Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit
Chương 116
Bên này chàng nghi ngờ, bên kia Bùi Ngọc Kiều vui vẻ lên kiệu ngồi.
Nàng gả vào Sở vương phủ, lại có con sớm, ngoại trừ người thân, hoàng cung, các vương phủ khác là nàng không có tới nhà ai. Bây giờ được đi, tất nhiên là hưng phấn, mà Thẩm Thời Quang là người bạn duy nhất mà nàng kết giao từ khi sống lại, nên nàng khá là chờ đợi.
Kiệu dừng ở cửa Thẩm gia, nàng từ bên trong kiệu đi ra, trước mặt có vài nha hoàn bà tử đón.
"Nương nương là ngạc nhiên, "Chưa ai tới sao?"
"Vâng, có lẽ là kiệu phu của nương nương đi nhanh." Nha hoàn ở phía trước dẫn đường, thái độ cực kỳ cung kính.
Khung cảnh nhà Thẩm gia vẫn không có gì thay đổi, vẫn không trồng hoa, chỉ có màu xanh của cây cối, ngày mùa thu, lá trở nên khô vàng, màu sắc đẹp hơn một mảng xanh lá trước đây, nàng đi ở trong đó, không khỏi nhớ tới chuyện trước đây, khi đó, nàng muốn Thẩm Mộng Dung cưới muội muội, ai ngờ nàng lại suýt nữa gả cho hắn. Nếu trước đây người lớn Thẩm gia đồng ý thì có lẽ nàng sẽ thành thê tử của hắn. Nghĩ lại lắc đầu, chỉ sợ vẫn không được.
Tư Đồ Tu nhất định không chịu, bằng tác phong của chàng, dù nàng có đính hôn thì chàng cũng sẽ cướp nàng về. Nếu là trước đây thì nàng sẽ chán ghét hành động này, nhưng bây giờ nhớ lại, trong lòng lại ngọt ngào.
Chàng chỉ nhận nàng làm thê tử, sao nàng lại không vui vẻ?
Đang lúc nghĩ ngợi, Thẩm Thời Quang biết nàng tới, ra đón vào trong vườn, cười hành lễ nói: "Nương nương."
Nàng vội nói: "Đừng gọi nương nương, không được tự nhiên, gọi Ngọc Kiều là được rồi."
Nàng vẫn đáng yêu như quá khứ, Thẩm Thời Quang vẫn luôn rất thích nàng, bởi vì chuyện Thẩm Mộng Dung, chung quy nàng ta có chút hổ thẹn, sau nàng gả vào vương phủ, Thẩm gia vẫn luôn không thích qua lại với hoàng thân quốc thích, nàng nghe theo phụ mẫu, dần dần xa cách, nhưng trong lòng vẫn nhớ nhung các nàng, lần này gả đi Hàng Châu, nàng ta xin nhị lão mời ba tỷ muội nàng. Nàng ta nghe Bùi Ngọc Kiều, cười nói: "Ngọc Kiều, đã lâu không gặp cô, cô không thay đổi gì cả."
"Cô đừng dỗ ta, ta mập lên nhiều." Bùi Ngọc Kiều than một tiếng, "Bây giờ không thể mặc vừa quần áo cũ nữa."
Thẩm Thời Quang hé miệng cười: "Cái này ta biết, sinh con sẽ mập hơn, nhưng cô vẫn rất đẹp mà, tính tình cũng giống xưa."
Bùi Ngọc Kiều nói: "Cô cũng đẹp như trước kia."
Hai người khen lẫn nhau, lại thấy ngại nên cười khúc khích, Thẩm Thời Quang nói: "Đến phòng ta ngồi một chút, ta đã pha trà thơm, còn dặn phòng bếp làm điểm tâm, chúng ta vừa ăn vừa đợi các nàng."
Bùi Ngọc Kiều nói được.
Hai người sóng vai đi về phía trước, trên đường đi, nàng nhìn thấy một mảng màu vàng lớn, nàng hào hứng nói: "Cây ngân hạnh nhà cô thật đẹp, cô dẫn ta đi xem nó đi."
