Đến khi người đi xa thì bọn họ mới có thể đứng lên. Bùi Ngọc Kiều vừa đi vừa nhìn, nàng không thấy Tư Đồ Tu, cũng không biết cảm giác vừa rồi là gì, có chút là lạ, đại khái là bởi vì nàng nhìn chàng, mà chàng cũng nhìn nàng, trùng hợp như vậy, cảm giác như đã thỏa thuận với nhau rồi làm người  ta cảm thấy kỳ lạ. Nàng nhíu mày, rõ ràng là nàng không cố ý nhìn chàng. Ai bảo chàng chói mắt như vậy làm gì? Nàng ngồi vào xe, Tưởng Lâm nhìn nàng rồi nhỏ giọng hỏi: "Biểu tỷ, có phải tỷ quen biết Sở vương điện hạ?" Đang nghĩ ngợi chuyện này thì có người hỏi, nàng bị dọa cho giật mình, cũng có chút chột dạ, bàn tay không tự chủ nắm ngọc bội con cá bên hông, "Muội, muội nói cái gì?" "Muội chỉ tò mò." Tưởng Lâm cười hì hì nói: "Lần này các vương gia đều tới xem thuyền rồng. Nếu tỷ có quen biết thì không chừng chúng ta có thể gặp mặt nữa đấy." Lời này khá đường đột, Bùi Ngọc Anh nói: "Đừng nói nhảm. Sở vương chỉ cứu tỷ tỷ, không còn gì khác nữa. Với thân phận vương gia của mình, hắn sẽ đến gặp chúng ta sao?" "Cái này thì không chắc." Bùi Ngọc Họa sửa sửa ống tay áo rồi từ từ nói: "Lần trước hắn đến tìm đại bá, còn dạy ca ca và Ứng Lân chơi súng lục. Muội thấy Sở vương điện hạ không tệ, có lẽ sẽ dành một ít thời gian nói chuyện với ca ca." "Thật sao?" Mắt Tưởng Lâm sáng lên. Nhìn nàng ta như muốn bay lên cây biến thành phượng hoàng, Bùi Ngọc Họa càng chướng mắt. Lúc này Bùi Ngọc Họa chỉ đang trêu nàng ta mà thôi, giọng nói càng chứa sự khinh thường, "Cho nên tỷ gắng đợi đi. May mắn thì có thể thấy hắn, hoặc là có mấy vị vương gia khác theo hắn tới, à, mà còn có vương phi, công chúa nữa đấy." Nghe đến câu cuối cùng, sắc mặt Tưởng Lâm trở nên rất khó coi. Thì ra Bùi Ngọc Họa đang trêu nàng ta. Đúng rồi, mình chỉ là một thứ nữ, mình ở trước mặt đích nữ hầu phủ chỉ giống như cỏ dại mà thôi, thảo nào Bùi Ngọc Họa khinh thường mình. Nhưng bọn họ được vậy là do tốt số, nếu mình được sinh ra ở hầu phủ thì sao mình kém Bùi Ngọc Họa được? Cho dù ngốc như Bùi Ngọc Kiều cũng tốt. Tay Tưởng Lâm nắm thành quyền, nàng ta quay đầu sang chỗ khác. Nhìn nàng ta không vui, Bùi Ngọc Anh cảm thấy Bùi Ngọc Họa trêu người hơi quá đáng, có điều Tưởng phu nhân không dạy dỗ tốt Tưởng Lâm nên nàng ta có cách nhìn nông cạn, nàng ấy vỗ nhẹ muội muội, "Sau này đừng nói bừa nữa." Bùi Ngọc Họa hừ nhẹ: "Nói bừa gì chứ? Chúng ta là người hầu phủ, mà đại bá có thân phận như vậy, ngay cả vương gia còn muốn mượn sức, nếu tới đây thì có gì lạ?" Tưởng Lâm nghe vậy càng khó chịu hơn. Thật sự Bùi Trăn có bản lãnh như vậy, nghe phụ thân nói ông quản lý phủ đô đốc, nắm nhiều binh mã trong tay, cho nên mẫu thân mới