Vương Phi Của Ta La Nam Nhân
Chương 13
Tiểu Vương gia mang theo Tiểu Đông đi dạo trên đường cái của Xa Kinh.
Ngày hôm nay, nha hoàn trong phủ thu dọn quần áo và vật dụng hàng ngày, lấy ra một mẩu giấy từ trong quần áo cũ của hắn, bởi vì không biết làm sao nên cố ý đến xin chỉ thị của hắn.
Đông Phương Hạo Diệp thấy phía trên viết “Bạch quả thụ đường của Liễu gia ở phía đông”, cúi đầu suy nghĩ một hồi, mới nhớ ra đây là địa chỉ của Dương Thanh Y đã đưa cho hắn.
Gần đây, hắn nhàn nhã vô sự, nghĩ cùng Dương Thanh Y kia cũng là cùng đường thành bạn, nên muốn đi mua sắm một chút rồi thuận tiện đến xem hắn.
Minh, Văn lưỡng quốc đều là đại quốc một phương, chung sống hòa bình hơn hai mươi năm, chỉ dựa vào một mặt nào đó, chẳng thể phân biệt được thực lực và quân lực của một nước.
Lúc này Minh quốc họa từ trong nhà, Linh Châu làm phản, nhưng Xa Kinh như chưa chịu ảnh hưởng gì, vẫn rất náo nhiệt phồn hoa.
Minh quốc bắc giáp phiền địa, tây là Linh tộc, dân phong mở ra, quốc sách khai sáng, là thủ đô của quốc gia, Xa Kinh tất nhiên hưởng thụ tất cả mọi thành quả vinh quang
Mặc dù hiện tại trong thời kì khẩn trương nhưng phố xá vẫn rất náo nhiệt, người người qua lại, tuy vậy cũng là duyên cớ cho cửa ải cuối năm sắp tới.
Đông Phương Hạo Diệp vừa nhìn thấy đã không nhịn được hưng phấn.
Hắn vốn từ bé đã bị nhốt trong Hoàng cung, chỉ có thể thỉnh thoàng lén chuồn ra ngoài, sau khi trở thành Vương gia lại bị công việc quấn lấy, rất ít thời gian để đi dạo phố, cho nên lúc này hắn cứ như con chim được thoát khỏi ***g sắt, hưng phấn mà muốn bay lên..
Mua một đống kẹo, hạt dẻ, bánh mật và đồ ăn vặt, tiểu Vương gia ăn không ngừng nghỉ.
Tiểu Đông nhìn hắn trước ăn sau nuốt, một mực hút khí.
Bọn hắn đi bộ trên đường, dần dần đến trước cửa Bạch quả thụ đường.
Thì ra, Liễu gia là một tiệm bán thuốc, mặt tiền không lớn, nhưng sau khi nhìn một hồi thì thấy buôn bán cũng được.
Hai người vừa vào cửa, hương vị dược liệu liền nhàn nhạt bay ra đập vào mũi, lễ đường thâm u ủ dột, yên lặng cổ xưa.
Chưởng quỹ chạy ra đón khách, hỏi:
“ Khách quan bốc thuốc ?”
Tiểu Vương gia nuốt thứ gì đó trong miệng, nói:
“ Ta đến tìm người.”
“ Chúng ta ở đây có không ít người, chẳng hay ngài tìm vị nào ?”
“ Ta tìm Dương Thanh Y.”
Chưởng quỹ liếc nhìn hắn một cái, khách khí nói:
“ Thanh Y hiện tại không có đây. Chẳng hay ngài là vị nào ? Đợi hắn về ta sẽ chuyển lời cho hắn.”
Đông Phương Hạo Diệp mặt nhăn mày nhíu, đang do dự có nên báo tên không, bỗng nhiên ở phía sau truyền đến một thanh âm trong trẻo.
“ Triệu lão, vài ngày trước ta để Dương đại ca khai phương thuốc, ngươi đã bốc dược chưa?”
Một thiếu niên vén rèm đi ra.
Tiểu Vương gia hai mắt sáng ngời, tiệm thuốc này không ngờ cũng có người như vậy.
Thiếu niên này tuổi cũng không lớn, chỉ chừng mười bảy hay mười tám, quần áo bình thường màu xanh nhạt, bên ngoài khoác trường y.
Đông Phương Hạo Diệp không hiểu vì sao, vừa nhìn thấy hắn thì có cảm tình tốt ngay, nhịn không được nhìn chằm chằm vào hắn.
“ Ngôn thiếu gia, dược ta đã bốc rồi, đang chờ ngài đến lấy.”
Chưởng quỹ trở lại trong quầy đem ra một bao dược, đưa cho thiếu niên, nói “Mấy ngày nay, ngài không trở lại, ta sợ rằng sẽ quên mất.”
Thiếu niên nhếch miệng cười, nói “ Trí nhớ của ta lại kém như vậy sao ?”