Thẩm Thời Quang không từ chối.
Vừa tới nơi thì thấy dưới cây ngân hạnh có một người đang đứng, người đó mặc áo màu xanh nhạt thêu hoa văn quân tử, đầu tóc đen cài ngọc quan, cả người như tranh thủy mặc Giang Nam, tuấn tú không có gì sánh kịp. Nhìn thấy các nàng, hắn hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh là bị vui mừng thay thế, hắn bước lên vài bước, khom mình hành lễ nói: "Hạ quan tham kiến nương nương."
Xa cách hơn hai năm, hắn vẫn phong tư trác tuyệt, vẫn dễ chịu như gió xuân tháng ba.
Bất ngờ gặp mặt, giống như trở lại trước đây, lần đầu thấy hắn ở Dư Hương Các, Bùi Ngọc Kiều cười rộ lên: "Thẩm công tử, đã lâu không gặp."
Chân mày nàng cong cong, ngoại trừ hơi mập lên thì nàng vẫn là cô nương trong trí nhớ của hắn, chắc nàng vừa làm nương nên cảm giác dễ thân cận hơn, nụ cười mang ấm áp không nói nên lời, hắn nghĩ nhất định là nàng sống rất tốt, nghe nói Tư Đồ Tu rất yêu thương nàng.
Hắn cười nói: "Nương nương đặc biệt đến xem cây ngân hạnh?"
"Đúng vậy, không có cây nào ở kinh thành cao hơn nó, sáu trăm năm mà, rất có ý nghĩa." Nàng đưa tay sờ sờ thân cây, ngoái đầu nhìn hắn, "Huynh thường tới đây xem?"
Cây trồng trong vườn nhà mình, nhìn hai mươi năm, đã hơi chán, có điều hôm nay biết nàng tới, bất tri bất giác tới chỗ này, hắn cười một cái: "Không phải, thỉnh thoảng mới tới, nếu nương nương thích thì không ngại nhìn nhiều một chút, thời tiết này là lúc nó đẹp nhất."
Dưới ánh mặt trời, nam nhân trẻ tuổi, đôi mắt dịu dàng tựa như hồ nước, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện ra cảnh hắn ngồi bên cạnh nàng, nói muốn thành thân với nàng.
Cũng vào mùa này, lá vàng rơi xuống, phủ khắp bốn phía, đẹp đến kinh tâm động phách.
Nàng còn nhớ cảm giác tim đập, được yêu thương mà lo sợ lúc ấy, tuy nàng ngạc nhiên, nhưng nàng cam tâm tình nguyện đồng ý, trên mặt hơi nóng, nàng hơi cúi đầu nói "Được."
Dường như khi đó nàng ngượng ngùng không nói một tiếng, thầm chấp nhận hắn cầu hôn.
Trong lòng Thẩm Mộng Dung hiện lên một nỗi buồn vô cớ, tuy tiếc nuối quá khứ, nhưng bây giờ nàng và hắn đều mạnh khỏe, vì vậy không cần phải tự tìm buồn bực, hắn cười nói với Thẩm Thời Quang: "Muội ở cùng nương nương, ca không quấy rầy nữa."
Hắn xoay người đi.
Bùi Ngọc Kiều nhìn bóng lưng hắn, góc áo tung bay theo gió, dần dần biến mất, nàng nghĩ nam nhân xuất chúng như hắn nên có một cô nương tốt nhất trên đời gả cho, chỉ mong hắn không còn ý nghĩ xuất gia. Nàng ngẩng đầu nhìn tán cây to lớn, có lá cây rơi xuống, bay trên đầu vai nàng.
Nàng nhặt chiếc lá nhìn lên bầu trời, lông mi thật dài nhuộm màu vàng sáng.
Thẩm Thời Quang nhìn nàng, âm thầm thở dài, mấy năm nay ca ca vẫn chưa chịu thành thân, tuy phụ mẫu ép buộc, nhưng bây giờ hắn trở nên trầm tĩnh, nên nhị lão không làm gì được hắn, thời gian trôi qua vẫn không giải quyết được gì, không biết đến cùng hắn đang suy nghĩ gì, nhưng hắn là người thông minh, chắc sẽ không còn nhớ Bùi Ngọc Kiều, có lẽ là duyên phận chưa tới thôi.
