Vương Phi Của Quỷ Vương FULL
Chương 29
Vân Phi Tuyết ôm cánh tay bị thương, đi thẳng về phòng, liền thấy Tiểu Đào lo lắng chờ ở cửa.
"Tiểu thư, người lại đi đâu thế?" Thấy nàng trở về, Tiểu Đào đi từng bước ra đón, thở hắt ra, hoàn hảo không có sự tình gì xảy ra, lần trước vừa ra ngoài đã bị nhốt vào phòng tối.
"Ta đi ra ngoài một chút." Vân Phi Tuyết đáp, dùng ống tay áo che dấu vết thương trên tay mình.
"Tiểu thư, người làm sao vậy? Như thế nào lại bị thương?" Tiểu Đào vẫn là liếc mắt một cái liền thấy vết thương trên tay nàng, nhanh chóng kéo tay nàng.
"Không có việc gì, Tiểu Đào, bị thương một chút, không cần ngạc nhiên." Vân Phi Tuyết cười cười, Vết thương nhỏ ấy tính cái gì? So với thời điểm huấn luyện trước kia của nàng, thật sự là gặp sư phụ rồi.
[Aiz: vậy là trước đây tỷ ấy huấn luyện còn ghê hơn nữa cơ..!!]
"Tiểu thư, nô tì giúp người băng bó." Tiểu Đào nói xong liền đi tìm thứ này thứ nọ.
Vân Phi Tuyết giữ chặt nàng ta nói:"Xin ngươi, Tiểu Đào, không cần đâu ." Chỉ là vài đường cào mà thôi, có cần khẩn trương thế không? Lôi kéo nàng ta nói:"Đi làm cơm chiều, ta đã đói bụng rồi."
Đi ra cửa phòng, tiến về phía phòng bếp, lúc đi qua hoa viên đột nhiên thấy Tiêu Nam Hiên đang tiến lại từ đối diện, theo sau là một thị vệ, nàng cũng không muốn tiếp đón, muốn trực tiếp đi ngang qua hắn, tay lại đột nhiên bị hắn cầm lên.
"Là ai làm?" Nhìn năm vết cào thật sâu rướm đầy máu, giọng lạnh như băng hỏi.
"Ai làm ngươi không cần để ý." Vân Phi Tuyết rút tay về, mơ hồ nói, không chừng hắn còn đang âm thầm cao hứng nữa.
Tiêu Nam Hiên không nói lời nào kéo tay nàng bước đi.
"Uy, ngươi làm gì? Ta còn phải đi làm cơm." Vân Phi Tuyết giãy dụa nói.
Tiêu Nam Hiên đột nhiên dừng cước bộ, phân phó người phía sau: "Phân phó phòng bếp đưa bữa tối đến thư phòng."
"Dạ, Vương gia." Thị vệ lĩnh mệnh mà đi.
"Sao hôm nay tâm của ngươi tốt vậy?" Vân Phi Tuyết nghi hoặc nhìn hắn, hay là hắn lại có chủ ý gì?
Tiêu Nam Hiên lãnh mâu nhìn nàng một chút, kéo nàng đi về phía thư phòng, đến nơi liền buông nàng ra, gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Vân Phi Tuyết cũng không hề trốn tránh cùng hắn đối diện, ai sợ ai?
"Nói cho bổn vương biết, ngươi là ai?" Một lúc lâu sau, Tiêu Nam Hiên mới lạnh lùng mở miệng nói.
"Vân Phi Tuyết." Mặc kệ hắn hỏi là người nào, nàng đều là Vân Phi Tuyết.
"Ngươi không phải." Tiêu Nam Hiên nheo tuấn mâu nhìn nàng,"Bổn vương muốn nghe nói thật."
"Ngươi thật sự muốn biết?" Vân Phi Tuyết khóe môi cong lên.
"Nói."
"Tốt lắm, ta liền nói cho ngươi, nàng chính là ta, ta chính là nàng, nàng không phải ta, ta không phải nàng."Vân Phi Tuyết nói ra một đáp án hỗn loạn, chính là không biết hắn có thể nghe hiểu được hay không.
