Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 36 : Huyết mạch chi lực lần đầu tiên xuất hiện!

Edit: hongheechan Nhưng cuối cùng nàng vẫn nện bước chân nặng nề đi tới, dùng bàn tay sưng đỏ của mình để mở cửa phòng, ngoài cửa là một nữ nhân trung niên gầy gò gần 40 tuổi đang ác độc nhìn nàng. Ở trong tay nàng ta nắm một cây roi, lúc nhìn thấy Chu Tử Ngữ đi ra liền hung hăng quật lên trên cơ thể gầy yếu của nàng. Một roi kia rơi xuống, thân thể Chu Tử Ngữ không kiềm chế được mà co quắp. "Nha đầu chết tiệt kia, cơm nước xong thì không thấy người đâu! Còn biết trốn nghỉ ngơi nữa, xem ta đánh chết ngươi!" Hung ác nói xong những lời này, vài roi chết người trực tiếp hung hăng rơi xuống trên lưng của Chu Tử Ngữ. Người nho nhỏ muốn lui về phía sau, nhưng mới lui một bước thì nhịn xuống kích động muốn lui về phía sau, quật cường nhìn nữ nhân trung niên ác độc này. "Nha đầu chết tiệt kia, còn dám trừng ta hả, ta đánh chết ngươi!" Nữ nhân trung niên gầy gò cứ một roi lại một roi hung hăng đánh xuống trên người nữ đồng gầy yếu, mà nữ đồng kia chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, khóe môi đã bị nàng cắn nát, máu tươi đẹp đang chậm rãi chảy xuống theo khóe miệng của nàng. Đột nhiên, một roi rơi xuống trên ngực nữ đồng, quần áo cũ rách rốt cuộc cũng không thể giấu được thân thể tàn tạ của nàng, mà tấm vải thêu trên người nàng cũng chậm rãi rơi xuống. Nhìn bức thêu này, trong mắt nữ đồng lóe lên một tia hoảng sợ, vội vàng đưa tay nhặt lên, nhưng nữ nhân trung niên gầy gò lại vượt lên trước một bước bắt được bức thêu này. "Trả lại cho ta!" Nữ đồng quật cường mở miệng. "Nữ nhân nước Chu đê tiện mà lại dám thêu dung nhan thái tử, ta phải đánh chết ngươi!" Theo tiếng nói ác độc này, roi rơi trên người nữ đồng càng ngày càng nặng, quần áo cũ nát cũng không chống cự nổi những roi hung ác này nữa, hóa thành vải rách rơi vụn trên mặt đất. Mà máu trên người nữ đồng cũng nhỏ xuống cùng với những roi tàn nhẫn này, thậm chí nhiễm đỏ cả cái roi vốn màu trắng kia. "Trả lại cho ta!" Giống như không cảm nhận được đau đớn trên người mình, Chu Tử Ngữ xông lên muốn đoạt lại bức thêu của mình. Nhưng thân thể gầy nhỏ của nàng thì giành được từ nữ nhân trung niên kia như thế nào chứ, một cước đá ra khiến nữ đồng dám tiến lên văng đi, vẻ mặt nữ nhân trung niên hả hê vô cùng, "Nô tì đáng chết, còn dám vọng tưởng cầm lại bức họa của thái tử điện hạ , hừ. . ." Bị nữ nhân trung niên kia đá xuống ngã trên mặt đất, ánh mắt nữ đồng vẫn nhìn chòng chọc vào bức thêu trong tay nàng. "Phốc. . ." Một ngụm máu từ trong miệng nữ đồng phun ra, hơi thở của nàng liên tục trở lên yếu đi, "Trả. . . trả lại cho ta. . ." "Đúng là cứng đầu, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ mà! Xem ta giẫm chết ngươi!" Nữ nhân trung niên kia tiến lên muốn giẫm ở trên mặt nữ đồng, nhưng khi nàng vừa nhấc chân lên, một tiếng hét bén nhọn của nữ đồng đâm thẳng màng nhĩ, "Không. . ." Hơi hoảng sợ xoay người, nữ nhân trung niên gầy gò nhìn thấy một mĩ thiếu niên mặc quần áo trường sam màu xanh đang ôm một nữ đồng đáng yêu khoảng tám tuổi. Mà