mới có ý đưa Đới Xuân Lâm ở rể Bùi gia. Nhưng Tưởng gia bọn họ thì sao? Không có người tài, cũng không có gì để kiêu ngạo. Người khác nói tới nhà bọn họ, hơn phân nửa là nói tới thân thích Bùi gia, coi bọn họ như trung gian. Tưởng Lâm nhếch môi phụ họa Bùi Ngọc Họa: "Biểu thúc rất lợi hại, tỷ nghĩ có lẽ tam muội nói đúng đó." Hoàn toàn không có cốt khí, nếu nàng ta vẫn còn tức giận không thèm để ý thì Bùi Ngọc Họa sẽ xem trọng nàng ta vài phần, nhưng bây giờ nàng ta lại nói theo, Bùi Ngọc Họa cười nhỏ, ngay cả trả lời cũng lười. Tư Đồ Tu cưỡi ngựa tới Bạch Hà, bên bờ là đám đông nhộn nhịp, trên mặt nước cũng đông như trên bờ, lại có rất nhiều thuyền, lát nữa sẽ khó tìm được du thuyền của Bùi gia. Hôm nay nàng ra ngoài, sao chàng có thể không tìm được nàng? Chàng nhớ vừa rồi nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt được che bằng khăn mỏng thêu hoa hải đường, chỉ để lộ đôi mắt, đẹp khó có thể miêu tả, thần bí hơn so với ngày thường. Còn có lần đầu tiên nàng nhìn thấy chàng ngay. Một khắc kia, niềm vui lan tỏa trong lòng chàng, chàng hận không thể nhảy xuống ngựa đi thẳng tới chỗ nàng, kéo nàng lên ngựa. Khóe môi vểnh lên, chàng nói với Mã Nghị: "Tìm thuyền hoa của Bùi gia." Mã Nghị thầm thở dài, hắn nghe được lời của chủ tử nói với Tư Đồ Cảnh lúc trở về, chủ tử tự mình thừa nhận coi trọng Bùi đại cô nương thì hắn còn có thể nói gì đây? Đây là Sở vương phi tương lai đó. Hắn dạ một tiếng. Tư Đồ Tu tung người xuống ngựa rồi ném cương ngựa cho tùy tùng, sau đó theo Tư Đồ Hằng Thành tới Lâm Thủy Đình. Thời tiền triều, Lâm Thủy Đình là một ngôi đình nhỏ, có lần Võ Tông Đế bỗng nhiên muốn đi Bạch Hà xem thuyền rồng, lần đó ông ta ngồi ở ngôi đình này. Vì muốn lấy lòng hoàng đế nên ông vừa đi là bọn quan viên mở rộng ngôi đình mấy chục lần, xây rào bốn phía, trồng hoa hai bên, ngôi đình rực rỡ hẳn lên. Từ đó về sau nơi này thuộc về hoàng gia. Cả đám đi vào, bách tính xung quanh chăm chú nhìn, hâm mộ phú quý, hâm mộ quyền thế, có vị trí tốt nhất xem thuyền rồng, mà bách tính thì không được lại gần, chỉ có thể vây quanh đình ở khoảng cách năm trượng. Lúc này Bùi gia mới đến, bọn họ đã có chỗ tốt đặt sẵn, mọi người lần lượt lên thuyền hoa đậu sát bờ, vài vị cô nương thấy trên sông đầy thuyền thì dựa trên lan can reo hò chỉ trỏ. Sóng nước dài nhấp nhô, bầu trời tháng năm trong xanh. Bùi Ngọc Anh cười nói: "Sắp bắt đầu đua thuyền rồi." Nàng ấy chỉ tay cho tỷ tỷ xem, "Tỷ xem, ở phía trước kìa." "Vậy chúng ta kêu thuyền phu chèo ra phía trước, tuy không xem được hết toàn bộ cuộc đua, nhưng xem được lúc bắt đầu cũng rất thú vị rồi." Bùi Ngọc Kiều nói. Bùi Ứng Hồng nghe nàng nói thì gọi thuyền phu chèo. Ai ngờ thuyền còn chưa đi thì có hoàng môn tới truyền lời: "Hoàng thượng mời Bùi đại nhân tới Lâm Thủy Đình xem thuyền rồng." Nhìn đi, đây chính là khác biệt, quả nhiên Bùi Ngọc Họa nói đúng rồi, đừng nói là vương gia mà ngay cả hoàng thượng cũng coi trọng ông, Tưởng Lâm nghĩ có lẽ người hôm nay được hoàng thượng mời đi đều là trọng thần. Bùi Ngọc Kiều không vui chút nào, hiếm khi phụ thân rảnh rỗi đi cùng bọn họ, kết quả là hoàng thượng gọi ông đi, nàng kéo tay áo phụ thân: "Phụ thân đi nhanh về nha." "Được!" Bùi Trăn vuốt búi tóc nàng, "Các con cẩn thận chút." Ông lại căn dặn Bùi Ứng Hồng: "Nhớ nhắc thuyền phu chú ý đừng đụng vào thuyền khác." Ông vẫn không yên lòng nên để hai tùy tùng ở lại. Thuyền phu từ từ chèo thuyền ra trước vạch, dừng lại chỗ cách mười hai thuyền rồng khoảng mấy trượng. Sắp bắt đầu thi đấu, mọi người vô cùng hào hứng. Xa xa vang lên ba tiếng pháo, thuyền phu trên thuyền cùng nhau hét lớn, dùng sức chèo về phía trước, thuyền rồng trên nước giống như xe ngựa trên đường, lao về phía trước như mũi tên. Xung quanh là tiếng vỗ tay khen ngợi, náo động như sấm. Các đội thuyền nhanh chóng biến khỏi tầm mắt, người trên du thuyền đưa mắt nhìn theo, reo hò cổ vũ thuyền phu tăng tốc độ. Trên sông nhiều thuyền, phải chú ý cẩn thận mọi lúc. Lúc này có tiếng hô từ xa: "Là Đông Bình hầu phủ Bùi gia sao?" "Đúng vậy." Thuyền phu trả lời. Vừa dứt lời là du thuyền bên kia đi về phía này, vài vị cô nương rất là ngạc nhiên, mọi người nhìn qua lan can thuyền bên kia để đoán đó là thuyền nhà ai. Kết quả du thuyền gần, Bùi Ngọc Kiều nhìn thấy một vị công tử trẻ tuổi đứng đầu thuyền, hắn mặc áo mùa xuân màu xanh nhạt, người đứng đón gió, giống như trăng trong nước, ngọc phát sáng, nàng vui vẻ nói: "Thẩm công tử!" Thẩm Mộng Dung nghe giọng nói của nàng thì mỉm cười: "Bùi đại cô nương." Thuyền bên cạnh cũng nghe tiếng hô vừa rồi, Tiết Cảnh Nguyên ngồi trong thuyền, tay hắn ta cầm một bầu rượu đổ vào miệng, rượu như suối chảy vào miệng, hắn mở đôi mắt đào hoa lên rồi nói: "Đông Bình hầu Bùi gia? Đi, chèo thuyền tới cạnh xem." Năm ngoái hắn ta chơi mã cầu với Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân, ai ngờ sau lần đó hắn ta rủ chơi nữa thì bọn họ không đi, nghe Tư Đồ Lan nói là Tư Đồ Tu có ý kết thân với Bùi gia, chẳng lẽ chàng muốn cưới cô nương ngốc đó? Lại là ở rể? Tiết Cảnh Nguyên nhíu mày đi lên boong thuyền. Xa xa, thuyền Bùi gia và Thẩm gia buộc chung một chỗ, thuyền phu lấy một tấm gỗ to rộng bắc giữa hai thuyền, Thẩm Thời Quang và Thẩm Mộng Dung đi qua. Bọn họ rất quen thuộc với Bùi gia, vừa gặp