Hoài Hương Các là một điện bên cạnh Trường Xuân điện, nơi ở của cung nhân có cấp bậc cao, Tư Đồ Cảnh là vương gia, đên chổ Hứa tiệp dư, bình thường sẽ không đến chổ này, nhưng bây giờ bước chân vội vã, một lòng tò mò đi tới. Tháng tám trung thu, nhóm cung nhân cũng ăn tết trung thu, trước cửa bày bàn, mang lên trái cây và bánh trung thu, mọi người vây quanh trò chuyện, bỗng nhiên có một người xông vào, phía sau có cung nhân kêu lớn: "Vương gia, vương gia, nơi này không thể đi." Nhưng đã muộn, mỹ nhân trong sân, ánh trăng rơi trên người nàng từ từ tỏa sáng, Tư Đồ Cảnh vừa thấy, ngây ra như phỗng. Trùng hợp gió đêm phất qua, chóp mũi ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, toàn thân càng khó chịu. Không thể trách hắn thất thố, thật sự trong khoảng thời gian thê tử mang thai, hắn chưa từng chạm vào Viên Diệu Huệ, mà nàng ta càng không tình nguyện, chưa từng phóng túng, nên khi bị mùi này kích thích, tựa như nước sông vọt tới, suýt nữa không khống chế được. Hinh nhi nhìn hắn như vậy, trong lòng biết sắp xảy ra chuyện xấu, vội vàng xoay người bước đi. Tư Đồ Cảnh nhìn bóng lưng nàng ta, lúc này mới hiểu được vì sao Tư Đồ Tu nhắc tới nàng ta, thực sự là làm người khó quên, không phải là dung mạo tuyệt thế vô song, mà là toàn thân có một lực hấp dẫn không rõ, tựa như trước kia hắn từng biết nàng ta. Nghĩ nghĩ lại nhíu nhíu mày, không khỏi thấy lạ, bởi vì hắn thật sự chưa thấy qua người này, sao lại có loại cảm giác này? Chuyện hắn đi Hoài Hương Các rất nhanh truyền tới tai Hứa tiệp dư, bà ta hoảng hốt, vội sai người tới mời hắn. Nhi tử không nghe lời, xông loạn trong cung, trong lòng bà ta tức giận nhưng không phát tác, chỉ thân thiết hỏi: "Sao con chạy lung tung vậy? Chẳng lẽ hôm nay uống nhiều rượu?" Tư Đồ Cảnh cười nói: "Không có, là do con hiếu kỳ về cung nhân đó." Hứa tiệp dư lạnh nhạt: "Có gì mà hiếu kỳ, hôm nay con đã nhìn thấy rồi, không có gì đặc biệt." Nữ nhân như vậy mà không có gì đặc biệt? Nghĩ đến lời hai tiểu hoàng môn, Tư Đồ Cảnh nghi ngờ: "Nhìn khoảng mười sáu bảy tuổi rồi, sao con chưa từng gặp? Trước kia nàng ta ở Hoài Hương Các?" "Đúng vậy, vào cung từ nhỏ, có điều lúc đó con ra ngoài cung ở, không tiện tới đây, nên không gặp được." Hứa tiệp dư không muốn nhiều lời, Hinh nhi vào cung năm mười tuổi, mỗi ngày dùng mị hương, chính là vưu vật, bà ta vốn định giữ làm đòn sát thủ. Chỉ là không ngờ tới Hứa gia gặp chuyện không may, bây giờ Tư Đồ Hằng Thành không còn tin tưởng bà ta, người bên cạnh khó có thể ra tay, lại thấy Tư Đồ Tu có ý xa cách, bà ta không muốn lãng phí vài chục năm tâm huyết, đành phải dùng cách này. Hinh nhi nhu thuận thông tuệ, đến lúc vào Sở vương phủ, tính tình như Bùi Ngọc Kiều sẽ không phải là đối thủ, đến lúc đó, Tư Đồ Tu sẽ bị bà ta nắm trong tay. Kết quả hôm nay không cẩn thận bị nhi tử gặp, cũng may trời đã tối, nhìn sơ qua thì sẽ không có chuyện gì. Bà ta cho người bưng trà nóng tới, đổi chủ đề: "Uống cho ấm người. Buổi tối trời lạnh, con đừng ăn mặc mỏng manh, coi chừng bị lạnh." Tất cả tâm tư của Tư Đồ Cảnh đều đặt trên người cung nhân, chỉ còn giữ một tia lý trí, miễn cưỡng nhịn xuống, cầm trà nóng uống, lại nói với Hứa tiệp dư vài câu liên quan đến chuyện Tư Đồ Uyên, Hứa tiệp dư tựa như không đặt trong lòng, dáng vẻ định liệu trước, hắn lập tức cáo từ. Trở lại Hoài vương phủ, Viên Diệu Huệ đang ngủ, hắn đi tới, thấy gò má của nàng ta dưới ánh nến ôn nhu động lòng người, ma xui quỷ khiến lại nghĩ đến cảm giac lúc nãy, hắn cảm thấy không