Vương Phi Của Ta La Nam Nhân
Chương 19
Những ngày trên núi quả nhiên khổ cực, nhưng tiểu vương gia càng thấy khổ cực hơn.
Chẻ củi
Vốn tưởng chẻ củi rất dễ, thế nhưng khi tiểu vương gia thử lần đầu, vì quá cố sức, chỉ một lúc mà chân tay đã tê rần.
Kết quả là Tiểu Đông đi chẻ củi, còn giúp hắn xoa tay cả nửa ngày trời.
Múc nước
Ném gáo nước xuống nhưng toàn nổi trên mặt nước, dùng lực thế nào cũng không chìm xuống, tiểu vương gia quýnh lên thiếu chút nữa ngã luôn xuống dưới, may là Tiểu Đông đứng phía sau kéo hắn lại.
Tiểu vương gia nổi giận “Hu hu hu… Tiểu Đông tử, ta là một tên ngốc, ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng làm không được ..”
Tiểu Đông an ủi nói “Ngài là vương gia, việc này không biết cũng không sao”
Tiểu vương gia không cam lòng, qua vài ngày được tôi luyện, cuối cùng tìm được bí quyết không chỉ chẻ củi thuận lợi mà múc nước cũng thành thạo hơn.
Lần đầu tiên cầm trứng gà tự mình làm đưa cho Bắc Đường Diệu Nguyệt, cả người kích động đến run lên.
“Thế nào ? Mùi vị thế nào ?” Đông Phương Hạo Diệp mở to hai mắt nhìn, khẩn trương nhìn Bắc Đường Diệu Nguyệt.
“Được … cũng không tệ lắm” Bắc Đường Diệu Nguyệt mỉm cười.
“Thật không ?” Tiểu vương gia liền đảo mắt, bĩu môi nói “Ta đã nói là tay nghề không tồi mà. Nào, Diệu Nguyệt, ăn nhiều một chút”
Bắc Đường Diệu Nguyệt rất nể tình mà ăn hết, tiểu vương gia trong lòng rất đắc ý.
Hắn quả nhiên là thiên tài ! Học cái gì cũng rất nhanh ! Ha ha ha …
“Cho ta xem tay ngươi”
Buổi tối, sau khi lên giường, Bắc Đường Diệu Nguyệt bỗng nhiên nói.
“Để làm gì ?” Đông Phương Hạo Diệp chìa tay ra.
Bắc Đường Diệu Nguyệt tinh tế nhìn, nói “Tay thật là thô”
Đông Phương Hạo Diệp không thể không nói “Nam nhân là phải như vậy, tay chân mềm mại làm gì chứ”
Nói xong liền cầm tay Bắc Đường Diệu Nguyệt so sánh, cảm giác bàn tay y nhỏ hơn hắn một chút.
Ngón tay Bắc Đường Diệu Nguyệt thon dài mềm mại, hình dạng rất đẹp, qua nhiều năm luyện kiếm lại càng thêm chút lực, vừa nhìn đã biết là một người hay đảm đương nhiều việc.
Trái lại cùng so với tay hắn thấy rất thô, bàn tay vừa dày vừa đầy đặn, nhìn thế nào cũng không giống người làm nhiều việc.
Nhưng do mấy ngày nay phơi gió phơi nắng, lại liên tục đốn củi, hai tay đã khô ráp không ít, có thêm chút khí khái nam nhi.
“Diệu Nguyệt, tay ngươi nhìn đẹp thật” tiểu vương gia khen
“Nam nhân như vậy thì tốt cái gì” Bắc Đường Diệu Nguyệt cười khẽ, học dáng vẻ của hắn nói.
Tiểu vương gia cười, nghiêng người qua ôm y, sờ sờ thắt lưng y “Nếu như là nữ, lớn lên giống ngươi sẽ rất tốt”
“Còn nam thì sao ?”
“À …. thì giống ngươi vẫn rất tốt”
“Giống ta thì có gì tốt ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt nhắm mắt lại, câu được câu không nói với hắn.
“Bây giờ, ta rất mong bảo bối sẽ giống ngươi”
Tay tiểu vương gia dò xét, bảo bối hình như cũng đang nghỉ ngơi, yên lặng bất động.
Đôi khi, bón chúng đánh nhau, Bắc Đường Diệu Nguyệt đau đến nỗi mồ hôi ứa ra, sắc mặt rất xấu, so với lúc ở vương phủ dường như còn mạnh hơn.
Lần đầu tiên, tiểu vương gia thấy rất sợ hãi, còn tưởng sắp sinh bảo bối rồi, hoang mang rối loạn khẩn trương chạy ra, khiến Tiểu Đông và Trần Lý thị cũng hoảng sợ.
Sau đó từ Tiểu Đông, hắn biết được, hai tháng qua, y bình thường đều như vậy.
Bắc Đường Diệu Nguyệt đi đứng khó khăn hơn, hành động lại chậm chạp, nửa đêm mồ hôi trộm với rút gân ngày càng nghiêm trọng.
Mỗi ngày, Đông Phương Hạo Diệp đều bắt mạch cho y, phát hiện tiểu tử trong bụng y tinh thần tràn đầy, hô hấp mạnh mẽ, động tác liên tục, thảo nào khiến Bắc Đường Diệu Nguyệt không chịu đựng nổi.
Sắp đến chín tháng, Đông Phương Hạo Diệp càng lo lắng hơn.
Hắn âm thầm tính ngày, chờ mong lũ xuân chóng qua.
Bên cạnh đó, hắn cũng mong có thể có người thấy ký hiệu hắn để lại, chạy tới đây giúp hắn giải vây.
Tiểu vương gia ngày nghĩ đêm mong, khẩn trương đến phát cuồng.
Thậm chí, hắn đã biến nơi đơn sơ này thành tiểu viện để chuẩn bị cho Bắc Đường Diệu Nguyệt sinh hạ bảo bối, vì khi hắn phát hiện linh kiêu điểu của Ngôn Tử Tinh nuôi dưỡng thì kích động thiếu chút nữa ngã xuống.
Kế hoạch ở Linh Châu rất thành công.