Chưởng quỹ cười nói “Ngài hiểu lầm rồi. Ngài trí nhớ tất nhiên là tốt, ta nói lão già ta đây. Lão già ta cũng đã từng này tuổi rồi, đầu óc ngày càng kém, tiếp cửa hàng này thêm hai năm nữa cũng nên truyền lại cho chưởng quỹ khác rồi.”
Thiếu niên cười nói “Ông càng già càng dẻo dai, chính trực tráng niên, không cần khiêm tốn.”
“ Ngôn thiếu gia quá lời rồi.”
Ở một bên, Tiểu Vương gia nghe bọn họ nói chuyện, mắt không di chuyển mà nhìn chằm chằm thiếu niên kia.
Thiếu niên hình như cảm giác được, quay đầu lại nhìn hắn nở nụ cười.
Đông Phương Hạo Diệp nhìn dáng cười của hắn có chút quen thuộc, nhưng không nhớ là đã gặp ở đâu, nhịn không được muốn đến gần, kết giao một chút, nhưng lại không tìm được lí do, tay cầm một đống đồ ăn vặt đứng một góc khổ nghĩ.
Ai ngờ thiếu niên kia quan sát hắn một chút, chủ động đến chỗ hắn làm quen.
“Mua thuốc sao ?”
Tiểu Vương gia vội nói “Không phải, ta đến tìm người.”
Bỗng nhiên nhớ hắn vừa rồi nhắc đến Dương Thanh Y, hỏi “Ta đến tìm Dương Thanh Y, ngươi có biết hắn không ?”
Thiếu niên nghiêng đầu, nói “Ngươi là bằng hữu của Dương đại ca ?”
“Phải”
“Ngươi tới thật không đúng lúc. Dương đại ca hiện không ở đây.”
“Ta biết, chưởng quỹ vừa mới nói cho ta.”
Đông Phương Hạo Diệp muốn ôm quyền hành lễ, mới phát hiện trong tay tất cả đều là bánh, không thể làm gì khác là nhếch miệng, nói “Tại hạ Phương Hạo, Phương trong Đông Phương, Hạo trong Nhật thiên chi Hạo. Xin hỏi quý tính đại danh ?”
Thiếu niên bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt sâu thâm, đen thẳm có thần.
Hắn dừng một chút, cười nói “Ta là Ngôn Tử Tinh.”
“Ngôn Tử Tinh, tên rất hay.”
Tiểu Vương gia chỉ cần cùng người ta nói chuyện, cho rằng đó là tự nhiên, lập tức cười hì hì cùng hắn nói chuyện.
Ai ngờ hai người họ mới gặp như đã quen, tuổi cũng không kém nhiều lắm, lời nói hợp ý, hàn huyên một chút đã đến chiều, chạng vạng mới trở lại Bắc Đường Vương phủ.
“Buổi chiều đi chơi vui không ?”
Buổi tối lúc đi ngủ, Bắc Đường Diệu Nguyệt một bên hỏi hắn, một bên cởi áo ra.
“ Rất vui. Xa Kinh quả nhiên rất náo nhiệt.”
Tiểu Vương gia đã sớm chui lên giường giúp Bắc Đường Diệu Nguyệt làm ấm ổ chăn, trước đó lại lặng lẽ đổi hai bộ chăn gối thành một.
Bắc Đường Diệu Nguyệt giật màn giường ra, thấy giường chăn chuẩn bị như vậy, hơi ngẩn người, nhíu đôi lông mày.
Tiểu Vương gia xốc chăn lên lấy lòng nói “Mau vào đi, ta đã ấp nửa ngày, rất ấm.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt dừng một chút, rốt cục không nói gì mà lên giường.
Tiểu Vương gia vội vã đắp chăn cho y, sau đó chính mình cũng dịch qua.
Bắc Đường Diệu Nguyệt xê dịch một chút, Đông Phương Hạo Diệp lại dịch qua một chút.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nổi giận “Ngươi muốn ta ngã xuống sao?”
“Không, không.”
Đông Phương Hạo Diệp không thể làm gì khác là dịch lại vào trong, uất ức nghĩ rằng mình đâu phải mãnh hổ hay dã thú, sao lại lánh xa như vậy ?
Nhưng hắn khéo cư xử, đã giúp Bắc Đường Diệu Nguyệt bố trí lại giường, đó chính là điểm hay nhất.
Ha ha…………
Bỗng nhiên nhớ tới hôm nay ở trên đường mọi người mua sắm chuẩn bị cho Tết Âm lịch, Đông Phương Hạo Diệp hỏi “Diệu Nguyệt, Tết Âm lịch sắp đến rồi, Bắc Đường Vương phủ dự định làm gì ?”
“Tương tự như năm trước. Năm nay người trong phủ cũng ít, không cần tổ chức.”
“Vậy chi bằng để ta tổ chức đi.”
Đông Phương Hạo Diệp vui mừng nói “Vừa lúc tỉ tỉ, tỉ phu cũng trở về, chúng ta cùng vui vẻ một chút.”
