Vương phi nghịch ngợm của thần bí vương gia
Chương 31 : ta chỉ có mình nàng
Nguyễn Hiểu :"Giải... giải thích cái gì chứ... ta không hiểu vương phi đây là đang nói gì..."
Lê Bảo Ngọc :"Ồ!!! Là không hiểu sao? Ta đây cũng rất là không hiểu nha?"
Nguyễn Hiểu :"Lương vương phi... ta thực không có hiểu, ngươi ở đây là đang nói chuyện gì?"
Lê Bảo Ngọc :"vậy sao?... vậy để ta đây nói rõ một chút... cách đây không lâu lắm, ta bị thích khách hành thích, nhưng rất may là vương gia đã đến kịp lúc, cứu ta một mạng, mà hai tên thích khách cũng bị bắt gọn."
Nguyễn Hiểu :"vậy... vậy thì sao chứ? Có... có liên quan gì tới ta?"
Lê Bảo Ngọc :"vốn là ta cũng không có nghĩ nó liên quan đến ngươi đâu... nhưng mà... aizzz... nói sao ta... phải nói là hai tên thích khách kia cũng không có được cứng miệng cho lắm... bọn chúng đã khai ra người sai sử bọn chúng rồi... ngươi đoán xem, người bọn chúng nói là ai?..."
Nguyễn Hiểu :" ta không biết... sao ta biết được kia chứ..."
Lê Bảo Ngọc :"cái này không thể nói như thế được đâu nha... người bọn chúng khai ra, chính là ngươi nha... sao ngươi lại có thể không biết được chứ?"
Nguyễn Hiểu :"ngươi im miệng... ngươi chính là ngậm máu phun người... ta không có làm... không có sai người hành thích ngươi... ngươi chính là vu oan giá họa cho ta..."
Trong lòng Nguyễn Hiểu giờ đã gấp đến độ vặn vẹo luôn rồi, nàng ta làm sao có thể ngờ rằng hai tên thích khách kia lại bị tóm gọn chứ. Sau khi biết được hành thích thất bại, thì nàng ta cũng được biết là hai tên kia đã trốn thoát rồi kia mà...
Bên này nha hoàn thiếp thân của Nguyễn Hiểu cũng gấp gáp suy nghĩ cách. Nàng ta nhanh chóng đi ra ngoài. Bên này Lê Bảo Ngọc cũng biết nàng ta định đi tìm ai, nhưng nàng không có ngăn cản, mặc kệ nàng ta.
Long Hiền Lương vẫn yên lặng đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn Lê Bảo Ngọc. Hội Sở lúc này mới đến bên cạnh hắn, nói nhỏ vào tai hắn điều gì đó, làm cho ánh mắt hắn nhìn Lê Bảo Ngọc càng thêm phần nóng bỏng hơn.
Lê Bảo Ngọc nhún nhún vai một cái, thong thả đi tới bàn trà ngồi xuống, nhẹ nhàng khoan thai nâng ly trà lên nhấp một ngụm nhỏ, rồi lại ăn một trái nho. Lúc này mới cong nhẹ khóe môi, nói.
"Ta sao lại cần phải vu oan cho ngươi chứ nhỉ?"
Nguyễn Hiểu :"Là ngươi lòng dạ hẹp hòi, muốn giá họa để diệt trừ ta."
Lê Bảo Ngọc:"Tại sai ta phải diệt trừ ngươi chứ?"
Nguyễn Hiểu :"hừ... ngươi bớt giả bộ đi... ngươi muốn diệt trừ ta, chẳng phải là để một mình độc chiếm Lương vương sao? Hừ... chẳng phải là ngươi luôn không muốn phu quân mình nạp thêm thiếp, lại không cho hắn chêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài sao? Chẳng phải ngươi từng nói phu quân của ngươi, ngươi sẽ tuyệt đối không muốn san sẻ cùng ai sao?
Lê Bảo Ngọc :"Cái này thì đúng nha... Ế... khoan đã... nhưng nhứng điều này thì có liên quan gì tới việc ta phải vu oan, để diệt ngươi chứ?"
Nguyễn Hiểu :"còn không phải là ngươi thấy rằng ta ở đây lâu như vậy mà vương gia không có đuổi ta đi, có ý muốn nạp ta làm trắc phi, nên ngươi muốn diệt trừ ta sao?"
Lê Bảo Ngọc :"Này... ta nói... ngươi đây là đang nói cái gì vậy? Ta đây từ khi được gả vào phủ vẫn luôn là độc chiếm sự sủng ái, yêu thương của vương gia phu quân nhà ta. Lại nói ngươi chỉ là khách nhân của phủ ta mà thôi. Ta cũng đâu phải chia sẻ phu quân với ngươi đâu mà phải đố kị với ngươi chứ..."
Nói đến đây nàng liền đứng dậy, chạy chậm về phía Long Hiền Lương, xà vào lòng hắn, cọ cọ vài cái, môi nhỏ khẽ chu lên hờn dỗi.
"Phu quân... chàng là muốn nạp nàng ta làm trắc phi sao?"
Long Hiền Lương bị một màn này làm cho run rẩy, tim đập dồn dập như trống trận. Tay vô thức khẽ đưa lên vuốt nhẹ mái tóc của nàng. Âm thanh khó khăn lắm mới che lấp đi được sự kích động mà nói.
"Ngoan... ta chỉ có mình nàng... chưa hề có ý định nạp thêm thiếp..."
Lê Bảo Ngọc nhận được đáp án mình muốn, ánh mắt long lanh, hơi nhón chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên má Long Hiền Lương. Bất ngờ được hôn, Long Hiền Lương nhất thời ngây ngẩn cả người, lưng cứng đờ, trái tim điên cuồng mà đập loạn không tiết tấu.
Lê Bảo Ngọc lại chẳng có quan tâm nhiều, nàng quay sang nhìn Nguyễn Hiểu, cười nhẹ, nói.
"Nguyễn Hiểu tiểu thư... có phải ngươi đây là mắc chứng bệnh tự luyến quá mức nghiêm trọng rồi không? Phu quân ta, thực sự là không có ý muốn nạp ngươi vào phủ nha... lại nói phu quân ta rất yêu thương ta, ngươi cũng thấy đó. Chàng nói chàng chỉ có ta thôi, không có ý định nạp thêm thiếp nha... vậy thì ta đâu có lý do gì mà hãm hại, vu cáo ngươi chứ. Ây... ây... nhưng từ lời nói vừa rồi của ngươi, thì ta đã có thể hiểu được một điều, rằng ngươi là đố kị với ta, muốn trở thành Lương Vương phi nên đã thuê thích khách đến hành thích ta..."
Nguyễn Hiểu tức giận đến muốn hộc máu, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến gãy cả móng, bật máu ra, nhưng nàng ta vẫn không cảm thấy đau vì nỗi tức giận đã phủ kín người của nàng ta.
\(Còn tiếp\)
Truyện khác cùng thể loại
156 chương
13 chương
48 chương
50 chương
37 chương
30 chương
47 chương