nhau là tụm lại đùa giỡn, Tưởng Lâm lén nhìn Thẩm Mộng Dung, khuôn mặt đỏ lên, nàng ta nhỏ giọng hỏi Bùi Ngọc Kiều: "Thẩm gia hay qua lại với nhà tỷ sao? Muội nhớ năm ngoái mọi người mới chỉ biết nhau mà." "Ừ." Bùi Ngọc Kiều nói: "Đúng vậy, lần trước bọn họ tới nhà tỷ, còn chơi bài diệp tử nữa." Tưởng Lâm cắn môi một cái, nàng ta nghĩ bọn họ mời Thẩm gia mà không mời nàng ta, nàng ta cười cười với Thẩm Thời Quang: "Thẩm cô nương, cô nhớ ta không?" "Đương nhiên là nhớ, Tưởng cô nương." Thẩm Thời Quang cười dịu dàng, "Chúng ta gặp nhau trước Dư Hương Các." Tưởng Lâm như mở cờ trong bụng, nàng ta tới cạnh Thẩm Thời Quang, "Nghe nói cô chơi bài diệp tử rất giỏi, lát nữa kết thúc đua thuyền thì chúng ta ở lại đây chơi một lát? Trên du thuyền này cái gì cũng có." Bùi Ngọc Họa nổi giận, Tưởng Lâm chỉ đi nhờ mà lại coi mình là chủ, người gì vậy? Chỉ là Bùi Ngọc Họa không tiện nổi giận trước mặt Thẩm Thời Quang, nàng ta hừ nhẹ một tiếng rồi nói với Bùi Ngọc Anh: "Tỷ nhìn cô ta kìa!" Bùi Ngọc Anh lắc đầu, ý bảo Bùi Ngọc Họa đừng nhiều lời, dù sao Tưởng Lâm là bà con, ồn ào lên thì rất khó coi. Thẩm Thời Quang nói: "Cũng được, lâu rồi ta không gặp Ngọc Anh, chơi một lát vậy." Tưởng Lâm cười rộ lên, lại nhìn qua Thẩm Mộng Dung. Càng tới gần lại càng thấy không phải người thường, hắn tuấn tú như bước ra từ trong tranh, nàng ta muốn nói vài câu với hắn nhưng lại ngại phận là cô nương, ai ngờ Thẩm Mộng Dung lại chủ động nói chuyện với Bùi Ngọc Kiều. "Ở trên thuyền mà còn che mặt, muội bị sao vậy?" Thẩm Mộng Dung thấy lạ, cô nương ra ngoài mang mũ che thì có thể hiểu được, nhưng cô nương ở trên thuyền nhà mình thì không cần thiết. Nhưng hắn cảm thấy thú vị, nàng chỉ để lộ một đôi mắt, đôi mắt vừa tròn vừa to lại lấp lánh như ngọc, nhìn hấp dẫn hơn ngày thường. "Muội bị nổi mụn nước." Bùi Ngọc Kiều thì thầm giống như đang nói một bí mật, "Tam muội nói nhìn rất xấu, đừng để cho người khác thấy." Thẩm Mộng Dung cười rộ lên: "Có gì đâu à, đôi khi huynh lo học cũng sẽ bị nổi mụn nước. Chỉ là huynh không biết cô nương nổi mụn nước sẽ có dáng vẻ gì, muội cho huynh xem đi." "Không cho." Bùi Ngọc Kiều lắc đầu, thậm chí còn nắm chặc khăn che. Nàng càng không cho thì Thẩm Mộng Dung càng muốn trêu nàng, ai ngờ lúc này du thuyền bỗng lung lay, không biết là đụng phải vật gì, người trên thuyền đứng không vững, Bùi Ngọc Kiều lùi ra sau, Thẩm Mộng Dung thấy thế thì vội vươn tay kéo nàng. Nàng rơi vào ngực hắn, đầu tựa trên vai hắn. Từ xa nhìn lại giống như đang ôm nhau. Cách đó ba trượng, Tư Đồ Tu đứng nhìn một màn này, sắc mặt trầm xuống, chỉ mới một lát mà nàng đã quyến rũ nam nhân rồi. Hừ!