“Có gì hay, ngươi không cần nhảy vào giúp vui.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn hắn một cái, nói “Ngươi không về Văn quốc sao ? Năm ngoái ngươi mua mấy nghìn pháo bông, từ mùng một tháng Giêng phóng tới tận mười lăm tháng Chạp, khiến cho tai mọi người đều muốn điếc cả. Nói cho ngươi biết, ở đây ta không thể để ngươi làm càng như vậy nữa.”
“ Hì hì hì, yên tâm yên tâm, năm nay, chúng ta không đốt pháo, chẳng may kinh động đến bảo bối thì sao ?”
Đông Phương Hạo Diệp sờ bụng y, thấy y nhàn nhạt không có phản ứng gì, vui vẻ lớn mật sờ soạng nhiều hơn.
“Diệu Nguyệt, ta cùng ngươi ở lại Minh quốc mừng lễ năm mới, tân niên để ta xử lý đi.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt suy nghĩ một chút, nói “Không được, không thể để ngươi làm!”
“Vì sao?”
Bắc Đường Diệu Nguyệt không nói lí do, chỉ nhàn nhạt nói “Không vì sao cả.”
“Ta nói, Diệu Nguyệt, ngươi rất coi thường ta.”
Đông Phương Hạo Diệp cử động thân thể, nhịn không được lý luận với y “Trước đây, chẳng phải có một lần tân niên ta làm được vô cùng náo nhiệt sao ? Các Hoàng huynh ăn cơm, uống rượu, rất thú vị. Năm nay là lần đầu tiên ở nhà của ngươi làm lễ mừng năm mới, trong Vương phủ ít người, ta với ngươi hai ngươi, còn không quá hài lòng sao ? Ta khẳng định sẽ làm ngươi vui vẻ mà.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nói “Lễ tất niên là để toàn gia tụ họp, ai mượn ngươi nghĩ ra nhiều trò”
Đông Phương Hạo Diệp có chút nổi nóng.
Năm ngoái đại hội pháo hoa đẹp như vậy, nhưng chỉ là để lấy lòng Bắc Đường Diệu Nguyệt, tung ra giá tiền cao cố tình thỉnh đạo sư làm pháo hoa nổi danh Tây Nam đến, kết quả lại bị y chẳng để ý tới.
“Diệu Nguyệt, nếu như năm nào lễ tất niên cũng đều như vậy, chẳng phải rất buồn chán sao ?”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhàn nhạt nói “Như nhau thì sao ? Ngày nào người cũng đều như vậy, nếu cố tình, tại sao lại thấy buồn chán ?”
Đông Phương Hạo Diệp lắc đầu, không đồng ý nói “Ngươi nói ngươi thích tân niên buồn chán sao ?”
Bắc Đường Diệu Nguyệt liếc mắt nhìn hắn “Ngu ngốc! Ai lại đi thích một tân niên buồn chán.”
“ A !”
Đông Phương Hạo Diệp tỉnh ngộ “Ngươi là thích toàn gia đoàn tụ.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt không nói gì.
Đông Phương Hạo Diệp hiểu rồi, cười hì hì chạy qua.
“Thì ra ý là vậy sao. May là ta tới, chúng ta một nhà đoàn tụ, tân niên thật là quá viên mãn.”
Nói rồi vươn tay, ôm quanh thắt lưng Bắc Đường Diệu Nguyệt.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn hắn hiển nhiên không có cách.
Cái tên Đông Phương Hạo Diệp này, thích nhất là lên mặt với người khác, thực sự khiến cho y có một chút không vừa mắt khi nhìn hắn.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhích người qua, không để ý đến hắn, nhưng Đông Phương Hạo Diệp vẫn dai dẳng như vậy.
“Diệu Nguyệt, Bắc Đường Vương phủ chuyện tân niên để ai làm bây giờ ? Đại ca ngươi không có ở đây, ngươi lại không quan tâm việc này. Tỉ tỉ tuy có thể làm, nhưng nàng đã xuất giá rồi, nàng nên cùng tỉ phu quay về mới đúng. Trong Vương phủ ngoài ngươi, chỉ còn có ta”
Đông Phương Hạo Diệp ghé vào lỗ tai hắn cắn nhẹ, dùng sức day, nói “Nhường ta làm đi, nhường ta làm đi. Chút việc cỏn con ấy ta chẳng lẽ không làm được sao ?”
“Hơn nữa ngươi bình thường cũng bận rộn, không có thời gian để ý ta, ta một mình ở trong phủ rất buồn chán, tìm chút việc làm cũng tốt mà, ta còn mong lấy lễ tất niên năm nay làm quà nữa, nghe nói phong tục ở đây không giống với nước của ta. Diệu Nguyệt, Diệu Nguyệt…………..”
Bắc Đường Diệu Nguyệt không chịu nổi Đông Phương Hạo Diệp nhõng nhẽo lằng nhằng như vậy, ngẫm lại đây cũng không phải đại sự gì.