"Ngươi có ý tứ gì?" Tiêu Nam Hiên mâu quang thâm trầm nhìn nàng, nàng đang đùa giỡn cái gì.
"Vậy ta hỏi ngươi, nếu ta thật sự không phải tiểu thư Vân gia, ngươi sẽ thế nào? Thả ta? Vẫn là giết ta?" Vân Phi Tuyết ngẩng cao đầu.
Tiêu Nam Hiên lấy tay nâng cằm nàng lên, khóe môi gợi lên nụ cười mị hoặc:"Nếu ngươi không phải tiểu thư Vân gia, bổn vương chỉ có thể nói, bổn vương sẽ đối xử công bình với ngươi." Tối thiểu, sẽ không nghĩ đến dùng biện pháp tra tấn nàng.
"Công bình thế nào? Không trừng phạt ta? Để ta tiếp tục làm Vương phi của ngươi? Hoặc là thả ta đi?" Cái gì nàng cũng không muốn, nàng thầm muốn chính là tự do.
"Tùy ngươi." Hắn hiện tại thầm nghĩ biết rõ thân thế của nàng, còn sự tình từ nay về sau thì về sau hẵng nói.
[Aiz: Gian thật ý =.= pachan: zai càng đẹp càng....!=))]
Vân Phi Tuyết trong lòng vừa động, nhưng nàng vừa thấy tinh quang lóe lên ở đáy con ngươi thâm thúy của hắn cnhả giác lập tức trỗi dậy, hắn sẽ không khinh địch như vậy mà thả nàng đi, huống chi nàng còn không thể đi, chuyện của Cổ Thần nàng còn chưa có chu toàn, nghĩ đến liền than nhẹ: "Chỉ tiếc, ta chính là Vân Phi Tuyết."
Trong mắt Tiêu Nam Hiên lộ ra tia nguy hiểm, vừa rồi biểu tình trên mặt hắn không lộ ra chút sai sót nào, vì cái gì nàng lại tính kế? Hoặc là có mục đích gì ? [Aiz: Cửa sổ tâm hồn của anh đã phản bội anh đấy ạ =]] ]
Nàng thì đang nghĩ, chờ chu toàn chuyện của Cổ Thần, nàng liền cùng hắn làm rõ, sau đó rời đi.
"Vương gia, bữa tối chuẩn bị xong." Ngoài của đột nhiên truyền đến thanh âm của một nha hoàn.
"Mang vào." Tiêu Nam Hiên cao giọng phân phó.
"Dạ, Vương gia." Nha hoàn mang bữa tối đã chuẩn bị xong tiến vào phía ngoài của thư phòng, bày biện thật tốt trên bàn tròn, rồi lui đi ra ngoài.
"Nếu Vương gia hôm nay từ bi như vậy thưởng cơm ăn cho ta, ta đây sẽ không khách khí rồi." Vân Phi Tuyết không chút khó chịu ngồi xuống, cầm lấy đũa, căn bản không để ý tới hắn ăn hay không.
Đầu bếp Vương phủ quả thực không ngoa, hương vị đồ ăn thật sự rất tuyệt, màu sắc, hương thơm, mùi vị rất hoàn hảo, vừa lòng buông đũa, mới phát giác Tiêu Nam Hiên căn bản là không động qua.
"Ăn ngon không?" Khóe môi của hắn gợi lên chút tười cười bí hiểm.
Vân Phi Tuyết hiện lên một tia nghi hoặc, vẫn là gật đầu nói:"Ăn ngon lắm." Xem thức ăn bị nàng xử lý sạch sẽ là biết, còn cần hỏi sao?
"Vân Phi Tuyết, bổn vương đã quên nói cho ngươi, tất cả đồ ăn này, từ trước cho tới bây giờ ngươi cũng không đụng qua." Tiêu Nam Hiên đột nhiên nhìn nàng nói, trong mắt hiện lên một tia hào quang.