Bắc Đường Diệu Nhật xảo diệu lợi dụng tình thế địa phương, chọn thời cơ thích hợp đem ước định của Thác Bạt Chân và Văn quốc âm thầm kí kết nói cho Ti Giản biết, Ti Giản quả nhiên sinh nghi trong lòng, chậm rãi loại bỏ quân Tây Quyết.
Ở Đức Vân quan, Thác Bạt Chân bị hai vị vương gia Đông Phương Hoa và ‘Đông Phương Hạo Diệp’ giữ lại, cắt đứt liên hệ với Linh Châu, nên không biết tình hình biến cố bên kia.
Bắc Đường Diệu Nhật nhân cơ hội tập hợp binh lực, trong một tháng, phát động ba lần công kích Linh Châu, khiến Linh Châu tổn thất nghiêm trọng.
Kế tiếp xử dụng kế ly gián gây xích mích, tiến hành cực kì thuận lợi. Bắc Dự Vương Ti Giản và Lý Tham cho rằng Thác Bát Chân muốn ruồng bỏ Minh ước, mà Thác Bạt Chân khi biết bọn họ loại bỏ binh mã Tây Quyết, đã tức giận đến cực điểm.
Đồng minh ngày càng xuất hiện vết nức, rất dễ thừa cơ xen vào.
Vài ngày trước đại chiến, thành Linh Châu bị phá, Thác Bạt Chân không rõ tung tích.
Bắc Đường Diệu Nhật lệnh cho Ngôn Tử Tinh mang theo nhân mã ra ngoài tìm Bắc Đường Diệu Nguyệt và Đông Phương Hạo Diệp. Ở thâm sơn tìm bảy ngày, tám ngày, cuối cùng cũng đã tìm được bọn họ.
Tiểu vương gia nhận được linh kiêu, vui mừng khôn xiết, vội vã chạy đến báo cho Bắc Đường Diệu Nguyệt, nói “Tử Tinh dẫn người đi tìm. Đường tắc rất nhanh sẽ được khai thông, chúng ta có thể ra ngoài rồi”
“Ngôn Tử Tinh ?” Đông Phương Hạo Diệp ngẩn ngươi, ngơ ngác nói “Ngươi biết hắn sao ?”
Bắc Đường Diệu Nguyệt cười khẽ “Ngươi sẽ không nghĩ ta có một đệ đệ mà cũng không biết đó chứ ?”
Đông Phương Hạo Diệp hiếu kỳ nói “Vậy ngươi làm sao biết ? Ta nghe đại ca nói, việc này chỉ có mình huynh ấy biết”
Bắc Đường Diệu Nguyệt cười nói “Chuyện này đâu thể lừa gạt được. Phụ thân da mặt mỏng lại lớn tuổi như vậy mà còn sinh thêm cho chúng ta một đệ đệ nữa, dĩ nhiên là rất giận phụ vương, hết lần này đến lần khác không nói ra được. Đại ca là người thông minh, có những việc thường mắt nhắm mắt mở, chúng ta cứ theo ý của huynh ấy giả như không biết mà thôi”
Ha ha …. thì ra là cả nhà rất ăn ý, chuyện Ngôn Tử Tinh, bọn họ đều biết rõ ràng tường tận ? Chỉ có cái đứa con rể ngốc này khi nghe được thì thiếu chút nữa rớt cằm … Đông Phương Hạo Diệp phiền muộn
“A…” Bắc Đường Diệu Nguyệt bỗng nhiên cúi đầu kêu một tiếng.
Đông Phương Hạo Diệp phục hồi tinh thần, biết là bảo bối lại nháo, giọng căm hận nói “Hai tên tiểu quỷ này, chờ sau khi bọn chúng được sinh ra, ta nhất định sẽ đánh thật đau vào mông chúng !”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nghe vậy liền liếc mắt trừng hắn.
Đông Phương Hạo Diệp nói “Thành Linh Châu bị phá, Lý Tham tử trận, Ti Giản bị bắt, chiến sự đã không còn gì tệ nữa. Nhưng Thác Bạt Chân kia rất gian xảo, đã để hắn trốn thoát ở Đức Vân quan. Đại hoàng huynh ta không muốn đắc tội với Tây Quyết, tuy rằng hai quốc gia không quan hệ gì, nhưng với lập trường của Văn quốc, không đuổi cùng giết tận hắn!”
Bắc Đường Diệu Nguyệt gật đầu.
Đông Phương Hạo Diệp nói “Nhưng hắn ta đã đánh cược nhiều như vậy, nên sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ. Lúc này, quân đội Tây Quyết của hắn đều ở vùng phụ cận, tìm kiếm cơ hội đột phá vòng vây, đại ca ngươi lo lắng cho an toàn của chúng ta, nên cho Tử Tinh đến giúp chúng ta nhanh chóng rời khỏi”
Bắc Đường Diệu Nguyệt do dự một chút, giương mắt nhìn hắn, trong con ngươi đen thẳm chỉ có suy tư và lo lắng.
“Đừng lo ! Sẽ không gặp phải hắn đâu !” Đông Phương Hạo Diệp nắm chặt tay y
“Ta sợ không phải chuyện đó …” Bắc Đường Diệu Nguyệt kéo tay hắn đặt lên bụng mình, hơi cố sức, nhíu mi nói “Ta sợ hai tiểu tử kia không chờ được”
Tiểu vương gia trong lòng căng thẳng.
Đây chính là điều hắn lo lắng nhất, thân thể Diệu Nguyệt hiện tại, không thích hợp để rời khỏi, thế nhưng …
“Thu thần y đã đến Đức Vân quan rồi. Chúng ta từ đây ra ngoài, tối đa chỉ cần ba, năm ngày đi đường không nên lo lắng”
Bắc Đường Diệu Nguyệt thở dài, không nói gì.
Đông Phương Hạo Diệp bỗng nhiên cảm thấy áy náy, nhẹ giọng nói “Xin lỗi, đều là ta không tốt”
Bắc Đường Diệu Nguyệt vô cùng kinh ngạc “Sao lại phải xin lỗi ?”
Đông Phương Hạo Diệp nói không nên lời, chỉ là nắm chặt tay y, cắn răng nói “Ngươi đừng sợ ! Ta sẽ luôn ở bên ngươi !”
