Vương Phi Của Bạo Vương
Chương 30
Sáng sớm.
Hơi ẩm của làn sương sớm mỏng manh còn chưa tan hẳn, bầu trời thâm u đang dần nhô lên ánh bình minh, tỏa ra vài tia nắng sớm của ngày mới, xuyên qua tầng mây, chiếu sáng vạn vật. Và trong màn sương mỏng ấy tạo nên tia sáng bảy sắc, khiến người ta nhìn không chán mắt.
Tại vườn lạc hẻo lánh, Ưu Vô Song dang cánh tay thon dài, vươn cái lưng lười nhác.
Nàng từ trong chăn chui ra, nhìn ngắm sắc trời bên ngoài, thở một hơi dài, lại chui trở lại vào chăn, một lần nữa nhắm mắt lại.
Đến đây đã bao nhiêu ngày, nàng cuối cùng cũng phát hiện ra điểm tốt ở nơi đây, đó là, bất kể có phải là ngày nghỉ hay không, nàng đều không cần như ở thế kỉ 21, mỗi lần nghe tiếng đồng hồ báo thức thì cứ như phải phóng nhanh ra khỏi chăn ấm vội vàng đi làm!
Nàng giờ đây không cần phải đi làm, mỗi ngày thích ngủ bao lâu cứ ngủ, cảm giác vậy thật là sảng khoái!
Tuy nhiên, Ưu Vô Song chìm trong mộng đẹp chưa bao lâu đã bị tiếng chân gấp rút đánh thức.
Rất nhanh, tẩm phòng (phòng ngủ) đã bị người ta đẩy ra, âm thanh kinh hãi của Vân Nhi được truyền lại: “tiểu thư, tiểu thư, không xong rồi!”
Ưu Vô Song lại đau khổ chui đầu ra, nàng lần đầu tiên phát hiện âm thanh của Vân Nhi lại khó nghe đến thế, cứ như tiếng kêu của quạ!
Nhưng mà Vân Nhi hoàn toàn không có ý bỏ cuộc, nàng ta thấy Ưu Vô Song lại chui vào chăn, liền không chút lưu tình hất lấy chăn của Ưu Vô Song lên.
Khi đã không còn chăn, Ưu Vô Song lạnh đến giật cả mình, đôi tay ôm lấy người, cơ thể nhỏ bé co lại, bất mãn nói: “Vân Nhi, ngươi làm gì? Ngươi có biết vậy lạnh lắm không?”
Vân Nhi vốn không để ý đến nàng mà chỉ câm tấm chăn trong tay quăng đi, thần sắc khẩn trương nói với Ưu Vô Song: “tiểu thư, không xong rồi, Lí ma ma của phủ lại đến nữa rồi!”
Lí ma ma? Ưu Vô Song nhíu nhíu mày, nói: “bà ta lại đến làm gì?”
Đối diện với câu hỏi của Ưu Vô Song, Vân Nhi chỉ cúi đầu, do dự một lúc sau mới trả lời: “là vương gia ra lệnh, gián tiểu thư làm thô sứ a hoàn, từ nay về sau, mỗi ngày sáu giờ phải ra ngoài vườn.”
Thô sứ a hoàn? Tên yêu nghiệt chết tiệt kia, nàng biết mà, hắn sẽ không để cho nàng yên thân mà!
Ánh mắt Ưu Vô Song thoáng qua tia phẫn nộ, người sống dưới mái nhà của người khác, không thể không cúi đầu, được, tên nghiệt chết tiệt, hôm nay ta nhịn ngươi, rồi sẽ có ngày, Ưu Vô Song ta sẽ khiến ngươi hối hận về việc làm của ngươi!
Sắc mặt nàng phút chốc trầm xuống, nói với Vân Nhi: “Vân Nhi, đưa y phục cho ta!”
Tiếng của nàng vừa dứt, cánh cửa tẩm phòng đã bị người khác mở ra, giọng nói của Lí ma ma vang lại: “vương phi, người đừng có tốn công nữa, vương gia đã phân phó, người bị gián làm thô sứ a hoàn thấp kém nhất phủ, số y phục người mang đến đã không thể mặc được, người chỉ có thể mặc cái này!”
Dứt lời, Lí ma ma cũng không đợi Ưu Vô Song kịp trả lời, bèn chỉ thị a hoàn theo sau đem bộ y phục ném lên người Ưu Vô Song.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
23 chương
368 chương
293 chương
91 chương