Dạo gần đây Tư Đồ Tu đều ở nhà nghỉ ngơi, chưa từng đi nha môn, thời gian càng nhiều, có nhiều lúc không tiết chế được, cho nên Bùi Ngọc Kiều cảm thấy rất mệt mỏi, ngày hôm đó đang cùng Hi nhi ở hậu viện ngắt một ít rau hẹ, ngồi xổm một lát rồi lên ghế đá ngồi nghỉ ngơi, ai ngờ mí mắt liền xụp xuống, chống lên cánh tay, lấy bàn tay nâng má rồi nhắm mắt lại. Trúc linh được chẩn đoán là có tin mừng nên ở nhà dưỡng thai, bây giờ để một nha hoàn Lam Vũ lên thay thế, nàng ta thấy thế nhỏ giọng nói với đinh hương: "Nương nương ngủ gà ngủ gật." Đinh hương nhớ tới hôm qua, vương gia vô cùng hăng hái, quấy rối từ ban ngày cho đến trời tối, làm sao chủ tử có thể không mệt chứ, nhân tiện nói: "Dù sao trời cũng ấm áp, nên tiện thể dưỡng thần một chút, không sao đâu." Lam Vũ đồng ý rồi đi trông nom tiểu thế tử. Từ khi Hi nhi học đi, tinh lực rất dồi dào, đến chỗ nào cũng mở bắp chân liền có thể đi rất xa, nhìn thấy hậu viện mọc đầy các loại dưa cải rau xanh, nhóc ngồi xuống nhổ đầy hai tay, xong chạy tới cho nương nhìn. Thì nhìn thấy Bùi Ngọc Kiều ngủ thiếp đi, nhóc nhìn một chút, kêu nương nhưng vẫn không tỉnh dậy, liền buông tay đang cầm đầy rau quả ra, muốn đi tới nắm váy nương, lúc này đằng sau có một người bắt lấy nhóc ôm vào trong ngực. Nhóc quay đầu nhìn lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, cười khanh khách nói: "Cha." Tư Đồ Tu vừa từ thư phòng ra, nghe nói mẹ con hai người đi hái đồ ăn, nên tới đây nhìn, kết quả chỉ có nhi tử đang bận rộn, còn người kia lại  lười biếng đi ngủ. Chàng xoay người nhặt một cây dưa cải lên, để trước mũi Bùi Ngọc Kiều, nàng cảm thấy hơi ngứa, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, rồi thả tay xuống, trực tiếp hạ đầu xuống, dứt khoát ghé vào trên bàn đá ngủ, hoàn toàn không có hình tượng. Tư Đồ Tu phì cười, nói với Hi nhi: "Mẹ con mệt mỏi, cha cùng con hái đồ ăn, có được hay không?" Hi nhi cái hiểu cái không, cầm ngón tay nhỏ chỉ vườn rau. "Đúng, hái đồ ăn ở nơi đó hái, mẹ con nói muốn hái một ít đưa cho tổ phụ, dì Hai, dì Ba ăn, còn có A Ngạn." Trong đầu hiện lên hình bóng một người, Hi nhi nói: "Ca ca!" Nghe nói khi con ở Bùi gia, Bùi Ngọc Anh đã từng dẫn A Ngạn đến nhìn con, hai cái tiểu hài nhi đều đã biết đi, mặc dù nói chuyện không lưu loát lắm, nhưng luôn quen biết, nhóc nhớ rõ A Ngạn ca ca cao hơn nhóc một chút, còn có sở trường sờ đầu nhóc, nhưng tay nhóc lại ngắn, không sờ lại được. Đây đều là trí nhớ mơ hồ. Tư Đồ Tu cười nói: "Là biểu ca con, lần sau mời nó tới chơi, cùng chơi đùa với Hi nhi có được không?" Đi đến vườn rau, chàng buông nhi tử ra, nói: " Hi nhi có muốn có tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội không?" Hi nhi ngoẹo đầu, nghe không hiểu lắm. "Không có khoát tay, chính là muốn." Tư Đồ Tu thầm nghĩ, lần sau không cho Bùi Ngọc Kiều uống canh tránh thai, lại sinh một hài nhi nữa, như vậy hai đứa cũng có người làm bạn, chàng xoay người rút