Bắc Đường Diệu Nguyệt mỉm cười, nói “Ta không sợ, ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy !”
Sơn đạo cuối cùng cũng đã được khai thông, Ngôn Tử Tinh mang theo một đội nhân mã vào sơn cốc, Đông Phương Hạo Diệp và Tiểu Đông đứng trước sơn cốc đón hắn.
Ngôn Tử Tinh quan sát hắn, mỉm cười nói “Ngươi sao thành ra thế này ?”
Tiểu vương gia nhún nhún vai, nói “Chúng ta ở nơi thâm sơn cùng cốc, ta dù có là tiểu vương gia cũng không còn cách nào khác là phải làm cu li thôi”
Ngôn Tử Tinh cười ha ha nói “May mà ta tìm được kí hiệu ngươi để lại, nếu không, ngươi thật sẽ phải ở đây làm thôn phu rồi, làm dân trong thôn mất”
Đông Phương Hạo Diệp đưa Ngôn Tử Tinh đến gặp Bắc Đường Diệu Nguyệt , ai ngờ Ngôn Tử Tinh lại khẩn trương, đứng bên ngoài do dự.
Thấy hắn như vậy, Đông Phương Hạo Diệp không khỏi trêu chọc “Gì vậy? Đâu phải là con dâu đi gặp mẹ chồng, xấu hổ gì chứ ?”
“Phi ! Đó là tam ca của ta, ngươi nói bậy cái gì đó !” Ngôn Tử Tinh tức giận, liếc mắt trừng hắn.
“Thế nhưng bộ dạng của ngươi rất là buồn cười, ha ha ha …”
Ngôn Tử Tinh tức giận nói “Ngươi còn dám nói nữa, ta xem tam ca sẽ giáo huấn ngươi thế nào !”
“Này ! Diệu Nguyệt yêu ta còn không hết, sao lại giáo huấn ta !”
Ngôn Tử Tinh hừ lạnh một tiếng “Còn dám mạnh miệng ! Không biết là ai trước kia khóc lóc van xin muốn thành thân với tam ca, bây giờ lại còn làm bộ !”
“Ai nói ta …”
Ngôn Tử Tinh liền cắt ngang lời hắn, chen vào mấy câu “Ly đi ngoài tường, chiếu tỳ bà”
Tiểu vương gia lập tức câm miệng, trên mặt lúc hồng lúc trắng, ngón tay rung rung chỉ vào hắn.
Lần này đến lượt Ngôn Tử Tinh đắc ý “Thế nào ? Có muốn ta nói cho đại ca nghe không ?”
Tiểu vương gia thay đổi sắc mặt mấy lần, không biết Ngôn Tử Tinh làm sao biết được, hắn lúc trước ở nơi hai vị nhạc phụ đại nhân, cách ba bức tường ngoài đòi đáp ứng chuyện cầu thân, lập tức kéo ống tay áo hắn, nịnh nọt cười lấy lòng nói “Ngôn Tử Tinh, ngươi là tốt nhất, chúng ta là huynh đệ tốt mà phải không. Ngươi xem, ta đối với ngươi cũng không tệ mà …”
Ngôn Tử Tinh hừ một tiếng “Ai là huynh đệ với ngươi”
“Ngươi …” Tiểu vương gia chưa kịp nói, trong buồng đã truyền ra tiếng nói của Bắc Đường Diệu Nguyệt “Đúng đấy, ai cùng với ngươi là huynh đệ, ai nói vậy”
Tiểu vương gia đỏ mặt không dám nói gì nữa, cố sức túm lấy Ngôn Tử Tinh, kéo hắn vào nhà.
Bắc Đường Diệu Nguyệt không còn mặc nữ trang nữa, một bộ trường nam tuyệt sắc xưa nay như một, hơi tựa đầu vào giường, sắc mặt có chút tiều tụy, đôi con ngươi đen như mực mang theo ý tứ ôn hòa, trên môi lộ ra nét cười thanh nhã, ôn nhu.
Ngôn Tử Tinh ngơ ngác nhìn y, nói “Tam ca, bụng của huynh thật lớn …” Hắn không hề nghĩ tới, sau nhiều năm qua, lần đầu tiên gặp Diệu Nguyệt, câu đầu tiên hắn nói lại là câu đó.
Bắc Đường Diệu Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng nói “Tử Tinh, lại đây”
Ngôn Tử Tinh đi tới bên giường, có chút co quắp thấp giọng nói “Tam ca”
Tiểu vương gia bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, ở bên cạnh la lên “Tử Tinh, thì ra ta là tỷ phu của ngươi”
“Tránh ra !” Bắc Đường Diệu Nguyệt và Ngôn Tử Tinh cùng quay lại, trăm miệng một lời quát phủ đầu hắn.
Tiểu vương gia vô cùng mất mặt, thương cảm nhìn bọn họ.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nói “Ngươi ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với Tử Tinh”
Tiểu vương gia sờ sờ mũi nói “Vậy huynh đệ các ngươi từ từ nói đi, ta ra ngoài”
Sau đó vội vàng chạy ra ngoài, ở ngoài dạo quanh một vòng, lặng lẽ chui vào góc tường, ghé tai ngoài cửa sổ nghe trộm.
Hắn hiện tại đã khôi phục nội lực, nội thương cũng đã không còn tệ như trước, nghe trộm là một chuyện cũng không tệ là mấy, ai mà dám coi thường ái phi nhà hắn chứ.
Khi hắn đến nghe lén dường như đã kết thúc một hồi nói chuyện, thanh âm gián đoạn, nghe không được rõ ràng lắm.
Tiểu vương gia tập trung tinh thần, vận đủ công lực, không ngừng cố gắng, đột nhiên ‘rầm’ một tiếng, một ám khí phá tan cửa sổ đập lên đầu hắn.
“Ui da” Tiểu vương gia khẽ kêu một tiếng, nhặt lên nhìn, là một quả trám mà sáng nay hắn đã đưa cho Bắc Đường Diệu Nguyệt.
Tiểu vương gia phẫn nộ bĩu môi, nghe tiếng hừ lạnh bên trong, vội vã lùi lại.
