Vương Phi Hiện Đại
Chương 13 : Xuất Cốc
CHƯƠNG 12 : Xuất cốc
"Viu"
Cùng với tiếng gió vang lên là tốc độ rơi tự do của hai chú chim nhỏ. Thật đúng là một cặp uyên ương xấu số, nếu nhìn kĩ hơn chút nữa có thể thấy được hai cây ngân trâm nhỏ xíu đang nằm ngay giữa yết hầu của chúng.
Một bóng người áo lam nhẹ lướt qua nơi hai chú chim rơi xuống. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là kẻ đại gian ác đã hại chết hai chú chim nhỏ xấu số, hơn thế nữa xác chúng hiện đang treo ngược trên tay kẻ "sát chim" với một nụ cười mãn nguyện trên môi.
Hạ Vân Nguyên nhẹ nhàng lướt nhanh chân trên những ngọn cây trong rừng. Thời gian trôi qua thật mau, thấm thoát nàng đã học được gần hết kĩ nghệ của 3 vị sư phụ, mặc dù không thể so bì với những kĩ nghệ lâu năm và trí tuệ thiên tài của các sư phụ, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn như thế mà có thể học được thành tài thì nàng cũng đã được tính là một thiên tài nho nhỏ. Nàng hứng thú với dược thế nên nàng học khá là nhanh, đặc biệt nàng không chỉ học được cách dùng trâm cứu người, hại người mà còn có thể kiếm được thức ăn nữa. thuận tiện học luôn khinh công và võ công của Đại sư phụ. Liếc nhìn hai chú chim đang cầm trên tay. Đây chính là lợi thế của việc vừa học y, vừa học võ. Nàng nghĩ cũng đã đến lúc nàng phải xuống núi du ngoạn một chút rùi. Đã lâu nàng không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nàng thật có điểm tưởng niệm. ‘‘Không biết hiện tại đại ca ra sao rồi, có bị tên Vương gia mặt than kia làm khó không nữa. Còn cái tên Vương gia đó cũng thật là khó hiểu, có cảm giác hắn thích mình, sự thật là như vậy hay là mình ảo tưởng nhỉ, … mà thôi kệ, mình không quan tâm vì thời điểm tới Độc vương cốc, nàng chẳng có chút cảm giác mất mát gì đối với hắn, có lẽ nàng chỉ ‘cảm nắng’ tên đó thôi. Thế cũng tốt, nàng sẽ không bị vướng bận, kế hoạch nữ cường của nàng sẽ dễ dàng thực hiện hơn, thời gian chuẩn bị xông xáo giang hồ đang đến gần.
Mười ngày sau, trước sự chứng kiến với ánh mắt long lanh ngập nước của 3 vị sư phụ lạnh lùng năm xưa, Hạ Vân Nguyên đã chính thức bước chân vào chốn giang hồ.
Gắn bó với ba tên mặt than này suốt 5 năm trời cũng có điểm nuối tiếc cho quãng thời gian xinh đẹp, thoải mái ở đây. Bây giờ nói đi cũng khó, nhưng nàng còn tương lai tươi sáng đầy sắc màu thế kia đang chờ phía trước, nàng không thể vì chuyện nhi nữ thường tình mà vứt bỏ kế hoạch dày công xây dựng kia được.
Chính vì thế, trong quang cảnh gió thổi ào ào, lá rơi lả tả, một cảnh tượng kì dị đã xuất hiện. Một vị công tử hào hoa phong nhã, khuôn mặt tuấn tú, tay cầm chiến phiến, áo choàng lất phất trong gió, đang dẫn đầu đoàn người 1 nữ, 2 nam sải bước nhẹ nhàng vân đạm phong kinh giữa vùng tuyết trắng không có sự sống nào xuất hiện tại đây. ==’’
Đến cuối vùng tuyết trắng, Đại sư phụ của Vân Nguyên đã đuổi đầu nàng ra khỏi cốc, phải nói như vậy để lấy lại cho tam vị sư phụ chút mặt mũi.
Nàng cùng Tiểu Tuyết đi xuống núi, bây giờ nàng sẽ lấy danh là Thiên Di còn Tiểu Tuyết là Linh Đan. « tiền ơi, tỷ tỷ đến ngay đây »
Xuống tới chân núi, mây đen kéo đến ngùn ngụt, từng cơn gió to thổi lên đưa từng chiếc là khô bay tán loạn. những đàn chim hốt hoảng bay tán loạn, nhưng loài động vật nhanh chân tùm chỗ trốn.
Ngửa đầu nhìn trời, Vân Nguyên thật sự muốn mắng to vài câu. Tại sao lại như thế? Sớm không mưa, muộn không mưa, chọn ngay lúc nàng vừa xuống núi thì mưa lại kéo đến, thế là thế nào a~
Trả lời cho những suy nghĩ thầm lặng của nàng là những tiếng sấm "đì đùng", vài tia điện xẹc và một cơn mưa to đổ ập không báo trước.
Điều đó đồng nghĩa với gì?
Đồng nghĩa với việc Vân Nguyên đã mất hết hình tượng, cong chân chạy trối chết tìm chỗ trú mưa. May mắn nàng có khinh công tuyệt đỉnh nên cũng tìm được nhà dân để trú nhờ. Đúng là một ngày xui xẻo, hại nàng mất hết hăng hái ban đầu, khó khăn lắm nàng mới có nhiệt huyết để làm việc, đúng là hại nàng mà…. Tức chết được. Đành chờ mưa tạnh rồi đi, dù sao bây giờ cũng chỉ mới giữa trưa thôi mà. Nhưng ai ngờ, cơn mưa này mưa một lúc mấy canh giờ đến tối mới tạnh, đành phải thuê phòng nhỏ cho nàng và Linh Đan thôi (từ giờ mình sẽ gọi danh nha các bạn) chẳng lẽ ở không nhà người ta, đành tốn chút bạc. Đau lòng nàng chết đi được.
Sớm hôm sau nàng dậy sớm, cùng Linh Đan xuất phát đi luôn, mãi đến trưa, hai người mới tiến vào một cái thành nhỏ. Thật ra, cái thành này chỉ nhỏ về diện tích chứ hàng hóa ở đây thì dồi dào. Thôi thì, nghỉ ngơi rồi sau đó tính tiếp. cuối cùng Vân Nguyên dùng luôn khoảng thời gian còn lại của ngày để nghỉ ngơi sau khoảng thời gian bôn ba vội vã.
Truyện khác cùng thể loại
568 chương
1341 chương
2030 chương
1245 chương
71 chương
191 chương