một gốc cây cải dầu ra, nhìn về phía nhi tử:"Con cũng hái đi, không cho phép lười biếng." Hi nhi ngồi xổm xuống học theo phụ thân, chỉ là nhóc sức lực nhỏ, chỉ nhổ được lá cây, còn thật nhiều rễ đều ở trong đất, Tư Đồ Tu thấy thế cười không ngừng. Chờ đến khi Bùi Ngọc Kiều tỉnh lại, hai cha con đã hái được một sọt đồ ăn, nàng nha một tiếng: "Vương gia đến đây lúc nào?" "Nàng ngủ như heo con vậy, đương nhiên không biết." Tư Đồ Tu đắc ý đem cái sọt nâng lên trước mặt nàng: "Thế nào, nhiều như vậy đủ chưa? Thế nhưng là bản vương tự tay hái đấy, bọn họ có thể ăn được, đó là vinh hạnh của họ." Bùi Ngọc Kiều không nói gì, chỉ có làm cái này mà còn muốn khoe khoang với nàng, nhưng nàng lại nói: "Đúng vậy a, vương gia thật lợi hại, còn biết hái đồ ăn nữa đấy." Bên cạnh Lam Vũ còn nhỏ tuổi, nhịn không được, cười phốc lên, cười xong lại cảm thấy sợ hãi, nên lùi lại mấy bước, cách Tư Đồ Tu thật xa. Mặc dù Vương gia ở trước mặt Vương phi không tự kiêu tự đại, nhưng đối với các nô tỳ thì lại khác, vậy mà vừa rồi nàng ta lại cả gan làm loạn. Nhưng Tư Đồ Tu cũng không nhìn nàng ta, dơ bàn tay dính bùn lên trước mặt Bùi Ngọc Kiều "Mới vừa rồi nàng nói cái gì?" Bùi Ngọc Kiều vội nói: "Thiếp nói vương gia thật lợi hại, hái được nhiều đồ ăn như vậy, nếu là thiếp chỉ có thể hái được nửa sọt thôi, hoàn toàn ít hơn vương gia." Lúc này Tư Đồ Tu mới coi như không có gì. Bùi Ngọc Kiều phân phó hạ nhân đem đồ ăn chia làm ba phần, đưa đến Bùi gia, Từ gia và Hoa gia. Mắt thấy trên tay hai cha con đều dính đầy bùn, nàng ôm Hi nhi, một tay lôi kéo Tư Đồ Tu: "Thiếp rửa tay cho hai cha con chàng!" Ai ngờ vừa mới đến cửa sân, một gã sai vặt tới bẩm báo: "Có một gã sai vặt ở Chu vương phủ ư tới đây, nói là do quận chúa phái đến, mời nương nương qua đó." Nếu con trai là trưởng tử, thì trở thành thế tử, cha truyền ngôi cho con, còn con gái thì trở thành quận chúa đích trưởng nữ thì được phong làm huyện chủ, cho nên ở bên ngoài Tư Đồ Uyển được gọi là quận chúa. Bùi Ngọc Kiều nghe được lời này, nghĩ thầm Tư Đồ Uyển lại không tự mình đến tìm nàng, mà là dùng danh nghĩa của bé đến mời, có phải xảy ra chuyện hì hay không? Nàng nheo mắt, nhớ tới chuyện xảy ra ở kiếp trước, e rằng sinh mệnh của Thường Bội sắp kết thúc rồi. Nàng vội vàng đặt Hi nhi xuống, nói với Tư Đồ Tu: "Thiếp đi xem một chút." Nếu chỉ mời một mình nàng, chắc hẳn là thân thể Thường Bội không tốt, đó là nữ quyến bọn họ muốn gặp một lần cuối cùng, để lại lời nhắn nhủ. Tư Đồ Tu nghĩ nếu mình đi, ở trong đó không tiện, nhân tiện nói: "Nếu có chuyện gì khác, nàng sai người trở về nói với ta một tiếng." Bùi Ngọc Kiều đáp ứng, quay người đi. Từ trước đến nay trước cửa Chu vương phủ hết sức yên tĩnh, nhưng gần đây Tư Đồ Hằng Thành đột nhiên lại bắt đầu phân công cho Tư Đồ Dụ, nen hoặc nhiều hoặc ít có một chút nhân khí, lúc nàng đến đây, thì nhìn thấy trước cổngc có hai cỗ xe ngựa, khiến nàng giật mình, chẳng lẽ hôm