Tới buổi trưa, Trần đại nương đã làm xong bữa trưa, tiểu vương gia bưng vào phòng, kêu lên “Ăn thôi, ăn thôi”
Ngôn Tử Tinh đỡ Bắc Đường Diệu Nguyệt ngồi xuống cạnh bàn, nhìn bụng của y, rồi nhìn Đông Phương Hạo Diệp nói “Ta mới nói với đại ca một số việc, ngươi xem phải làm sao đây ?”
“Chuyện gì ?” Ngôn Tử Tinh vừa ăn vừa nói “Mấy ngày trước, Thác Bạt Chân đã đột phá vòng vây ở Đức Vân quan trốn thoát. Hắn về Tây Quyết nhất định phải đi qua Linh Châu, đại ca mang theo đại đội nhân mã truy đuổi và tiêu diệt phần lớn quan mã Tây Quyết, nhưng giờ lại không có phản hồi nào, ta thiếu người, không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
“Chúng ta thương lượng một hồi, quyết định là để ngươi và tam ca nhanh chóng quay về Đức Vân quan”
Chuyện tới trước mắt, tiểu vương gia lại chần chờ “Thế nhưng, Diệu Nguyệt đang như vậy …” Bắc Đường Diệu Nguyệt nói “Ta không sao, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây”
Ngôn Tử Tinh nói “Đúng vậy, Thác Bạt Chân thẹn quá thành giận, mười vạn đại quân ở đây đều hận ngươi đến thấu xương. Nghe nói Tây Quyết đã thề dưới Kim Lang lệnh, không giết được ngươi thề không làm người”
Tiểu vương gia lè lưỡi “Lợi hại vậy sao …”
Bắc Đường Diệu Nguyệt cầm tay hắn nói “Thác Bạt Chân hung hãn, không thể không tìm thấy nơi này. Chúng ta ở đây cũng có thể bị liên lụy, không bằng khổ cực một chút, thừa dịp đường núi đã thông, nhanh chóng quay về Đức Vân quan”
Ngôn Tử Tinh nói “Đúng vậy, qua hai ngày nữa, lũ xuân lại đến rồi, đến lúc đó muốn đi cũng sẽ không có đường để đi”
Đông Phương Hạo Diệp suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.
Mã xa của Bắc Đường Diệu Nguyệt đã chuẩn bị xong, mặc dù cách quân doanh khá xa lại vội vội vàng vàng, nhưng đây là chuẩn bị về Xa Kinh nên trong mã xa đều đầy đủ hết.
Ngôn Tử Tinh mang theo thủ hạ dọn đường thật bằng phẳng, nếu đi bằng mã xa chỉ trong vòng năm ngày là có thể đến Đức Vân quan.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, bọn họ vừa xuất phát đến ngày thứ ba thì gặp phải Thác Bạt Chân.
“Tiểu Đông tử ! Chạy chậm một chút ! Chạy chậm một chút !” Đông Phương Hạo Diệp nói vọng ra bên ngoài xe.
“Không !” Bắc Đường Diệu Nguyệt nắm chặt tay hắn “Không được ! Không thể chậm !”
“Thế nhưng sắc mặt ngươi rất xấu …” Tiểu vương gia gấp đến độ đầu chảy đầy mồ hôi.
Bắc Đường Diệu Nguyệt tựa vào người hắn, tuy rằng nhuyễn tháp bên trong xe đã được lót đệm thật dày, thế nhưng mã xa đang đi với tốc độ rất nhanh nên xảy ra xóc nảy, khiến cho sắc mặt Bắc Đường Diệu Nguyệt tái nhợt đi.
“Diệu Nguyệt …”
“Đừng lo, không sao …” Bắc Đường Diệu Nguyệt đè nén âm thanh, nắm chặt tay hắn “Qua khe sâu rồi, bọn họ sẽ không đuổi kịp nữa, chúng ta sẽ rất nhanh … a …”
“Diệu Nguyệt !” Bắc Đường Diệu Nguyệt ngã vào lòng Đông Phương Hạo Diệp, đầu cúi rất thấp, không thể nhìn thấy mặt y, chỉ là tay cầm vạt áo hơi chặt quá, khiến tay y trắng bệch ra.
Đông Phương Hạo Diệp hoảng hốt ôm lấy y, kinh hồn táng đảm, nhớ tới chuyện vừa rồi, quả thật là tai nạn.
Ngôn Tử Tinh liều mạng cùng mười tám thiết kị vòng hướng khác để cho bọn họ có cơ hội đòa thoát.
Thế nhưng nếu bọn họ không nhanh chóng tới Đức Vân quan, chỉ sợ Tử Tinh nơi đó lành ít dữ nhiều …
Bắc Đường Diệu Nguyệt cúi đầu thở dốc, dường như có chút khó chịu, chậm rãi buông Đông Phương Hạo Diệp ra ngã về phía sau.
Đông Phương Hạo Diệp chỉ mong uống dược vào sẽ nhanh có tác dụng.
Dù dược dưỡng thai có linh nghiệm thế nào, y vốn sắp lâm bồn, nếu cứ tiếp tục xóc nảy, làm sao có thể chịu đựng được.
Bên ngoài, tiếng sấm ầm ầm, Đông Phương Hạo Diệp không khỏi biến sắc.
Trời đang đẹp tự dưng lại mưa xối xả.
Bắc Đường Diệu Nguyệt đột nhiên mở mắt “Tử Tinh …”
Đông Phương Hạo Diệp vội nói “Hắn không sao đâu, hắn được nhạc phụ đại nhân chân truyền võ công, rất lợi hại, ngươi không cần lo lắng”
Bắc Đường Diệu Nguyệt lần thứ chịu đựng nhắm mắt lại, hai tay đặt trên bụng xoa nhẹ.
“Rất đau sao ?” Đông Phương Hạo Diệp cực kì lo lắng.
Bắc Đường Diệu Nguyệt không nói gì, chỉ dựa trên người hắn gấp gáp thở dốc.
Qua một lát, lại cúi đầu nói “Bọn họ có vài trăm người, Tử Tinh lại chỉ có mười người …”
Đông Phương Hạo Diệp tự trấn an nói “Tử Tinh mang theo đều là tinh nhuệ của Bắc Đường Vương phủ, một người bằng trăm người, sẽ không sao đâu”
Bắc Đường Diệu Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên xóc nảy một cái, bất ngờ bị chấn động không kịp đề phòng, đau đớn rên rỉ một tiếng.
