Sự ấm áp quen thuộc truyền tới từ đôi môi. Bùi Ngọc Kiều sợ đến nỗi toàn thân không còn chút sức nào, cả người mềm nhũn tựa vào ngực chàng. Nhưng chàng không hôn sâu, chỉ là chạm khẽ môi của nàng, sau đó ngẩng đầu, ôm nàng ngồi bên cạnh tảng đá lớn, lấy trâm hoa từ tay áo ra rồi nói: "Nàng biết cái này không?" Nàng vô thức gật đầu. "Hôm nay ta đến để trả nàng cái này." Chàng nâng đầu nàng lên, vén mấy sợi tóc rối, cắm trâm hoa vào bên phải búi tóc. Trong trí nhớ của nàng, chàng chưa từng làm như vậy. Bùi Ngọc Kiều ngạc nhiên quay đầu nhìn chàng, trong đôi mắt đó có vài phần dịu dàng, giống như dòng suối nhỏ róc rách chảy qua, lòng nàng chợt dao động, nhớ lại Trúc Linh từng nói chàng thích nàng, nàng mím môi hỏi : "Huynh...Vừa rồi...sao lại..." Sao lại hôn nàng? Tư Đồ Tu nghĩ nàng là vợ chàng, chàng muốn hôn thì hôn, làm gì có lý do tại sao. Nhưng giờ bọn họ vẫn chưa thành thân, vẫn phải nhịn từng giờ từng phút. Nếu nói thật lý do cho nàng biết thì chắc chắn nàng sẽ sợ. Chàng ngẩng đầu nhìn ra phía trước, có mấy con ngựa đang chạy như bay đến khiến chàng nhớ tới chuyện chính, chàng ra lệnh cho Hạ Tông Mộc đi điều tra xe ngựa. Lúc này bỗng nghe sau lưng "Bộp" một tiếng, giọng nói xấu hổ của Bùi Ngọc Anh vang lên: "Háo sắc!" Tư Đồ Tu buồn cười. Có thể đoán được là Từ Hàm bị đánh, chàng thấy bản thân mình may mắn, may là nàng không mạnh mẽ như muội muội, nếu không... Chỉ sợ thời gian qua không dễ chịu. Có điều cô nương như vậy cũng có điểm yếu, sau khi Bùi Ngọc Kiều qua đời, Bùi Ngọc Anh đau lòng gần chết, bệnh không khỏi nổi. Chàng đưa mắt nhìn cô nương trong lòng, chắc hẳn nàng không biết rằng sau khi nàng đi thì có một số chuyện đã thay đổi, sau đó nữa thì chàng cũng không biết. Lúc này Thẩm Mộng Dung, Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân cũng vừa chạy tới. Cả đám thấy chàng một thân áo choàng quý giá, trong lòng ôm Bùi Ngọc Kiều, thái độ thong dong bình tĩnh, dường như chàng ôm nàng là chuyện đương nhiên thì khó tránh khỏi chút cảm giác đường đột. Bùi Ứng Hồng ngớ người lắp bắp: "Ngọc Kiều, muội sao vậy? Điện hạ... Chuyện này, chuyện này là sao?" Bùi Ngọc Kiều nhìn thấy người nhà thì bắt đầu giãy dụa. Tư Đồ Tu liếc Thẩm Mộng Dung, hai tay chàng ôm càng chặt hơn, không cho nàng động đậy, "Nàng bị thương rồi, bản vương ôm nàng tới xe ngựa." Như vậy sao được? Nàng là một cô nương mà. Bùi Ứng Hồng cảm thấy may mắn vì ở nơi này đều là người nhà họ Bùi, chỉ có Thẩm Mộng Dung và Từ Hàm là người ngoài, nhưng hai người ngày đều sẽ không nói lung tung, nếu không... Muội muội thảm rồi, nàng ngốc như vậy sao có thể gả vào vương phủ chứ? Không thể làm vương phi, cũng không thể nhận nổi chức vương phi, hắn làm bộ không thèm để ý, coi như không có chuyện gì xảy ra, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, đó là cứu người mà, là tình huống có thể cho phép. Hắn bắt đầu lớn gan cười nói: "Hay là để ta ôm muội muội đi, loại chuyện này không thể làm phiền điện hạ được." Bàn tay Tư Đồ Tu siếc chặt. Bùi Ngọc Kiều nói: "Đại ca, đại ca, ca mau tới ôm muội đi." Bởi vì sốt ruột nên nàng đưa hai tay ra ngoài, đôi mắt lấp lánh nước như đứa trẻ đòi mẹ bế. Thẩm Mộng Dung nhịn không được cười rộ lên. Dáng vẻ này rất đáng yêu, dù là hắn cũng không