Vương Phi Trắng Nõn

Chương 10 : Tùy Thời Chà Đạp

Trải qua nhiều ngày nằm im lắng tai nghe ngóng bốn phương tám hướng, quan trọng nhất đó là mẹ xinh đẹp của nàng không ngừng than thở, Miên Miên rốt cuộc cũng biết được chút sự kiện. Triều đại mà nàng xuyên qua không có tên trong lịch sử này gọi là Phong Nguyệt quốc. Còn nguyên nhân khiến mẹ đổi con gái thành con trai bởi lẽ lão hoàng đế đê tiện kia sợ cha nàng là Hạ Lan tướng quân công cao áp chủ, nên đã ban ra một đọa thánh chỉ ra lệnh, Hạ Lan phu nhân nếu sinh ra con gái phải gả cho con của lão làm phi tử, danh là kết thông gia, nhưng thật chất chính là làm con tin. Thực sự là âm hiểm giả dối, đê tiện vô sỉ! Mẹ xinh đẹp đáng thương của nàng không còn con đường lựa chọn, đã chuẩn bị sẵn một đứa bé trai, ngộ lỡ nếu sinh con gái liền lập tức hoán đổi đưa đi chạy trốn. Đáng tiếc người tính chẳng bằng trời định, Liễu Mặc Như chả bao giờ ngờ được rằng vận mệnh của mình lại kém may mắn đến thế, sinh đôi tới hai con gái, trong khi chỉ chuẩn bị một đứa bé trai, nên mới xuất hiện tình thế trớ trêu này. Miên Miên thỉnh thoảng có suy nghĩ về tỷ tỷ sinh đôi của mình, cuộc đời còn dài có lẽ một ngày nào đó biết đâu sẽ có cơ hội gặp lại tỷ ấy. Và tỷ ấy trốn đi liệu có thực sự tránh được tai họa không? Hôm nàng vừa được sinh ra đời, hoàng đế bởi vì bị Dung Triệt quậy phá nên hối hả bỏ chạy. Trước khi đi, lão quăng lại một đạo thánh chỉ: Hạ Lan Miên Miên ba tuổi vào cung làm bạn với thái tử. Nàng nghĩ hoàng đế nhất định là điên rồi! Ba tuổi vào cung làm bạn với thái tử, nàng khi đó tự lo cho bản thân còn không nổi, làm bạn thế nào được. Hàm ý thực sự của cái thánh chỉ đó có lẽ nên chuyển thành: Hạ Lan Miên Miên ba tuổi vào cung cho thái tử tùy thời mà chà đạp. Làm người thật khó, ngửa mật lên trời nàng thở dài một cái rồi quay đầu nhìn sang Dung Triệt đang nằm bên cạnh, ngủ y như chú heo con, tiếng ngáy đều đều. Khờ dại thật là tốt, suốt ngày chỉ biết ngủ, Miên Miên không nhịn nổi sự đố kỵ, kỳ thực nàng cũng rất muốn tư duy của mình như một đứa trẻ thông thường, nếu được vậy có lẽ nàng đã không phải chịu nhiều phiền não rồi. Nàng cũng rất ao ước có thể trở lại thế giới của mình ngày trước, một công việc bình dị, có cha mẹ yêu thương, có bạn bè thân thiết tâm sự. Một tiếng "phù" vang lên. Chết tiệt! Dung Triệt lại vừa đánh rắm thối quá đi, sao không kiên nhẫn cố nhịn một chút chứ? Miên Miên gian nan vất vả vương cánh tay nhỏ lên định bịt mũi nhưng khốn khổ, cánh tay quá ngắn chỉ vươn được tới miệng. Vương ma ma lúc này cũng hối hả chạy tới giúp Dung Triệt thay tã. Hơi thối giết người, vì sao không để mỗi đứa nằm riêng trong một chiếc nôi của mình chứ. Nhưng hình như, nàng cũng bị Dung Triệt truyền nhiễm, nàng cũng muốn phóng chất thải ra ngoài lắm rồi đấy. Miên Miên oa oa lên một tiếng, rồi khóc thất thanh, thân thể trẻ con không cách nào tự khống chế. Vương ma ma luống cuống tay chân, quay người ra ngoài cửa gọi một nha hoàn tiến vào. Nha hoàn ôm Miên Miên, khẽ vuốt vào lưng nàng, hỏi Vương ma ma: " Ma Ma, có phải tiểu thư đói bụng hay không?". "Chắc là vậy, cho tiểu thư ăn đi". Xong rồi! lần này chết chắc rồi, vốn đang đầy bụng muốn thải ra ngoài lại cho ăn thêm. Vú em ôm nàng sát vào lòng, nhẹ vạch miệng nàng ra, nhét đầu ngực vào miệng. Miên Miên nhìn chằm chằm vào quả mai đỏ hồng trong lòng không khỏi sợ hãi, cho tới tận bây giờ nàng vẫn không cách nào quen được với chuyện bú tí, thật không hiểu sao Dung Triệt có thể uống ngon đến vậy. Vị giác như bị tàn phá, nàng chỉ có thể nhắm chặt mắt lại tự thôi miên bản thân , ta ăn chính là để tự nuôi bản thân chứ không phải đang bú tí. Cầu mong mình sẽ lớn mau mau một chút, cứ như bây giờ không còn cách nào tự gánh vác sinh hoạt riêng của bản thân được, bất tiện quá......