“Tiểu Đông tử ! Điều khiển xe ổn một chút !” Đông Phương Hạo Diệp hoảng loạn.
Tiếng của Tiểu Đông tử từ bên ngoài truyền vào, hoang mang, rối loạn, khẩn trương nói “Vương gia, đường này rất không bằng phẳng …”
“Vậy chậm một chút, thân thể Diệu Nguyệt không chịu đựng được !”
“Không được chậm !” Bắc Đường Diệu Nguyệt cao giọng “Ta chịu đựng được !”
“Thế nhưng ngươi đã như vậy …”
“Lẽ nào ngươi nghĩ bọn họ không đuổi theo sao ?”
Bắc Đường Diệu Nguyệt lạnh lùng nói “Tử Tinh là vì ai mà phải mạo hiểm như vậy ?”
“Biết là vậy, nhưng …”
Bắc Đường Diệu Nguyệt hung hăng bấu chặt tay hắn, gầm nhẹ nói “Câm miệng ! Nhanh …. a ….”
“Diệu Nguyệt …” Đông Phương Hạo Diệp sợ hãi kêu lên, chỉ thấy sắc mặt Bắc Đường Diệu Nguyệt trắng bệch như tờ giấy, cả người căng cứng, nắm tay siết chặt, môi cắn chặt không nói nên lời.
Đông Phương Hạo Diệp hoang mang rối loạn ôm lấy y, nhưng cảm giác cơn đau lần này của y so với những lần trước không giống nhau, cúi đầu xuống, tiếng rên rỉ từ bên trong phá ra, cả người đều run lên.
Cái tình huống này …
“Vương gia, phía sau hình như có người đuổi theo !”
Đông Phương Hạo Diệp đâu có nghe thấy Tiểu Đông nói.
Mã xa xóc nảy, Bắc Đường Diệu Nguyệt sắc mặt tái nhợt ngã vào người hắn, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Đông Phương Hạo Diệp giữ lấy cổ tay y, chỉ cảm thấy mạch đập nhỏ bé yếu ớt, thai nhi hô hấp tán loạn, tâm trạng trở nên căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng quên luôn.
Các loại khả năng từ trong đầu xẹt qua, Đông Phương Hạo Diệp bỗng nhiên hạ quyết tâm.
Bắc Đường Diệu Nguyệt đã ngất đi, nhuyễn tháp dưới thân ướt sũng.
Đông Phương Hạo Diệp lại đau lòng, biết nước ối đã vỡ lâu rồi, y vẫn cứ chịu đựng.
“Tiểu Đông tử ! Dừng xe ! Dừng xe !”
Tiểu Đông ‘hư’ một tiếng, kéo mã xa lại, vội vã chạy vào hỏi “Vương gia, sao vậy ?”
Ngược lại, lúc này, Đông Phương Hạo Diệp tỉnh táo hơn bao giờ hết, lúc lọi trong người, lấy ra một bình sứ, đổ ra hai viên đan dược đưa cho Tiểu Đông, nói “Đây là đan dược, có thể bảo mệnh, cả thiên hạ chỉ có vương gia giữ mười hai viên, hôm nay đã đến lúc dùng, ngươi cầm láy hai viên đan dược này”
“Vương gia !” Tiểu Đông biến sắc “Đan dược này quý như vậy, là người dùng để giữ mệnh, nô tài không thể”
Đông Phương Hạo Diệp lấy trong xe một cái áo khoác lông cừu lớn, khoác lên người Bắc Đường Diệu Nguyệt, thấy tay y đặt trên bụng khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn chưa tỉnh.
“Tiểu Đông tử, ngươi không cần quyết định thay bản vương, ta vẫn còn mười viên, dủ rồi. Nói cho ngươi biết, mau chạy nhanh cho bản vương ! Không được liều mạng với bọn họ, đánh không được thì bỏ chạy ngay ! Bản vương nuôi ngươi đến chừng này cũng không dễ dàng gì, ngươi đừng để bản vương mất cả vốn lẫn lãi !’
“Vương gia !” Tiếng sấm ầm ầm trên không, một lát nữa sẽ mưa rất to.
Đông Phương Hạo Diệp nhảy xuống khỏi xe ngựa, nhìn Tiểu Đông nói “Ra khỏi khe sâu này là đến Đức Vân quan, nơi nào cũng đều là ngươi của ta, hãy nói bọn họ đến đây tiếp ứng, chúng ta mới có được đường sống”
Tiểu Đông khóc “Vương gia, nô tài có chết cũng không muốn rời khỏi người …”
Đông Phương Hạo Diệp nhìn hắn mỉm cười, bình tĩnh nói “Ngươi nhìn xem, vương phi đã như thế này, lập tức sẽ lâm bồn. Mã xa lại xóc nảy sẽ lấy mạng của y. Tiểu Đông tử, ta và y không thể xa nhau, ngươi hiểu chưa ?” Hắn cúi đầu nhìn Bắc Đường Diệu Nguyệt, đột nhiên vung tay lên, hung hăn đánh vào mông ngựa rồi lớn tiếng quát “Đi mau ! Dẫn bọn chúng đi, không được quay đầu lại”
Ngựa bị đau, liền kéo mã xa chạy, Tiểu Đông lớn tiếng nói vọng lại “Vương gia, vương phi bảo trọng ! Tiểu Đông sẽ sớm quay lại !”
Mã xa lao nhanh đi, mất hút ở phía trước, Đông Phương Hạo Diệp ôm Bắc Đường Diệu Nguyệt, bước nhanh trong thâm sơn.
Mưa đột nhiên xối xả tuôn xuống, trong nháy mắt đã ướt sũng toàn thân, xóa hết dấu tích phía sau.
Bắc Đường Diệu Nguyệt đưa tay khoác lên vai Đông Phương Hạo Diệp, một tay đặt lên bụng, bỗng nhiên năm ngón tay thu lại, nắm chặt vai Đông Phương Hạo Diệp, lông mi dài run rẩy liên tục, khó khăn mở mắt ra, hàm răng cắn chặt môi dưới, vết máu nhiễm đầy.
“Diệu Nguyệt, đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu !”
Tiếng sấm ầm ầm bên tai, Đông Phương Hạo Diệp cố nói thiệt lớn, rất muốn nhìn y cười một cái, nhưng thực sự cười không nổi.
Nhớ lúc trước khi đi tìm Bắc Đường Diệu Nguyệt, có một hang động ở gần đây.
Đông Phương Hạo Diệp dựa vào trí nhớ mà đi tìm, nếu may mắn, sẽ còn có cả cây khô hắn để lại lúc đó.
“Xa …. ngươi …. ngươi ….a…..” Bắc Đường Diệu Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng tiếng nói gián đoạn, không thể nói được.
Y bỗng nhiên cúi đầu kêu một tiếng, thân thể cứng ngắc, ngón tay bấm sâu vào da thịt Đông Phương Hạo Diệp.
Đông Phương Hạo Diệp vô cùng hoảng hốt, bước chân nhanh hơn.
Trời mưa xối xả, mua to khiến cả ngươi đều đau nhức, cuối cùng cũng tìm được hang động kia.
Không khí trong động có chút ẩm thấp, nhưng ở vị trí cao nên không có nước tràn vào.
“A …. a….” Bắc Đường Diệu Nguyệt không còn kiềm chế được nữa, tiếng rên rỉ càng lúc càng đau đớn.
Đông Phương Hạo Diệp nhanh chóng đặt y lên đệm cỏ khô, lau nước mưa trên mặt, vội vàng bắt mạch cho y, lại bị nắm chặt lấy.
“Hạo Diệp …” Bắc Đường Diệu Nguyệt hai mắt mê mang, đau đớn nằm trên nệm cỏ.
“Không sao, Diệu Nguyệt, không có gì đâu …” Đông Phương Hạo Diệp thấp giọng trấn an y, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Hắn nỗ lực trấn định, bắt tay cởi áo lông cừu cho Bắc Đường Diệu Nguyệt.
Bên ngoài tiếng mưa xối xả, rõ ràng là chính ngọ, sắc trời lại như hoàng hôn.
Đông Phương Hạo Diệp thử vô số lần, cuối cùng cành cây ẩm ướt cũng bốc cháy, ngọc lửa yếu ớt toát ra.
Sắc mặt Bắc Đường Diệu Nguyệt nhợt nhạt như tuyết, cho y ăn một viên dược đan, khí sắc cũng không chuyển biến tốt đẹp gì mấy.
Nước ối đã vỡ từ lâu, hài tử rất nhanh sẽ chào đời.
Đông Phương Hạo Diệp hít thở sâu, vén tay áo chuẩn bị giúp ái phi tiếp sinh.
Chưa bao giờ hắn lại ảo não như lúc này, trước kia lúc Kim Hoa hay Ngân Hoa gì đó sinh, ở ngay thời khắc then chốt hắn lại ngất đi.
Một tiếng rên rỉ đau đớn quanh quẩn trong hang động.
Nếu không phải là đau đớn cực độ, Bắc Đường Diệu Nguyệt chắc chắn không cho phép mình mềm yếu mà rên rỉ như vậy.
Đông Phương Hạo Diệp thấy y liều chết cắn môi, hiển nhiên đang chịu cơn đau dữ dội, ngón tay bấm sâu vào đá, đều trắng bệch hết cả.
Trán y không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, theo cổ chảy xuống, mái tóc đen huyền mất trật tự dán trên mặt, nhưng lại không có ai giúp được y.
“Diệu Nguyệt ! Nhanh ! Rất nhanh …” Đông Phương Hạo Diệp thanh âm run rẩy, động tác cũng coi như trấn tĩnh.
Không được hoảng ! không được hoảng ! Bắc Đường Diệu Nguyệt hai chân mở rộng, huyệt khẩu từ lâu đã mở, thêm trận xóc nảy lúc nãy, thai nhi cũng đã xuống, nước ối và màu cùng lúc chảy ra, thế nhưng thai nhi lại bị chặn ngay chỗ ra.
Đông Phương Hạo Diệp biết thể chất của ma da nhân không giống người thường, huyệt khẩu hậu đình khi sinh sẽ mở ra, chậm rãi mở rộng cho đến khi đủ cho thai nhi ra đời.
Hắn tuy rằng chỉ học một chút y thuật, nhưng lại không dốc lòng, nên đối với việc tiếp sinh càng vô cùng xa lạ.
Nhưng trên đường đến Xa Kinh, lại ngẫu nhiên gặp được một phụ nhân sắp sinh, ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm, trong lòng cũng có chút chuẩn bị.
“Cố một chút nữa ! Một lát nữa sẽ không sao …. Diệu Nguyệt, cố lên …!”
“A…….” Ngón tay Bắc Đường Diệu Nguyệt bấu chặt mép đá, lại từ từ buông ra, mồ hôi thấm ướt cả người, hô hấp trở nên khó khăn, nhưng thai nhi lại di chuyển khá dễ dàng.
Đông Phương Hạo Diệp bỗng nhiên nghĩ, tuy rằng thể chất đặc thù của ma da nhân là nam nhi cũng có thể mang thai nhưng cách thức sinh nở so với nữ nhi bình thường có chút không giống.
Thể hình nam nhân bọn họ hạn chế, vốn có nhiều khó khăn hơn khi sinh, nên chắc sẽ sinh khó so với nữ nhi nhỉ ? Nghĩ đến đây, hắn lại lúc Kim Hoa trở dạ, bụng của nàng ta như muốn vỡ ra, có thể thấy rõ hài tử đang cử động, hơn nữa bụng nữ nhi hoàn toàn cứng như sắt, tử cung co rút lại.
Chỉ tiếc rằng lúc đó hắn chưa kịp đến kiểm tra sản đạo đã bị dọa cho ngất đi. Sau khi nghe Tiểu Đông nói lại, Dương Thanh Y đã châm cứu điều chỉnh thai vị, ở trên bụng thì xoa nhẹ một cái, hài tử liền cất tiếng khóc chào đời.
“Hạo Diệp …. mau … mau giúp ta …nhanh …a …” Bắc Đường Diệu Nguyệt cắn nát môi dưới, tuy rằng đau đớn không chịu nổi, nhưng thần chí vẫn rất tỉnh táo.