nay mời khách nhân đến sao? Là các Vương phi khácsao? Nhưng nhìn xe ngựa này, không hề giống xe ngựa ở các vương phủ, trong lòng nàng đầy bụng hồ nghi đi vào, tới nhị môn, chỉ thấy một thân ảnh màu xanh lục nhào tới, trong miệng kêu lên: "Thất thẩm!" Trong mắt tiểu cô nương chứa nước mắt, điềm đạm đáng yêu, chính là Tư Đồ Uyển. Bùi Ngọc Kiều vội vàng ôm bả vai bé, nhẹ giọng hỏi thăm: "Xảy ra chuyện gì?" "Nương ngất đi!" Tư Đồ Uyển khóc nói: "Cha lại không có ở nhà, con tìm không được người khác, tổ mẫu, dì Hai, dì Ba các người..." Bé càng khóc thương tâm, mặc dù mẫu thân dạy bé khi gặp chuyện phải tỉnh táo, đừng hốt hoảng, nhưng bé cũng chỉ là một tiểu cô nương mười tuổi, làm sao có thể giống đại nhân xử lý mọi chuyện? Người Thường gia tới, cũng không biết nói gì với Thường Bội, Thường Bội chống đỡ không nổi nên té xỉu, tổ mẫu còn cho người chắn cửa không cho bé đi vào. Bé nhào vào ngực Bùi Ngọc Kiều khóc: "Con đều không nhìn thấy nương." Nghe chân tướng, Bùi Ngọc Kiều mới biết đây là chuyện gia đình Thường Bội, nếu là bình thường, nàng sẽ không nhúng tay vào, nhưng Tư Đồ Uyển thân thiết với nàng, không thể bỏ mặt bé được. Nàng suy nghĩ một chút, nắm tay Tư Đồ Uyển đi đến cửa phòng. Quả nhiên Thường gia bá đạo, lại phái mấy bà tử tráng kiện ở bên ngoài, Bùi Ngọc Kiều không hiểu, cũng là người một nhà, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Tư Đồ Uyển chính là nữ nhi của Thường Bội, mẫu thân ngất xỉu lại không cho nữ nhi vào xem, đây là cái đạo lí gì? Nàng thấp giọng hỏi: "Uyển nhi, thật sự là do tổ mẫu con làm hả? Làm sao có thể chứ?" Kia là tổ mẫu nha, Thái phu nhân đối với nàng cực kì tốt mà. Tư Đồ Uyển nói: "Kia là kế tổ mẫu của con, tổ mẫu trước kia đã qua đời,  dì Hai, dì Ba cũng không phải do tổ mẫu sinh." Thì ra là thế! Không phải thân sinh, cho nên mới khi dễ người khác, Bùi Ngọc Kiều nhíu mày lại, đi thẳng tới cửa phòng mở miệng, quản sự ma ma nhìn thấy nàng, vội nói: "Gặp qua Vương phi nương nương." Bùi Ngọc Kiều nói: "Ngươi đã là đại quản sự, làm sao có thể tùy ý người nhà họ Thường làm ẩu? Ngươi xem một chút, Uyển nhi đều khóc thành dạng gì, còn không mang bé đi gặp Nhị tẩu!" "Nương nương có chỗ không biết." Quản sự ma ma thở dài: "Thường gia lão thái thái này nổi danh ngang ngược, bây giờ nương nương té xỉu, nô tỳ cũng không thể sai người đánh hạ nhân Thường gia? Không thể làm vậy chỉ có thể nhịn một chút , chờ thái y đến xem bệnh cho nương nương, chờ nương nương tỉnh, tự nhiên nghe theo nương nương sai đâu đánh đó." Thì ra là không dám tự chủ chương, Bùi Ngọc Kiều nhất thời cũng không biết nên làm cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay, bàn tay nhỏ lạnh buốt, nàng sải bước đi đến cửa chính, mấy cái bà tử vội vàng ngăn lại, quản sự ma ma nói: "Đó là Sở vương phi nương nương, các ngươi còn không lui xuống!" Nàng ta chỉ là một cái nô tỳ không dám chống lại Thường gia, nhưng trong lòng khó