Vương Phi Lạnh Lùng

Chương 10 : Gặp gỡ

Mình tặng chương này cho bạn Hàn Tử Nguyệt Lam.&&&&@&&& Giờ thì vào truyện nào Năm năm sau trên giang hồ xuất hiện một tổ chức thần bí tên là Huyết Sát lâu còn lâu chủ là ai thì mọi người không biết. Họ chỉ biết là lâu chủ của tổ chức này thường đeo một chiếc mặt nạ hình trăng khuyết màu đỏ máu. Người đó được mệnh danh là Huyết Quỷ. Bật mí síu Huyết Sát lâu chính là do Minh Nguyệt thành lập. Còn lâu chủ chắc mọi người cũng biết rồi đấy. Chỉ là thế này: Sau ba năm học tập trên núi Thất Phong nàng đã học được chân truyền của hai lão sư phụ. Không những vậy mà thành tựu còn vượt qua bọn họ. Nói tóm lại bây giờ nàng đã rất giỏ có thể đánh ngang tay cùng hai lão thầy rồi. Về Phá Nguyệt kiếm thức nhờ có Phá Nguyệt kiếm nên nàng đã luyện đến tầng thứ 8 trên 10 tầng rồi. Bây giờ trên giang hồ ít người là đối thủ của nàng. Khi nàng từ Huyết Sát lâu trở về mới bước chân vào Thanh Trúc viện thì gặp cả hai sư phụ ở đó. Nhìn hai người mang vẻ mặt nghiêm trọng nàng cũng thấy hơi lo lo. Thấy nàng về hai người vội kéo nàng ngồi xuống nói -Nguyệt nhi này con đã ở đây 5 năm rồi đúng không. Vương lão hỏi nàng -Đúng có sao không. Minh Nguyệt hỏi "Tài nghệ của chúng ta con cũng đã học hết và còn giỏ hơn cả chúng ta nữa". Đến lượt lão Lăng nói. "Ừ thì làm sao". Nàng lại vô tư trả lời. "Vậy con biết ai là trưởng môn dược môn không". Lão Lăng lại hỏi tiếp Nàng lấy tay chỉ vào vương lão nói. "Thì là ông ấy chứ còn ai." "Nguyệt nhi à con là đồ đệ duy nhất của lão già này mà ta lại là trưởng môn nên ta quyết định lập con làm thiếu môn chủ Dược môn. Người sẽ kế thừa chức môn chủ này." Minh Nguyệt nghe lão nói xong mà chả hiểu gì cả. Làm thiếu chủ thì làm có cái gì đâu mà làm vẻ mặt ngiêm trọng vậy Dừng một lúc Vương lão lại nói tiếp. "Trước khi tiếp nhận chức thiếu chủ con phải lên trên đỉnh Thất Nguyệt để chịu sự "dạy dỗ" của các lão tổ. Nếu trong vòng hai năm con có thể vượt qua thử thách ở đó thì con mới được công nhận." Nàng nghe xong mà mặt vẫn chẳng có biểu hiện gì ngoài sự lạnh lùng. Được chờ ta sắp xếp mọi việc ổn thoả rồi sẽ lên trên đó. Tối hôm đó nàng xuống núi lo sắp xếp công việc ở Huyết sát lâu trong thời gian sắp tới. Trên đường trở về nàng bắt gặp một người ngất xỉu bên bìa rừng. Cảm thấy khá tò mò nàng đến xem thử. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người này nàng khá là ngạc nhiên. ( vâng anh nam chính của chúng ta bắt đầu lên sàn... Vỗ tay) Người này phải gọi là cực kỳ "soái" luôn. Kiếp trước nàng đã gặp rất nhiều minh tinh trai đẹp nhưng lại không ai có thể sánh kịp với người trước mắt cho dù hắn đang trúng độc. Một khuôn mặt yêu nghiệt đẹp đến từng milimet khiến người khác phải ghen tị kể cả phụ nữ. Để một người đẹp như thế này chết đi nàng thấy hơi phí nên quyết định cứu hắn. Bỏ vào trong miệng tên yêu nghiệt (cách nàng gọi hắn) một viên bách độc đan ( thuốc giải trăm độc) để hắn nuốt xuống. Một lát sau vẻ mặt của tên yêu nghiệt kia bắt đầu hồng hào trở lại. Cặp mắt khép chặt kia bắt đầu từ từ mở ra. Đập vào mắt hắn bây giờ là một khuân mặt cực kỳ khuynh quốc khuynh thành (Nguyệt tỉ mà lại). Hắn trong 20 năm qua đã gặp vô số mỹ nữ nhưng chưa ai có được vẻ đẹp như nàng một vẻ đẹp đầy lạnh lùng. Mắt phượng mày ngài da trắng như tuyết má phấn có thể vắt ra sữa. Nói tóm lại là người phụ nữ đẹp nhất từ trước tới giờ mà hắn từng gặp. Và rồi tim hắn đập lệch mất một nhịp( vâng anh nam chính của chúng ta đã dính thính của Nguyệt tỉ: tình yêu sét đánh à không là tác giả đánh) Mải ngắm người đẹp nên khi nàng lay hắn mới hoàn hồn. "Này ngươi có sao không? " nàng hỏi "Đa tạ cô nương cứu giúp ta đã không sao rồi". Hắn trả lời nàng. "Ngươi không sao là được rồi cẩn thận ở đây là rừng rậm đấy ta đi đây." Nói rồi nàng đứng dậy bỏ đi không kịp để hắn hỏi thêm gì. Nhìn theo bóng lưng nàng khuất xa hắn cười khổ lần đầu tiên trong 20 năm qua hắn động tâm với một nữ nhân vậy mà nàng lại quay mặt bỏ đi chả thèm để ý đến hắn. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ hắn vẫn móc trong người ra một ống tín hiệu bắn lên trời gọi cứu viện. Trong khi đợi người đến hắn nhìn theo hướng nàng biến mất thầm nhủ "Rồi ta sẽ tìm được nàng, nàng trốn không thoát đâu " rồi nở nụ cười bí hiểm( vâng anh rất phúc hắc chưa gì đã muốn bắt Nguyệt tỉ rồi hứ đừng có mơ con đường truy thê của anh còn dài lắm)