Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Chương 130
Trên lầu cao vút, Từ Mộc Dương đung đưa cây quạt trong tay, cười nói: "Nơi này đúng thật là không tệ, đứng trên cao, nhìn thấy xa, thật đúng là nói đúng."Hai mắt Âu Dương Sùng Hoa nhìn phương xa, nơi này chính là Lạc Thanh Lưu nói cho nàng biết, nói là một năm trước tại nơi này, chủ nhân thân thể này tiễn bước Mặc Âm Trần."Không nghĩ tới, Từ Mộc Dương ta lại có thể nhìn tận mắt, loại trường hợp này, suy nghĩ một chút, chuyến đi lần này đến Lung Nguyệt, thật ra thì cũng không có uổng phí.
Từ Mộc Dương có vẻ đặc biệt hưng phấn, mồm miệng từ lúc đi đến đây, vẫn không có ngừng nghỉ.
Mặt trời dần dần nhô cao, ánh nắng có chút chói mắt, Từ Mộc Dương nhìn Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: "Thế nào còn chưa thấy Cửu vương gia kia đến a, có phải chúng ta đi sai hay không?"Hẳn là không."Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, nhìn xem sắc trời."Ngươi liền khẳng định như vậy?"Từ Mộc Dương nhướng mày."Dầu sao ngươi cũng chính là chuyên gia đối với việc này, không phải sao? Mặc Âm Trần là đại soái, dựa theo quy củ vương triều Lung Nguyệt, trở về thì cũng cần phải chọn một ngày tốt giờ lành, lấy tam sinh (bò,dê,lợn) lục súc (heo,bò,dê,ngựa,gà,chó) hướng quỷ thần cúng tế tạ ơn, rồi mới đi vào cửa thành." Âu Dương Sùng Hoa nheo mắt, tinh tế nhìn Từ Mộc Dương, "Thời gian cũng sắp đến.""A, ngươi điều tra thật đúng là rõ ràng, cho dù nói ta là chuyên gia chuyện này, có đúng quy củ Lung Nguyệt hay không, ta cũng không thể rõ ràng."Từ Mộc Dương kéo căng ánh mắt, theo sát Âu Dương Sùng Hoa.
Đầu lông mày Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng nhíu lại, thật ra thì nàng cũng không có đi điều tra bất kỳ cái gì, những lời đó vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng tự nói ra."Ngược lại, ta chẳng qua đối với Cửu vương gia này có chút tò mò. Nghe nói Cửu vương gia trước đây không có xuất quan đánh giặc, đúng là không học vấn không nghề nghiệp a, y hệt là một công tử quần là áo lượt (chỉ trang phục của con em nhà giàu sang quyền quý). Chỉ là không nghĩ tới, hôm nay Cửu vương gia này không đơn thuần là chấm dứt chiến loạn biên quan, thậm chí giống như là bình định Ngô Hạo quốc. Nửa năm trước, đại tướng quân Mẫn Hải Thiên đã đền nợ nước (hy sinh cho tổ quốc), bây giờ đây Cửu vương gia chính là thống soái tam quân. Xem những vương công đại thần đều đã ở đây chờ đón. . . . . ."Từ Mộc Dương thao thao bất tuyệt (nói liên tục,nói không ngớt) nói xong, Âu Dương Sùng Hoa chỉ lẳng lặng nghe. . . . . .
Cũng không có phát biểu bất kỳ lời nói nào, Cửu vương gia này rốt cuộc là người như thế nào?
Sau đó không lâu, tiếng trống từ xa truyền đến. . . . . .
Chỉ thấy, chiến mã (ngựa tốt) màu đen giẫm theo tiếng trống phi nhanh vào cửa thành. Giữa trời, cờ chiến thắng tung bay, Đằng Long (rồng đang bay) trên ngọn cờ như muốn nhảy múa.
Khôi giáp màu vàng tôn lên dáng người oai hùng cao ngất (anh tuấn,uy vũ). Lãnh tướng thiếu niên ở trên hắc mã dũng mãnh nhanh nhẹn, đưa mắt nhìn xuống chiến sĩ của hắn, vẻ mặt giản dị thanh nhã dưới ánh mặt trời đúng là như một ngọn lửa chói mắt.
Những người dân thường bị cấm vệ binh ngăn cản từ xa xa, cũng không dám lớn tiếng xôn xao, dùng ánh mắt kính nể nhìn về hướng bên này, trên mặt đều là vui mừng .
Vương hầu quý tộc mặc triều phục, mũ quan khom lưng nghênh đón, vừa lễ độ nói chuyện."Người nọ chính là Cửu vương gia Lung Nguyệt, Mặc Âm Trần đi. Thật là uy phong a, khi nào thì mới có thể để cho Từ Mộc Dương ta một phen oai phong như vậy, cũng không uổng kiếp này làm người ở nhân gian."Từ Mộc Dương nhìn tiếng trống đánh ở nơi xa. . . . . .Âu Dương Sùng Hoa đứng ở ngược chiều ánh sáng, ánh mắt yên lặng khóa chặt trên thân của người đó. . . . . .
