Vương Phi Trắng Nõn

Chương 132 : Miên Miên Lần Đầu Tiên Vì Tiêu Nguyệt Mà Đau Lòng (Ôn Nhu)

Tiêu Nguyệt thế nhưng lại nở nụ cười “Miên nhi… Dung Triệt có thể làm vì nàng, ta cũng có thể” “Tiêu Nguyệt…” Miên Miên nhìn nhu tình trong mắt hắn, tâm bỗng nhiên xiết chặt, mười ngón tay nắm lại, cả người rung động, Tiêu Nguyệt lần đầu cố gắng quên mình, làm cho nàng có loại cảm động mãnh liệt. “Không cần phải lo lắng, chỉ cần ta còn sống, những kẻ đó không thể làm nàng bị thương” hắn sủng nịnh xoa đầu nàng. Mặc dù đau đến sắp ngất mà hắn vẫn còn đùa được, bên môi đọng một nụ cười ấm ấp bao quanh lấy nàng. Nguyễn Miên Miên ôm lấy hắn, bàn tay chạm đến miệng vết thương còn chảy máu ấm, nước mắt lại không thể kiềm được rơi xuống như hạt châu. Trong suốt nước mắt, từng giọt từng giọt như đánh vào lòng hắn, tâm đau nhói. Chính là giờ khắc này không cho phép bọn họ đau lòng. Lại một ám khí khác rất nhanh hướng hắn phóng tới, Tiêu Nguyệt hai mắt biến thành màu đỏ, toàn thân đầy sát khí, vung trường tiên trong tay đánh bay ám khí. Ánh mắt hung ác nhìn những kẻ kia, trong mắt toát ra lửa giận, tính cách của Tiêu Nguyệt chính là gặp mạnh thì cường. Lúc này, trên người bị thương, đã quên, đau nhức, cũng đã quên. Lúc này, quên những vết thương trên người, quên những đau đớn bay đến bên kẻ vừa phóng ám khí, tốc độ tia chớp, ra tay tàn nhẫn hướng người nọ vung trường tiên. Lập tức, người nọ thân thể bị chém thành hai khúc, máu thịt tung tóe, ngay cả kêu rên cũng không kịp, cứ như vậy thân thể bị chia lìa trên mặt đất. Thủ pháp trường tiên của hắn so với kiếm còn sắc bén hơn. Đây là một trận chiến sinh tử, Tiêu Nguyệt mỗi lần ra tay đều vô cùng tàn nhẫn, chiêu tức nhanh gọn sạch sẽ, giải quyết chỉ còn vài kẻ địch. Vết thương trên người không ngừng chảy máu, ra tay lần thứ hai so với lần thứ nhất càng hung ác. Dù là những người này thường chứng kiến cảnh máu chảy nhưng giờ phút này cũng phải kinh sợ. Tiêu Nguyệt gào to lên một tiếng, ngưng thần tụ khí, trường tiên bay múa, nháy mắt bốn năm người ngã xuống. Còn lại một tên thấy thế liền ném ra hai quả sương mù, tan biến trong bóng đêm. Tiêu Nguyệt ôm lấy miệng vết thương, miễn cưỡng đứng lên, Miên Miên xông tới đỡ lấy hắn. “Tiêu Nguyệt… cố gắng một chút, chúng ta hồi cung sẽ không có việc gì” Miên Miên cố hết sức đỡ hắn. Lúc này Tiêu Nguyệt vì sử dụng quá nhiều nội lực nên không còn chút sức lực nào, toàn bộ sức nặng đều dồn lên người Nguyễn Miên Miên, máu tươi không ngừng theo miệng vết thương trào ra, sắc mặt tái nhợt đến dọa người. Nguyễn Miên Miên dìu Tiêu Nguyệt từng bước đến ngựa, nước mắt nàng rơi xuống không ngừng, mơ hồ tầm mắt, Miên Miên quẹt vội, trong nội tâm nói với chính mình không thể khóc, khóc sẽ không nhìn rõ đường, nàng phải mang hắn trở về. Đem Tiêu Nguyệt ngồi lên ngựa, chính mình cũng leo lên, Miên Miên vốn là không biết cưỡi ngựa, giờ phút này Tiêu Nguyệt lại bị thương, không dám chạy nhanh, sợ động đến miệng vết thương của hắn. Tiêu Nguyệt tựa ở ngực nàng, kĩ thuật cưỡi ngựa của Nguyễn Miên Miên lại quá kém, lôi kéo dây cương lảo đảo đi về phía trước, hai người lập tức muốn ngã xuống. Tiêu Nguyệt bị va chạm thanh tỉnh một chút, đột nhiên nói “Đưa dây cương cho ta.” Miên Miên bị lời nói của hắn làm giật mình, dây cương trên tay đã bị hắn cầm “Vịn chắt ta” Tiêu Nguyệt quả quyết nói, sau đó giữa chặt dây cương, hai