Y rõ rành hài tử đang xuống nhưng không có cách để sinh nó ra.
“Diệu Nguyệt, cố gắng một chút” Đông Phương Hạo Diệp cắn răng, cuối cùng đưa hai tay lên bụng y, cố sức ấn mạnh tay xuống.
“A …..” Bắc Đường Diệu Nguyệt đau xé kêu to.
“Diệu Nguyệt, đừng lo, ta giúp ngươi thuận thai vị …” Đầu Đông Phương Hạo Diệp đầy mồ hôi, tuy rằng nói vậy, cũng khó khăn lắm mới nắm được vị trí của thai nhi.
Thứ nhất là vì không có kinh nghiệm, thứ hai … chết tiệt ! Hắn quên mất đây là song thai. Đông Phương Hạo Diệp thấy thời gian trôi qua như đã mấy vạn năm rồi vậy, nhưng trên thực tế thì chỉ mới có hai canh giờ.
Bên ngoài trời vẫn mưa to ào ào xối xả, tiếng gió rít cùng tiếng sấm ầm ầm tạo nên âm thanh rợn người, đinh tai nhức óc.
Bắc Đường Diệu Nguyệt đau đớn từng cơn, tiếng rên rỉ từ trong cổ tràn ra, thân thể vì đau nhức mà buông thõng.
Đông Phương Hạo Diệp không đành lòng nhìn thấy y như vậy, chỉ có thể chờ cho đến lúc hài tử được sinh ra.
“Hạo Diệp …” Bỗng nhiên, Bắc Đường Diệu Nguyệt khàn khàn giọng gầm nhẹ, Đông Phương Hạo Diệp đã nhìn thấy đầu thai nhi.
“Diệu Nguyệt, nhanh, gắng sức đi, ra rồi …”
“A……” Bắc Đường Diệu Nguyệt đau đớn trằn trọc, bỗng nhiên ngưng tụ một khí lực, nghẹn đỏ mặt, mạnh mẽ dựng người dậy, cố sức đẩy xuống.
Đông Phương Hạo Diệp mở rộng hạ thân của y, một thứ đầy máu rơi vào tay, cảm giác mịn màng mềm mại.
Thật là muốn ngất đi … Bắc Đường Diệu Nguyệt lại ngã xuống tấm đệm cỏ, Đông Phương Hạo Diệp chân tay cứng còng vội vã vươn tay lấy một mảnh vải từ trong bao y phục, lau mặt hài tử sạch sẽ, rồi bao lấy đặt sang một bên.
“Diệu Nguyệt, ngươi có khỏe không ?” Hắn móc ra một cái bình nhỏ, lấy viên đan dược cho Bắc Đường Diệu Nguyệt, giúp y lau mồ hôi lạnh trên người.
Sau một lát, Bắc Đường Diệu Nguyệt mới yếu ớt mở mắt ra, bỗng nhiên cảm giác có gì không đúng, cầm tay hắn, run giọng nói “Tiếng khóc …. hài tử … vì sao lại không khóc …” Đông Phương Hạo Diệp cũng run lên, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, cuống quýt bồng hài tử lên, không biết phải làm thế nào, đột nhiên một tiếng “oa ..” vang lên từ phía dưới.
Đông Phương Hạo Diệp càng run sợ, mới phát hiện trong lúc hoảng loạn đã làm ngã hài tử.
“Khóc .. Diệu Nguyệt, nó đã khóc rồi …” Đông Phương Hạo Diệp mừng đến sắp phát khóc, nước mắt viền quanh nhưng vẫn chưa rơi xuống.
Bây giờ, hắn đã là phụ thân rồi, không thể khóc.
Bắc Đường Diệu Nguyệt cố gắng cười, nhìn hài tử nhép nhép môi, mặt bỗng nhiên biến sắc, nắ chặt cánh tay Đông Phương Hạo Diệp.
“Sao vậy ? Ngươi sao vậy ?” Đông Phương Hạo Diệp một tay ôm hài tử, một tay vội đỡ lấy y hỏi.
Bắc Đường Diệu Nguyệt cười khổ nói “Ngươi quên nhanh vậy, vẫn còn một đứa … A …”
Đông Phương Hạo Diệp mắt tối sầm, đầu như bị ai đập trúng, mang hài tử trong tay đặt sang một bên, nhanh chóng đỡ thêm một đứa nữa.
Lúc này thời gian không còn dài như đứa thứ nhất, nhưng cũng không phải là ngắn.
Bắc Đường Diệu Nguyệt đã không còn khí lực, cho dù đã dùng đan dược đặc chế của Đông Phương Hạo Diệp, nhưng vẫn rất đau đớn.
Nhung cũng may Đông Phương Hạo Diệp coi như đã có kinh nghiệm, cố sức giúp y xoa bụng, chẳng qua bao lâu, hài tử thứ hai cũng thuận lợi được sinh ra.
Nhìn Bắc Đường Diệu Nguyệt cực khổ và hai tiểu hài tử đang khóc, Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy chiến tranh cũng không đáng sợ như vậy, cả người đầy mồ hôi nhễ nhại.
Căn bản không còn hơi sức để quản đứa thứ hai, hơn nữa nghe tiếng khóc to như vậy, lúc này Đông Phương Hạo Diệp chỉ lo lắng cho Bắc Đường Diệu Nguyệt.
Hạ thể y có vết máu chảy ra, khiến cho hắn phát hoảng.
Sắc mặt Bắc Đường Diệu Nguyệt trắng như tờ giấy, có cho y uống thêm mấy viên dược cũng không thấy chuyển biến gì tốt đẹp.
Đông Phương Hạo Diệp lấy ngân châm, châm vào huyệt vị, nỗ lực tự trấn tĩnh, càng không ngừng gọi to “Diệu Nguyệt, tỉnh dậy đi ! Mau tỉnh lại, có đau không ? Ngươi thấy thế nào …”
Bắc Đường Diệu Nguyệt chậm rãi mở mắt, đôi lông mi dài vô lực khẽ run, nghiêng đầu nhìn hài tử vừa sinh, yếu ớt nói “Là nam …. hay .. là nữ …”
Đông Phương Hạo Diệp vội vàng giúp y cầm máu, đem uế vật sau khi sinh thanh lý sạch sẽ, chưa từng chú ý đến hài tử, lúc này nghe y hỏi, không khỏi ngẩn người, nhìn về phía hai hài tử nói “Là nam. Đều là nam”
Người Bắc Đường Diệu Nguyệt rét run từng cơn, cả người dần dần mất cảm giác, cố gắng chống đỡ nói “Mau …đưa cho ta xem ….”