Hiện tại thân thể y không thể so với ngày thường, cực kỳ uể oải phiền toái, lúc này cơn buồn ngủ kéo tới thì chỉ muốn đi vào giấc ngủ, rốt cục thỏa hiệp nói.
“Được rồi, biết rồi, tùy ngươi vậy”
“ Hay quá ! Diệu Nguyệt ngươi đồng ý rồi !”
Tiểu Vương gia vui vẻ vừa nói vừa ôm lấy y, liền hôn một cái !
Bắc Đường Diệu Nguyệt không kiên nhẫn nói “Ngươi rốt cuộc có ngủ hay không? Còn phá nữa thì đi sang phòng ngủ của khách, đừng có phá ở trên giường.”
“ Được rồi, được rồi. Ngủ ngay”
Đông Phương Hạo Diệp vội vã trả lời, chui vào ổ chăn, nhắm mắt lại chuyên tâm ngủ.
Trong lòng, hắn đã tính toán chi tiết, tính toán xem tân niên này nên làm gì để Diệu Nguyệt vui, nghĩ cách để cùng y hòa hảo như ban đầu.
Lại tính, Diệu Nguyệt nhất định chỉ năm, sáu tháng nữa là đến ngày sinh, cuối năm nay hoặc là mùa xuân thôi, bảo bối sẽ càng lớn nhanh, rất nhanh sẽ chào đời.
Ha ha ha, đến lúc đó sẽ là Tiểu Nguyệt Nguyệt hoặc là Tiểu Hạo Hạo sẽ được sinh ra, Diệu Nguyệt, xem ngươi thế nào lại không về Văn quốc cùng ta !
Có mục tiêu là Tết Âm lịch sắp tới, ngày quả nhiên qua rất nhanh.
Hiện tại, Tiểu Vương gia hoàn toàn đem lễ tân niên như chuyện quan trọng nhất để xử lý, mỗi ngày đều hao tốn vô số suy nghĩ làm thế nào để Bắc Đường Diệu Nguyệt hài lòng.
Minh quốc có rất nhiều phong tục không giống với Văn quốc, lễ cúng tân niên cũng không nhất định toàn gia phải đoàn tụ, nếu có người đang xa nhà không về thì chỉ cần làm băng đăng để cầu phúc là được rồi.
Bọn họ không quan trọng việc toàn gia đoàn tụ, nhưng chỉ cần cầu một nhà bình an, khỏe mạnh, an khang.
Còn bảy, tám ngày là tới tân niên, tiểu Vương gia bắt đầu hấp tấp chuẩn bị.
Kỳ thực các trang dưới trướng Bắc Đường Vương đều đưa tới hạ lễ không tệ, hàng Tết cũng rất nhiều, thế nhưng lễ mừng năm mới có được bầu không khí hay không, cái này chỉ dựa vào mấy thứ mua về chẳng phải là không thú vị gì sao ?
Đại tổng quản của Bắc Đường gia thực sự rất có khả năng, nhân gia cần chuẩn bị cái gì đều chuẩn bị rất tốt, từ chi phí tổ chức tế tổ đến nhu cầu của mọi người trong nhà đều chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, tiểu Vương gia xem đi nhìn lại đều thấy thực sự không có gì cần hắn quan tâm, nên chuyên tâm chuẩn bị lễ vật tặng Bắc Đường Diệu Nguyệt.
Hắn vốn từ Du Kinh đi nên mang theo rất nhiều đồ vật, kết quả nửa đường lại gặp phải thổ phỉ, Vân Sơ lôi mã xa chạy mất tích, hắn chỉ còn lại bàn tay trắng.
Hôm nay ăn ở, đều là dùng của Bắc Đường Diệu Nguyệt hết, tiểu Vương gia nghĩ dùng tiền của ái phi ra ngoài tìm lễ vật thì cũng không có ý nghĩa gì, nên cố gắng động não, dự định tự mình làm hạ lễ tân niên.
Hôm nay hắn mới từ bên ngoài trở về, gương mặt đông lạnh đến nỗi đỏ bừng, mũi đông lạnh chảy nước xuống, đã thấy bóng Hàn Thanh đang vội vã.
“Làm sao vậy ?” Đông Phương Hạo Diệp kỳ quái hỏi.
Nha hoàn nói “Tam Thế tử vừa ngất xỉu, bụng lại đau, đại tổng quản nói là bị động thai khí, nên cho người vào cung mời ngự y rồi.”
“ Cái gì !”
Tiểu Vương gia kinh hoảng vọt vào nhà, nhìn Bắc Đường Diệu Nguyệt nhắm mắt nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Diệu Nguyệt, ngươi không sao chứ ? Sao lại ngất xỉu ? Bụng có đau không ? Vô cùng đau đớn hay có làm sao không ? Bị động thai khí đúng không ? Tại sao lại như vậy, bảo bối không có việc gì chứ. Ngươi trên người có khỏe không ? Diệu Nguyệt…….”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu mày nói “Ngươi yên lặng một chút, ta nhìn ngươi lúc này rất khó chịu.”