thể nhịn được nữa, chợt nằm lên người Viên Diệu Huệ, phát tiết một trận. Nam nhân dịu dàng bỗng trở nên mãnh liệt, Viên Diệu Huệ bị dọa đến khóc lên, may mắn đã qua ba tháng, không phải quá nguy hiểm, nhưng nàng ta vẫn rất tưc giận, không muốn để ý tới Tư Đồ Cảnh, thấy thê tử giận, hắn cũng có chút hổ thẹn, quả thực đã làm đau thê tử. Hắn đâu phải không nhịn được, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Hắn buồn bã xin lỗi, dụ dỗ nàng ta ngủ mới đi ra khỏi phòng. Lúc Chu Mai từ trong cung trở về vương phủ, Tư Đồ Lan đang ngồi ở trong đình ngắm trăng, một tay ôm tiểu thiếp, nàng ta đã quen rồi, sẽ không tức đến toàn thân run rẩy giống như trước nữa, chỉ làm như không nhìn thấy, phất tay áo đi vào bên trong. Nam nhân này, bên ngoài anh tuấn tiêu sái, nhưng bên trong lại rất đen tối, bây giờ cả Chu gia nàng ta đều hối hận, may mắn là Tư Đồ Dập không hồ đồ giống hắn. Thấy nàng ta muốn đi, Tư Đồ Lan lười biếng nói: "Nghe nói mấy vị ca ca đệ đệ đi thăm đại ca?" Chu Mai dừng bước lại: "Đúng vậy, chỉ có ngươi là không xuất hiện." Tư Đồ Lan cười rộ lên, đẩy ra hai tiểu thiếp: "Vậy ngươi đã gặp đại ca của ta rồi, khí sắc như thế nào?" "Sao ngươi không tự mình gặp? Ngươi có bản lĩnh thì xin phụ hoàng thả ngươi đi ra, đừng đến hỏi ta." Chu Mai lười nói chuyện với hắn, trực tiếp đi vào. Cho tiểu thiếp, nha hoàn lui, Tư Đồ Lan gác chân lên bàn, rót cho mình một chén rượu đầy, uống một hơi cạn sạch, nói với tùy tùng, mưu sĩ: "Xem ra tin tức của nương ta không sai, lão tử muốn thả đại ca ra rồi, ông ta không còn nhớ đại ca tốt của ta nguyền rủa ông ta sao? Lão già khọm không còn sợ chết, thật là lạ." Mọi người nghe được sắc mặt trắng bệch, mặc dù là ở nhà mình, nhưng Tư Đồ Lan không nên nói không kiêng nể gì như thế. Trịnh Dịch nhẹ giọng nói: "Có lẽ là tra được bị oan, vốn là..." "Bị oan?" Tư Đồ Lan vứt chén rượu xuống mặt đất, "Ông ta nói chưng cứ đầy đủ, nhốt người ta mấy năm, bây giờ nói bị oan nên thả ra, có coi nhi tử là người?" hắn hừ một tiếng, "Bây giờ ta cũng là như vậy, không tin ta, trước đây gọi ta quản hỏa binh doanh, đâu phải lão tử đi cầu ông ta." Đôi mắt tối lại, giọng nói độc ác, "Thật ra ông ta không tin ai cả, nhốt đại ca, chẳng qua là bởi vì năm ấy đại ca lén bàn luận quốc sách với mấy vị quan viên, muốn đổi vài quy chế tổ tông, có cái gì đâu? Nếu là thái tử, chờ sau khi ông ta chết, thì đại ca sẽ ngồi long ỷ, muốn đổi thì đổi thôi. Nhưng ông ta muốn ngăn cản, còn có thể sống mấy trăm tuổi nữa chứ?" Hắn ợ một cái: "Cứ nhốt đại ca tới chết cho xong, thả ra chi làm phiền lòng người?" Hắn đá một cái, cái bàn ngã lăn ra, nói với Trịnh Dịch, "Chuyện lần trước ta với các ngươi, đi làm đi." Trịnh Dịch giật mình, vội hỏi: "Có phải thương lượng với tam vương gia không?" "Không cần, ta không quen nhìn hắn đung đưa trái phải, năm đó đại ca xảy ra chuyện, hắn còn cầu xin mà, bây giờ hắn có thể làm gì? Thương lượng với hắn chỉ là lãng phí thời gian, hơn nữa, theo như tính cách đại ca, khi ra ngoài sẽ tính toán với ta. Chúng ta sẽ đổi vị trí, ta bị phụ hoàng giam giữ, còn đại ca được phụ hoàng thương hại, nhất định sẽ bồi thường." Hắn híp mắt, "Tiên hạ thủ vi cường!" Trịnh Dịch vẫn cảm thấy không thích hợp, quỳ xuống nói: "Xin vương gia nghĩ lại. Nếu không thương lượng với tam vương gia, chẳng may vương gia xảy ra chuyện, thì cũng sẽ liên lụy tam vương gia. Đến lúc đó tiện nghi người nào?" "Não tàn!" Tư Đồ Lan tức giận mắng, "Ai bảo các ngươi tự mình ra mặt, không biết tìm cái kẻ chết