lúc này, bộ mặt nữ đồng kia âm sát nhìn chằm chằm nữ đồng đang nằm trên mặt đất liên tục hộc máu ra ngoài, mắt nàng dần dần đỏ lên, hơi thở của nàng cực kì hung bạo,chanddan,le-quý=đônnn giống hệt như một con dã thú bị thương. Nữ nhân trung niên bỗng thấy sợ hãi, sự sợ hãi lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay. "Ngươi. . . các ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này hả!" Nữ nhân trung niên lấy ra can đảm hỏi, nhưng bắp chân của nàng đang liên tục sợ đến run rẩy. nữ đồng đang bị mỹ thiếu niên ôm trong ngực tránh ra khỏi cái ôm của thiếu niên, từng bước từng bước giống như một xác chết đi thẳng về phía nữ nhân trung niên. "Không ... không được tới đây, ta là quản sự của nơi này, chỉ. . . chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, các ngươi. . . các ngươi đều phải chết!" Đứa bé này càng ngày càng tiến đến gần thì nữ nhân trung niên kia như nhìn thấy tử thần đi đến vậy. Loại cảm giác sợ hãi như đối mặt với cái chết này khiến cho nàng cảm thấy rụng rời, đó chỉ là một nữ đồng khoảng tám tuổi nhưng lại tàn bạo như vậy. "Tử Lan. . ." Chu Tử Mặc đau lòng tiến lên, muốn ôm chặt người nho nhỏ này, nhưng Tử Lan Thanh lại vung tay lên, ngay sau đó Chu Tử Mặc bị đánh rơi sang một bên. Hoảng sợ nhìn nữ đồng đang càng ngày càng tiến sát đến nữ nhân trung niên, Chu Tử Mặc vốn rất tự tin với võ công của mình, dù không tính là tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng ít nhất cũng là cao thủ, thế mà Tử Lan chỉ nhẹ nhàng vung tay lên đã làm cho hắn rơi xuống một bên, Tử Lan như vậy. . . thật sự rất kinh khủng! Lúc này ở trong mắt Tử Lan Thanh, chỉ có nữ đồng đang nằm trên mặt đất, máu thịt be bét khắp người kia. "Tử. . . Tử Lan. . ." Nữ đồng nằm dưới đất nhìn tiểu nhân đang đến gần, khóe miệng đang trào máu ra lại nhẹ nhàng nhếch lên, một giọt lệ ở khóe mắt nàng chậm rãi nhỏ xuống, "Ngươi. . . ngươi không nên. . . không nên tới. . ." "A. . ." Tử Lan Thanh thét chói tai, mà trên người của nàng, một màu đỏ và xanh luân phiên xuất hiện như kì tích vậy. Đoạn trí nhớ kia liên tục vọng lại. . . Trên lớp học, hai cái đầu nho nhỏ xúm lại trò chuyện vui vẻ; nàng đau lòng đưa khối Phỉ Thúy Lục Liễu duy nhất đến; họ cùng nhau bị lừa bán, cùng nhau ăn chung cá nướng, cùng nhau chạy trốn, xuất cung đi chơi diều. . . Bằng hữu từ tấm bé, tình hữu nghị non nớt, nhưng lại khắc cốt minh tâm như vậy. Mà bây giờ, đoạn khắc cốt minh tâm kia lại nằm trên mặt đất, nàng biết rất rõ nàng ấy không thể trôi qua được nữa, nhưng lại không muốn nghĩ như vậy. Thậm chí ba năm qua còn lựa chọn trốn tránh, lần này. . . nàng thật sự đã sai lầm rồi. Tiểu Ngữ, ta tới đón ngươi, chúng ta cùng đi ăn cá nướng, cùng đi chơi diều, cùng nhau cười điên khùng, không cần tức giận nằm trên mặt đất như vậy mà nói với ta, không nên tới! Tiểu Ngữ. . . ta sai lầm rồi! Thật sai lầm rồi! Sai lầm rồi. . . Đi qua bên cạnh nữ nhân trung niên đang hoảng sợ không thể nhúc nhích thì Tử Lan Thanh vung tay lên, một ngọn lửa màu đỏ phun ra từ trong tay của nàng, nữ nhân trung niên kia ngay lập tức bị thiêu thành tro. Chu