"Hoàng thượng, Âu Dương Sùng Hoa sớm đã thê tử cuả thần đệ, nếu không phải năm đó thần đệ lĩnh mệnh đi biên quan, nàng đã cùng đệ thành thân, cuộc đời này của Mặc Âm Trần đệ chỉ nhận định một người là nàng, cũng chỉ nguyện ý lấy nàng làm vợ." Ánh mắt Mặc Âm Trần thay đổi, trong nháy mắt ánh mắt trở nên dịu dàng, "Đệ vẫn nghĩ tất cả những điều mà Sùng Hoa làm, đều là vì quyền lực, nhưng, hiện tại đệ đã biết rõ, thì ra những điều nàng làm, toàn bộ đều là vì đệ, một cô gái như vậy, sao đệ có thể buông tay, hoàng thượng, cầu người thành toàn cho thần đệ a."Mặc Âm Trần nói, quỳ trên mặt đất, phủ phục dưới chân Mặc Ngạo Đình. Mặc Ngạo Đình lặng lẽ nhìn xuống, bình tĩnh thu lại thần sắc thất thố, lạnh lùng đáp: "Mặc Âm Trần, đệ cho rằng chỉ một câu, có thể thay đổi sự thật sao? Đệ hiện tại đã cùng công chúa Thanh Đức có hôn ước, sao có thể lật lọng, đệ đem Lung Nguyệt đặt ở chỗ nào, đệ để trẫm ở nơi nào!"Mặc Âm Trần ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mặc Ngạo Đình, nói: "Hoàng thượng, chỉ cầu ngài thành toàn, công chúa Thanh Đức là người hiểu chuyện, thần đệ tin tưởng. . . . .""Ha ha. . . . ." hai mắt Mặc Ngạo Đình sáng ngời nhìn về phía Mặc Âm Trần, đột nhiên cất tiếng cười to, nói: "Mặc Âm Trần a Mặc Âm Trần a, ngươi cho rằng hai nước đính hôn, là trò đùa sao? Ngươi cho rằng một câu nói của ngươi, ngươi giải quyết, mọi chuyện có thể không có gìphát sinh? Mặc Âm Trần ngươi khi nào trở nên ngu muội như thế?"Hai tay Mặc Âm Trần siết thật chặt hai đầu gối, "Xem như cả đời đều mang tiếng xấu, sống cuộc đời không ngẩng đầu lên được, đệ cũng không quan tâm."Vẻ mặt Mặc Ngạo Đình kinh ngạc, "Không có khả năng, trẫm tuyệt sẽ không cho ngươi được nguyện ý, ngươi đừng nghĩ gì cả, mau chóng cùng công chúa Thanh Đức đi Ngô Hạo.""Hoàng thượng!"Hai mắt Mặc Âm Trần có vẻ thống khổ, hắn không nghĩ tới Tứ ca từ nhỏ yêu thương của mình, sẽ tuyệt tình như thế, đúng là một chút cũng không ình con đường sống."Hoàng thượng đã nói như thế, thần. . . . Mặc Âm Trần ta cũng chỉ có thể tự mình giành lại."Mặc Âm Trần chậm rãi từ dưới đất đứng lên, lần này hắn trở về, sớm đã không quan tâm đến sinh tử, chỉ muốn dẫn Âu Dương Sùng Hoa đi. Nếu như không sinh cùng một nơi, thì chết cùng một chỗ.Ít nhất, hắn sẽ không hối hận! Hắn cũng đã không cho phép cơ hội mình hối hận."Như thế nào, ngươi lại muốn cùng trẫm đấu?"Mặc Ngạo Đình nhìn qua Mặc Âm Trần, đây chính là Cửu đệ từ nhỏ đã lớn bên cạnh hắn, vì sao bây giờ lại làm trái lời mình? Mặc Ngạo Đình chuyển mắt, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa bất tỉnh nằm ở trên ghế, trong lòng phần ghen ghét, càng thêm nhiều. Chính là nữ nhân này, làm cho huynh đệ bọn họ phản bội, chính là nữ nhân này. Làm cho hắn trở nên đáng ghét như thế. Chính là nữ nhân này. . . . . Thì ra nữ nhân là vậy! Nếu như, nàng không tồn