tránh khỏi tức giận, bây giờ thấy Bùi Ngọc Kiều nguyện ý ra mặt, đương nhiên nàng ta không thể khoanh tay đứng nhìn, nghiêm nghị nói: " Quận chúa mời nương nương tới làm khách, các ngươi là cái thá gì, còn ngăn cản Vương phi?" Nghe thấy tiếng động, trong phòng có một cô nương khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi đi ra, dung mạo xinh đẹp, khẽ vỗ tóc nói: "Người nào đến đây kinh động Đại tỷ của ta nghỉ ngơi vậy?" Tư Đồ Uyển nhìn thấy nàng, oán hận nói với Bùi Ngọc Kiều: "Đó là dì Hai của con!" Thường Bội ngất xỉu, là người nhà vốn phải nên gấp rút, nhưng cô nương này nhìn thế nào cũng không giống đang lo lắng, Bùi Ngọc Kiều đối với loại người này vô cùng chán ghét, lạnh lùng nói: "Ta đến xem Nhị tẩu, ngươi nói những người này lui xuống." "Ngươi là ai?" Cô nương kia thấy nàng xinh đẹp vô song, nhíu mày hỏi thăm. "Ta chính là Sở vương phi, ngươi là ai? Nếu không phải cáo mệnh phu nhân, thì phải hành lễ với ta!" Bùi Ngọc Kiều hiếm khi phát uy một lần. Tư Đồ Uyển ở sau lưng nàng kêu lên: "Dì Hai, ngươi còn không quỳ xuống hành lễ, đây là Thất thẩm Sở vương phi của con!" Thường Nhị cô nương biến sắc, thầm nghĩ Vương phi chính là Vương phi, người này cũng chỉ là một cô nương trẻ tuổi, mới gặp mặt đã có thể ra lệnh cho nàng ta, khó trách ai cũng muốn tranh vị trí này, chỉ tiếc năm đó tuổi nàng ta còn nhỏ, nên đại tỷ Thường Bội mới được may mắn như vậy, làm Chu vương phi, các cô nương trong Thường gia đương nhiên lại không thể làm Vương phi. May mắn thân thể Thường Bội yếu ớt, cuối cùng cũng phải chết, chờ nàng ta vừa chết, mình sẽ trở thành kế Vương phi, hưởng hết vinh hoa phú quý, hoặc là lại đốc thúc Tư Đồ Dụ, chưa chắc không thể lên cao hơn. Ai ngờ hôm nay tới đây, mẫu thân hỏi, vậy mà Thường Bội nói từ chối, mẫu thân vô cùng tức giận, vất vả nuôi lớn nữ nhi, ngay cả một điểm hồi báo đó cũng không cho, nên nói vài câu nặng lời, khiến Thường Bội ngất xỉu. Thường Nhị cô nương bĩu môi, thân thể này còn có thể chống đỡ được mấy ngày chứ? Bằng cái dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn này của nàng ta không tin tỷ phu sẽ chướng mắt, đến lúc đó còn không phải phong quang sao? Trước mắt nhìn thấy Sở vương phi này, nên nhìn xuống trước, về sau còn phải gọi nàng ta là Nhị tẩu đấy, nàng ta ngồi xổm người xuống, khẽ chào: "Gặp qua Sở vương phi nương nương, bây giờ Đại tỷ của ta đã ngất đi, nên không thể gặp khách nhân, sợ là nương nương đi một chuyến vô ích rồi." Bùi Ngọc Kiều nói: "Có ngất xỉu hay không, ta đều phải đến đó nhìn một chút rồi đi." Nàng lại tiến lên một bước. Không có người nào dám ngăn cản, lúc này Thường lão phu nhân mới dẫn một cô nương khác đến, nói: "Thì ra là nương nương giá lâm, thật sự là chậm trễ, bởi vì ta đang lo lắng đến bệnh của nữ nhi..." Thường lão phu nhân cầm tay áo lau nước mắt, "Không thể chiêu đãi nương nương thật tốt, hay là đợi đến khi nó tỉnh lại, lại tự mình đến xin lỗi." Lại