Đông đi xuân đến, vạn vật thức tỉnh, tiếng chim hót lâu nay không được nghe đột nhiên vang lên ngoài cửa sổ, rất êm tai. Tư Đồ Tu vừa vung bút đỏ phê duyệt cho nhạc phụ trở thành quốc công, lúc này lại có một tấu chương khác thì ra là của Thẩm Mộng Dung, chân mày chàng nhướng lên, lướt nhìn một cái liền rõ ràng, thì ra là vì muốn thay đổi quy định thu thuế của Hoa quốc. Lại nói đến, Thẩm Mộng Dung vẫn chưa lấy vợ, từng là tình địch, Tư Đồ Tu vẫn chú ý đến hắn mấy phần, lúc ở Hàn Lâm Viện, Thẩm Mộng Dung ra mắt hai bộ tập văn, làm hấp dẫn vô số người, lúc đó Tư Đồ Hằng Thành đặc biệt điều hắn đến hộ bộ đảm nhiệm Lang Trung (là chức quan tứ phẩm, chuyên quản lý việc đất đai, dân số, tiền, lương thực, cống nạp), chiến tích cũng ra tròn ra méo (nghĩa là cũng khá). Bây giờ lại có tâm nghĩ đến, dám nói thẳng việc thu thuế hiện nay, Tư Đồ Tu suy tư một lát, dùng bút đỏ vẽ một vòng trên tên hắn, khác với mấy tấu chương khác, thăng chức cho hắn làm Tri phủ Du Châu, cũng chọn Du Châu là nơi thí điểm cho việc thu thuế. Núi cao Hoàng thượng xa, nếu Thẩm Mộng Dung có thể cai trị được thì cho hắn một cơ hội cũng không sao. Mất một canh giờ xem tấu chương, mắt thấy mặt trời dần ngã về phía tây, chàng gác bút đứng dậy đi ra ngoài, đến cổng Khôn Ninh cung, thấy thiếu hai người thị vệ liền biết bọn họ đi theo hầu Bùi Ngọc Kiều. "Hồi bẩm Hoàng thượng, nương nương đã dẫn hai vị Hoàng tử đi ngắm hoa rồi ạ." Ở trong cung, vô ưu vô lo, bây giờ Bùi Ngọc Kiều đã không còn kinh hoảng như lúc phong hậu, bởi vì như Tư Đồ Tu nói, xem như nàng làm Hoàng hậu thì cuộc sống sau này của nàng cũng không có gì thay đổi, chỉ là quản một nơi lớn hơn xưa gấp mấy lần mà thôi. Nàng dần cảm thấy quen thuộc, ngoại trừ mỗi ngày quan tâm đến mấy chuyện nhỏ bé của Tư Đồ Tu thì chính là nuôi dạy hai đứa con trai thật tốt. Trong vườn hoa trồng rất nhiều kì hoa dị bảo, màu sắc rực rỡ, bây giờ Hi nhi nhận biết được nhiều thứ, dương dương đắc ý giới thiệu cho đệ đệ biết, thể hiện mình là một ca ca tốt. "Đây là hoa đỗ quyên." "Cái này gọi là hồ điệp (bươm bướm), chờ đệ biết chạy, huynh bắt cho đệ chơi." Đương nhiên, nhóc cũng thỉnh thoảng uốn nắn sai lầm của đệ đệ: "Không được ngậm ngón tay, bẩn lắm!" Nhưng Diễn nhi một chút cũng không hiểu, bé mới được tám tháng, chỉ có thể mập mờ phát ra mấy tiếng, bé chỉ cảm thấy người bên cạnh cằn nhằn mãi, không ngừng ầm ĩ bên tai, vô cùng chán ghét, bàn tay nhỏ đưa qua đập vào gương mặt Hi nhi. Hi nhi có ý tốt dạy bảo đệ đệ, nhưng lại được hưởng đãi ngộ này, không nhịn được la lên: "Nương, đệ đệ đánh con!" Bùi Ngọc Kiều cười nhạo: "Diễn nhi buồn ngủ, con không nhìn thấy mắt đệ đệ muốn híp lại rồi hả? Con còn cằn nhằn đệ mãi đương nhiên đệ phát cáu rồi." "Đệ ấy hung dữ như thế, còn phát cáu nữa chứ?" Hi nhi nhíu mày. "Khi còn bé con còn đánh vi nương nữa kìa, con không nhớ ư?" Bùi Ngọc Kiều nói: "Diễn nhi chỉ là vô ý thôi, bây giờ đệ đệ không biết nói chuyện chỉ có thể động tay, còn nữa, đệ đệ cũng không hiểu mọi chuyện." Vừa ôm bả vai Hi nhi: "Con đừng giận đệ đệ, từ trước đến nay Hi nhi của chúng ta