tại, nếu như nàng chết. Có phải mọi chuyện đều tốt đẹp . Một sự lạnh lùng và nụ cười tà ác, trên môi Mặc Ngạo Đình nở nụ cười. . . . . Ai cũng đừng nghĩ tìm được ngươi, ta mực ngạo đình nói qua, coi như là ngươi chết, cũng nhất định phải chết ở bên cạnh ta. . . . . . . Mặc Âm Trần giống như cảm thấy được ý đồ Mặc Ngạo Đình sẽ thương tổn Âu Dương Sùng Hoa, cả người đều căng thẳng, mái tóc dài đen nhánh, trong giây lát biến thành tái nhợt, trong đôi mắt tràn đầy sát khí. Tứ ca, Âm Trần thật sự không muốn như vậy, thật sự không muốn làm như vậy. . . . . Tứ ca! Mặc Ngạo Đình ngạc nhiên nhìn Âm Trần mang đầy sát khí từ từ đến gần mình. Tận mắt thấy mái tóc đen của Mặc Âm Trần chuyển thành màu trắng. Mà quanh quẩn trên người Mặc Âm Trần là ánh sáng màu bạc, càng làm hắn kinh ngạc. Đây là Cửu đệ mà mình biết? Đây là Cửu đệ? Người mà gặp chuyện gì, đều chạy đến khóc lóc kể khổ với hắn – Cửu đệ? Vì sao, hiện tại xem ra, lại lạ lẫm như thế. Vì sao người đứng ở trước mặt, tóc đều màu trắng. Hắn rốt cuộc là người hay quỷ?"Tứ ca, đây chính là ta, chính là Cửu đệ Mặc Âm Trần mà ngươi quen thuộc!" Mặc Âm Trần nhìn vẻ ngạc nhiên của Mặc Ngạo Đình, lại nói: "Tứ ca, ta chỉ muốn Sùng Hoa, ta không muốn thương tổn ngươi, nhưng nếu ngươi muốn thương tổn Sùng Hoa, thì đừng trách ta vô tình.""Ngươi! !"Mặc Ngạo Đình nhìn áp lực đến gần, hai chân của hắn có chút run run. Là vì Mặc Âm Trần thay đổi, hay là vì hắn không thể bỏ qua? Nhưng, hắn là hoàng đế, vua của một nước, sao có thể bị người uy hiếp. Mặc Ngạo Đình không lùi bước, đột nhiên, hắn nhào tới Âu Dương Sùng Hoa. . . ."Tứ ca. . . . ."Mặc Âm Trần không ngờ Mặc Ngạo Đình rõ ràng thật sự muốn động thủ Âu Dương Sùng Hoa, quá sốt ruột, hắn nhịn không nổi tự mình ra tay, ánh sáng trắng từ trên người hắn bắn ra mà đi, đâm thẳng đến Mặc Ngạo Đình. Mặc Ngạo Đình biết rõ sau lưng có gì, nhưng hắn cho rằng Mặc Âm Trần ít nhất sẽ không lấy mạng của mình, lại không biết, lực của ánh sáng trắng đó, đủ để lấy mạng. Hai huynh đệ đều cho rằng đối phương chẳng qua chỉ là hù dọa, nhưng mà, chỉ có một người biết rõ. Nếu để cho Mặc Âm Trần thật sự dùng ánh sáng trắng này xuyên qua người Mặc Ngạo Đình, chắc chắn Mặc Ngạo Đình sẽ chết. Nàng đã cố gắng ngăn cản chuyện như vậy xảy ra, vì sao hay là không cách nào tránh khỏi?Âu Dương Sùng Hoa tuy mất đi ý thức, nhưng chỉ trong thời gian ngắn. Kỳ thật, lời nói của Mặc Ngạo Đình và Mặc Âm Trần, nàng nghe được rất rõ ràng. Đúng là bởi vì rõ ràng, nàng mới không cho phép Mặc Âm Trần thương tổn Mặc Ngạo Đình. Từ nhỏ Mặc Âm Trần đã kính trọng Tứ ca, nếu để cho Mặc Ngạo Đình chết trong tay Mặc Âm Trần, Âm Trần sẽ hối hận. Nhất định sẽ hối hận. . . . ."Không cần phải. . . . . ."Âu Dương Sùng Hoa cũng không biết sức lực có từ đâu, nàng từ trên ghế ngồi dậy, cứ như vậy nhào tới Mặc Ngạo Đình. . . . .