Hẳn là không có cách nào di chuyển. . . . . .
Con ngươi đen vốn là lắng đọng, lại dần dần như lún sâu vào một tầng âm u. . . . . .
Giữa hai hàm răng bất giác cắn nhẹ môi dưới, khẽ phát ra run rẩy, cảm giác tim có phần loạn nhịp, giống như là có gai đâm vào trong lòng, liên tục cắm sâu vào.
Tay gắt gao níu lấy ngực, vì sao.. ? Người kia lại cho nàng cảm giác khiếp sợ như vậy?
Không hiểu loại cảm giác này, nhưng rất quen thuộc. . . . . .
Gió cuốn chiến xí (cờ chiến thắng), bay giữa bầu trời, đem ánh mặt trời màu trắng xé thành mảnh nhỏ hỗn độn, đau nhói ánh mắt. . . . . .
Cưỡi chiến mã cao to, đội quân tiên phong đi qua, sau đó là hai đội cung trang nữ quan (theo mình nghĩ chắc là con gái mặc đồ quan), cầm gậy như ý, hạ mắt rũ mi đi theo bên cạnh một chiếc xe phượng.
Màn trướng Vân cẩm (loại gấm nổi tiếng ở Vân Nam,TQ) lộng lẫy rực rỡ thật dài từ mui xe phủ xuống, che khuất người ngồi ở trong xe, chỉ thấy được mơ hồ một bên mặt duyên dáng.
Cách đó không xa, thứ dân bắt đầu bàn luận xôn xao, nhóm cấm vệ binh đột nhiên nghiêm nghị quát lớn, vung lên roi ở trong tay, đám người thứ dân kia hoảng hốt vội lui ra."Đó là người nào a?"Thời điểm Âu Dương Sùng Hoa ngoái đầu nhìn lại, thấy một chiếc xe phượng trang trí hoa lệ, lòe loẹt đập vào trong mắt."Kia a, nghe nói là Thanh Đức Công Chúa của Ngô Hạo quốc, lần này làm sứ giả theo quân vào Kinh nộp lên quốc thư."Từ Mộc Dương theo câu hỏi của Âu Dương Sùng Hoa, nhìn lại nói."Nga….!"Âu Dương Sùng Hoa nhàn nhạt nhíu mày, tùy ý đáp một tiếng."Ta đang suy nghĩ, Thanh Đức Công Chúa này không tiếc trèo non lội suối đi tới Lung Nguyệt, nhất định là có nguyên nhân gì đó. Nếu không thì, chỉ bằng chuyện giao nộp lên quốc thư, làm sao có thể để ột nữ tử yếu đuối như vậy đi a."Từ Mộc Dương vuốt cằm, suy đoán ."Ai biết được."Âu Dương Sùng Hoa quay người lại, chẳng biết lúc nào tay lại có thể vững vàng bắt được mép tường, móng tay cắm vào thật sâu, ngay cả máu cũng chảy ra ngoài, nàng lại hoàn toàn không hay biết."Sùng Hoa, ngươi nói, có phải mục đích của Thanh Đức Công Chúa lần này tới chính là muốn hòa thân hay không, lý do này không phải là có sức thuyết phục hơn sao?"Từ Mộc Dương vô cùng hài lòng với suy đoán của chính mình, tuyệt đối tám chín phần mười."Đi thôi."Âu Dương Sùng Hoa xoay người, tay áo theo sau tạo nên cuồn cuộn gợn sóng, nổi lên tầng tầng trắng sáng. . . . . .
Khóe mắt Từ Mộc Dương thoáng nhìn thấy một ánh sáng hồng hiện giữa muôn hoa, "Sùng Hoa. . . . . .""Từ giáo sư, ngươi trở về Mãn Nguyệt lâu trước."Âu Dương Sùng Hoa nói xong, liền bước nhanh rời đi cao lâu.
Từ Mộc Dương ngồi xổm xuống, nhìn vào chỗ vừa rồi Âu Dương Sùng Hoa đứng, ở trên vách tường còn trộn lẫn vết máu. . . . . ."Ách. . . . . ."“Ngay tại thời điểm tay của hắn sắp sửa chạm đến vết máu, chiếc nhẫn đeo trên ngón tay đột nhiên phát ra nóng cháy như kim châm.
Khiến hắn dồn sực thu tay về.
Từ Mộc Dương nhìn chiếc nhẫn trong tay khôi phục lại bình thường, vẻ mặt ngơ ngác….. .
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
501 chương
101 chương
11 chương
31 chương