Đông Phương Hạo Diệp vội vã im miệng, ghé vào đầu giường, khẽ nắm lấy tay y không dám lộn xộn.
Một lát sau, ngự y tới, lập tức bắt mạch cho Bắc Đường Diệu Nguyệt, quả nhiên là do làm việc quá độ dẫn đến động thai khí, dặn dò y an tâm tĩnh dưỡng.
Sau đó liền kê một đống đơn thuốc dưỡng thai dưỡng thân, lại dong dài nửa ngày về việc chú ý nghỉ ngơi.
Đông Phương Hạo Diệp thấy Bắc Đường Diệu Nguyệt không kiên nhẫn nhướng mi, vội vã phất tay, để đại tổng quản tiễn ngự y ra về.
“Diệu Nguyệt, khá hơn chút nào không ?”
Uống dược xong, Bắc Đường Diệu Nguyệt sắc mặt đã khá hơn, chỉ là vẫn còn tái nhợt.
Đông Phương Hạo Diệp yêu thương sờ mặt y, ngực nhịn không được oán giận mỹ nhân Hoàng thượng.
Bắc Đường Vương phủ ở ngoài Minh quốc hết sức quan trọng, tay cầm đại quyền, thế nhưng chẳng lẽ lại là những chuyện liên quan đến Bắc Đường Diệu Nguyệt ? Y vốn chỉ là một nhàn tản thế tử, có việc thì đi tìm Bắc Đường Diệu Nhật đi, sao lại khiến ái phi của hắn vất vả cực nhọc như vậy.
Đông Phương Hạo Diệp với tay vào trong chăn, đặt ở trên bụng y, lấy làm may mắn nói “May mắn ngươi và bảo bối không sao, ngươi không được lại làm vất vả như thế, nằm trên giường nghỉ ngơi cho ta.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt không để ý đến hắn, nghiêng người đi ngủ.
Đông Phương Hạo Diệp mất mặt sờ mũi, yên lặng ghé tay vào bên giường,
Qua một lát, nghe hô hấp của Bắc Đường Diệu Nguyệt dần dần ổn định, rốt cục cũng yên lòng.
Cứ mãi như vậy cũng không phải là cách.
Tại Du Kinh, Bắc Đường Diệu Nguyệt bị Phúc Vương bắt đi, hắn run sợ trong lòng, lòng nóng như lửa đốt, sau đó Diệu Nguyệt hiểu lầm hắn, lấy cớ đó để trở về Minh quốc.
Vốn cho rằng Diệu Nguyệt ở lại Minh quốc có thể an tâm tĩnh dưỡng, nhưng ai biết Bắc Đường Vương lúc này lại không rõ tung tích, mọi chuyện đều đặt trên người Diệu Nguyệt, đến nỗi y phải mệt nhọc như vậy.
“Thạch Nham ở bên kia thế nào rồi ?”
Ra khỏi Hàn Thanh Các, Đông Phương Hạo Diệp mang theo Tiểu Đông đến ao sau hậu viện, tảng băng mỹ lệ ở trên bờ ao giống như một mặt kính cực lớn.
Tiểu Đông nhẹ giọng nói “Vẫn không có tin tức.”
“Sao lại như vậy?”
Đông Phương Hạo Diệp phiền não nhìn tảng đá nhỏ bên trên, cảm thấy không thể đợi được nữa.
“Bắc Đường Diệu Nhật chắc chắn chỉ ở trong kinh thành, ngươi để bọn họ cùng ám tử ở trong cung tìm một chút, tỉ mỉ hỏi thăm ở trong cung, tiện thể quan sát hành tung của Minh đế.”
Bắc Đường Diệu Huy rời xa Bắc Đường Diệu Nhật giống như cá không sống được, không có Bắc Đường Diệu Nhật, hắn tuyệt không có tâm tình vẫn nói cười tự nhiên ở Minh quốc trong lúc này được.
“ Vâng. Nô tài nhất định bảo bọn họ tăng cường làm việc.”
Đông Phương Hạo Diệp thở dài nói “Như vậy mãi cũng không phải là cách. Nếu tìm không được Bắc Đường Diệu Nhật, chẳng phải là muốn làm cho Diệu Nguyệt từ từ suy sụp sao ?”
Tiểu Đông nói “Nô tài biết ngài vì chuyện của Vương phi mà phiền lòng. Bắc Đường Vương còn chưa trở về ngày nào thì Vương phi sẽ không từ bỏ được chuyện ở đây cũng sẽ không thể an tâm dưỡng thai, không an tâm dưỡng thai thì ngài sẽ không mượn được cớ bắt Vương phi trở về.”
“ Hu hu ….Tiểu Đông tử, ngươi đúng là tri tâm”
Đông Phương Hạo Diệp nức nở hai tiếng, nước mắt ngưng trọng nhìn Tiểu Đông.
