Cơn đau đớn ở ngực, làm cho Âu Dương Sùng Hoa lại lâm vào hôn mêBên tai thỉnh thoảng truyền đến thanh âm kêu gọi mình, lúc rõ lúc mờ, nghe không cắt nghĩa được, nhưng lại cảm thấy đúng là có người đang gọi mình."Này ! Này " Mặc Âm Trần ôm Âu Dương Sùng Hoa, bộ dáng của nàng rất cổ quái, quanh quẩn trên khuôn mặt hồng quang là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽNghĩ đến đây, Mặc Âm Trần cầm cánh tay Âu Dương Sùng Hoa, khi hắn thấy chiếc nhẫn ở ngón giữa của Âu Dương Sùng Hoa thì trong mắt léo lên một tia ý nghĩ."Vương gia, người này làm sao vậy?" Tiểu Lục tử ở bên nghểnh cổ nhìn, muốn dò xét đến tột cùng."Đi chuẩn bị ngựa xe." Mặc Âm Trần ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, ra lệnh cho tiểu Lục tử."Cái này Vương gia" tiểu Lục tử còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ thấy chủ tử của mình đã ôm tiểu nha đầu không rõ lai lịch kia, đi nhanh về phía trước . Tiểu Lục tử giật mình đuổi theo. . . . .Âu Dương Sùng Hoa không biết giải thích bây giờ nàng cảm thấy thế nào, chỉ cảm thấy có một luồng chân khí làm cho nàng thoải mái, thoát khỏi đau đớn, đang chạy khắp cơ thể. Hai mắt lờ mờ, hình như có người nào ở trước mắt của nàng, thấy không rõ lắm, chỉ là mơ hồ bạch sắc. Không bao lâu, nàng liền nặng nề thiếp đi. Mặc Âm Trần tóc trắng rủ xuống bên cạnh gò má , kim hồng sắc trong đôi mắt nhấp nháy tỏa ra. Hắn nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa nằm ở trong xe ngựa , nhanh chóng tại trên người của nàng đánh kết ấn. Trong miệng nói lẩm bẩm. Chỉ thấy, trên người Âu Dương Sùng Hoa kết ấn đang tỏa ra một tầng nhàn nhạt ánh sáng bạch sắc, như tuyết tinh khiết, đang bao phủ toàn thân của nàng. Mặc Âm Trần nâng tay, cắn đầu ngón tay của mình, để giọt máu nhỏ vào trên tránÂu Dương Sùng HoaTrong lúc mơ hồ máu đỏ tươi nhỏ trên trán Âu Dương Sùng Hoa , chậm rãi biến mất. Mặc Âm Trần thu tay lại, ánh sáng bạch sắc cũng biến mất trong xe ngựa. Hắn hình như đã rất mệt, nằm ở trong xe, chậm rãi nhắm hai mắt lại.Âu Dương Sùng Hoa động đậy con mắt, hơi mờ mịt nhìn quanh bốn phíaNhưng mà trên trán truyền đến đau đớn, làm cho nàng không khỏi nhíu nhíu mày, đưa tay lên trán xoa xoa, lại chạm phải một thứ gì đó sền sệt. Lập tức rụt tay về trước mặt xem xét, thấy có một ít máu đỏ tươi. Đây là?Âu Dương Sùng Hoa ngồi bật dậy, tầm mắt rơi vào người nằm cách đó không xa, thì nghi hoặc sâu kín nổi lên. Thế nào lại là hắn? Trí nhớ trống rỗng trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Mặc Âm Trần, chậm rãi bị bổ khuyết.Âu Dương Sùng Hoa nghĩ tới, nàng lại một lần nữa lâm vào hôn mê, lại là không hiểu lo lắng đau đớn, mà người cuối cùng nhìn thấy, chính là hắn —— Mặc Âm Trần! . . . . . .