Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 70 : Không liên quan đến tình yêu của chúng ta!

Edit: hongheechan Cho nên. . . Đừng ép ta! “Phải hay không?” Ba chữ, giọng của Tử Lan Thanh chợt căng thẳng, vì Chu Tử Mặc do dự bất định. “Ừ.” Rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt bén nhọn của Tử Lan, Chu Tử Mặc thở một hơi thật dài phát ra những chữ này. “Thật sự không thể nói cho ta biết sao?” Dung nhan non nớt của Tử Lan Thanh vẫn âm trầm, thâm trầm trong mắt đó khiến Chu Tử Mặc cảm thấy có từng chút khủng hoảng như vậy. “Ừ.” Lần này, hiển nhiên Chu Tử Mặc không có can đảm mới vừa rồi, giọng nói chợt rớt xuống vài phần. Vốn tưởng rằng lần này Tử Lan sẽ hoàn toàn nổi đóa, tuy nhiên hắn không ngờ nàng cũng chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng rồi sau đó không lên tiếng nữa. Vì vậy Chu Tử Mặc nghi ngờ nhìn tiểu nhân kia một cái, khi phát hiện Tử Lan cũng không tức giận lại bắt đầu chột dạ, Tử Lan như vậy thật sự có mấy phần quái dị. “Sao vậy, thấy ta không nổi giận, rất khó hiểu sao?” Lại ngẩng đầu lên một lần nữa, nhìn nét mặt khốn hoặc của Chu Tử Mặc, vẻ mặt Tử Lan Thanh có một chút xíu muốn ăn đòn. “Không có. . . Thật đó!” Hình như rất sợ Tử Lan không tin, Chu Tử Mặc lại trả lời khẳng định một lần nữa, vì vậy nhìn thấy cái vẻ mặt kinh hoảng kia, khóe miệng Tử Lan Thanh bắt đầu dần dần nhếch lên. Hình như loại cảm giác này. . . Không tồi! “Tử Lan. . . Ngươi thật sự không tức giận?” Chu Tử Mặc vẫn chưa tin cô gái nhỏ này sẽ không tức giận, cực kì chú ý rối rắm một lát, cuối cùng Chu Tử Mặc cũng hỏi ra khốn hoặc trong lòng. “Ngươi rất hi vọng ta tức giận sao?” di0n don l0quyd00n Ngẩng đầu lên lần nữa, chống lại cặp mắt khẩn trương và mê mang này của Chu Tử Mặc, trong lòng Tử Lan Thanh có hơi dãn ra, nàng thật sự rất yêu. . . Chu Tử Mặc như vậy! “Dĩ nhiên không phải, ta chỉ. . Không hiểu vì sao nàng không nổi giận.” Được rồi, Chu Tử Mặc thừa nhận, Tử Lan đột nhiên thay đổi làm cho hắn thật sự có một chút không quen như vậy. Tử Lan Thanh đùa giỡn nhìn Chu Tử Mặc, Chu Tử Mặc khốn hoặc như vậy có phỉa nói rõ, hắn rất quan tâm nàng không? Hình như loại cảm giác này rất rất tốt! “Mỗi người đều có việc riêng của người đó, chỉ cần trong lòng ta biết ngươi yêu ta thật lòng là được rồi, cần gì để ý tới nhiều chuyện linh tinh như vậy.” Lúc Tử Lan Thanh nói lời này, trong lòng đã sáng tỏ. Nếu yêu, thì cứ lựa chọn tin tưởng vô điều kiện! “Tử Lan. . .” Trong lòng Chu Tử Mặc đầy cảm động, đây là Tử Lan của hắn, hắn thật sự rất yêu nàng. “Mau ăn cơm!” Liếc Chu Tử Mặc một cái, Tử Lan bắt đầu vùi đầu ăn. . . . Vẫn là gian phòng hoa lệ kia, vẫn là tấm gương đồng thần kỳ, ở trên gương đồng vẫn là hai người đó, tình yêu trong mắt bọn họ cực kì chói mắt, khiến hai người tuyệt mỹ trong phòng cũng hơi cau mày. “Đây chính là điều ngươi muốn cho ta xem?” Trong giọng nói tự nhiên xen lẫn vẻ khinh thường. Mạc Tình Thương nghe ra sự khinh thường này, khẽ cau mày, nàng chỉ muốn cho nàng ta thấy tình yêu giữa Chu Tử Mặc và Tử Lan, vì sao nàng ấy lại khinh thường như vậy? Chẳng lẽ vì chính mình đã từng bị thương cho nên không còn tin tưởng tình