Vương Phi Lạnh Nhạt
Chương 3
Mình thú vị ư?
Một lúc lâu sau, Âu Dương Bích Vy bật thốt ra một câu ko đầu không đuôi rồi đi vào phòng lên giường ngủ.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy một nữ hài khoảng bốn tuổi đang run run ôm hai chân ngồi trong một góc của một căn phòng tối không một tia ánh sáng. Bây giờ trông nữ oa đó vô cùng bẩn thỉu, mái tóc ngắn ngang vai mượt mà giờ đây đã rối đến nỗi không thể nào rối hơn. Nữ oa đó vừa khóc vừa gọi "cha,cha... hức...mẹ, mẹ...cứu con"và cô cứ gọi đi gọi lại đến khi mệt quá chìm vào giấc ngủ.
Cô cứ ngủ, ngủ cho đến lúc nào cô cung chẳng biết. Cô chỉ biết ngày mai cha và mẹ chắc chắn sẽ cứu cô. Bỗng lúc này cánh cửa vốn đang đóng lại bây giờlaij được mở ra. Một người đàn ông mang trên gương mặt một vết sẹo giữ tợn đi vào. Ồng ta mang một cái khay đồ ăn đi vào rồi đặt nó xuồng đất đi ra ngoài đóng cửa lại. Trước khi đi ông ta có nói:
-Ngày mai sẽ bắt đầu huấn luyện.
Nữ oa kia lúc ấy vẫn không biết rằng câu nói kia sẽ bắt đầu một cuộc sống mới của cô. Một cuộc sống chỉ có thể hình dung bằng 2 chữ "ĐỊA NGỤC".
Sáng hôm sau, lúc cô tỉnh dậy thì mới phát hiện mình được đưa đến một khu rừng, ở đó cũng có rất nhiều người khác giông cô. Khi tất cả mọi người đều tỉnh ngủ thì thấy một chiếc trực thăng đang bay đến đây. Nó dừng lại ở trên đầu bọn. Lúc này có một người đàn ông đi ra, ông ta nói:
-Kể từ bây giờ các ngươi phải tham gia một trò chơi đó là "Trò chơi sinh tồn". Không có bất kì luật lệ gì cả, chỉ có chém giết và sinh tồn. Trong hai trăm đứa trẻ ở nơi này, người sống sót cuối cùng sẽ được tự do. Các ngươi có thấy cái túi bên cạnh không. Đúng, chính là cái túi đó. Trong đó là sách để cho các ngươi học và một ít súng ống đạn dược để các ngươi sử dụng. Bây giờ ta sẽ đi và sau 15 năm ta sẽ trở lại đón các ngươi.
Nói xong ông ta đã ngửa mặt lên trời cười to rồi li khai.
Và cuộc sống ĐỊA NGỤC của cô bắt đầu.
15 năm sau
15 năm nói ngắn ko ngắn dài ko dài nhưng nó đủ để làm thay đổi 1 con người. Giờ đây nữ oa năm đó đã trở thành 1 cô gái xinh đẹp. Gương mặt có thể nói là khuynh quốc khuynh thành nhưng trên gương mặt đó lại không có bất kì biểu tinh gì ngoài lạnh nhạt. Bây giờ cô đang đứng trước một người đàn ông trung niên đã có tuổi nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy rằng người đàn ông trung niên này rất giống người đàn ông 15 năm trước đã tuyên bố "TRÒ CHƠI SINH TỒN".
Bây giờ người đàn ông đó đang dùng vẻ mặt rất hài lòng nhìn cô gái còn cô gái đang dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn ông. Không khí lúc này có chút quỷ dị, bỗng người đàn ông lên tiếng phá vỡ trầm mặc:
-Chúc mừng cô đã chiến thắng trò chơi này. Bây giờ chúng tôi sẽ cho cô tự do nhưng trước đó cô phải hoàn thành bài kiểm tra của chúng tôi đã nhưng cô biết đấy, nếu cô ko hoàn thành thì phải ở lại học cho đến khi hoàn thành mới có được tự do chân chính.
Nói xong ông ra hiệu cho cô gái đi theo. Cả 2 lên 1 chiếc trực thăng rồi đến một ngôi nhà nhỏ ở 1 hòn đảo giữa biển.
Lại trôi qua 3 năm, cuối cùng cô đã có được tự do chân chính nhưng không biết tại sao lại mắc bệnh tim.
Trước khi chết, cô có hỏi người đàn ông trung niên đó có thể cho cô gặp lại cha mẹ mình lần cuối không thì người đàn ông trung niên đó vừa cười vừa noi:
-Ha ha ha, cô đúng là con ngốc vì tin tưởng cha mẹ mình. Cô ko biết cha mẹ cô vì muốn có được tiền nên đã bán cô cho tôi sao. Ha ha ha, cái gì mà tự do chứ, ha ha ha, đúng là con ngốc. Ha ha ha.
Sau khi biết được sự thật, cô gái đang nằm trên giường ko nói cái gì chỉ nhắm mắt rồi từ giã thế giới này.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
101 chương
46 chương