Vương phi hòa thân gả sai của lãnh vương

Chương 3 : Ta không biết ngươi không mặc yếm

Ngày hôm sau, trời xanh không một gợn mây, xanh thẳm như tấm vải vẽ tranh sơn dầu bị hắt lên một bát nước màu lam. Chân núi Tướng Quân, nơi ngập tràn một màu xanh, sớm đã có rất nhiều thị vệ đứng đó, thái giám tổng quản trong cung của Nhị hoàng tử đang giơ tay chỉ hoa lan chỉ huy cung nữ và thái giám Cảnh sắc nguyên thủy dưới chân núi đã được bố trí lại, mang thêm vẻ sạch sẽ tôn quý. Nữ nhi phàm là quan lại có cấp bậc trong triều, đều được mời đến đây. Hoàng thượng có ba nhi tử, nghe nói xuất chúng nhất là vị Nhị hoàng tử này. Đại hoàng tử Tần khang yêu thích văn thơ, không để tâm đến triều chính. Tam hoàng tử Tần Thịnh cả ngày chỉ chơi bời phóng túng, ngoài việc biết vuốt mông ngựa ra thì cũng không biết gì tới chính sự. Nghe nói Nhị hoàng tử Tần khải trời sinh tuấn lãng bất phàm, cao lớn uy mãnh. Tuy rằng không bằng Sở Quốc Tam hoàng tử Sở Lâm nhưng ở Tần Quốc cũng đủ để các thiên kim tiểu thư nằm mơ thèm nhỏ dãi. Sở tam gia tuy rằng sa trường kiêu dũng, khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng lại ở quá xa các nàng, và cũng chỉ là nghe qua mà thôi, còn đẹp tới mức nào thì cũng chưa ai thấy qua. Mục đích của cuộc thưởng ngoạn thăm thú hôm nay thật rõ ràng, chính là vì Nhị hoàng tử chọn thê. Từng nhóm thiên kim tiểu thư trong lòng tính toán, sôi nổi đoán già đoán non. Lúc Tô Thế Viện tới, nơi này đã đầy người. Chỗ ngồi của nàng lúc này lại có một cô nương váy xanh ngọc bích đang ngồi, cùng Tô Chỉ Mạt nói chuyện vui vẻ, thoải mái không thôi “Hóa ra là tỷ tỷ đã tới” Nha hoàn bên cạnh Tô Chỉ Mạt nói nhỏ vài câu bên tai, lúc này mới có phản ứng. Thanh âm nhẹ nhàng, nhưng lại có lực xuyên thấu. Cách đó không xa, từng đám thiên kim tiểu thư khe khẽ nói chuyện cũng nhìn lại Tô Thế Viện. Vị đại tiểu thư tướng phủ này là một nhân vật truyền kỳ, nghe nói hồi nhỏ bị lửa lớn hủy hoại dung mạo, người cũng bị dọa, từ đó về sau bệnh quấn người. Người Tần Quốc nam nữ già trẻ, từ đưa trẻ con chưa mọc răng đến các lão bà răng rớt cả ra ngoài đều biết rõ, quả thực là nổi danh tương tự vị Tam hoàng tử thần bí kia. Khụ khụ, trăm nghe không bằng một thấy, quả thực so với trong tưởng tượng còn xấu hơn! Không ít người chán ghét quay mặt qua chỗ khác, nhưng lại không dám hé răng. “Khụ khụ, ta không biết là không còn chỗ ngồi, xem ra sức quyến rũ của Nhị hoàng tử quả thực không thể khinh thường.” Tô Thế Viện cố ý ho khan hai tiếng. Tô Chỉ Mạt hơi chút lui về phía sau hai bước, giống như thể đến gần thật sự sẽ bị lây bệnh. “À, vị này là nữ nhi bên ngoại nhà Lý đại nhân, vừa rồi ta tưởng tỷ không khỏe, cho nên…” Tô Chỉ Mạt muốn nói lại thôi, thể hiện một bộ dạng khiêm tốn. “Không sao, không sao, tỷ ngồi đây cũng được. Tô Thế Viện vừa nói vừa chỉ phía đám cỏ dưới chân, tiểu thái giám bên cạnh vội chạy nhanh đi dọn ghế dựa. “Vậy cũng được”. Tô Chỉ Mạt xấu hổ xoay người, chưa đi được hai bước đột nhiên cảm giác ngực chợt lạnh, một mảnh áo ngực màu đỏ tươi trực tiếp rơi xuống từ bên hông, cảnh sắc bại lộ khiến cho người xem cũng phải chảy máu mũi. “A!” Các thiên kim tiểu thư nhìn thấy Tô Chỉ Mạt như vậy rối loạn kêu lên, khiến cho cả chim chóc trong rừng cũng sợ hãi bay đi. Nha hoàn chạy như bay tới bên người Tô Chỉ Mạt ôm vội lấy nàng, dùng chính mình miễn cưỡng có thể che khuất tầm mắt rồi vội sửa sang lại áo bị rơi xuống. “Đại tiểu thư, sao ngài lại ngồi lên váy của tiểu thư chúng ta” Tiểu nha hoàn vừa nói ra, mọi người nhìn xuống làn váy của Tô nhị tiểu thư, Tô đại tiểu thư đang ngồi trên làn váy siêu dài màu đỏ rực của nàng. Trách không được váy lại bị kéo rơi. “A! Ngại quá, ta vừa mới nói ta ngồi ở trên chỗ cỏ này, không nghĩ tới làn váy của muội muội hôm nay lại dài đến vậy, càng nghĩ tới hôm nay muội cũng không có mặc yếm a!” Mấy chữ “không có mặc yếm” bị Tô Thế Viện nhấn đầy hữu lực, Tô Chỉ Mạt mặt đỏ lựng, càng lúc càng khó coi. Tô Chỉ Mạt tay nắm vạt áo trước người run run, đột nhiên cảm giác trên vai có ai khoác lên một kiện xiêm y, do đang bực bội nên phất tay đẩy ra, vừa quay đầu lại thật sự giật mình nhảy dựng lên. “A! Nhị hoàng tử?” Tần Khải ở phía sau thái giám khom lưng nhặt áo choàng bị làm rơi, liếc mắt trộm nhìn Tô Chỉ Mạt một cái. “Thần nữ đa tạ Nhị hoàng tử quan tâm, không biết Nhị hoàng tử đến khi nào?” Tô Chỉ Mạt đưa tay tiếp nhận áo choàng, hơi cúi người, nháy mắt cảm giác thụ sủng nhược kinh. Tần Khải cong môi cười “Tới được một lúc, ngươi không sao chứ?” “Không có việc gì không có việc gì”. Thanh âm như chim hoàng oanh, Tô Chỉ Mạt thẹn thùng đỏ mặt. “Vậy là tốt rồi, khai yến đi!” “Vâng!” Thái giám tổng quản tuân lệnh thưa. Tô Chỉ Mạt chỉ cảm thấy tim đột nhiên đập nhanh, Nhị hoàng tử nói đã đến một lúc rồi, vậy chẳng phải vừa rồi cái gì hắn cũng thấy hay sao. Xem ra bao cỏ tỷ tỷ cũng có lúc làm được chuyện tốt. Tô Chỉ Mạt đắc ý vì được Nhị hoàng tử qua chào hỏi, xoay người thì không còn thấy bóng dáng xấu nha đầu đâu nữa. Yến hội nằm ở phía nam khu rừng, một mùi thịt nướng bay tới làm dòng người cũng phải chảy nước miếng. “Tiểu thư, cái này có phải là đồ nướng người thường nói không? Nhìn qua thật ngon!” Hương Tử nuốt nuốt nước miếng, thêm vào một chút than, thầm nghĩ đồ tốt như vậy chủ tử muốn không mập cũng khó. Tô Thế Viện đương nhiên có thể cáo ốm không tới yến hội này, vốn dĩ nàng cũng không có hứng thú với Nhị hoàng tử. Nhưng mà, nhân cơ hội này ra ngoài giải sầu cũng không tồi, tìm một vùng đất rộng, bảo Hương Tử xuống chân núi tìm mua chút gia vị, than củi, một ít đồ vật linh tinh, còn thịt thì do chính mình săn. Chỉ chốc lát, thịt nướng phát ra từng tiếng xèo xèo, quện cùng gia vị tản ra một mùi hương nồng đậm. Từng giọt mỡ theo khối thịt chảy vào than bùng lên. “Nhanh ăn đi! Ăn xong rồi chúng ta trở về.” “Được rồi, đều nghe tiểu thư.” Món này ăn một miếng thật đỡ thèm, cứ một miếng vào miệng là một mùi cay thơm bùng nổ trong miệng, làm tâm tình vui sướng không thôi. “Ngao, ngao, ngao!” Từng tiếng rống âm vang từ nơi xa truyền đến, khiến cho người nghe cũng bủn rủn chân tay. “Ai nha, tiể….u tiểu thư, người nghe, là tiếng kêu của dã thú, giống như đang hướng về bên chúng ta.”. Hương Tử nuốt miếng thịt cuối cùng rồi nhảy đến bên người Tô Thế Viện, gát gao ôm lấy cánh tay nàng, sợ tới mức giật người đến phát run. Nàng cho rằng, nhất định là dã thú nghe thấy mùi hương của thịt nướng nên mới tới đây, liền lôi kéo Tô Thế Viện chạy nhanh rời xa nơi nướng thịt. “Không phải, thanh âm này là từ yến hội bên kia truyền tới”. Những người luyện võ thính giác đều rất mẫn cảm. Tô Thế Viện kiếp trước đi vườn bách thú từng nhìn thấy hổ, mỗi lần nhìn là lông tơ đều dựng thẳng lên trời “Chúng ta đi xem.” “Gì?” Không kịp nói thêm, Tô Thế Viện mang theo nha hoàn béo bay lên ngọn cây. Hương Tự sợ hãi kêu liên tục, nàng ít nhất cũng phải một trăm tám mươi cân* a, tiểu thư cư nhiên dùng một bàn tay nâng nàng bay lên, thật cường hãn! *180 cân TQ ~ 90 cân của VN Từng tiếng thú rống từ dưới tàng cây truyền đến, chạc cây vì thế mà cũng như đang run run “Mau, mau bảo vệ nhị điện hạ!” Thái giám tổng quản chạy như bay, giày cũng không biết rớt ở đâu. Tới nơi cảnh sắc này để vui chơi, Tần Khải cũng chỉ mang theo hai thị vệ, giờ phút này đang che chắn ở trước người hắn. Cánh rừng lớn, sao có thể không có dã thú lui tới? Đám nữ quyến đã có người sợ tới mức ngất đi, một đám thiên kim tiểu thư ẻo lả sớm đem hình tượng thục nữ bay ra phía sau, thét chói tai tìm chỗ chạy trốn. Chỉ thấy mãnh hổ ngao một tiếng rồi tiến tới trung tâm yến hội, thân người uy vũ hung dữ. Cái đuôi mạnh mẽ như roi sắt, quét rơi hết mâm trái cây trên bàn, khiến cho thị vệ tay cầm đại đao trước mặt Tần Khải cũng bị dọa chảy nước tiểu. Không ai biết, trong khu rừng rậm, một đôi mắt đầy uy nghi chăm chú nhìn thấy hết thảy.