Nếu còn tiếp tục như vậy, Diệu Nguyệt không biết bao lâu nữa mới cùng hắn trở về.
Đông Phương Hạo Diệp phát sầu, muốn nhanh chóng nghĩ đến một biện pháp……
Bắc Đường Diệu Nguyệt an tâm ngủ một ngày một đêm.
Đại khái là lúc ở Du Kinh vì lí do bôn ba lâu ngày, y tình trạng thai nhi bất ổn, vất vả mới có thể bảo vệ hài tử, nhưng vẫn không có trạng thái lúc mang thai.
Lúc này đã điều dưỡng rất nhiều ngày, thai nhi đã dần khỏe mạnh, lúc này lại động thai khí, những bệnh trạng trước đây sẽ đều phát ra hết.
Tiểu Vương gia lo lắng nói “Diệu Nguyệt, ăn nhiều một chút”
“Không muốn ăn.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt đẩy đồ ăn trước mặt ra, tựa ở trên ghế, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.
“Ngự y nói ngươi làm việc vất vả quá độ, ăn uống mất cân đối, có chứng thiếu máu, lại không ăn một chút gì. Nào, ăn nhiều một chút, chí ít cũng uống một ngụm cháo chứ”
Tiểu Vương gia kiên trì liên tục, Bắc Đường Diệu Nguyệt cuối cùng tiếp nhận chén cháo uống hai ngụm.
Tiểu Vương gia rất vui vẻ, ai ngờ y bỗng nhiên nhào tới đầu giường, đem toàn bộ đồ ăn nôn sạch ra.
Tiểu Vương gia kinh hãi nhảy dựng lên, luống cuống tay chân giúp y vỗ lưng, Trúc Nhược cùng Hồng Cúc cuống quít lấy đàn hương cùng đồ để thu dọn và khử mùi uế vật.
“Chuyện gì xảy ra vậy ? Đang êm đẹp như thế nào lại nôn ra hết vậy ?”
Hồng Cúc đảo mắt suy nghĩ, nói “Tam Thế tử trước đây chưa từng bị qua như vậy sao”
Trúc Nhược hoảng sợ nói “Có phải là chứng nôn nghén không ạ ?”
“Chứng nôn nghén cái rắm, Diệu Nguyệt mang thai đã năm tháng rồi !”
Tiểu Vương gia nhìn Bắc Đường Diệu Nguyệt khổ sở nôn ra, tâm can loạn cả lên
Bắc Đường Diệu Nguyệt vất vả mới hoãn khí, nghe hắn nói lời thô tục, nhịn không được liếc mắt trừng hắn.
Chỉ là y trên người vô lực, liếc mắt trừng người lại mềm nhũn, mị trường như tơ, mắt long lanh đầy nước, giống như tình nhân giận dỗi khe khẽ nói nhỏ.
Tiểu Vương gia nhất thời tim đập mạnh, trên mặt phát nhiệt, sợ y nhìn ra quẫn trạng của mình, vội vã nâng y dậy, xoa xoa ngực y hỏi “Tốt hơn chút nào chưa ? Có muốn mời ngự y đến không ?”
Bắc Đường Diệu Nguyệt lắc đầu, nói “Nam nhân sinh con, nguyên bản đã là hãn hữu, ngự y này ở trong thâm cung, cả ngày nhìn ta nhàn bệnh phú quý, đâu tìm ra được nguyên do”
“Vậy làm sao bây giờ ? Hoàng tẩu hiện tại không có ở đây, nếu không thì đi tìm Hoàng thượng …”
“Chút việc nhỏ ấy, không nên làm phiền Hoàng thượng.”
“Thế nhưng ngươi như vậy ta rất lo lắng. Sao đột nhiên lại như vậy, Hồng Cúc nói trước đây ngươi chưa từng có”
“Không có gì, ngươi không cần chuyện bé xé ra to.”
“Diệu Nguyệt………”
“Được rồi, ta mệt rồi, dọn dẹp hết đi, ta nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút.”
Đông Phương Hạo Diệp bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là im lặng.
Buổi tối Bắc Đường Diệu Nguyệt ngủ không được, nửa đêm lại đi tiểu, dĩ nhiên toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Tiểu Vương gia vén chăn của y lên, trên người y lạnh băng, áo trong đều bị thấm mồ hôi.
Đông Phương Hạo Diệp lại càng sợ, bò xuống giường lục lọi, lấy ra áo đơn sạch sẽ cùng khăn vải, quay về phòng giúp y lau rồi thay áo.
Bắc Đường Diệu Nguyệt thân thể không tốt, biết mình bị động thai khí, không như thường ngày, người cứ mềm nhũn để hắn động tay động chân hầu hạ, nằm xuống nói “Vừa rồi đã toát ra mồ hôi lạnh.”
“Thay sạch sẽ đi, như thế này ngủ sẽ có chút thoải mái, đêm còn rất dài.”
