Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Chương 9
"A —— đại thiếu gia, đại thiếu gia"Âu Dương Sùng Hoa còn chưa kịp rời đi, chợt nghe được phía sau tiếng thét chói tai truyền đến, bàn tay thu vào.
Chỉ thấy một bóng dáng hấp tấp chạy tới bên người Âu Dương Tề Duyệt, ngồi xổm xuống, nhìn xem thân thể cuộn mình trên mặt đất không ngừng kêu rên."Ngươi, Tam tiểu thư, ngươi vừa rồi làm gì đại thiếu gia?"Người tới chính là nô tài sai vặt của Âu Dương Tề Duyệt tên là Tần Mậu. Hắn là vì Âu Dương Tề Duyệt lấy rượu mới có thể rời đi , không nghĩ tới khi trở về, rõ ràng thấy Âu Dương Tề Duyệt bị Âu Dương Sùng Hoa theo đầu vai ngã văng ra ngoài.
Người thoáng như ngây dại, Tần Mậu cứ ngỡ mình hoa mắt. Dù sao Tam tiểu thư mới mười hai tuổi, hơn nữa tay trói gà còn không chặc, làm sao có thể đủ khỏe để đánh ngã đại thiếu gia.
Nhưng đây cũng là chuyện có thật, bởi vì là hắn tận mắt nhìn thấy.
Nhìn đến Âu Dương Tề Duyệt ở bên cạnh, chỉ thấy chủ của mình,khuôn mặt tuấn dật méo xệch, trong miệng kêu rên không ngừng.
Bộ dáng thoạt nhìn cực kỳ thống khổ.
Hắn bối rối ngẩng đầu lên, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa, hô:"Ta sẽ đi nói cho đại phu nhân biết, đại thiếu gia chẳng may có bề gì." Tần Mậu còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy trước mắt một bóng râm, cổ họng đã bị chế trụ.Âu Dương Sùng Hoa như bóng râm bao phủ lên, toàn thân tản ra một cỗ sát khí, tay giữ chặt cổ họng."Ách ưhm" Tần Mậu chợt cảm thấy hô hấp dừng lại, cả người cũng bởi vì sát khí mà kinh sợ, cũng bởi vì ý sợ hãi từ trong tâm mà nói:"Ngươi, ngươi là ai"Tuy ngày bình thường ít qua lại với Tam tiểu thư, thế nhưng ít nhất biết rõ Tam tiểu thư không có khả năng có được sát khí như vậy. Ánh mắt lạnh như băng, hơn nữa phần lực đạo này, nghĩ như thế nào cũng không giống với một nữ hài một mười hai tuổi có thể có được.
Huống chi, còn là một kẻ ngốc chết!"Âu Dương Sùng Hoa, đến từ thế kỷ hai mươi mốt, là người của CIA mang mã số 732."Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi nói ra thân phận của mình, đây cũng là lần đầu nàng lên tiếng từ khi đến Hoài Nguyệt vương triều."Ngươi ngươi" Tần Mậu lấy tay không ngừng mà đánh vào Âu Dương Sùng Hoa, đáng tiếc, hắn cái gì đều không thể làm được, cổ họng bị giữ, hô hấp khó khăn, đã làm hắn lâm vào hỗn độn.
Chỉ nghe được thanh âm nhỏ ở bên trong, một tiếng xương cốt bị bẻ gãy "Rắc a" âm vang.
Tần Mậu không ngừng ngã về phía trước. Trong nháy mắt tuột xuống, đầu của hắn cũng nghiêng về một hướng, lại vẫn là không cam lòng mở to hai mắt nhìn, nuốt xuống một hơi cuối cùng.Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi đứng lên, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc như nước liếc xác chết của Tần Mậu rồi xoay người rời đi
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
501 chương
101 chương
11 chương
31 chương