Tử Kặc khiếp sợ mở to cặp mắt đẹp kia, chỉ có hắn biết, đó cũng không phải là ngọn lửa gì, mà là khí công trong người Tử Lan, huyết mạch lực trong người Tử Lan còn chưa giác tỉnh đã có công lực kinh khủng như vậy? Rốt cuộc huyết mạch chi lực của nàng tinh khiết bao nhiêu? Nàng như vậy, hắn thật sự có thể nắm được nàng không? "Tiểu Ngữ. . . ta tới đây. . ." Chi lực màu xanh dương từ trong tay Tử Lan Thanh đang chậm rãi lan tràn trên người của Chu Tử Ngữ, những vết thương bị tàn phá kia được chi lực màu xanh dương liên tục chữa trị. Mắt thường có thể thấy được tốc độ khép lại của những vết thương kia. Chu Tử Ngữ từ lạnh giá mà an tâm lại, từ từ nhắm hai mắt, không phải vì thân thể bị thương, đó là vì là nàng quá mệt mỏi rồi. Con người lạnh lẽo đó, đến tột cùng trong mắt của hắn đã từng có hình bóng của nàng không? d.dlle,q_yddônn Nếu thời gian có thể lui về phía sau, trời cao có thể để nàng không gặp được hắn hay không, nhìn thấy con người chỉ cần nhìn một cái là có thể khiến người ta trầm luân kia. . . . Bên trong tửu lâu sang trọng, mắt Chu Tử Mặc lạnh lẽo nhìn nhóm vệ binh tuần tra mà nóng nảy, rốt cuộc nam nhân chết tiệt kia có ý gì! Để Tiểu Ngữ ở bên trong ngôi nhà cũ nát như vậy, thậm chí còn cho người hung tàn như thế quất Tiểu Ngữ, nếu hôm nay bọn họ chưa đến, thì không chừng Tiểu Ngữ đã bỏ mạng rồi. Mà nam nhân kia. . . rõ ràng hắn đã nói qua với mình, dù không đối xử tử tế với Tiểu Ngữ, nhưng sẽ không khiến nàng chịu khổ, đối xử như vậy mà không tính là chịu khổ hả? Làm thương tổn Tiểu Ngữ như vậy, thì bây giờ Tiểu Ngữ mất tích vì sao hắn phải khẩn trương chứ! Vuốt vuốt huyệt Thái Dương của mình, Chu Tử Mặc xoay người nhìn hai tiểu nữ đồng nằm ở trên giường, rối rắm cười khổ một tiếng. Hắn đã để đại phu xem qua, hai cô nhóc này không có bệnh nặng gì, chỉ do khẩn trương quá độ và mệt nhọc nên vẫn hôn mê bất tỉnh. Vì sao Tử Lan bất tỉnh thì Chu Tử Mặc biết, huyết mạch chi lực còn chưa giác tỉnh mà đã dùng năng lượng huyết mạch, nàng như vậy không hôn mê mới lạ, còn Tiểu Ngữ. . . có phải không muốn tỉnh không? Không muốn tỉnh lại để đối mặt với tất cả, giống như nam tử hàn băng kia, một khi yêu thì đã định trước là tổn thương, mà Tiểu Ngữ cũng yêu như vậy, mà còn là yêu khắc cốt minh tâm. Tiểu ngữ như vậy thật giống hắn. "Cốc cốc cốc. . . Khách quan, quân trưởng phía ngoài muốn kiểm tra phòng." Lúc Chu Tử Mặc đang rối rắm, thì chuyện rối rắm hơn xảy ra rồi. Vốn tưởng rằng đây là khách điếm sang trọng nhất nước Khâu Lăng, nam nhân kia sẽ cố kỵ mấy phần, không nghĩ rằng hắn cũng muốn tra nơi này, nếu nói Tiểu Ngữ không quan trọng với hắn chút nào thì với tính cách của hắn không cần như thế. Nhưng hắn đã làm như thế rồi! Chu Tử Mặc thật sự không biết vì sao lại làm như vậy. Nhanh chóng móc ra mặt nạ da người từ trong ngực mình mang theo vì Chu Tử Ngữ, Chu Tử Mặc mở cửa phòng ra."Bên trong là hai muội muội của ta đang ngủ, các ngươi nhẹ một chút." Chu Tử Mặc cao ngạo nói, kết hợp với khuôn mặt anh tuấn kia càng lộ vẻ vô cùng cao quý. Vì vậy quan binh lục soát ở đây không hề phát hiện ra thân phận của hắn.