Đông Phương Hạo Diệp giúp y lau, bản thân mình cũng ra mồ hôi, ném khăn đi bò lên giường, cẩn thận nằm xuống bên cạnh y.
“ Lần sau để các nàng đến đây đi, ngươi đừng đến nữa.”
“Không được. Để ta!”
Hầu hạ người khác tuy rằng tiểu Vương gia không hiểu lắm, thế nhưng chuyện của ái phi không thể mượn tay người khác được.
Diệu Nguyệt thân thể còn có bảo bối, chỉ có hắn là có thể giúp y, người khác nghĩ cũng đừng muốn!
Nói nhảm!
Bắc Đường Diệu Nguyệt tuy rằng tính cách lãnh đạm, tính tình không lạnh không nóng, nhưng không biết vì sao, Đông Phương Hạo Diệp nghĩ y đối với mình rất nghiêm khắc, tính tình nhiều lúc cũng không giống nhau, tựa như hiện tại.
“Ngươi, nói, cái, gì ?”
Bắc Đường Diệu Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Phương Hạo Diệp, con ngươi giống như hắc diệu thạch sâu thẳm, như toát ra lửa.
Đông Phương Hạo Diệp co rúm lại một chút, không sợ mà ưỡn ngực nói “Ta nói công việc trong thư phòng để ta thu xếp được rồi, sáng sớm đưa đến cho Hoàng thượng, phỏng chừng lúc này đã đưa đến rồi, hiện tại thư phòng của ngươi đã trống rỗng, cái gì cũng không có.”
“Ngươi!”
Bắc Đường Diệu Nguyệt tức giận.
Tiểu Vương gia vội nói “Diệu Nguyệt, ngươi đừng giận, hắn là Hoàng thượng, sau này mọi chuyện cứ để hắn tự làm, ngươi chỉ giúp hắn phân ưu cũng không thể giúp tận cái này được. Hơn nữa, kể cả Bắc Đường Vương ở nơi này, cũng không làm mọi chuyện cho hắn.”
Nói đến việc này tiểu Vương gia chính là đang quan tâm y.
Bắc Đường Diệu Nguyệt động thai khí đại thương thân thể, bản thân không trấn an tốt sẽ không chịu nổi, lúc này mới nằm ở trên giường hai ngày, lại nhớ đến chuyện ở trong phủ.
Tiểu Vương gia sợ y lại tiếp tục bận rộn nữa, sáng sớm sai hạ nhân dẫn đến thư phòng, vừa nhìn trên dưới mặt bàn đã thấy hơn nửa là các văn kiện và tấu sớ, hơn nữa toàn bộ là từ chỗ Hoàng thượng gửi tới.
Tiểu Vương gia nhìn mà tức giận !
Làm Hoàng thượng không thể tùy hứng như thế, lúc này không làm, còn làm huynh đệ phải vất vả, biết rõ thân thể Diệu Nguyệt không giống lúc trước, lại đem một đống việc phiền lòng đến chỗ y, quả thực là một đại hỗn đản!
Tiểu Vương gia lúc đó nhìn cũng không muốn, để trừ căn diệt tuyệt hậu hoạn, lập tức gọi đại tổng quản tới, để hắn đem mọi thứ thu thập gọn gàng, phía trên dán giấy niêm phong, lên lớp giảng bài “Mỹ nhân Hoàng đế thân khải”, sau đó gọi người ra roi thúc ngựa đưa vào trong cung, mắt không gặp, tâm không phiền.
Khó có được như vậy, hắn luôn luôn có chút không hòa hợp được với đại tổng quản của Vương phủ, lần này lại không có dị nghị gì, tuy rằng vẫn không nói một lời, nhưng hiệu suất lại nhanh đến kinh người.
Tiểu Vương gia mạnh mẽ nói lời hữu ích, quay đầu lại, trên bàn đã trống không, thu dọn sạch sẽ, khiến cho hắn tự chủ lại hay cơ hội để hối hận vì hành vi liều lĩnh cũng không có, phỏng chừng sau một nén nhanh, mỹ nhân Hoàng thượng đã mở to hai mắt nhìn, lần đầu tiên thấy được bao văn kiện quan trong trên triều của mình.
Đông Phương Hạo Diệp là hoàn toàn không hối hận.
Để tương lai gần ái phi cùng bảo bối, chút việc nhỏ ấy hắn nghĩ mình làm thật tốt, chỉ là lúc này thấy Bắc Đường Diệu Nguyệt hung hăng trừng mắt hắn, cái loại trầm băng nhiên hỏa diễm lệ này làm cho tim đập thình thịch ………
Khụ khụ, lúc này hắn lại nghĩ đến cái gì !
Tiểu Vương gia cụp mặt.