thay sao? Chẳng lẽ muốn lấy mạng lão tử ra chơi? Một đám ăn không ngồi rồi, lão tử nuôi các ngươi có ích lợi gì, còn không bằng tự mình ta ra tay." Hắn đập hết đồ đạc, nghênh ngang mà đi. Mọi người hai mặt nhìn nhau, cúi đầu tản đi. Qua Trung thu là đến chín tháng, đầu tháng gả hai nha hoàn đi, cho đồ cưới phong phú, nàng hiểu rõ, nhưng lại không bỏ được, may mắn đang ở tiền viện, còn bảo các nàng tới hầu hạ được, chỉ là sau này các nàng sinh con, thì phải cân nhắc tiểu nha hoàn mới, gần đây nàng đang quan sát. Trời càng ngày càng lạnh, hôm đó Bùi Ngọc Kiều mặc hai lớp áo, mắt thấy bên ngoài mặt trời chói chang, bảo bọn nha hoàn lấy áo bông ra phơi cho bớt mùi hôi, lại ra lệnh phòng bếp chuẩn bị bữa tối phong phú hơn ngày thường. Bởi vì hôm nay là sinh nhật Tư Đồ Tu. Nàng nghĩ có thể tặng ngọc bội đã lựa chọn cẩn thận, trong lòng cực kỳ vui vẻ, chỉ mong thời gian mau trôi qua, chàng có thể mau trở về. Một ngày này thật dài, may là có hai chuyện vui, một là Lâm Sơ Tuyết có tin vui, hai là nhi tử mọc rang. Lần đầu tiên nàng thấy chiếc răng dễ thương như vậy, to bằng hạt gạo, trắng tuyết mọc trên lợi đỏ thẫm, nhịn không được lấy tay sờ sờ, nhi tử không vui, vung tay lên, vỗ vào trên mặt nàng, tiểu tử này, không cho sờ chân, bây giờ lại không cho sờ răng. Nàng buồn bực bóp nhẹ khuôn mặt bé. "Hôm nay là sinh nhật phụ thân con, con ngoan một chút, lúc thấy phụ thân, phải gọi phụ thân, biết chưa?" Nói xong, lại bắt đầu bài dạy mỗi ngày, nội dung chính là gọi nương gọi phụ thân, nàng nằm mơ đều hy vọng hài tử mở miệng nói chuyện. Cháu ngoại trai chỉ biết gọi vài tiếng cũng đủ làm nàng hâm mộ. Nhưng Hi nhi còn quá nhỏ, có lòng mà không có sức, há miệng ra đều là y y nha nha, nói không ra một chữ. Cùng nhi tử đùa giỡn, thời gian trôi qua nhanh hơn, tới lúc mặt trời chiều rơi xuống, mắt thấy chân trời hơi phiếm hồng, nàng ra cửa ngóng, thật lâu mới thấy một bóng người màu tím đi tới,, nàng giống như chim én bay thẳng vào ngực chàng, ôm cánh tay chàng, nói: "Tu ca ca, cuối cùng chàng đã trở về." Giọng nói dịu dàng mềm mại, Tư Đồ Tu nhíu mày, đặt tay lên mông nàng, "Làm sao vậy? Nhớ bản vương?" Ôi trời, nàng đâu có muốn chuyện đó, Bùi Ngọc Kiều lắc mình ra khỏi ngực chàng, kéo chàng đi vào trong, tự tay cởi ngoại bào, cởi đai lưng cho chàng. Chàng không rõ chuyện gì đang xảy ra, bởi vì bây giờ đang là lúc thu lưới, mỗi ngày chàng đều phải nghe ám vệ bẩm báo, còn không thể bỏ chuyện trong nha môn, nên chàng đã quên hôm nay là sinh nhật mình. Có điều được nàng hầu hạ, chàng vẫn rất sung sướng, mặc áo bào màu xanh nhạt vào, nhịn xuống ý muốn hôn nàng, thấp giọng nói ở bên tai nàng: "Không phải nhớ bản vương sao? Vậy là muốn bản vương dẫn nàng ra ngoài chơi?" Trời đất chứng giám, nàng đâu có hư như vậy. Bùi Ngọc Kiều lấy một mặt dây chuyền hình con thỏ từ trong tay áo ra, đưa đến trước mặt chàng, "Hôm nay là sinh nhật chàng, đây là quà tự tay ta chọn, chàng xem có thích không?" Bạch ngọc trong suốt, quanh thân có khắc hoa văn, ở giữa có con thỏ mập mạp ngồi, hai cái chân trước nâng lên, có ý nghĩa may mắn, vật này tặng cho nữ nhân, ai cũng sẽ thích, nhưng chàng... Đường đường là vương gia mà lại đeo cái này sao? Có con thỏ nào uy vũ hơn không? Tư Đồ Tu thật sự rất khó nói thích, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi, ngập nước, chứa đầy tình cảm của nàng, chàng nhỏ giọng nói: "Ừ, thích." Nhận được câu trả lời khẳng định, đôi mắt nàng cong lên như mặt trăng khuyết, vui vẻ đeo vào cổ cho chàng.