Vương Phi Trắng Nõn
Chương 30 : Trong Lòng Làm Nũng
Thái tử phi mất tích, làm sao mà không khẩn trương cho được.
Lúc Tiêu Trì ôm Miên Miên trở lại Mộng Xuân các, trong phòng nô tài đã quỳ thành một hàng.
Hoàng đế cùng Tiêu Nguyệt ngồi ở vị trí chủ thượng, vẽ mặt đều ngưng trọng giống như sao hỏa muốn đánh vào trái đất, nghe thấy nô tài bẩm báo thái tử phi hồi cung, đầu tiên là thở hắt ra, sau đó nhìn thấy người ôm Miên Miên trở về là Tiêu Trì thì vẻ mặt lập tức sa sầm cứ như ngày tận thế đến nơi.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng…” Tiêu Trì không kiêu ngạo không siểm nịnh hướng về phía hoàng đế hành lễ, còn Tiêu Nguyệt đã nhanh chóng đi qua.
“Khiến hoàng huynh vất vả rồi, thái tử phi ngày thường ăn khá nhiều, vẫn là để ta ôm đi”. Vừa dứt lời, cũng không cần biết đến phản ứng của Tiêu Trì, giống như đoạt bảo bối mà ôm lấy Miên Miên về.
Tiêu Trì là loại người nào, Tiêu Trì là người nổi tiếng có nhiều nữ nhân tới đếm không xuể, nhìn Miên Miên như con heo nhỏ nhào vào lòng hắn ngủ say, Tiêu Nguyệt tức mà không làm gì được.
Sau khi ôm lấy Miên Miên Tiêu Nguyệt lập tức nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng một phen, nàng mất tích mấy canh giờ, lòng hắn lo lắng như kiến bò chảo nóng, nha đầu kia thật giỏi cư nhiên nằm ở trong lòng nam nhân khác ngủ.
“Ai nha…” Miên Miên bị nhéo tỉnh ngủ, mở choàng mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt phẫn nộ của Tiêu Nguyệt.
Nàng vừa cùng Chu Công đánh cờ, đầu óc vẫn trong trạng thái mơ màng, nâng bàn tay mập mạp nhỏ bé xoa nhẹ mắt, nhìn Tiêu Nguyệt, mơ hồ hỏi: “Sao vậy? Sao ngươi lại ở trong này?”.
Tiêu Nguyệt không lên tiếng chỉ muốn biết vài canh giờ trước nàng đã xảy ra chuyện gì, như thế nào lại ở cùng một chỗ với Tiêu Trì, thân hình nhỏ bé mập mạp của nàng có rơi vào ma trảo của Tiêu Trì hay không?
Miên Miên đầu óc thanh tỉnh được một chút, nhìn nô tài quỳ trong phòng, còn khuôn mặt của hoàng đế tràn đầy nghi vấn, rốt cục phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng từ trên người Tiêu Nguyệt nhảy xuống, nàng làm sao có thể thân cận cùng thái tử yêu nghiệt lãnh huyết này!
“Phụ hoàng…” tươi cười lấy lòng chạy đến, ngay lập tức nhào vào lòng hoàng đế, ” Phụ hoàng… Người vì sao lại phạt bọn họ? Là vì Miên nhi sao?”
Hoàng đế vốn đang có chút tức giận, nay lại thấy Miên Miên ở trong lòng hắn làm nũng, bao nhiêu tức giận liền tiêu biến.
Vì thế nhẹ giọng, vẻ mặt như của một người cha nhân từ tươi cười nói: “Bọn họ không có xem trọng ngươi, phụ hoàng sốt ruột, ngươi cảm thấy phụ hoàng có nên phạt bọn họ không?”.
“Không nên…” nhìn đám nô tài đáng thương phải chịu liên lụy, trong lòng Miên Miên cũng có chút không dễ chịu, “là Miên nhi ham chơi chạy mất, không liên quan đến bọn họ”.
“Là như vậy sao?” hoàng đế gật đầu, lập tức nhìn Tiêu Trì, “Miên nhi vì sao lại ở cùng một chỗ với ngươi?”.
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
864 chương
9 chương
59 chương
34 chương
141 chương
27 chương