Vương Phi Trắng Nõn
Chương 27 : Bị Tà Mị Nam Nhân Xách Lên
Kẻ nhìn trộm hóa ra là một đứa bé, lại là đứa bé mập mạp trắng nõn rất đáng yêu.
Miên Miên nhìn nam tử mặc y phục màu tím toàn thân toát ra thần khí, nàng không phát hiện ra miệng mình lúc này đã trương ra thành hình chữ O to đùng.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người biểu diễn môn khinh công trong truyền thuyết, so với trên ti vi thì phiêu dật hơn rất nhiều, thật đáng ngưỡng mộ quá đi.
Tiêu Trì nhìn biểu tình trên mặt nàng lại càng thấy nàng khả ái hơn, hắn tiến lên xách áo nàng lên như xách một con gà con.
Miên Miên phục hồi tinh thần lại, hai chân đạp loạn trên không trung, miệng hét to lên: “Mau… buông ta ra… Ngươi là ai?”.
Sao cách hành xử của cái người này lại giống y Tiêu Nguyệt như vậy chứ, thật là biết cách làm cho người ta tức tới ói máu.
“Đứa nhỏ hoang dã này ở đâu ra…” Giọng nói lạnh lùng và nhạt nhẽo vang lên trên đỉnh đầu nàng.
Miên Miên ngẩng đầu, giờ nàng mới nhìn rõ tướng mạo của nam tử này.
Nhìn khuôn mặt hắn, ngũ quan được điêu khắc một cách rõ ràng, gương mặt góc cạnh tuấn mỹ dị thường, mái tóc dài đen như mực thả rối tung, thần sắc lộ rõ sự cuồng ngạo .
Nụ cười trên mặt hắn có vẻ như muốn trêu tức người khác, ánh mắt nhìn xa xăm vừa băng lãnh lại kiêu ngạo, hắn quá lạnh lùng….
Miên Miên nhìn ánh mắt hắn mà không khỏi rùng mình một cái, rồi cúi đầu nhìn xuống dưới, ánh mắt dừng lại nơi bờ ngực rộng của hắn, nàng nhìn mà không hề chớp mắt.
Vóc người này vừa nhìn là biết hắn có luyện tập, rắn chắc vô cùng, hoàn mỹ mà gợi cảm, hơn nữa trên người hắn còn thoảng một mùi thơm do vừa tắm rửa xong, hắn khiến nàng có cảm giác thật thư thái.
Oa… thơm quá đi, Miên Miên đã hoàn toàn quên mất sự nguy hiểm và không buồn giãy dụa nữa, nhào vào trong lòng hắn, tham lam hít hít ngửi ngửi, hương thơm này giống y hương thơm yêu thích nhất của nàng. Trước đây mỗi lần tắm rửa nàng đều dùng hương thơm này, một cảm giác thật thân thiết.
“Bé con à, ngươi là ai, sao lại tới chỗ này?”.
Tiêu Trì hết sức kinh ngạc, nhìn thân thể bé nhỏ không hề sợ hãi thản nhiên nhào vào lòng hắn, phải biết rằng, mọi người trong cùng đều rất sợ hắn.
Miên Miên không nói tiếng nào, mắt mở to như hai cái bóng đèn phát ra tia sáng nhìn hắn chăm chú.
Nàng đang suy nghĩ cách nói dối, không thể cứ thật thà bảo với hắn rằng nàng vì nghe thấy âm thanh nhạy cảm mới chạy tới, càng không thể nói rằng nàng đã nhìn lén bọn họ từ đầu tới cuối.
“Ta… Ta lạc đường, ta phải đi về…” Biểu tình trên mặt Miên Miên lộ ra sự kinh hoàng và bất lực, đôi mắt mở to vô tội nhìn hắn, mong muốn tranh thủ sự đồng tình của hắn, nhờ hắn giúp đỡ đưa nàng rời khỏi đây được là hay nhất.
Tiêu Trì lúc này vô cùng kinh ngạc, đứa nhỏ này tâm tình hoàn chuyển quá nhanh, vừa nãy rõ ràng là hắn đã bắt gặp trong mắt nàng hiện ra sự giảo hoạt, thế nhưng hiện tại sao lại biến đổi ra vẻ đáng thương thế này?
Nàng vẫn còn nhỏ như vậy mà!
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
864 chương
9 chương
59 chương
34 chương
141 chương
27 chương