nhịn được muốn ôm một cái. Tư Đồ Tu không muốn buông tay, nhưng cô nương vẫn còn cần danh tiếng, nếu cứ tiếp tục thì sẽ làm nhạc phụ tương lai tức giận. Đời trước vì chuyện Bùi Ngọc Kiều gả cho chàng nên Bùi Trăn còn dám lên gặp phụ hoàng, chỉ là phụ hoàng vẫn không thay đổi ý định, mắt thấy Bùi Ứng Hồng đi tới, chàng chỉ đành đưa Bùi Ngọc Kiều ra. "Bị thương chỗ nào?" Bùi Ứng Hồng hỏi. "Eo, còn có chân, đều đau hết, nhưng muội muội che chở cho muội, muội muội..." Nàng quay đầu tìm kiếm, không biết Từ Hàm có ôm muội muội hay không? Tư Đồ Tu thật kì lạ! Nàng nghĩ, lại không nhịn được trợn mắt lườm chàng một cái. Lá gan lại lớn hơn rồi nhỉ, Tư Đồ Tu cau mày. Bùi Ngọc Anh được Bùi Ứng Lân đỡ qua, "Muội ở chỗ này, tỷ tỷ, muội không sao." Bùi Ngọc Kiều thở phào nhẹ nhõm. Bùi Ngọc Anh lại nói: "Đại ca, tam muội còn chóng mặt, muội ấy bị đụng trúng đầu rồi, cần phải mời đại phu xem mới được." Đương nhiên nàng ấy cũng đau toàn thân, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, "Bây giờ bọn muội bị thương, sợ là không cưỡi ngựa được, đại ca, ca đi thuê một chiếc xe ngựa đi, còn có con ngựa này nữa, phải xem nó bị gì mới được." Tâm tư nàng ấy tinh tế, sắc mặt mọi người trở nên nghiêm túc. Tư Đồ Tu dặn dò Mã Nghị: "Thuê một chiếc xe ngựa đi chậm tới đây." Ở đây không có đường nên rất gập ghềnh, xe ngựa rất khó đi. Mã Nghị lĩnh mệnh đi. Bỗng nhiên Bùi Ngọc Kiều nghĩ tới một chuyện, nàng lục lọi trong tay áo một lát, cuối cùng mới lấy ra một túi giấy dầu nhăn nhúm, nàng than thở: "Bị vỡ rồi. Vốn là muốn lấy một cái về nhà cho đầu bếp làm theo." Là liên hoa tô. Lúc này mà còn nghĩ tới điểm tâm, đúng là trẻ con, Thẩm Mộng Dung cười nói: "Lần sau ta sẽ vcho cô nữa, chỉ là điểm tâm thôi mà." Bùi Ngọc Kiều gật đầu liên tục: "Được, lúc huynh tới nhà ta ăn cơm thì nhớ đem theo nhé." "Không cần gấp chuyện này, cô chữa khỏi vết thương trước đi." Giọng nói của hắn dịu dàng mang theo sự thân thiết. Tư Đồ Tu ở bên cạnh nghe, sắc mặt hơi trầm xuống. Chàng đánh giá Thẩm Mộng Dung một vòng, thấy hắn ta môi hồng răng trắng, tuấn tú hơn người, chàng nghĩ mình vì chuyện đời trước nên muốn cưới Bùi Ngọc Kiều, còn Thẩm Mộng Dung thì vì sao lại tốt với nàng như vậy? Không phải là thấy nàng vừa xinh đẹp vừa đáng yêu nên nổi lên ý xấu đùa nàng đó chứ? Nhưng người có gia thế như Thẩm gia hắn ta, trưởng bối trong nhà sẽ đồng ý cưới Bùi Ngọc Kiều ư? Cũng chỉ có đứa ngốc này không đề phòng, ngày nào đó bị người ta lợi dụng cũng không biết! Chàng lạnh nhạt nói: "Bùi đại công tử, có phải Thẩm gia muốn kết thân với Bùi gia không? Nếu như vậy thì bản vương phải chúc mừng thật tốt rồi." Bùi Ứng Hồng sững sờ, hắn trả lời: "Không phải..." "Không phải?" Tư Đồ Tu nhìn về phía Thẩm Mộng Dung, "Bản vương thấy tình cảm giữa Bùi đại cô nương và Thẩm công tử rất tốt, thì ra là hiểu lầm." Lời này làm người ta tiến không được lui không xong. Thẩm Mộng Dung có thể cảm giác được địch ý trên người chàng. Tuy lúc nãy ở trong khoang thuyền uống rượu nói chuyện với nhau, Tư Đồ Tu không có thể hiện thái độ gì với hắn, nhưng hắn thông minh hơn người nên vẫn có thể phát hiện ra một chút, chỉ là bây giờ mới biết nguyên nhân. Hắn mỉm cười nói: "Muội muội ta và cô nương Bùi gia tình như tỷ muội, Bùi