Hắn chớp chớp mắt, cắn cắn môi dưới, vô hạn uất ức nhìn Bắc Đường Diệu Nguyệt, nói “Hiện tại thì mọi thứ đều đã được trả lại rồi, tức giận cũng vô ích, Diệu Nguyệt ngươi cần phải nghĩ thoáng một chút, cẩn thận làm tổn thương thân thể !”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhắm mắt, suyễn khí, nỗ lực trấn an chính mình, sau đó tay đặt trên bụng, chậm rãi nói “Ngươi ra ngoài.”
Đông Phương Hạo Diệp bất đắc dĩ, ủ rũ đi ra.
“Tiểu Hạo Hạo, làm sao vậy ? Ngồi xổm ngoài cửa làm gì. Sao lại khóc ? Hôm nay là đại niên 30 mà”
Tiểu Vươn gia bị Bắc Đường Diệu Nguyệt tống ra khỏi phòng, ngồi xổm ở cửa Hàn Thanh Các phiền muộn, nghe thấy tiếng nói ngẩng đầu nhìn, không khỏi hoảng sợ.
Hắn dụi dụi mắt, run rẩy nói “A, tỉ tỉ, tỉ …. tỉ sao lại phục trang thành thế này ?”
‘Bắc Đường Diệu Nguyệt’ trước mắt thật đúng là tuấn mỹ phong lưu, thanh lệ thoát tục. Trường sam bằng gấm màu ánh trăng, áo khoác làm bằng tuyết điêu, thân mình như ngọc, mặt mày tuấn nhã, một đôi mắt đen lóng lánh như sao sớm, động nhân nhất chính là đôi môi đỏ mọng khinh mân, ngữ điệu như cười, tiêu sái phong lưu đoạt nhân tâm.
Ôi mẹ ơi ! Diệu Nguyệt nếu như có bộ dạng này đi vào trong đám đông, không biết sẽ mê chết bao nhiêu người thiếu nữ nữa.
Đông Phương Hạo Diệp ngực kêu to.
Bắc Đường Diệu Thần cười nói “Hôm nay ta không phải tỉ tỉ của đệ mà là ái phi của ngươi – Bắc Đường Vương phủ tam thế tử, Ngự Thị Thượng Khanh của kinh đô và cùng lân cận, Bắc Đường Diệu Nguyệt.”
Đông Phương Hạo Diệp khẩn trương nói “Tỉ tỉ, tỉ không phải là muốn thay thế Diệu Nguyệt đi họp bàn rồi dự dạ yến trong cung chứ ?”
“Cái này là tất nhiên, nếu không đệ nghĩ tỉ làm sao lại phải diện trang phục thế này làm gì ?”
“Thế nhưng, cái này……………cái này…………”
“Thế nào ? Đệ muốn để Diệu Nguyệt đi phải không ?”
Bắc Đường Diệu Thần cười nói “Đệ cũng không ngẫm lại đệ ấy hiện tại thân thể như thế nào ? Hơn nữa hiện tại không có ai biết việc này, để đệ ấy vác cái bụng như thế, còn không hù chết mấy lão gia trong triều ?”
“ Nhưng, nhưng, đệ không phải ý này.”
Đông Phương Hạo Diệp đương nhiên sẽ không để Bắc Đường Diệu Nguyệt lộ diện, chỉ là có điều……….
“Có điều, tỉ nghìn vạn lần hãy kìm chế một chút, đừng, đừng………….”
Đông Phương Hạo Diệp ấp úng nói không nên lời, Bắc Đường Diệu Thần mỉm cười, xoa xoa khuôn mặt hắn, nói “Tiểu Hạo Hạo yên tâm, tỉ tỉ sẽ không thay ái phi nhà ngươi ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’ đâu.”
Nói đến bốn chữ này, lại cố ý đè nặng thêm ngữ khí, khiến tiểu Vương gia lại nhột nhột một chút vì chút ý tứ này.
Bắc Đường Diệu Thần vừa cười vừa nói “Hơn nữa tỉ hiện tại thế Diệu Nguyệt. Diệu Nguyệt tính cách lãnh tĩnh cùng đại ca giống nhau ba phần, ai dám trêu chọc y”
Đông Phương Hạo Diệp vui vẻ ra mặt, lôi kéo tay áo nàng nói “Tỉ tỉ tốt, tỉ tới thật đúng lúc, Diệu Nguyệt đang giận đệ, đuổi đệ ra ngoài, tỉ mau mau vào giúp đệ khuyên nhủ một chút, đừng để y làm tổn thương thân thể”
“Chuyện này sáng sớm tỉ đã nghe nói rồi. Tiểu Hạo Hạo đệ làm tốt lắm !”
Bắc Đường Diệu Thần cổ vũ vỗ vỗ vai hắn, sao đó lời thấm thía nói “Đệ ấy hiện tại nôn ọe khó tránh khỏi tâm tình có chút khó chịu, đệ cần phải chịu đựng một chút, chờ đến khi hài tử chào đời thì tốt rồi !”
Đông Phương Hạo Diệp lên tiếng, cố sức gật đầu.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
46 chương
15 chương
116 chương
32 chương
23 chương
84 chương