽ giải quyết thế nào.
Hứa quý phi cũng không dám đề cập đến, nhưng theo phong cách hành sự quen thuộc của Tư Đồ Hằng Thành thì hắn sẽ không làm khó thần tử, nhất là đại tướng quân Bùi Trăn rất được trọng dụng.
Nàng đáp vâng một tiếng rồi từ từ cáo lui.
Những chiếc lá của cây ngân hạnh ngoài cửa sổ lặng lẽ rơi xuống bất kể ngày đêm, trên mặt đất liền phủ một lớp lá thật dày, nhìn từ xa như một thảm vàng rực rỡ.
Cơn gió lạnh thổi tới mang theo hương vị hiu quạnh của mùa thu đã đến.
Trúc Linh đứng trước thư án vừa mài mực vừa cười nói: "Quản lý Hồ bị bắt rồi, em đã đến tiền trang hỏi rồi, hắn lén lút trộm mấy chục vạn lận đấy, mọi người đều đang đồn ầm cả lên. Thái phu nhân đang định chọn một người quản lý trang trại mới, còn kêu Nhị cô nương chọn mấy người thích hợp để sau này dùng người cũng tiện hơn."
Đồ cưới của Bùi Ngọc Anh rất phong phú, có 6 cửa hàng ở kinh thành, 2 trang trại, nghe nói vừa mua thêm đồ dùng trong nhà, đến mức nhà kho không thể chứa được nữa, chỉ sợ chẳng mấy chốc nữa sẽ đính hôn. Bùi Ngọc Kiều lại nghĩ đến chuyện của nàng, phụ thân bảo sau này sẽ dẫn nàng đi gặp mặt, chẳng lẽ là gặp bốn người đó sao? Chẳng lẽ vị hôn phu của mình là chọn từ đó sao?
Sao tổ phụ tổ mẫu không hề lên tiếng phản đối chứ?
Nàng không biết bây giờ mình nên có tâm trạng gì, vậy kế hoạch kén rể của nàng phải làm sao đây?
Đinh Hương đứng ngoài thông báo: "Nhị cô nương tới."
Bùi Ngọc Kiều gác bút lại, đứng lên đón tiếp muội muội.
Bùi Ngọc Anh cười nói: "Tỷ tỷ thật là chịu khó, lúc này còn rèn chữ."
"Tỷ có tâm sự, rèn chữ để tĩnh tâm lại!" Bùi Ngọc Kiều thở dài.
Trước giờ nàng đều rất đơn thuần, lúc ưu sầu cứ như trẻ con giả làm người làm, nhưng Bùi Ngọc Anh biết tâm sự của nàng nên cho đám nô tỳ lui ra mới nói: "Là chuyện chọn cô gia sao? Không phải tỷ đã vừa ý người nào rồi à, muội nghe phụ thân bảo bốn người đó rất dũng mãnh thiện chiến, mà gia thế cũng không phải đại gia tộc gì, tương lai có thể mua nhà ở gần Hầu phủ, có gì không tốt chứ? Cũng không kém gì với chuyện kén rễ!" Nàng cười híp mắt, "Bọn họ kính trọng phụ thân, sau này tỷ sinh vài đứa thì để một bé trai họ Bùi cũng được."
Nghĩ sâu xa thật, ngay đến chuyện sinh con cũng nhắc đến.
Bùi Ngọc Kiều khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn bĩu môi nói: "Tỷ không hiểu tại sao phụ thân lại vội vàng như vậy, trước kia phụ thân còn nói không vội, có thể từ từ chọn mà."
Cô nương ngốc nghếch này, Bùi Ngọc Anh phân vân không biết có nên nói cho tỷ tỷ biết không, dù sao tỷ ấy không còn là trẻ con nữa. Đôi khi, một người muốn trưởng thành thì phải biết chân tướng sự thật.
Bùi Ngọc Anh ngồi xuống bên cạnh nàng, dịu dàng nói: "Kiều nhi, phụ thân vội vàng như vậy là bởi vì Sở vương."
Tư Đồ Tu sao!
Bùi Ngọc Kiều mở to hai mắt: "Vì sao?"
"Hình như Sở vương muốn cưới tỷ." Bùi Ngọc Anh nói, "Hắn đã mấy lần ra tay cứu tỷ, phụ thân nghi ngờ, nên chắc đã đi điều tra một phen mới có ý nghĩ này, phụ thân muốn bảo vệ tỷ tỷ đó!"
Bùi Ngọc Kiều giật mình.
Hoá ra bọn họ cũng biết, chẳng trách nào....
Nàng nhớ kiếp trước, Hoàng thượng ban hôn cho nàng và Tư Đồ Tu, Bùi Trăn nổi trận lôi đình ngay lúc đó.
Ông không muốn nàng làm vương phi chút nào, ngay cả tổ phụ, tổ mẫu, muội muội lại càng không.
Còn nàng thì sao?
Bùi Ngọc Kiều nhớ lại mọi chuyện của kiếp trước rồi không thể nghi ngờ hắn đã thay đổi ở kiếp này, không còn là người chồng xấu xa nữa. Mặc dù hắn vẫn bắt nạt nàng nhưng ngày đó nàng kể chuyện ở trang trại cho hắn nghe, hắn còn nghiêm túc dạy bảo nàng. Hắn sợ nàng nghe không hiểu nên hắn kiên nhẫn nói rất chậm.
Nàng ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, bên tai là giọng nói dịu dàng của hắn, con đường ngắn ngủi nên chẳng mấy chốc đã đến nói.
Hắn nói, chúng ta sẽ gặp lại ở kinh thành.
Chẳng hiểu tại sao, chóp mũi lại bất giác chua xót. Bùi Ngọc Kiều thầm nghĩ kiếp này, nàng không thể làm Vương phi của hắn rồi.
Nàng không thể liên luỵ đến hắn, mà hắn cũng không nên chọn nàng.
Nhà họ Bùi không nên bị cuốn vào cuộc chiến tranh đoạt của hoàng gia, nàng cũng không thể để mọi người phiền lòng. Bùi Ngọc Kiều gật đầu cười nói: "Tỷ biết rồi. Muội muội, tỷ sẽ nhanh chóng chọn một người rồi gả đi."
....
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
36 chương
37 chương
501 chương
53 chương
19 chương