[Aiz: Hiên ca, anh xấu lắm >___]
Cái gì? Vân Phi Tuyết nhìn mấy món này, là đồ ăn rất bình thường nha, vì sao lại không ăn?
Nhìn ra nghi hoặc của nàng, Tiêu Nam Hiên lấy tay chỉ vào nói:"Hoa tỏi xào thịt, ngươi sợ miệng thối, lòng đỏ trứng cua, ngươi thấy phiền toái, đều là nha hoàn giúp ngươi chuẩn bị cho thật tốt, bằng không, ngươi tuyệt không đụng vào, rau cần, ngươi ngại có vị thuốc, thịt dê, ngươi nói rất tanh rồi..................!Tóm lại, trước đây toàn bộ người đều không đụng qua."
Cũng không ăn? Có thể nào đây đều là thứ nàng thích ăn? Mỹ mâu chuyển động một chút, Vân Phi Tuyết lập tức nghĩ đến hắn đang thử nàng, hoặc là nói, hắn cố ý nói ngược đi, nguyên lai hắn muốn tự nàng khai ra, thật sự quá âm hiểm.
Đang thời điểm nàng không biết nên trả lời thế nào, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của nha hoàn.
"Vương gia, người của Vân gia đến bái kiến, nói muốn gặp Vương phi."
Người của Vân gia đến rồi? Vân Phi Tuyết thế này mới nhớ tới, nàng đến đây một thời gian dài như vậy, cơ hồ quên mất còn nhà mẹ đẻ có thể trở lại, hắn sẽ cho nàng gặp sao? Không khỏi quay đầu nhìn hắn, dù sao có gặp hay không với nàng mà nói cũng không sao cả.
Trong mắt Tiêu Nam Hiên lộ ra một tia hòa quang nhìn nàng chằm chằm, có lẽ không sai đây chính là cơ hội, đứng dậy nói: "Đi thôi."
Vân Phi Tuyết sửng sốt hỏi lại: "Ngươi cho ta gặp họ?"
"Ngươi không muốn gặp người nhà của ngươi sao?" Vẫn là nàng sợ lộ ra sơ hở.
"Muốn, đương nhiên muốn, đi." Mặc kệ thế nào, làm cho bọn họ thấy Vân Phi Tuyết rất tốt, cũng là một loại an ủi rồi.
Trong đại sảnh, một nam tử trên dưới năm mươi tuổi, lại có vẻ mỏi mệt già nua dị thường cùng một nam tử phong độ chỉ có hai mươi mấy tuổi vừa trông thấy bọn họ đi ra, vội quỳ xuống nói:"Hạ thần tham kiến Vương gia, Vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Miễn lễ." Tiêu Nam Hiên chăm chú nhìn nam tử lớn tuổi, lộ ra một chút hận ý, lạnh lùng mở miệng.
Vân Phi Tuyết ngồi bên người hắn, tinh tế đánh giá nam tử phía dưới, người lớn tuổi kia là cha cửa nàng, Vân Hạc sao? Còn người tuổi trẻ, là ca ca sao?
"Tạ Vương gia." Hai nam tử đứng dậy, ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt mang theo một ít kích động, nam tử lớn tuổi rốt cuộc nhịn không được, thanh âm run run kêu lên: "Tuyết nhi......"
Vân Phi Tuyết từ phía trên nhìn xuống, tiếng cha kia nàng thật sự không nói ra khỏi miệng được, nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn mang theo xin lỗi nói:"Thực xin lỗi, ta mất trí nhớ rồi."
Mất trí nhớ? Bọn họ rõ ràng cả kinh, nhưng là rất nhanh liền khôi phục lại, không ngừng nhìn nàng nói:"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi."
"Ta không sao." Vân Phi Tuyết nói, bọn họ đại khái suy nghĩ không chết, không điên, không ngốc cũng đã cám ơn trời đất, bất quá, cũng là như thế, còn có thể thấy nữ nhi hoàn hảo như lúc ban đầu, cảm thấy đủ rồi.
