Tĩnh vương phủ Sau khi, tiểu công tử là Đông Phương Quân Nhân được sinh ra, ý chí tiểu vương gia muốn có nữ nhi cũng đã hoàn toàn chết hẳn. Chỉ là có người tiếp nhận chấp nhất của hắn, đối với nguyện vọng này nhớ mãi không quên. Người này không phải ai khác, chính là tứ thế tử của Vương phủ, Đông Phương Quân Đình. “Muội muội! Là muội muội!” Đông Phương Quân Đình ý niệm đối muội muội trong đầu phi thường kiên định, hắn một lòng cho rằng tiểu bảo bảo xinh đẹp đáng yêu mới sinh trong nhà này là muội muội của hắn, cho nên quản ba ca ca của hắn gọi bảo bảo là ‘đệ đệ’, hắn thập phần không đồng ý. Dĩ nhiên. “Muội muội thật đáng yêu. Không phải sợ, ca ca sẽ chăm sóc muội !” Đông Phương Quân Đình từ khi lên làm ca ca, giống như trong một chốc đã biến thành một tiểu đại nhân, quan ái cẩn thận tới đệ đệ, thậm chí ngay cả quần áo và đồ chơi mình thích nhất, đều mang tất cả ra. “Nói lại một chút. Đào Đào, ngươi không phải là ngốc chứ ? Đây là đệ đệ, không phải là muội muội. ” Đông Phương Quân Khiêm cảm thấy rất kỳ quái trước loại ý tưởng chợt nảy ra này của Đào Đào. “Đại ca đáng ghét, ta không thèm để ý ngươi ! Hừ!” Đông Phương Quân Đình gần đây trưởng thành hơn rất nhiều, trẻ con nửa tuổi hắn có thể ôm rất vững, thật đúng là làm cho người ta giật mình. Hắn đối với nhũ danh Nhân Nhân của Đông Phương Quân Nhân yêu không kể hết, chiều nào từ thư đường hồi phủ cũng vây quanh bảo bảo, quả thực so với hai vị phụ thân còn tỏ ra thích bảo bảo hơn. Đông Phương Quân Nhân có thể nói theo hắn từ nhỏ tới lớn, giống như cũng chỉ có một ca ca, là Đông Phương Quân Đình này. Đại ca, nhị ca hai huynh đệ so với hắn lớn hơn mười tuổi, tuy rằng rất yêu thương, nhưng lại không thân thiết, tam ca ở trong cung làm thái tử, không thường hồi phủ, lại ở nơi quyền cao chức trọng, thiếu khuyết tình cảm thân cận. Bởi vậy Đông Phương Quân Nhân từ nhỏ ở trong lòng hắn, Đông Phương Quân Đình trở thành ca ca duy nhất của hắn. Mang theo hắn đi bắt dế, ngoạn gia gia tửu, mặc quần áo phiêu phiêu……….từ từ, thế nên hắn cho tới trước bảy tuổi không có làm rõ. Thực ra hắn theo cách nghĩ của chính mình, vẫn nghĩ mình là một nữ hài tử. Đông Phương Quân Nhân lớn lên giống như phụ thân, quả thực rõ ràng là một tiểu Diệu Nguyệt, cho nên Đông Phương Hạo Diệp cực kỳ vui mừng. Khi Đông Phương Quân Nhân còn chưa hoàn toàn lớn để hiểu được vấn đề, hắn vẫn lớn lên dưới ách áp hạ của phụ vương cùng tứ ca, cả ngày tùy ý bọn họ hai người như nữ hài tử cầm tay dắt đi chơi đùa. Đông Phương Quân Nhân sau bảy tuổi, cuối cùng mới dần dần nhận thức mình thân phận thực ra là một nam hài, vì thế dứt khoát kiên quyết từ bỏ tất cả vật phẩm nữ nhi phụ vương cùng tứ ca chuẩn bị cho hắn, bắt đầu chính thức bước lên con đường nam nhi của mình. Đối với việc này, Bắc Đường Diệu Nguyệt rất vui sướng, Đông Phương Hạo Diệp thất vọng, Đông Phương Quân Đình tan nát cõi lòng. “Tiểu đệ, tiểu đệ, ngươi không thương tứ ca sao ? Ngươi không nghe lời tứ ca nói sao ?” Đông Phương Quân Nhân mười hai tuổi võ công mới thành, hạ nhân Tĩnh vương phủ thường xuyên nhìn thấy một cảnh này. Tứ thế tử càng lớn càng xinh đẹp bám theo nhi tử nhỏ tuổi nhất của Đông Phương gia, kéo theo hắn đi từ đầu này đến đầu kia, chết sống quấn quít lấy hắn muốn thay nữ trang cho hắn thưởng thức. Đáng thương Đông Phương Quân Nhân khi đó tuổi còn nhỏ sức yếu, trốn cũng trốn không thoát, chạy thì chạy không được, đánh cũng đánh không lại, cuối cùng đành phải khuất phục theo cầu xin của tứ ca hắn yêu nhất, nhăn nhó thỏa mãn theo nguyện vọng của hắn. Nhưng là khi tới mười hai tuổi rồi, Đông Phương Quân Nhân võ học trời ban đã thoát được cảnh áp bách kia, rốt cục phát huy được nỗ lực vượt qua thường nhân, thế nhưng vừa mới đột phá Xích Dương thần công tầng thứ tư, cơ hồ vượt qua cả công lực của đại ca Đông Phương Quân Khiêm. Tiểu vương gia bị loại nhi tử trời ban này làm cho sợ ngây người. Phải biết rằng trong năm đứa con hắn, ngoại trừ nhị nhi tử Đông Phương Quân Thành là tu luyện Bắc Đường gia Minh Nguyệt thần công nên có công lực vượt trội, mấy đứa khác đều chịu thua kém đem việc luyện Xích Dương thần công ra hồ lộng cho xong việc. Đông Phương Quân Khiêm là trưởng tử, coi như thật sự luyện được, rất có vài phần công lực, lão tam vào triều, quý vi Thái tử, quyền cao chức trọng, chung quanh đều có thị vệ bảo hộ, luyện võ bất quá chỉ để cường kiện thân thể, lão tứ Đào Đào, căn bản là có đánh chết cũng không chịu luyện võ, nếu không phải Đông Phương Quân Hòa mắng hắn rằng luyện võ có thể bảo trì dáng người, phỏng chừng cuộc đời này của hắn ngay cả đứng tấn là gì cũng sẽ không biết. Tiểu vương gia trăm triệu lần không nghĩ tới, ngay thời điểm hắn đã đối với sự truyền thừa của thần công nhà mình mấy trăm năm không ôm hy vọng gì, tiểu nhi tử nhà hắn thế nhưng lại là ‘lực lượng mới xuất hiện’, trở thành nhân tài mới xuất hiện, cho hắn một kinh hỉ thật lớn. “Hu hu u……………..tiểu đệ thật không tốt! Không có việc gì đi luyện công phu lợi hại như vậy làm cái gì, làm hại người ta bây giờ không chơi với hắn được…………..” Hãn, ngươi cũng không ngẫm lại là ai đem người ta trở thành cuồng luyện võ như vậy. Đông Phương Quân Đình hoàn toàn kế tục mỹ mạo của ngoại tổ phụ Bắc Đường Ngạo nhà hắn, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém, thật khéo lại tổng hợp tất cả ưu điểm của Diệu Nguyệt cùng Hạo Diệp, bởi vậy cho dù có oán hận, vẫn không chịu để lộ. Trong mấy đứa nhỏ của Đông Phương gia, Đường – Quả hai huynh đệ song sinh, dung mạo giống nhau như đúc, tính tình lại là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, bọn họ lớn lên giống như hai vị phụ thân tổng hợp lại, đều là người tuấn tú xinh đẹp. Tam tử Đông Phương Quân Hòa cùng tính tình phụ thân Ngôn Phi Ly của Bắc Đường Diệu Nguyệt giống nhau như đúc, trầm ổn thong dong cùng ôn hòa, lẽ ra tính tình cùng Đông Phương Hạo Diệp trái ngược nhất, trong dung mạo của mấy đứa con lại giống hắn như đúc. Với loại tổ hợp kỳ dị này, trách không được Bắc Đường Diệu Nguyệt vẫn là yêu thương hắn nhất. Về phần tiểu nhi tử Đông Phương Quân Nhân, dung mạo cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt hoàn toàn giống nhau, nhưng tính cách sao lại………..cổ quái, phi thường cổ quái. Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy nó có chút thâm tàng bất lộ như phụ hoàng của mình năm đó, chẳng qua là không có hoa tâm như vậy thôi. Đông Phương Quân Đình đối với tiểu đệ cần cù luyện công càng ngày càng oai hùng, càng ngày càng thoát ly khỏi bàn tay của mình, cảm thấy cực kỳ buồn bực, cực kỳ oán giận cùng cực kỳ thương tâm. “Tiểu đệ, ngươi không thích tứ ca! Ngươi quả nhiên chán ghét tứ ca ! hu hu hu ……………” “Tứ ca, ta thích nhất là ngươi. Tứ ca đừng khóc, nào, mặt không đẹp rồi.” Đông Phương Quân Đình lúc nào cũng như vậy, Đông Phương Quân Nhân có thể nói một chút lại phải dỗ người, hơn nữa là lời nói thật, nói dối, hay là những lời điên khùng ngốc nghếch trái lương tâm, hắn đều có thể mặt không đối sắc mà nói ra, công lực thì ngày một cao hơn đại ca. Hắn xuất ra độc chiêu của chính mình, nhưng không lâu sau đã biến tứ ca khóc lê hoa đái vũ của mình tươi cười rạng rỡ. Đông Phương Quân Đình cũng biết đệ đệ đã lớn, nếu không sao có thể giỡn với hắn như vậy, tuy rằng không được nhìn bộ dáng xinh đẹp mặc nữ trang của hắn, nhưng thấy hắn vẫn tri kỷ thiếp ý như vậy, Đông Phương Quân Đình vẫn là rất hài lòng. “Đến, ca hôn một cái.” Đông Phương Quân Đình sắp thấp hơn tiểu đệ đệ nhanh chóng cao lớn của mình, phóng qua hôn một cái lên mặt. Đông Phương Quân Đình đã qua tuổi để cho người khác tỏ ra thân mật như vậy với mình, nhưng đối với tứ ca yêu kiều yếu ớt, từ nhỏ đã thương hắn này, hắn vẫn dễ dàng tha thứ. “Tiểu đệ, ngươi thích tứ ca nhất đúng hay không?” “Phải.” “Tứ ca làm chuyện gì ngươi đều ủng hộ đúng không ?” “Phải” “Vậy………..” Đông Phương Quân Đình ghé vào bên tai hắn nói nhỏ một hồi, Đông Phương Quân Nhân nhất thời muốn té xỉu. “Này, này……….. tứ ca, ngươi đã nghĩ kĩ rồi sao?” “Đương nhiên.” “Nhưng ngươi là nam?” “Thì sao ?” Đông Phương Quân Đình tư thái phong lưu lưu loát vuốt tóc mình, kiêu ngạo nói “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy tứ ca không xứng với hắn?” “Tất nhiên xứng đôi. Nhưng mà……………” Thiếu niên Đông Phương Quân Nhân vô cùng phiền não, chủ yếu vẫn là đến từ ý niệm không thể tưởng tượng nổi từ trong đầu tứ ca hắn. “Thế nào, tiểu đệ ? Ngươi sẽ giúp tứ ca chứ ?” Đông Phương Quân Nhân đầu choáng váng. Hắn nghĩ muốn lắc đầu, nhưng lại bị tứ ca quấn lấy không buông. Rốt cuộc, hắn cắn chặt răng, nặng nề gật đầu. Vì thế, Đông Phương Quân Đình năm hai mươi tuổi được ‘gả’ ra ngoài. Ở phía sau nghĩa vô phản cố ủng hộ hắn, goại trừ hắn ngay từ đầu còn hai vị phụ thân đã bị hắn tính toán, thì chỉ có Đông Phương Quân Nhân. Phụ thân, người sinh cho ta một đệ đệ, quả nhiên tốt lắm. Về sau có một đệ đệ võ công cao cường ở phía sau, xem ai còn dám khi dễ ta! Ha ha ha…………… Đông Phương Quân Đình đắc ý cười to. Không có biện pháp, hắn từ nhỏ mệnh đã tốt, cảm tạ phụ vương, cảm tạ phụ thân ! Cảm tạ hai người đã ban cho hắn một đệ đệ tốt như vậy !