rất rộng lượng, vi nương rất thích." Sau khi sinh Diễn nhi, muốn chén nước yên tĩnh cũng không dễ, mặc dù Hi nhi thương đệ đệ, nhưng nếu nàng thiên vị con trai út, nhóc sẽ không cao hứng, cho nên nàng thường thể hiện cử chỉ quan tâm nhóc. Quả nhiên, Hi nhi liền vui vẻ lại, khoát tay nói: "Con là ca ca, đương nhiên sẽ không hẹp hòi như vậy." Tháng ba, nắng ấm áp nhưng không nóng, chiếu lên người rất dễ chịu, lúc này Diễn nhi mở miệng nhỏ ngáp một cái, lộ ra hai viên gạo nhỏ trắng trong hàm răng, xong miệng nhỏ liền bĩu lại, từ từ nhắm mắt lại, hai bàn tay nắm thành quyền, một chút liền ngủ thiếp đi. Hi nhi duỗi tay đụng mặt đệ đệ, nghĩ thầm đệ đệ thật đáng yêu, đệ đệ khả ái như vậy, đánh nhóc một chút cũng không sao! Bùi Ngọc Kiều cũng cúi đầu nhìn, thoạt nhìn ba mẹ con rất thích thú, giống như tiểu hài tử có mị lực rất lớn, Tư Đồ Tu đi tới, khẽ nói: "Cẩn thận đừng làm bé tĩnh, mau ôm trở về đi." Trúc Linh vội vàng ôm Diễn nhi đi. "Hoàng thượng phê duyệt tấu chương xong rồi hả?" Bùi Ngọc Kiều cười một tiếng, lập tức kéo cánh tay chàng. Tư Đồ Tu ừm: "Trẫm mới phong nhạc phụ trở thành quốc công." "A..." Chàng vươn tay bịt miệng của nàng, cảnh cáo nói: "Không được nói không muốn." Bùi Ngọc Kiều liền nuốt xuống câu nói kia. Thấy đôi mắt thật to của nàng chuyển động vòng vòng, chàng buông tay ra: "Nhạc phụ nhận được tước vị này là danh chính ngôn thuận, ông vốn có có công lao vất vả, nhưng thật đáng tiếc..." Ngừng một lát, ngón tay chàng nhẹ vuốt hai cái hỏi thăm: "Có muốn trẫm ban thưởng cho nhạc phụ một thê tử hiền lương thục đứa, dù sao đời này cũng còn dài." Nói đến đề tài này, Bùi Ngọc Kiều luôn cảm thấy khó xử, nhưng nàng biết tính tình phụ thân, lắc đầu nói: "Hoàng thượng không nên nhúng tay vào việc này, ngay cả tổ phụ tổ mẫu có ai không muốn cha lấy vợ? Nhưng ai có thể thuyết phục được ống chứ? Ngộ nhỡ lòng tốt lại biến thành chuyện xấu!" Tư Đồ Tu liền không nói đến nữa, thực ra trong lòng chàng cũng biết được, nếu Bùi Ngọc Kiều không còn trên đời, chàng tuyệt đối cũng không nghĩ đến tái giá, nhưng đứng ở góc độ người xem, chàng lại thấy sống cuộc sống như vậy thì khổ cực quá. May mà đời này chàng không mất đi nàng, bây giờ cùng nhau ngồi lên vị trí chí tôn, có lẽ là được trời cao ban ơn. Nghiêng đầu nhìn nàng, ôn nhu hỏi: "Lần trước có nói sau khi sinh Diễn nhi, nàng muốn làm cái gì thì làm cái đầu, nhưng nàng lại không có tin tức gì? Khiến trẫm không thể nào giữ chữ tín." Chàng chủ động nói trước, Bùi Ngọc Kiều liền thành thực không khách khí nói: "Thiếp muốn về nhà xem một chút, hoặc là mời người mẹ đẻ vào cung." Chàng cười nói: "Chuyện này thì có là gì?" "Nhưng trong cung có quy củ, không thể tùy tiện được? Nếu mà một tháng một lần, hoặc là..." "Quy củ là chết, sợ cái gì?" Tư Đồ Tu nhíu mày nói: "Nếu mà nàng ngày ngày tưởng niệm, trẫm sẽ cho phép chàng, nhưng mà chỉ có một điều nàng không thể làm trái." "Là gì." Nàng vội hỏi. "Đi nhà mẹ đẻ, ngày đó đi, ngày đó phải trở về." Đôi mắt nàng trừng lớn, thật là hẹp hòi, cò kè mặc cả nói: "Ở một đêm thôi được không?" Chàng giận tím mặt nói: "Không được." "Ban đêm, không có nàng trẫm ngủ không được." Câu trước còn cứng rắn, câu sau liền khiến nàng đỏ mặt, mắng chàng một cái, rồi nắm tay Hi nhi rời đi. Ngày thứ hai, mời nữ quyến Bùi gia, có Bùi Ngọc Anh, tỷ mội Bùi Ngọc Họa, Thái phu nhân lớn tuổi đi đứng không tiện, nên kiệu trực tiếp đi thẳng đến Khôn Ninh cung mới dừng. Thái phu nhân vừa bước ra khỏi kiệu: "Đứa nhỏ này thật là!" Vốn chỉ có đại thần được sủng ái mới có vinh hạnh này, mà bà chỉ là một lão phụ nhân, Bùi Ngọc Kiều đã lâu không gặp tổ mẫu, bước nhanh đến kéo tay bà: "Tổ mẫu, không cần nói ra, người biết, con biết, mọi người biết là được rồi." Thái phu nhân điểm điểm mũi nàng: "Con đó, giống y như trước kia vậy." Bà trìu mến nhìn cháu gái lớn, thật là có nằm mơ cũng không thể ngờ đến, con bé có thể trở thành Hoàng hậu, nhưng cũng may mắn là gặp được trượng phu như Tư Đồ Tu, nếu không phải thì con bé cũng không thể ứng phó được. "Ngọc Kiều thật là có phúc lớn, có lẽ là thần tiên trên trời hạ thế cũng không chừng." Hôm nay, Mã thị cũng đến, bây giờ Bùi Ngọc Kiều là quốc mẫu một nước, bà xu nịnh còn không kịp, bà cũng biết có quan hệ thế này, con của bà, và cả Bùi gia, tương lai đều sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, cho nên bà tuyệt đối không thể làm thiêu thân trêu chọc đến nữ chủ nhân này thì không tốt. Bùi Ngọc Kiều cười, gọi Hi nhi đến nhận biết người thân, chờ đến khi thấy A Ngạn, nhìn thấy đường ca đã lâu không gặp, Hi nhi cao hứng nói: "Biểu ca ca, chó mà đệ nuôi đã lớn rồi, còn biết đá bóng nữa, đệ dẫn huynh đi xem." Con chó đó rất thông minh, thấy người đá bóng, nó cũng đưa chân bắt chước đá theo, không biết Tư Đồ Tu cho người huấn luyện như thế nào, nên Hi nhi rất thích con chó đó, cũng rất vui khoe cho người khác biết. A Ngạn cũng chỉ mới được ba tuổi, nên lộ ra dáng vẻ đầy mong đợi. Bùi Ngọc Anh nói: "Đi đi, nhưng đừng tinh nghịch quá, khi dễ Hi nhi." A Ngạn gật gật đầu, kéo tay Hi nhi, hai đứa vui vẻ chạy ra ngoài. Bùi Ngọc Kiều lại hỏi Bùi Ngọc Anh chuyện đứa bé, ba tháng trước muội ấy vừa sinh được con gái, bây giờ đã được bốn tháng. "Đều tốt cả, chỉ là lần trước bị đậu mùa khiến mọi người đều hoảng sợ, may mà tỷ phái ngự y đến..." Còn chưa nói xong, Bùi Ngọc Họa chọc Bùi Ngọc Anh một cái, chế nhạo nói: "Nhị tỷ, không phải tỷ có lời muốn nói với nương nương ư, vừa may đây là cơ hội tốt." Mặt Bùi Ngọc Anh đỏ lên, vươn tay muốn nhéo nàng ấy. Bùi Ngọc Kiều hiếu kì: "Nói gì?" Bùi Ngọc Họa hé miệng cười, nói: "Hoàng Thượng, trọng dụng nhị tỷ phu quá, nên suốt ngày đều không có ở nhà, Nhị tỷ sợ Nhị tỷ phu mệt mỏi, lâu ngày không gặp muội nên muốn giải bày mấy câu, đau lòng cho tỷ phu! May mắn tướng công muội vẫn chỉ làm điều tra chính trị, cơ mà muội cũng có lời muốn nói, hi vọng nương nương nhắc nhở Hoàng thượng một câu, đừng để mắt đến tướng công muội quá, muội hi vọng chàng thường xuyên ở bên cạnh muội." Thật không hổ là người thẳng thắn, lời nói như vậy cũng có thể nói được, Thái phu nhân cười đến khom lưng: "Các ngươi a, có người nào lại không hi vọng phu quân được thăng quan tiến