Hai người ngồi một lát, nghe nói Bùi Ngọc Anh tới mới ra ngoài.
Bùi Ngọc Họa là người đến cuối cùng, nhìn thấy Bùi Ngọc Kiều, oa một tiếng, đi quanh nàng, "Cái váy này của tỷ là kiểu dáng mới nhất của kinh thành, muội có đặt một cái, nhưng nhiều người đặt quá nên vài ngày nữa mới lấy được. Không hổ là vương phi, cái gì cũng đi trước."
Nàng ta chú ý mấy thứ này nhất, Bùi Ngọc Kiều nói: "Chỉ là quần áo thôi mà, sau này tỷ có, tỷ sẽ tặng cho muội vài cái."
Nàng ta không thích đồ tặng, Bùi Ngọc Họa bĩu môi, "Người khác sẽ nói muội chiếm tiện nghi của tỷ, muội không phải tiểu nhân như vậy, tới lúc đó nếu muội có son phấn mới nhất, muội sẽ đổi với tỷ, tỷ thấy sao? Tổ gia của Hoa công tử chuyên buôn bán cái này, Giang Nam, Kim Lăng đều gửi tới kinh thành, cho dù là Dư Hương Các cũng theo không kịp."
Bùi Ngọc Anh nhịn không được trêu ghẹo: "Nhìn xem, coi như của mình rồi kìa."
Tất cả mọi người cười rộ lên.
Thẩm Thời Quang nói: "Ta nghe nói Hoa công tử đối với cô rất tốt, làm người ta hâm mộ."
"Hâm mộ cái gì, cô gả cho vọng tộc mà, ở Hàng Châu rất có danh vọng, sau này chúng ta có cơ hội đi thì phải chiêu đãi chúng ta." Bùi Ngọc Họa nhanh mồm nhanh miệng.
Thẩm Thời Quang đồng ý, "Nói trước rồi đó, đừng có mà không đi."
Bốn vị cô nương cười cười nói nói, ở Thẩm gia đến xế chiều mới về, lúc sắp về mọi người tặng của hồi môn, Thẩm Thời Quang biết sau này ít có cơ hội gặp nữa nên tặng các nàng mỗi người một thỏi mực ngưng hương, đó là vật quý của nàng ta, mọi người muốn trả lại, nhưng nàng ta cố tình tặng nên cuối cùng vẫn lấy, mỗi người đều có chút buồn bã.
Bởi vì cùng nhau trở về nên ba người ngồi xe ngựa Bùi gia, Bùi Ngọc Anh thở dài: "Nếu nàng gả đi thì rất khó gặp mặt, sao chúng ta có thể đến Hàng Châu được?"
"Cũng khó nói, biết đâu ngày nào đó tướng công nàng vào kinh làm quan." Bùi Ngọc Họa vẫn luôn lạc quan.
Hai người thấy cũng đúng.
Gần đến giao lộ, Bùi Ngọc Anh muốn xuống.
Bùi Ngọc Kiều nhìn ra bên ngoài, là cửa hàng bán sách, nàng thấy lạ, "Muội muội muốn mua sách?"
Bùi Ngọc Anh nói: "Ừ."
"Tỷ xem?" Bùi Ngọc Họa cũng thấy lạ, bởi vì nữ tử rất ít khi tự mình ra ngoài mua sách, vì trong nhà đều có thư phòng.
Bùi Ngọc Anh bị các nàng hỏi, nhướng mày nói: "Chỉ là mua một quyển sách, hai người hỏi nhiều vậy?"
Bùi Ngọc Họa cười ranh mãnh, "Muội biết rồi, nhất định là mua cho nhị tỷ phu, nhìn xem, mặt đỏ rần. Nhị tỷ phu muốn mua sách gì? Sao lại để tỷ tới mua?"
Bùi Ngọc Kiều vừa nghe, nhìn chằm chằm Bùi Ngọc Anh.
