Chương 20: Bị ốm Sau khi Đông Phương Triệt rời đi, Vân Nguyên nhanh chóng lấy giấy bút ra viết lại một cái hưu thư mới, nàng không tin là không bỏ được hắn. Ngay lúc đó tiểu Tuyết đi vào. “Tiểu thư, người đừng viết nữa, mất công” “Sao vậy?” “Việc hưu thê của hoàng thất không dễ như thứ dân bình thường đâu, nhất là hôn nhân do hoàng thượng ban hôn nữa” “Là như vậy sao?” “Vâng, người nên từ bỏ đi” “Thôi ngươi nghỉ ngơi đi, ta mệt rồi” “Vâng, muội ở ngay bên cạnh, có gì cứ gọi” “Được rồi, muội đi đi” “Vâng,…” nói xong tiểu Tuyết liền quay ra tiện tay đóng cửa. ‘Là như vậy sao? Không cách hắn ra được sao, thật sự mình sợ người trong hoàng thất lắm, mình cũng sợ tình yêu dành cho quý tộc nữa, trong hoàng thất không có tình yêu, chỉ có lợi ích thôi. Mình sợ’ Nàng suy nghỉ mãi, chỉ là nàng sợ thôi mà, nhưng sao nàng vẫn cảm thấy không thoải mái. Tại sao vậy? Nàng lên giường nằm, chẳng hiểu sao nàng chìm luôn vào giấc ngủ. “Nguyên nhi, dậy ăn cơm với ta nào…” “…” Vẫn không có ai đáp lời, chính xác là người trên giường vẫn không có nhúc nhích. “Nguyên nhi, nàng sao vậy, tỉnh, Nguyên nhi, bổn vương ra lệnh cho nàng tỉnh.” Hắn có gọi thế nào nàng vẫn cứ mê mang, chẳng đáp lời. Hắn liền sờ tráng nàng, thật là nóng. “Người đâu, người đâu” “Dạ, Vương gia” “Lập tức vào cung gọi ngự y, nhanh lên, đi gấp cho ta” “vâng” Sau khi tên sai vặt lui ra, Đông Phương Triệt đem ánh mắt dán lên người nào đó. ‘mới lúc sáng nàng còn khỏe lắm mà, tại sao bây giờ lại nằm mê man thế này?’ Một lúc sau, ngự y cũng đến. “Vương gia, ngự y đến rồi” “Khấu…” “Miễn, mau xem mạch cho vương phi ngay đi” “vâng, tạ vương gia” sau đó ngự y liền xem mạch cho Vân Nguyên. “sao rồi?” “Bẩm vương gia, vương phi do mệt mỏi quá độ cộng thêm lo lắng suy nghỉ nên mới bị sốt, thần đã kê đơn đây, chỉ cần uống thuốc sau hơn một canh giờ sẽ bớt, uống hết thuốc sẽ khỏi.” “Được rồi, lui ra đi” “Vi thần cáo lui” Mệt mỏi quá độ? Lo lắng? suy nghỉ? Lúc hắn rời đi nàng vẫn khỏe, sao chỉ từ sáng đến trưng nàng liền đổ bệnh, hắn ra ngoài định uống ngụm nước trà thì thấy hưu thư đang viết dở của nàng. Hắn đã hiểu, chỉ là nàng còn viết dở sao? Sao nàng không viết luôn? Nhưng dù thế nào thì nàng đã làm vợ hắn, suốt đời cũng làm vợ hắn. Hưu thư này, hắn sẽ không cho nàng cơ hội viết nữa. Nàng tỉnh hắn phải nói chuyện rõ ràng với nàng mới được. Một lúc sau, nô tì bưng vào một chén thuốc đen xì, hắn cầm lấy đút cho nàng, nhưng thuốc cứ chảy ra. Hắn luống cuống tay chân không biết làm thế nào, từ trước đến nay hắn có phải hầu hạ chăm sóc ai đâu mà biết. Cuối cùng cũng nghỉ ra một chiêu, hắn ngậm một nữa chén thuốc vào sau đó đưa miệng mình đến bên miệng nàng rồi áp môi vào truyền thuốc qua cho nàng, có điều sau khi truyền hết thuốc hắn luyến tiếc rời đi. Đôi môi nàng lúc nào cũng làm hắn say mê. Hơn một canh giờ sau, Vân Nguyên tỉnh lại. Hắn chạy đến bên nàng “Nàng tỉnh rồi, nàng có thấy không khỏe ở đâu không?” “Ta làm sao vậy?” “Nàng bị sốt, để ta đem thức ăn vào.” Nói rồi liền chạy đi, một lúc sau hắn đem vào một chén cháo tổ yến rồi bắt đầu đút cho nàng “Há miệng,” “Ta tự ăn được” “Không được, cứ để ta” Thấy hắn cố chấp nàng cũng há miệng ra phối hợp ăn từng thìa cháo của hắn, vừa đút cho nàng hắn vừa nói. “Nàng đã làm vợ của ta, thì hãy coi như đây là nhà của nàng, ta biết mấy hôm nay nàng về kinh thành đã làm những gì. Cứ tin tưởng ở ta. Dù nàng có làm cái gì thì chỉ cần nhớ, ta sủng nàng, nàng có làm gì sai thì cứ yên tâm, để ta gánh tội thay nàng chỉ cần nàng vui vẻ sống bên ta. “ “Nàng yên tâm, ta vẫn còn là xử nam, mấy tiểu thiếp kia ta đã đuổi đi hết rồi, lúc trước rước về để khỏi phải cưới vợ, nào ngờ phụ hoàng nhìn thấu ý đồ của ta nên đã tứ hôn nàng cho ta, thật là may mắn vì phụ hoàng nhìn thấu ý đồ của ta” Hắn nói, nàng vẫn im lặng nuốt từng thìa cháo tổ yến hắn đưa tới. Nàng chưa bao giờ nghe hắn có một mặt ôn nhu như thế, chẳng phải hắn là Lãnh vương gia trong truyền thuyết hay sao? Nàng cứ đặt ra từng câu hỏi nhưng chẳng biết rằng hắn đã làm tan chảy trái tim nàng một ít