nhìn về phía Tư Đồ Uyển, "Ngươi đứa nhỏ này vẫn không hiểu chuyện, ta là sợ ngươi bị lay bệnh mới không cho ngươi tiến vào, ngươi thế nhưng là tâm can bảo bối của con ta, đến lúc đó cũng bị bệnh thì biết làm thế nào?" So với tác phong của Thường Nhị cô nương, Thường lão phu nhân lại khéo đưa đẩy hơn, bàn tay Tư Đồ Uyển cầm thật chặt bàn tay Bùi Ngọc Kiều. Chỉ tiếc Bùi Ngọc Kiều thẳng thắn, chưa hiểu được cái gì là biết tiến biết lùi, Tư Đồ Uyển tín nhiệm nàng, mời nàng đến, Thường Bội cũng có chuyện muốn nhờ, nàng hôm nay tới đây thì nhất định phải nhìn thấy Thường Bội, Bùi Ngọc Kiều nói: "Không cần nói xin lỗi, ngươi chỉ cần để ta nhìn Nhị tẩu là được, chờ nàng tỉnh, tự nhiên ta sẽ đi." Thường lão phu nhân hơi tức giận, lúc đầu bà ta đã bị bị Thường Bội cố chấp khiến bà cực kì đau đầu, lúc đầu vốn là một chuyện rất tốt, Thường Bội đi, nên muội muội nàng ta sẽ lên thay, cũng là dì của Tư Đồ Uyển, chẳng lẽ còn có biện pháp nào tốt hơn cái này ư? Nhưng Thường Bội lại nhất quyết không chịu, hiện tại lại có một người đến phá rối, bà sợ đến lúc đó Thường Bội tỉnh lại, ra một quyết định trọng đại, bà sữ không có cách nào vãn hồi, đương nhiên muốn ngăn cản Bùi Ngọc Kiều lại. Thường lão phu nhân đè xuống tức giận, thở dài nói: "Thân thể Nương nương cũng cực kì quý giá, nữ nhi này của ta nằm trên giường bệnh triền miên, ngay cả trong phòng cũng tràn đầy hơi thở bệnh tật, bây giờ lại càng nặng, hay là mời nương nương chờ ở gian thứ một lát được không?" Trong lòng bà lại suy nghĩ, nữ tử còn trẻ như vậy, ngồi chờ ở chỗ kia, nếu như Thường Bội vẫn luôn bất tỉnh, nàng còn không phải chờ ở đó một chút liền đi sao? Nhưng Bùi Ngọc Kiều vẫn không chịu: "Thân thể ta rất tốt, không sợ nhiễm bệnh, ta muốn đến nhìn Nhị tẩu." Nàng lôi kéo Tư Đồ Uyển đi vào bên trong. Mấy lần đều nói giọng nhỏ nhẹ, tình tình của Thường lão phu nhân cũng không phải mềm mại, lập tức giọng nói hơi cao hơn một chút: "Nương nương, lão bà tử ta nguyên là kính trọng thân phận Vương phi của người, nhưng Thường gia ta cũng không phải dễ bắt nạt như vậy, bây giờ thân thể nữ nhi ta nhiễm bệnh nặng, nương nương lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn xông vào Vương phủ, thật là không thể nào nói nổi?" Vậy mà bà ta lại sai người ngăn lại. Bùi Ngọc Kiều nhìn bà ba lần bốn lượt cố ý ngăn cản, nhịn không được tức giận, tại sao có thể có loại người này chứ? Nữ nhi đều bệnh thành dạng này, còn không để nàng ta sống yên ổn, nàng cũng không phải hồng thủy mãnh thú, vì sao không cho nàng vào nhìn, không phải có gì quái lạ chứ! Nàng cao giọng nói: "Tố Hòa!" Tố Hòa nghe lệnh, nghiêng người tiến lên, cũng không thấy nàng ta động thủ thể nào, chỉ trong nháy mắt, mấy bà tử cao lớn thô kệch kia đều bất thình lình ngã trên mặt đất, tiếng kêu rên một mảnh. Thường lão phu nhân và hai nữ nhi trợn mắt hốc mồm, Bùi Ngọc Kiều tán dương nhìn Tố Hòa, nắm tay Tư Đồ Uyển sải bước đi vào nội thất.