"Tuyết nhi, ta là nhị ca, đây là cha." Nam tử trẻ tuổi giải thích, tựa hồ còn muốn nói cái gì đó? Nhưng là nhìn thoáng qua Tiêu Nam Hiên ngồi ở phía trên, vẫn là do dự một chút, không có mở miệng.
"Cha, nhị ca." Thanh âm của Vân Phi Tuyết có chút cứng ngắc, một tiếng này là nàng thay tiểu thư chân chính của Vân gia kêu lên.
"Tuyết nhi...." Vân Hạc rơm rớm nước mắt, run rẩy vươn tay, lại không biết nên đặt thế nào? Dừng lại bất an nhìn Quỷ vương đang ngồi ở trên, cứ thế do dự.
"Cha, không cần lo lắng, nữ nhi tốt lắm." Vân Phi Tuyết trong lòng có chút mềm mại, nàng biết hắn thật sự yêu nữ nhi của mình, cầm tay hắn một chút, ôn nhu nói.
"Tuyết nhi, tay ngươi làm sao vậy?" Vân Hạc liếc mắt một cái liền phát hiện vết thương trên mu bàn tay của nàng, trong mắt mang theo đau lòng.
[Aiz: Bái phục người của Vân gia, công phu liếc mắt thật là siêu]
"Là nữ nhi không cẩn thận gây ra, người đừng quan tâm ." Vân Phi Tuyết vội vàng che dấu cho qua chuyện.
Tiêu Nam Hiên vẫn ngồi ở phía trên lạnh lùng nhìn bọn họ, trong tay cầm chén trà thưởng thức, không có bỏ qua một biểu tình gì trên mặt bọn họ hoặc động tác.
Thấy nàng che dấu, Vân Hạc siết nhanh tay nàng, không truy vấn, tựa hồ thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong đó.
"Cha, nữ nhi hiểu được." Vân Phi Tuyết tựa hồ càng kêu càng dễ gọi, nàng biết, hắn khẳng định có rất nhiều thứ muốn nói, nhưng là ngại Quỷ vương ở đây, cũng không mở miệng.
"Hiểu được là tốt rồi, thấy ngươi rất tốt, cha an tâm rồi." Vân Hạc nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, sau đó rút tay về.
"Tuyết nhi, nương rất nhớ ngươi, có thời gian...." Nam tử trẻ tuổi lời còn chưa dứt đã bị vân hạc cắt ngang.
"Phi Tần, không được lỗ mãng, Tuyết nhi đã là Vương phi rồi, sao có thể tùy ý về nhà."
Nam tử nhìn Vân Hạc, vội vàng dừng miệng lại.
Vân Phi Tuyết biết Vân Hạc kiêng kị Quỷ vương.
"Tuyết nhi, cha cùng nhị ca của ngươi phải đi về rồi." Vân Hạc nói, thấy nàng cũng đã yên tâm rồi.
"Ân, thay nữ nhi ân cần thăm hỏi nương." Vân Phi Tuyết đột nhiên nhớ tới nhị ca nhắc đến nương, nương hẳn là rất quan tâm nữ nhi, nàng liền thay tiểu thư của Vân gia tận tâm đi.
Vân Hạc gật gật đầu, sau đó cung kính hướng về phía Tiêu Nam Hiên ôm quyền nói:"Vương gia, thần xin cáo lui."
Tiêu Nam Hiên gật gật đầu, phẩy tay ý bảo hắn rời đi.
"Để nhi nữ tiễn các người." Vân Phi Tuyết nói xong, tiến vài bước theo đi ra ngoài, đưa bọn họ ra cửa.
Mới vừa đi đến ngoài cửa, bọn họ liền dừng bước, quay đầu nhìn nàng, cảm tình trong mắt đột nhiên biến lạnh.
"Tuyết nhi, biểu hiện của ngươi rất tốt, thiếu chút nữa ngay cả nhị ca cũng bị ngươi lừa gạt, hoàn hảo là ta đã biết ngươi giả mất trí nhớ, bằng không còn tưởng rằng ngươi mất trí nhớ thật rồi." Vân Phi Tần đột nhiên tán dương nói.
