Vương Phi Ngâm Tuyết FULL

Chương 41 : Quyết Không Nương Tay

Nàng đang đắc ý cái gì? Mọi người đều hiếu kỳ! Đến lúc mấu chốt này rồi, nữ nhân này cư nhiên còn có tâm tư đắc ý? Nhìn bộ dạng chật vật của nàng, có người khinh bỉ một hồi, có người trợn trắng mắt, hoặc có người nhẹ giọng chửi rủa, tóm lại tại cánh đồng bát ngát sau núi có một cảnh tượng náo nhiệt khác thường. Nhất Triển giơ cao tay lên, tư thế đôi tay biến hóa, nhìn bộ dáng của nàng, hẳn là đang gọi người, chỉ là người nàng gọi, rốt cuộc là ai? Tống Ngâm Tuyết cười nhạt không thôi, nhìn bộ dạng chờ đợi của đối phương, trong hung ác mang theo sự mừng thầm vì rất nhanh có thể báo thù thì trong miệng không khỏi trêu đùa mà nói. "Thánh Cô đây làm cái gì vậy? Khiêu vũ sao? Ha ha, đúng là không tầm thường a, đến lúc này rồi, hứng thú vẫn còn cao như vậy......" "Nha đầu thúi, bớt kiêu ngạo cho ta!" Nghe xong lời chế nhạo của Tống Ngâm Tuyết, Nhất Triển lạnh mặt, hai tay không khỏi vẫy nhanh hơn. Cười? Ngươi cứ cười đi! Ngươi sẽ được khóc rất nhanh thôi! Muốn mau chóng triệu hồi, Nhất Triển mặt lạnh chờ đợi, chính là qua một hồi lâu, tay của nàng cũng uốn éo đến mỏi nhừ rồi, lại là không thấy chút động tĩnh nào. Di, đây là có chuyện gì? Không phải đã bàn bạc ổn thỏa rồi sao...... "Đại mỹ nhân đang nghĩ cái gì? Ngoắc tới ngoắc lui như vậy, không phải là đang gọi người nào đấy chứ?" Lúc này tiếng nói lại vang lên, ngữ khí nghiền ngẫm trêu tức làm cho Nhất Triển vốn đã chờ đến có chút không kiên nhẫn càng cảm thấy bực bội thêm. Du Đặc này làm cái quỷ gì vậy? Không phải đã bảo hắn chờ ta ra hiệu thì lập tức hành động đấy sao! Trước khi đến đây, nàng đã sợ sự tình có biến hóa, cho nên sớm đã âm thầm mệnh lệnh cho rất nhiều thủ hạ mai phục, nếu có tình huống gì không ổn, liền xông lên. Kẻ địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, hơn nữa còn chọn lựa hình thức bao vây dùng tên tấn công, mặc dù không nhất định có thể tiêu diệt hết đối phương, nhưng nếu muốn thay đổi thế cục trên tràng diện, cũng là việc dễ như trở bàn tay. Nhìn trái nhìn phải, Du Đặc không thấy động tĩnh, thương thế trên ngực càng ngày càng đau đớn, nếu như cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ thế cục bất lợi. Nếu như nàng thất bại, với những mâu thuẫn giữa nàng và Tống Ngâm Tuyết, nàng ta làm sao có khả năng buông tha cho nàng? Càng ngày càng cảm thấy không ổn, tựa hồ bắt đầu có chút khẩn trương, thấy sắc mặt Nhất Triển thay đổi dần dần tái nhợt, Tống Ngâm Tuyết thu cây quạt lại, quyết định hảo tâm không đi trêu chọc nàng ta nữa, gọn gàng dứt khoát ngả bài. "Thánh Cô là đang chờ Du Đặc cùng đội cung tiễn thủ của ngươi sao? Chậc chậc, ngươi cũng thật là bướng bỉnh! Nói thế nào đại hội võ lâm lần này cũng có nhiều cao thủ như vậy, hơn nữa lại có hoàng thất Tống Quốc tự mình xuất động lực lượng giữ gìn an ninh ở đây, phương pháp của ngươi, chẳng phải là đang động thủ trên đầu thái tuế, lấy tay đánh vào mặt của bọn họ sao?" "Dạ Thần Thiên làm người vốn gian xảo khéo đưa đẩy, ngươi làm việc cho hắn, nếu khiến đám người kia đều mắc tội, vậy hắn không thể nào không giận dữ với ngươi a? Cho nên ta không đành lòng nhìn thấy ngươi sau này không còn mặt mũi nào đối mặt với hắn, nên ta đã tự chủ trương giúp ngươi một chuyện nho nhỏ." Trong khi nói chuyện ngả ngớn dùng mắt ra hiệu, chỉ thấy trong khoảnh khắc, Minh Tịnh mang theo người của Phi Loan Lâu, đem nguyên một đám người áo đen áp giải đến, từ xa giơ kiếm mà đáp lại. "Nha đầu thúi, ngươi cư nhiên..." Quả nhiên là khó thở! Vừa thấy được cảnh tượng này, Nhất Triển biết đại thế đã mất, nhịn không được trợn mắt, trên gương mặt diễm lệ mà dữ tợn, trong lúc lơ đãng xuất hiện đạo đạo nếp nhăn. "Ôi ơ, ta nói cái gì chứ? Nữ nhân a, chính là không nên dễ dàng tức giận! Gương mặt như hoa như ngọc, cũng bởi vì tức tối mà bắt đầu có nếp nhăn rồi đó." Lời nói có chút hả hê vang lên, trong