Đông Phương Hạo Diệp hoảng loạn thu dọn mọi thứ thật tốt, đỡ Bắc Đường Diệu Nguyệt lên, run rẩy bế một hài tử đưa đến trước mặt y để y nhìn kỹ.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhẹ nhàng nỉ non nói “Hẳn là nên tẩy rửa một chút …”
Tiểu vương gia cũng biết là vậy. Nhưng trong cơn mưa to này, lại không có gì đựng để nấu nước, sao tẩy rửa cho hài tử đây.
Chỉ có thể vội vã dùng y phục lau hài tử thật sạch, làm sạch miệng mũi.
Đông Phương Hạo Diệp thấp giọng nói “Ta nghĩ hay là thế này …”
Thấy Bắc Đường Diệu Nguyệt nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thân thể suy nhược, không khỏi kinh sợ, vội vã đặt hài tử xuống “Diệu Nguyệt, Diệu Nguyệt …”
Bắc Đường Diệu Nguyệt đã hôn mê rồi, Đông Phương Hạo Diệp tay chân lại luống cuống lên.
Hắn mặc dù đã cầm máu cho Bắc Đường Diệu Nguyệt, nhưng sau khi sinh kiêng kị nhất là ra gió, nhưng bọn họ đang rơi vào tình cảnh ác liệt với nhiệt độ khí trời xuống thấp, tiểu vương gia lạnh toát cả người.
Thế nhưng trong lúc nguy cấp này, hắn lại vô cùng trấn định.
Hắn khơi lửa cho thêm lớn, hai nhi tử thì lại khóc ầm lên, so với người mới sinh chúng, sinh mệnh mới thì sức lực càng thêm tràn đầy.
Tiểu vương gia cẩn thận đặt hai hài tử vào lòng Bắc Đường Diệu Nguyệt, chăm chú ôm lấy y, càng không ngừng đưa nội lực vào người y, để thân thể y ấm lên một chút, khí tức ổn định một chút.
Bên ngoài, mưa vẫn không ngừng, tiếng hai nhi tử khóc vẫn chưa dứt, ngọn lửa lại đang dần dần lụi tắt.
Đông Phương Hạo Diệp không biết là qua bao lâu, nội lực của hắn cũng chậm rãi tiêu hết, thế nhưng hắn không dám dừng lại.
Hắn sợ nếu hắn dừng lại, Bắc Đường Diệu Nguyệt sẽ không chịu nổi cái lạnh này, sẽ lưu lại di chứng.
Không bao lâu sau, trong màn mưa đen kịt, trước cửa động xuất hiện một bóng người.
Đông Phương Hạo Diệp cố sức chăm sóc cho Bắc Đường Diệu Nguyệt ở trong lòng không phát hiện ra, khi người kia đến gần mới đột nhiên phát giác, nắm chặt Ngư trạch kiếm của Bắc Đường Diệu Nguyệt.
Dưới ngọn lửa yếu ớt, khuôn mặt người nọ có chút hoảng hốt, quanh thân lại mang theo một loại khí thanh khiết, không hiểu sao lại rất quen thuộc.
Đông Phương Hạo Diệp vung kiếm lên, thấy rõ gương mặt đối phương, không khỏi ngây người.
“Keng” một tiếng, trường kiếm hạ xuống, Đông Phương Hạo Diệp cũng không chịu nổi nữa ‘oa’ một tiếng khóc lớn.
Bắc Đường Diệu Nguyệt từ từ tỉnh lại, mơ hồ nghe thấy tiếng hài tử khóc, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, mở to hai mắt nặng trĩu.
“Hạo …. Diệp …..” Chỉ có một bàn tay to nắm lấy tay y, rất quen thuộc rất ấm áp.
“Diệu Nguyệt, con tỉnh rồi ?” Tiếng nói bao gồm cả sầu lo và đau đớn đến từ người thân yêu nhất.
Bắc Đường Diệu Nguyệt không thể tin nhìn người ngồi bên mình, hoảng hốt vẫn luôn kiềm chế từ đáy lòng bỗng nhiên đều thoát ra hết, viền mắt cũng nóng lên, không nhịn được nữa, nước mắt mang theo sợ hãi và lo lắng đều chảy xuống hết.
“Phụ thân …” Y khàn khàn thấp giọng gọi, liền được người kia ôm vào lòng.
“Phụ thân xin lỗi, phụ thân đã tới trễ”
“Phụ thân, phụ thân …” Bắc Đường Diệu Nguyệt tựa trong lòng y, cảm nhận sự ấm áp và an tâm.
Nhớ tới mấy tháng gian khổ và sợ hãi đã qua, nức nở nói “Sao người lại đến đây …”
“Xin lỗi, phụ thân đã tới trễ. May mà có Hạo Diệp, phụ thân sắp bị con dọa chết rồi”
Ngôn Phi Ly ôm chặt lấy Diệu Nguyệt, nhớ đến cảnh vừa rồi trong sơn động, y lại cảm thấy sợ.
Nếu chậm một chút nữa …. thật không dám tưởng tượng.
Hài tử của y, lại ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, sinh hai hài tử.
Bắc Đường Diệu Nguyệt bỗng nhiên nhớ ra, hoảng hốt nói “Bọn nhỏ đâu ? Hạo Diệp đâu ?”
“Yên tâm, bọn nhỏ đang ở cùng Thu đại phu trên mã xa. Hạo Diệp đang ngủ”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nghiêng đầu, thấy bên kia mã xa, Đông Phương Hạo Diệp cuộn mình mà ngủ y như một hài tử, trên mặt vẫn còn lưu lại hai hàng nước mắt nhàn nhạt, hai tay nắm chặt ống tay áo của mình.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
41 chương
11 chương
69 chương