"Được rồi, mấy ngày nữa là sinh nhật hắn, muội muốn tìm xem có bản đơn lẻ hắn muốn hay không." Bùi Ngọc Anh sợ các nàng hỏi nữa, vội vã xuống xe, "Hai người về trước đi, cẩn thận một chút."
Bùi Ngọc Họa tựa trên thành xe cười không ngừng: "Nhị tỷ cũng có dáng vẻ này nữa kìa." Ngoái đầu nhìn lại thì thấy Bùi Ngọc Kiều nhìn ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ gì đó, giống như không nghe thấy, nàng ta gọi vài tiếng mà nàng vẫn ngẩng đầu, mắt thấy đến Bích Ngọc Hiên, nàng vội nói: "Dừng xe, dừng xe."
"Tỷ cũng muốn đi mua đồ?" Bùi Ngọc Họa hỏi.
"Ừ, tam muội tự mình về trước, cẩn thận một chút." Bùi Ngọc Kiều nói xong, như một làn khói đi xuống.
Bùi Ngọc Họa trợn mắt hốc mồm, chẳng lẽ đại tỷ cũng đi mua đồ cho tướng công?
Trên thực tế, nàng ta đoán không lầm.
Vừa rồi Bùi Ngọc Anh nhắc tới sinh nhật Từ Hàm, Bùi Ngọc Kiều bỗng nhiên nghĩ sắp đến sinh nhật Tư Đồ Tu, là tháng chín, nàng không coi trọng lắm, chỉ nghĩ làm vài món ăn phong phú hơn mà thôi, nhưng lần trước chàng tặng nàng mặt dây chuyền con rắn nhỏ, nàng nghĩ có lẽ nàng nên cho chàng một bất ngờ.
Xuống xe, vào thẳng Bích Ngọc Hiên, nàng hỏi chưởng quỹ: "Chỗ này có mặt dây chuyền hình con thỏ không?"
Tư Đồ Tu mệnh thỏ.
Chưởng quỹ biết nàng là đại cô nương Bùi gia, Sở vương phi, vội vàng hành lễ, lại vội vàng bảo tiểu nhị lấy ra hết mặt dây chuyền hình con thỏ, Bùi Ngọc Kiều chọn tới chọn lui, một lúc lâu mới chọn được một cái, trả bạc xong rồi về nhà, mặt trời chiều ngã về tây, đã đến giờ dùng bữa tối.
Tư Đồ Tu ngồi trong thư phòng, không có tâm trạng xem sách, đi ra bên ngoài, nàng còn chưa trở về, tuy chàng từng xúc động đi Thẩm gia đón nàng, bỏ luôn mặt mũi này, nhưng lần này thê tử đi tụ hội, sao trượng phu có thể tới đón? Đâu có chuyện quan trọng gì.
Đang lúc chàng buồn bực tới đỉnh điểm thì nàng về tới nhà, đưa thỏi mực ngưng hương cho chàng xem, "Thẩm cô nương tặng đó, dùng cái này viết chữ rất là đẹp, chỉ tiếc là nàng sắp rời khỏi kinh thành rồi, thật có chút không nỡ, nếu như ở lại chỗ này, bình thường hay gặp thì tốt rồi."
"Nàng còn muốn thường đến Thẩm gia?" Chàng nhướng mày, hoàn toàn không nhìn thỏi mực kia.
Nàng không có chú ý tới cơn giận của chàng, giơ tay ra để Đinh Hương cởi áo lụa, bên tai lại nghe tiếng Đinh Hương: "Dường như vương gia tức giận."
Theo sau là tiếng Tư Đồ Tu: "Gặp Thẩm Mộng Dung rồi?"
Chàng vẫy tay để cho nha hoàn lui, con ngươi đen nhìn nàng chằm chằm: "Tại sao không trả lời?"
"Có gặp..." Nàng cảm giác có từng cơn lạnh lùa vào, từng bước lui về phía sau.
Chàng đi về phía trước hỏi: "Nữ nhân tụ hội, hắn tới gặp nàng làm cái gì?"