Giả mất trí nhớ? Có ý tứ gì? Vân Phi Tuyết sửng sốt, còn không phản ứng lại.
Vân Hạc liền lạnh giọng ngăn cản:"Phi Tần, cẩn thận một chút, phần đông Vương phủ đều là có hiểu biết." Sau đó hướng về phía nàng nói:"Tuyết nhi, đừng quên nhiệm vụ của ngươi, nhanh chóng động thủ."
Động thủ? Làm gì? Vân Phi Tuyết không khỏi nghi hoặc:"Người có ý tứ gì?"
Vân Hạc lại hèn mọn nhìn nàng một cái:"Không cần giả với ta, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ tin rằng ngươi mất trí nhớ rồi sao? Đừng quên tính mạng của mẹ ngươi, tính mạng Dạ Phong đều nắm trong tay của ngươi, còn có độc trên người ngươi, nếu trong ba tháng không có thuốc giải, không hề nghi ngờ ngươi sẽ phải chết, tự ngươi giải quyết cho tốt đi."
Nương? Độc? Vân Phi Tuyết khiếp sợ nhìn hắn? Nàng hoàn toàn lạc hướng rồi, nàng không phải nữ nhi của hắn sao? Có người cha hạ độc chính nữ nhi của mình sao? [Aiz: Gói gọn bốn chữ, Táng tận lương tâm, pachan: chuyện hay còn ở phía sau nữa mừ pé, cứ chuẩn bị sẵn guốc dép để ném Vân lão gia đi là vừa a ]
"Phi Tần, chúng ta đi." Vân Hạc chính là lạnh ong liếc mắt qua nàng một cái, xoay người liền cùng Vân Phi Tần rời đi.
Vân Phi Tuyết thấy trong mắt hắn là tàn nhẫn, lãnh khốc và vô tình, cùng vừa rồi ở trong đại sảnh hoàn toàn cũng không giống nhau, trong ong dâng lên một cỗ hàn ý, nàng là vướng vào nội tình gì.
Nhiệm vụ hắn làm là cái gì? Mau chóng động thủ? Chẳng lẽ là ám sát Quỷ vương sao? Còn có nàng thật sự trúng độc rồi sao? Vân Hạc là dạng người gì? Thê tử cùng nhi nữ của chính mình lại có thể đối đãi như thế?
"Thế nào? Lưu luyến không rời sao?" Tiêu Nam Hiên đột nhiên đứng sau lưng nàng, khóe miệng mang theo trào phúng.
"Ta mệt mỏi, ta muốn trở về nghỉ ngơi." Vân Phi Tuyết không cùng hắn đối chọi gay gắt, nàng chỉ thấy một loại cảm giác vô lực, nàng phải đi về, đem ý tứ trong lời Vân Hạc nói ngẫm lại rõ ràng, rốt cuộc sao lại thế này? Nàng là tình cảnh thế nào vậy.
Tiêu Nam Hiên nhìn theo bóng dáng của nàng, nhớ lại biểu tình vừa rồi của bọn họ ở đại sảnh, lão già Vân Hạc kia cũng là sốt ruột cho ái nữ, bất quá rất nhiều thứ không thể nhìn mặt ngoài, kia chính là biểu hiện giả dối mê hoặc người, xem ra hắn tất yếu phải phái người theo dõi hắn ta thật chặt.
Vân Phi Tuyết đi một lát đến phòng, Tiểu Đào bước đến tựa hồ thật cao hứng:"Tiểu thư, nghe nói lão gia cùng công tử đến đây."
"Phải." Vân Phi Tuyết nói, đột nhiên nhìn chằm chằm nàng, Tiểu Đào có thể hay không là do Vân Hạc phái tới âm thầm giám thị nàng, nàng ta hẳn là không đơn giản như vậy, người càng thân cận càng có khả năng là địch nhân gần nhất.
"Tiểu thư, người nhìn nô tỳ như vậy để làm gì?" Tiểu Đào thấy nàng nhìn mình chằm chằm, cả người không được tự nhiên hỏi.