đại cô nương và ta cũng như thế." Ồ, muội muội! Biết tiến biết lùi! Tư Đồ Tu nhướn mày nói: "Bùi đại cô nương, nàng cũng coi Thẩm công tử là ca ca sao?" Bùi Ngọc Kiều bực chàng hôn mình nên cả gan nói: "Vốn là ca ca, Thẩm ca ca lớn hơn ta." Tư Đồ Tu: "Bản vương cũng lớn hơn nàng đó." Có phải nàng cũng nên gọi chàng một tiếng Tư Đồ ca ca chăng? Tu ca ca à? Nàng chưa từng gọi chàng như vậy. "Ngài lớn hơn ta, nhưng ngài cũng là điện hạ, tiểu nữ không dám mạo phạm." Bùi Ngọc Kiều hừ một tiếng, đầu hơi nghiêng, không nhìn chàng nữa. Thấy nàng chỉ nói giúp Thẩm Mộng Dung mà hoàn toàn phụ lòng tốt của mình, mắt Tư Đồ Tu tối đi: "Đừng quên là ai cứu nàng." Bùi Ngọc Kiều giả vờ không nghe thấy. Bùi Ứng Hồng sợ nàng chọc giận vị thân vương này nên vội nói: "Điện hạ, muội muội ta đơn thuần, xin điện hạ đừng để ở trong lòng, ân cứu mạng của điện hạ, nhất ngày khác chúng ta sẽ đến tận cửa cám ơn." Tư Đồ Tu nhìn Bùi Ngọc Kiều: "Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, đương nhiên bản vương sẽ không mặc kệ." Nhất là vợ mình. Bùi Ứng Hồng cười cười, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Nhưng nghĩ tới điểm đặc biệt của đường muội nhà mình, đàn ông bình thường đều không tình nguyện cưới chứ đừng nói là thân vương, nhất định là mình đoán sai rồi. Bởi vì người Bùi gia đều ở đây nên Thẩm Mộng Dung và Từ Hàm có hơi khó xử. Bùi Ngọc Anh vẫn không nói chuyện, lúc này lại lên tiếng với Từ Hàm: "Từ công tử, vừa rồi... Là ta lỗ mãng, xin lỗi." Khi vừa tỉnh lại là Bùi Ngọc Anh thấy Từ Hàm đang đỡ mình đi ra, một tay che đầu để tránh đụng vào trần xe, lúc đó nàng ấy không hề nghĩ gì liền tát hắn một bạt tai, sau mới biết là nghĩ oan cho hắn, chỉ là bỗng nhiên xảy ra chuyện nên không biết làm như thế nào. Bây giờ hắn phải đi, nàng ấy còn không xin lỗi thì áy náy lắm, chỉ là lúc nói ra câu này thì khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên. Thiếu nữ tỏ vẻ ngại ngùng xinh đẹp hơn bất cứ lúc nào. Từ Hàm nói: "Nhị cô nương không cần tự trách, vốn là dễ hiểu lầm, chỉ trách ta không suy nghĩ kỹ càng." Nhưng chỉ có như vậy thì mới có thể đến gần nàng, ôm nàng, từ trước đến nay hắn luôn tỉnh táo cũng không nhịn được tim đập rộn lên. Hắn nhìn Bùi Ngọc Anh lần nữa, sau đó phóng người lên ngựa, cùng Thẩm Mộng Dung cáo từ rồi đi. Dường như giữa hai người có chút gì đó, Bùi Ngọc Kiều vừa lo lắng vừa bực Tư Đồ Tu, thấy chàng vẫn còn đứng ở đó, nàng đưa mắt ý hỏi sao chàng vẫn còn ở đây? Tư Đồ Tu nhìn nàng đứng cạnh Bùi Ứng Hồng, Bùi Ứng Hồng nắm tay nàng, che chở nàng làm cả người chàng khó chịu, như thể đồ của mình bị người khác lấy, vậy mà chàng lại không thể nói gì được. Chàng đi vài bước lại hỏi Hạ Tông Mộc cách đó không xa: "Còn chưa xem xong ư?" Giọng nói không kiên nhẫn. Hạ Tông Mộc vội chạy tới khom người nói: "Chân sau ngựa trúng một mũi tên, nhưng không thấy mũi tên đâu, có lẽ lúc chạy loạn đã rơi mất, chỉ còn lại vết thương." Bùi Ứng Hồng giật mình: "Là ai chứ? Là ai muốn hại các muội muội?" Tư Đồ Tu không nói chuyện, chân mày nhíu chặt. Qua một lát, xe ngựa đến, có mấy nha hoàn cũng theo tới, mấy người vừa lau mắt vừa đỡ các cô nương lên xe. Dù sao ai cũng bị thương, cần phải đi khám đại phu, Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân bèn tạm biệt Tư Đồ Tu rồi cưỡi ngựa đi ra đường cái. Tư Đồ Tu đứng chắp tay, chàng không hiểu sao lúc này lại có người nhắm vào xe ngựa. Nếu chỉ có cô nương Bùi gia thì rất nguy hiểm, nhưng ở đây lại có nhóm công tử nhà họ Bùi... Hành động này không phải muốn lấy mạng người. Chàng im lặng một lúc rồi cưỡi ngựa đi. Ba cô nương Bùi gia bị thương, đây không phải là việc nhỏ, vừa đến Bùi gia là kinh động tất cả trưởng bối trong nhà, mọi người vội mời đại phu xem, trong đó Bùi Ngọc Kiều là bị thương nhẹ nhất, bởi vì Bùi Ngọc Anh vẫn luôn ôm chặt nàng, lấy thân thể che chở nàng, không để cho nàng bị thương gì cả, vì vậy Bùi Ngọc Anh cũng là người bị thương nặng nhất. Bùi Ngọc Kiều khám xong liền chạy tới Long Thúy Uyển. "Sao tỷ lại tới đây?" Bùi Ngọc Anh hô lên, "Không phải bị thương sao? Sao lại đi lung tung vậy?" Thái phu nhân cười nói: "Nó lo lắng cho con nên muốn đến xem." Bùi Ngọc Kiều thấy Bùi Ngọc Anh thoa thuốc khắp nơi thì nhịn không được khóc òa lên: "Thì ra muội bị thương nặng như vậy, vậy mà vừa rồi còn lừa tỷ nói không có chuyện gì." "Đúng là không có chuyện gì, đại phu nói nằm mấy ngày là khỏe." Nàng ấy nói, "Tỷ khóc cái gì?" "Đừng khóc." Thái phu nhân kéo Bùi Ngọc Kiều vào trong lòng, vuốt đầu nàng rồi nói: "Anh Nhi thương con nên che chở cho con, con khóc như vậy sẽ làm muội muội khó chịu. Đại phu đã nói nghỉ ngơi một thời gian là khỏe, không có để lại sẹo gì. Con đừng lo lắng nữa, cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt." Lúc này Bùi Ngọc Kiều mới nghe lời dừng khóc, sau lại hỏi tình trạng của Bùi Ngọc Họa. "Bị thương ở đầu nhưng không nghiêm trọng." Đang nói thì Bùi Trăn bước tới quát lên: "Nghe nói có người động tay chân?" Thấy ông giận dữ đùng đùng, thái phu nhân vội nói: "Nghe nói là vậy. Ta nghĩ Bùi gia chúng ta chưa từng kết thù kết oán với ai nên sẽ không có ai hại bọn nhỏ đâu. Có lẽ là do con ngựa không cẩn thận cọ vào chổ nào đó rồi bị thương, dù sao cũng không có phát hiện ám khí. Con đừng nóng lòng tìm hung thủ gì đó, mau tới thăm con gái đi." Lúc này Bùi Trăn mới ngồi xuống. Bùi Ngọc Kiều để ông kiểm tra vết thương, ông nhìn nhìn rồi dịu dàng hỏi: "Còn đau không?" "Nhìn thấy phụ thân là hết đau rồi." Lúc đầu Bùi Trăn một bụng tức giận, bây giờ nghe nàng nói thì không nhịn được cười xòa: "Miệng càng ngày càng ngọt, sau này ra ngoài, chỉ cần có thời gian là phụ thân sẽ đi cùng các con." "Tháng tư chúng ta đi câu cá nhé!" "Được." Ông vuốt nhẹ đầu nàng, lại quay sang nhìn Bùi Ngọc Anh, "Các con nhanh khỏe lên." Thái phu nhân thấy bọn họ cha hiền con hiếu thì vui mừng cười cười, bà nói với Bùi Trăn: "Nghe Ứng Hồng nói hôm nay may mà có Sở vương ở đó, ngày nào rãnh con với Thống nhi, Ứng Hồng, Ứng Lân tới vương phủ cám ơn đi." Dù sao cũng là thân vương, lại có ân cứu mạng, tất nhiên không thể thiếu lễ nghi. Bùi Ngọc Kiều thấy nhắc tới Tư Đồ Tu, nàng nghĩ chàng cứu nàng nhưng cũng hôn nàng, dù sao nàng cũng đã lớn rồi, thiếu chút nữa nàng đã mách Bùi Trăn. Nhưng nghĩ ông sẽ tức giận, có thể còn đánh luôn cả Tư Đồ Tu, phụ thân người ta là hoàng thượng đó, phụ thân nàng không đối phó nổi, nghĩ tới đây cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nàng ở trong lòng mắng Tư Đồ Tu vài lần đồ khốn.