chức đâu, còn chê cái này cái kia nữa chứ!" Bùi Ngọc Họa liếc xéo Bùi Ngọc Anh: "Tổ mẫu, Nhị tỷ phu là dòng duy nhất trong nhà, có lẽ Nhị tỷ còn muốn sinh bảy tám đứa đấy!" Lời này vừa đúng chọc ngay tổ ong vò vẽ, Bùi Ngọc Anh không quan tâm mình còn đang ở trong cung, đuổi theo Bùi Ngọc Họa muốn phạt muội ấy, thoáng chốc khung cảnh xung quanh đều có tiếng cười nói. Nhưng Bùi Ngọc Kiều vẫn truyền lại lời này cho Tư Đồ Tu, nghĩ đến tình cảm vợ chồng bọn họ, Tư Đồ Tu giảm bớt một chút trọng trách, khiến mọi người đều vui vẻ. Đảo mắt liền qua nửa năm, Tư Đồ Cảnh nhắc đến việc ly hôn một lần nữa, bây giờ Tư Đồ Tu cũng không còn cách nào, đành phải cho phép. Mặt trời dần ngã về tây, Viên Diệu Huệ mặc một thân màu trắng, đi từ cổng trong ra, bước chân nhẹ nhàng từ tốn đi trên hành lang, đây là đường nàng ta đã từng đi nhiều năm. Khi đó, tình cảm hai người vẫn còn tốt, hắn sợ nàng ta mệt nhọc, sáng sớm chưa từng để nàng ta săn sóc, nhưng đến chạnh vạng tối, khi hắn làm việc xong trở về, nàng ta sẽ đích thân đến nghênh đón. Hắn sẽ cúi đầu hôn nàng ta, hai người thân mật tay nắm tay đi đến chính phòng. Nhưng mà bây giờ tất cả đều không còn tồn tại. Cuối cùng cũng đến ngày này. Ngồi trước bàn bát tiên màu đen, nàng ta cúi đầu nhìn đơn ly hôn, phía trên chữ viết cứng cáp lại không mất vẻ tao nhã, chính là bút tích của hắn, thực ra dứt bỏ thân phận vương gia, cầm kì thư họa hắn đều tinh thông, cũng chính là một tài tử hiếm thấy. Lúc trước, vụng trộm viết thư cho nàng ta, văn từ hoa lệ, tình nghĩa sâu đậm, khi nàng ta đọc tim đều đập thình thịch, nhưng cũng hơi đắc ý. Khi đó tuổi trẻ ngông cuồng, luôn cho rằng tình cảm đó đến rất dễ dàng, hắn đối với nàng như châu như bảo, nghĩ đó là điều hiển nhiên. Tư Đồ Cảnh nhìn nữ tử thân thể gầy gò đối diện, suýt nữa đã không nhận ra, dù sao mới chỉ trôi qua nửa năm, lòng hắn đã từ từ bình phục, ôn nhu hỏi: "Nàng sinh bệnh hả?" Nàng ta lắc đầu: "Không phải." Cũng hỏi lại hắn: "Từ khi chia tay đến giờ vương gia có gặp chuyện gì không?" Tư Đồ Cảnh hơi ngồi thẳng lưng: "Vẫn tốt, Quỳnh nhi cũng rất tốt, nặng hơn rất nhiều." Chỉ là không gặp lại Viên Diệu Huệ, hình như đã muốn quên nàng ta, hắn có lần thử nhắc đến mẫu thân với bé, nhưng bé rất mờ mịt. Thôi thì quên cũng tốt. Hắn cầm bút lông dính mực, viết tên mình trên đơn ly hôn. Tư Đồ Cảnh. Nhìn tận mắt, Viên Diệu Huệ cảm thấy trong lòng như bị ai rạch một đao, đau đến khắc cốt ghi tâm, môi nàng ta hơi rung động, nhưng lại dùng sức mím lại. Tư Đồ Cảnh đưa bút lông cho nàng. Trên đơn ly hôn đều phải viết tên của hai người, ấn tay vào, rồi cùng nhau đến đưa cho nha môn công vụ, lúc này mới gọi là ly hôn, cho nên bây giờ đều phải làm cho đến khi nào xong thì thôi, khi đó sẽ biểu thị hai người không còn quan hệ gì nữa. Cầm bút như nặng nghìn cân, lúc Viên Diệu Huệ bắt đầu, chỉ cảm thấy cầm không nổi, nàng ta chậm rãi viết nét ngang, rồi đến nét đứng, đến nét thứ ba, nước mắt như vỡ đê, đột nhiên chảy ra, thuận theo gương mặt chảy xuống, làm giấy tuyên thành đều bị ướt. Nàng ta đột nhiên quăng bút, gục xuống bàn khóc lớn.