Vân Phi Tuyết một câu cũng không nói, đột nhiên vươn tay, muốn kháp trụ yết hầu của nàng ta.
"A....!Tiểu thư, người làm gì?" Tiểu Đào chính là bị dọa liền kêu to, nhắm mắt lại, chờ đợ nhận mệnh, căn bản quên mất trốn tránh.
"Không có việc gì, muốn thử ngươi thôi." Tay của Vân Phi Tuyết dừng trên chiếc cổ mảnh khảnh của nàng ta, nàng có thể khẳng định, Tiểu Đào không có võ công, bình thường người có võ công đột nhiên bị tập kích theo bản năng sẽ là trốn tránh hoặc đánh trả.
[Aiz: Dưng mà, võ công cao thâm thì giả ko có võ công dễ như bỡn ấy ạ :-
"Tiểu thư, người hù chết Tiểu Đào rồi." Tiểu Đào phục hồi lại tinh thần, bất mãn chép miệng, tiểu thư hiện tại càng ngày càng dọa người rồi.
"Tiểu Đào, ngươi nói cho ta nghe một chút đi, Vân gia gồm những ai? Hôm nay nhị ca đến đây, ta đều quên rồi, còn có nương của ta là người thế nào?" Vân Phi tuyết hỏi, hiện tại nàng phải hiểu biết Vân gia nhiều một chút.
"Ân, tiểu thư là tam tiểu thư của Vân gia, phía trên còn có hai ca ca, hai tỷ tỷ, đại thiếu gia Vân Phi Dương, nhị thiếu gia, Vân Phi Tần, đại tiểu thư Vân Phi Sương, nhị tiểu thư Vân Phi Vũ, hai tiểu thư đều xuất giá rồi, thiếu gia đến giờ vẫn chưa cưới vợ, chẳng qua, bọn họ cũng không là do phu nhân sinh ra, đều là do nhị phu nhân cùng tam phu nhân sinh, lão gia cũng không phải thực thích phu nhân, cho nên phu nhân chỉ sinh một mình tiểu thư, nhưng là tiểu thư lại kế thừa ưu điểm của phu nhân, so với đại tiểu thư, nhị tiểu thư đều xinh đẹp, về sau, lão gia càng ngày càng coi trọng tiểu thư, vì muốn có một ngày đưa người tiến cung, chính là không ai biết được người còn chưa trưởng thành, Thái tử bị phế, Hoàng Thượng băng hà." Tiểu Đào gật đầu giải thích.
Nguyên lai nương của Vân Phi Tuyết cũng không được sủng ái, trách không được Vân Hạc sẽ đối đãi với nàng như thế, nghĩ vậy không khỏi lại hỏi:"Tiểu Đào, nương của ta ở Vân gia thế nào?"
"Phu nhân?" Tiểu Đào suy nghĩ một chút nói:"Phu nhân thực hiền hoà, cũng không cùng nhị phu nhân, tam phu nhân tranh tình cảm, phần lớn thời gian là dạy tiểu thư cầm kỳ thư họa, cho nên tiểu thư cùng phu nhân cảm tình tốt lắm."
Trách không được, vân hạc sẽ dùng nương uy hiếp nàng, nhưng là hắn chỉ sợ nằm mơ đều không nghĩ được, nàng không phải Vân Phi Tuyết của ngày hôm qua, tất cả đều không uy hiếp được nàng, chính là không biết nàng trúng độc gì? Vì cái gì nàng một chút cảm giác không khỏe cũng không có?
"Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy?" Nhìn nàng vẫn xuất thần, Tiểu Đào kêu nàng.
"Ân, tiểu Đào, ta đã biết, ngươi đi nghỉ ngơi đi." Vân Phi Tuyết phân phó nói.
"Hảo, tiểu thư, người cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Tiểu Đào nói xong, nhẹ nhàng đóng cửa, lui ra ngoài.
Vân Phi Tuyết nằm trên giường, hô hấp thật sâu, trong đầu thực loạn, sự tình như thế nào càng ngày càng phức tạp, quay người lại nói:"Không nghĩ rồi, tất cả sự tình có quan hệ gì với nàng? Cùng lắm ba tháng sau độc phát thì chết, nói không chừng, nàng còn có thể xuyên qua đến hiện đại."