chân kẹp chặt, con ngựa liền vững vàng chạy đi. “Miên nhi.. kể chuyện cười cho ta nghe đi, ta sợ mình sẽ ngủ…” Miên Miên cũng giúp hắn cầm cương, cảm giác miệng vết thương của hắn không ngừng đổ máu, cơ hồ rơi trên người nàng, lòng cũng theo đó mà đau đớn như bị xé rách, máu chảy đầm đìa. “Chuyện cười, ta kể chuyện cười, ngươi không được ngủ..” “Hảo ,ta không ngủ, ta nghe đây…” “Ngày xưa có một con chim tên là Tiểu Hoàng, một hôm nó bị xe ngựa đụng phải, nó kêu to “Oa oa” từ đó về sau nó liền biến thành Tiểu Hoàng Qua (quả dưa chuột).” Miên Miên vừa nói vừa khóc, thanh âm đều run rẩy. “Haha rất thú vị, bất quá Miên nhi à.. nào có người vừa kể chuyện cười vừa khóc khút khít như nàng chứ, không được khóc” Tiêu Nguyệt âm thanh càng ngày càng yếu ớt. “Được, ta nhất định không khóc, Tiêu Nguyệt ngươi không được ngủ” Miên Miên lau sạch nước mắt nói “Ừ…” như cũ suy yếu trả lời “Có hai quả cà chua đi dạo phố, quả cà chua thứ nhất bỗng dưng đi nhanh lên, quả cà chua thứ hai liền hỏi: chúng ta đi đâu a? Quả cà chua thứ nhất không trả lời, quả cà chua thứ hai lại hỏi một lần nữa. Quả cà chua thứ nhất vẫn không trả lời, quả cà chua thứ hai vẫn tiếp tục hỏi. Quả cà chua thứ nhất rốt cục chậm rãi quay đầu lại nói: chúng ta không phải cà chua chúng ta lại nói chuyện sao?” *không hiểu mô tê gì hết* Tiêu Nguyệt không còn khí lực để cười nữa, tùy tiện cười đều tác động đến miệng vết thương, Sờ mặt nàng, sau đó, đem trên mặt hắn những kia quăng làm nước mắt đều xóa đi. “Nước mắt của nàng khiến cho ta rất bất lực. . . . . .” “Ta đây không khóc nữa. . . . . . Tiêu Nguyệt, ngươi nhẫn nại một chút, sắp đến cửa cung rồi .” “Thật không biết những người kia trải qua huấn luyện cỡ nào, ta thậm chí ngay cả ám khí nho nhỏ cũng chịu không được. . . . . .” Hắn nói có chút tự chế giễu, tựa vào ngực nàng, khóe miệng giơ lên, dung nhan tái nhợt, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. “Tiêu Nguyệt. . . . . . Tiêu Nguyệt. . . . . .”Nguyễn Miên Miên hốt hoảng “Chúng ta đã về đến, ngươi mở to mắt a. . . . . .” Nguyễn Miên Miên liều mạng kẹp chặt bụng ngựa, chạy thẳng về phía Linh Tê cung. Tất cả thái y đều bị truyền tiến cung, Tiêu Nguyệt nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh, Nguyễn Miên Miên canh giữ ở bên cạnh hắn , nắm tay của hắn , tay của hắn thật lạnh, giống như mất đi độ ấm. “Có phải phải đem ám khí rút ra hay không, có nguy hiểm hay không?” “Phải” thái y gật đầu, cẩn thận nghiên cứu vết thương trên vai của Tiêu Nguyệt , trong huyết nhục mơ hồ có thể lờ mờ thấy được một mảnh ám khí cấm tận xương cốt, không giống với loại ám khí thông thường. Giống như hình dạng mũi tên phân ra vô số cọc nhỏ cấm sâu vào, đều này làm cho các thái y xem vết thương cũng có chút kinh sợ, nếu lấy ám khí ra có thể động đến miệng vết thương, hơn nữa vết thương sẽ càng sâu, như vậy nhất định sẽ đau đến tê tâm phế liệt. Miệng vết thương một mảnh máu màu nâu đỏ, thấm ướt khắp lưng áo, máu chảy chậm rãi mang theo khí tức tử vong. “Miên nhi…..” Xôn xao âm thanh, thái y đem vạt áo trên người Tiêu Nguyệt xé bỏ, da thịt đã sớm bị nhuộm đỏ, miệng vết thương càng nhìn càng kinh hãi. “Giữ chặt hắn ” thái y đối với Nguyễn Miên Miên phân phó “Tuy hắn bây giờ đang hôn mê , nhưng nếu lấy ám khí ra nhất định sẽ tra tấn hắn đến tỉnh, đến lúc đó, nếu càng giãy dụa, càng tác động đến miệng vết thương.”