"Là trùng hợp gặp được."
"Ở nơi nào?"
"Chỗ cây ngân hạnh, Thẩm gia có cây ngân hạnh sáu trăm năm, ta muốn xem nên ở đó gặp..."
"Ồ?" Chàng cười cười, "Đó là do hắn biết nàng sẽ đến nên cố ý chờ?" Chàng nâng cằm nàng lên, "Trước đây hai người từng cùng nhau xem cây ngân hạnh?"
Trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, không biết trả lời thế nào.
Không trả lời còn khó coi hơn trả lời, Tư Đồ Tu nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xào của nàng, nàng trang điểm tỉ mỉ, không có một chỗ khó coi, đôi môi đỏ mọng mím chặc, con mắt mở to, động lòng người thiếu nữ đơn thuần, làm toàn thân chàng căng lên, trong đầu hiện lên hình ảnh ở Thẩm gia, Thẩm Mộng Dung ôm nàng vào trong ngực, nàng để cho hắn chạm vào, thì ra hai người từng có một đoạn quá khứ như vậy? Xem cây ngân hạnh? Còn làm chuyện khác sao? Không quan trọng chuyện gì khác, mà là nàng từng có ý gả cho hắn.
Cái ý nghĩ này nhô ra, làm chàng khó khống chế, chàng tới gần một bước, ép nàng lên tường, trầm giọng hỏi: "Trước đây sao nàng muốn gả cho hắn?"
Đột nhiên lôi ra chuyện cũ, Bùi Ngọc Kiều nghĩ trước đây nàng có nhiều người để lựa chọn gả lắm, còn có những thuộc hạ của phụ thân nữa kìa, đâu phải chàng không biết, nàng nhíu mày, hùng hồn nói: "Trong nhà giục, cảm thấy tốt liền gả thôi."
May mắn chưa nói thích, sắc mặt Tư Đồ Tu tốt hơn, nhướng mày nói: "Sao không chịu gả cho bản vương?"
"Đó là bởi vì chàng quá hung dữ, chàng xem, chàng đang hung dữ đó." Nàng lấy tay đẩy chàng, ủy khuất nói: "Không biết chàng tức cái gì, xem cây ngân hạnh là bởi vì đi Thẩm gia làm khách, ở trên đường thấy, chỉ có một lần đó thôi."
Chàng hỏi: "Không có lần khác?"
"Không có." Nàng lắc đầu, lại ngẩng đầu trừng chàng, "Dù cho có, lẽ nào chàng không biết? Chàng suốt ngày nhìn ta chằm chằm, có được hay không?"
Nàng nũng nịu, chàng dùng sức ép nàng vào tường hôn, mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào, quần áo nàng nhanh chóng rối loạn lên, trâm cài rơi đầy đất. Tường cứng rắn, chàng dùng sức một cái là nàng chịu không nổi, ngón tay suýt chút cào tường, chàng nâng hai chân nàng, ôm nàng đặt lên bàn.
Ngay cả bước đi cũng dính vào nhau, nàng mắc cở đỏ bừng cả khuôn mặt, đầu tựa vào ngực chàng.
Bên ngoài nghe thấy tiếng vang không ngừng của bàn sách, kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, đến cùng là do không vững chắc bằng giường, Đinh Hương có chút lo lắng, cầm siêu đi cửa sổ tưới nước, mơ hồ nghe tiếng Tư Đồ Tu.
"Còn muốn gả hắn sao? Nói, bản vương mới tha cho nàng."
Đinh Hương run tay, vểnh tai, nghe tiếng sụt sùi gần như tiếng khóc của Bùi Ngọc Kiều: "Không gả, dù có gả cũng chỉ gả cho chàng, chàng đừng..."
"Đừng dừng sao?" Chàng chế nhạo.
Tiếng vang lại nổi lên, Đinh Hương một lần nữa tưới nước, đến khi chậu cây cuối cùng cũng ướt đẫm mới rời khỏi cửa sổ, mà bên trong vẫn không có ý ngừng.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
50 chương
48 chương
112 chương
69 chương
94 chương
32 chương