Nghĩ như vậy cảm thấy thoải mái hơn, rất nhanh liền ngủ.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào phòng, sâu lười Vân Phi Tuyết vặn thắt lưng, đứng dậy xuống giường, cửa đã bị đẩy ra.
"Vương phi, nô tỳ tới hầu hạ người." Một tiểu nha hoàn đi vào, trong hai tròng mắt trong suốt mang theo kinh hỉ.
[kinh hỉ = mừng rỡ]
Nhìn hai tròng mắt của nàng, Vân Phi Tuyết chỉ cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc, đột nhiên kinh hỉ kêu lên:"Tiểu tử, là ngươi."
Nam Cung Vấn Thiên lập tức cọ bên người nàng, lấy tay ôm thắt lưng của nàng làm nũng nói:"Tỷ tỷ, người ta rất nhớ ngươi nha."
"Buông ra." Vân Phi Tuyết trên mặt xuất hiên ba đường hắc tuyến, tiểu tử này lại ăn đậu hũ của nàng.
"Tiểu thư, ngươi............." Tiểu Đào đột nhiên từ bên ngoài bưng nước rửa mặt đi vào, thấy một cái nha hoàn ôm tiểu thư,, mắt trừng lớn.
Nam Cung Vấn Thiên ngón tay bắn ra, Tiểu Đào liền hôn mê bất tỉnh một chút, thau nước trong tay được hắn vững vàng tiếp nhận, đặt ở một bên.
Vân Phi Tuyết đem tiểu Đào nâng dậy, đặt ở bên giường, biết nàng chính là ngất đi thôi, mới xoay tay gõ lên đầu hắn một chút:"Tiểu tử, có phải hay không đã quên tỷ tỷ rồi? Lâu như vậy cũng không đến xem ta?"
"Ai u." Nam Cung thực nể tình quát to một tiếng, sau đó lại tiến đến ngực nàng ủy khuất nói:"Tỷ tỷ, ngươi cho là Vương phủ này dễ vào vậy sao? Ta phải nghĩ rất nhiều biện pháp."
"Mặc kệ." Vân Phi tuyết không cho là đúng nói:"Đừng quên, ngươi sẽ dịch dung, muốn trà trộn vào dễ như trở bàn tay." [dịch dung : thay đổi dung mạo]
"Tỷ tỷ, ngươi thật là ngốc." Nam Cung Vấn Thiên cũng phản công ở trên đầu của nàng gõ một chút, nhưng là động tác rất ôn nhu, mới chép miệng giải thích:"Người trong phủ của Quỷ vương đều là người quen thuộc.
Nếu là muốn ra, thị vệ liếc mắt một cái liền nhìn ra rồi, không cần vào phủ, chính là cửa đều vào không được, nếu là dịch dung thành người của Vương phủ, càng phiền toái, nói không chừng sẽ chạm mặt, cho nên, ta chờ cơ hội đã lâu, hôm nay sáng sớm mới có nha hoàn ra phủ thăm người thân, ta mới trà trộn vào."
Tiêu Nam Hiên cẩn thận như vậy? Vân Phi Tuyết phải thế này mới không thể không phục nói:"Ngươi nói cũng có lý."
"Tỷ tỷ, lần trước sau khi ngươi trở lại Vương phủ, ta lo lắng đã lâu, hiện tại thấy ngươi rất tốt ta rất an tâm." Nam Cung Vấn Thiên tiếp tục ôm thắt lưng của nàng.
Thấy trong mắt hắn hoàn toàn là quan tâm, Vân Phi Tuyết có chút cảm động nói:"Cảm ơn ngươi, tiểu tử, ta không sao."
"Tỷ tỷ, ngươi chính là tiểu thư của Vân gia sao?" Nam Cung Vấn Thiên đột nhiên nhìn nàng hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
56 chương
22 chương
27 chương
40 chương
10 chương
449 chương
102 chương
94 chương