mắt Tống Ngâm Tuyết ánh lên vẻ giảo hoạt, kỳ thật nàng biết rõ sở dĩ Nhất Triển bị như thế, đều là bởi vì bị nàng đánh trọng thương, làm cho chân khí trong cơ thể tán loạn, không đủ công lực để duy trì vẻ thanh xuân nữa. "Ai, ta biết rõ ngươi vốn là một đại mỹ nhân, nếu không biết, gặp bộ dáng này của ngươi, còn tưởng rằng gặp phải bác gái bốn mươi năm mươi nào đó chứ? Đã già thành như vậy, còn chạy đến chỗ này dọa người......" "Nha đầu thúi, ngươi nói cái gì!" Thấy đối phương rất là bất đắc dĩ lắc đầu than thở, trong lòng Nhất Triển bừng bừng lửa giận, nàng quát chói tai một tiếng, máu toàn thân xông lên trên đầu. Tiện nhân! Tiện nhân chết tiệt! Nàng đời này, ghét nhất chính là người khác nhắc đến tuổi nàng! Vậy mà nha đầu thúi này hết lần này tới lần khác không sợ chết dám ở trước mặt mọi người vạch trần nàng, làm cho nàng không còn sót lại chút mặt mũi nào, cơn tức này, bất luận thế nào nàng cũng nuốt không trôi! "Đại mỹ nhân đừng kích động a? Ta chỉ nói là tưởng rằng bốn mươi năm mươi tuổi, cũng không phải thật sự. Ôi, nhìn ngươi như vậy, ta không nói nữa, kẻo ngươi phản ứng kịch liệt quá, làm cho tất cả mọi người đều nhớ tới điển cố giấu đầu lòi đuôi...." Cười như tắm gió xuân, cười thuần lương như ngọc, ba tấc miệng lưỡi của Tống Ngâm Tuyết, lấy xu thế chọc người tức chết không cần đền mạng, hướng về phía Nhất Triển phát những đợt Công kích mãnh liệt. Phòng tuyến nơi đáy lòng sụp xuống rồi, cái gì cũng không để ý nữa, Nhất Triển đỏ hồng mắt, đầu óc trong cơn tức giận, cũng không trông nom dưới mắt là cái thế cục gì, dồn hết lực lượng toàn thân, mạnh mẽ chộp về hướng Tống Ngâm Tuyết. Thấy đối phương đã đại loạn, khóe miệng Tống Ngâm Tuyết lạnh lùng vẽ ra một nụ cười lạnh không có nhiệt độ, tiếp đó thân mình vừa chuyển, hóa giải công kích của Nhất Triển cầm quạt ngăn bàn tay của nàng ta, toàn lực chưởng một cái bắn ngược nàng ta ra ngoài. Uy hiếp đã diệt trừ, Tống Ngâm Tuyết phát động công kích, lúc này, nàng cũng không muốn nương tay với Nhất Triển nữa, nàng ta hãm hại nàng nhiều lần như vậy, ít nhất cũng phải trả giá chút gì đó chứ.Thân thể nhanh đến cơ hồ khiến người ta không thấy rõ, bạch y phiêu phiêu, đôi mắt lóe sáng. Tựa hồ giật mình với tốc độ kinh người của đối phương, trong lúc bối rối Nhất Triển nhấc tay lên ngăn cản. Nhưng nàng ta đã rối loạn chỉ biết chống đỡ, làm sao có thể đủ sức ngăn cản một kích vận đủ công lực của Tống Ngâm Tuyết? Vì vậy lập tức, một ngụm máu tươi lại phun ra lần nữa, thân thể Nhất Triển như là diều đứt dây bay ra thật xa, không hề lưu tình nặng nề ngã trên mặt đất. "Phụt." Ngụm máu tươi thứ ba phun ra, nhìn tình hình liền biết Tống Ngâm Tuyết ra tay hung ác cỡ nào, mãnh liệt cỡ nào, mang lòng căm hận muốn báo thù cho người thân, rốt cuộc lần đầu tiên, hoàn toàn bộc phát trước mặt người khác. Mọi người im lặng, đối với hành vi xuống tay không lưu tình của người ngọc lúc này, bọn họ không hề cảm thấy tàn nhẫn, mà trong đáy lòng, còn có một loại kính ý. Đây là một trái tim của nữ nhi báo thù vì phụ thân, một trái tim tràn ngập lòng hiếu thuận! Cho nên tất cả mọi người không nói lời nào, Ngâm Tuyết nheo mắt lại, hai đạo ánh sáng nguy hiểm bắn thẳng đến chỗ Nhất Triển. "Nhất Triển....." Trầm giọng, hư vô như quỷ mị nhớ kỹ tên của đối phương, tuy nàng ta không phải kẻ hạ độc thủ phía sau màn trực tiếp sát hại Phụ hoàng, nhưng những gì nàng ta làm gần đây, đã đủ để nàng ta chết một trăm lần, một ngàn lần! Lấy một loại ánh mắt khinh thường như mèo đùa chuột nhìn Nhất Triển Tống Ngâm Tuyết bất động, người đứng phía sau cũng bất động, tất cả mọi người chăm chú nhìn nàng, trong lòng không ngừng suy đoán. Nàng tiến đến cạnh Nhất Triển giật lấy thanh kiếm của một vị đại hiệp đứng cạnh, nàng giơ cao thanh kiếm không lưu tình đâm một nhát xuyên qua tim của Nhất Triển. Nhất Triền trừng to hai mắt, không kịp nói lời nào liền bỏ mạng.