yêu trên cái thế giới này nữa sao? Nếu sự thật là như vậy, thì nàng cũng chỉ có thể nói, nữ nhân trước mặt đã thay đổi! “Vâng.” Mạc Tình Thương khẽ cúi đầu, không muốn để cho nữ nhân tuyệt mỹ trước mặt nhìn thấy phiền não trong mắt nàng. Trầm mặc, trầm mặc như chết. Giờ khắc này, nữ nhân tuyệt mỹ vì lời của Mạc Tình Thương mà nhắm hai mắt lại, ở trong đầu nàng hình ảnh nam tử hoãn mỹ như thần tiên đó không ngừng quanh quẩn, nam nhân nàng đã từng thích nhất, rõ ràng đã nói chỉ yêu một mình nàng, nhưng. . . Cuối cùng còn không phải là lên giường với nữ nhân khác sao, cho dù là vì kéo dài chủng tộc, thì đó cũng là sai lầm không thể tha thứ được! Cho nên biết rõ có lẽ hắn còn yêu mình sâu đậm, mình cũng lựa chọn thẳng thắn rời đi. “Có thể ôm nữ nhân khác rồi nói yêu với ngươi, diiễnđ ànl ,êq u ýđ.ô,n yêu như vậy. . . Thật sự là yêu sao?” Nụ cười trào phúng liên tục nhộn nhạo lên ở trên mặt nữ nhân tuyệt mỹ, nhất giả dối nhất ở thế giới này chính là yêu! Biết rõ hàm nghĩa trong lời nói của nàng, nên thân thể Mạc Tình Thương bắt đầu không cầm được run rẩy. “Tại sao nữ nhân chúng ta chỉ có thể dâng hiến thân thể của mình cho một nam nhân, mà nam nhân lại có thể cướp đi rất nhiều thân thể nữ nhân, yêu như vậy có công bằng không?” Quay đầu, nữ nhân tuyệt mỹ nhìn thẳng tắp chằm chằm vào thân thể run rẩy của Mạc Tình Thương, giọng nói cực kì hung dữ. Nàng muốn cho nàng ta hiểu, nếu nàng ấy nói yêu chỉ tình yêu của nàng với người nam nhân kia! Mà người nam nhân kia vốn cũng không toàn tâm toàn ý yêu nàng! “Yêu. . . Không tồn tại có công bằng hay không, chỉ tồn tại yêu và không yêu.” Mạc Tình Thương gắt gao cắn đầu lưỡi nhỏ của mình, lúc đau đớn lan tràn ở trong cơ thể nàng, nàng đột nhiên cảm thấy mình đã dễ dàng hơn rất nhiều. Mà nam nhân bình thường lại cơ trí đó bắt đầu hiện lên ở trong đầu nàng, nàng yêu hắn, cho nên nàng có thể nhịn chịu hắn trái ôm phải ấp, cũng hiểu bất đắc dĩ của hắn. “Thật là một nữ nhân ngốc, ngươi vốn không hiểu tình yêu! Yêu là ích kỷ, yêu là tuyệt đối duy nhất, chỉ hai người mới gọi là yêu, ba hoặc hơn ba người thì chỉ có thể gọi là dục vọng!” Nữ nhân tuyệt mỹ châm chọc cười một tiếng, mà cặp mắt nàng nhìn Mạc Tình Thương cũng càng phát ra lạnh lẽo. Rõ ràng nàng và nàng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng tư tưởng của các nàng lại hoàn toàn khác nhau. “Không phải ba hoặc hơn ba, ở trong lòng của ta chỉ có hắn, mà trong tim của hắn cũng chỉ có ta, ở thế giới tình yêu cũng chỉ có hai người chúng ta. Về phần những người khác, không liên quan đến tình yêu của chúng ta.” Gần như không dừng lại, Mạc Tình Thương lạnh nhạt mở miệng. Sau khi nói xong những lời này, nàng mới đột nhiên ý thức được mình nói cái gì, vì vậy hơi cau mày, sau đó thản nhiên cười, thì ra đây chính là tiếng lòng của nàng, cũng là nguyên nhân tại sao nàng vẫn yêu nam nhân kia. Bởi vì lời nói của Mạc Tình Thương, nữ nhân tuyệt mỹ đột nhiên cắn chặt khóe môi của bản thân, “Ở thế giới tình yêu, chỉ có. . . Hai người các ngươi. . .” Tự lầm bầm nói xong, nàng đột nhiên phát hiện hình như tim của mình có dãn ra một chút, nhưng chỉ chốc lát sau lại cười tự giễu.