Vương Phi Của Bạo Vương
Chương 20
Tại thư phòng rộng rãi, sạch sẽ không một hạt bụi bẩn.
Lãnh Như Tuyết nửa ngồi nửa nằm trên nhuyễn tháp được tu bổ gọn gàng (nhuyễn tháp là cái giường mà người xưa thường ngồi để uống trà đàm đạo), ngón tay thon dài đang cầm lấy ly rượu trắng ngọc, từ từ thưởng thức thượng đẳng trúc diệp trong ly.
Chỉ thấy đôi mâu tà mị hơi hơi nheo lại, chiếc áo bào trắng như tuyết không vấy chút bẩn hé mở, lộ ra bộ bực không cường tráng nhưng lại rắn chắc.
Mà đang trên người hắn lúc này đang là một vị dung mạo xinh đẹp, trên người chỉ mặt duy nhất một chiếc áo, vị nữ tử này đích thực da trắng hơn tuyết, mềm mại như không xương, lẳng lặng, ngoan dịu nằm trên người Lãnh Như Tuyết.
Trên nhuyễn tháp, là ngọn lửa đang cháy rực, bên trên là hũ thượng đẳng trúc diệp thanh, lúc này trong phòng vô cùng ấm áp, hũ trúc diệp thanh ấy đang bốc khói nóng khiến cả gian phòng đầy hương thơm của rượu, làm người khác ngửi xong mê mẩn.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, không khí ấm áp trong gian phòng bị tiếng bước chân ngắt quãng, thư phòng bị người ta từ từ mở ra, một nam tử áo đen thân hình cao lớn đi vào.
Chỉ thấy hắn đối với Lãnh Như Tuyết nằm trên nhuyễn tháp kia cung kính cúi chào, thần thái thành khẩn nói với Lãnh Như Tuyết: “Vương gia, Lí ma ma về rồi.”
Lãnh Như Tuyết nhẹ nhàng đặt chiếc ly trắng ngọc xuống chiếc ghế nệm tím bên cạnh, ngón tay thon dài nhè nhẹ nghịch mái tóc đen của nữ tử trên người mình, lười nhác nói: “Việc làm xong chưa?”
Thiếu niên tuấn mĩ kia nhìn người nữ tử kia một lúc, thần thái có chút do dự, không vội trả lời Lãnh Như Tuyết.
Gương mặt tuấn mĩ của Lãnh Như Tuyết đột nhiên nỡ nụ cười tà mị, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vai người nữ nhân đang nằm trên người hắn: “Yên Nhiên, nàng lui xuống trước đi.”
Người tử nữ tên Yên Nhiên ấy không chút cam tâm ngồi dậy từ người Lãnh Như Tuyết, sau đó với lấy áo ngoài không chút ngượng ngùng mặc vào rồi cười với Lãnh Như Tuyết nói: “vương gia, người đồng ý với thiếp rồi đó, hôm nay phải để thiếp hầu người, người không được nuốt lời đấy!”
Lãnh Như Tuyết cười một cách tà mị, nhẹ nhàng lướt qua đỉnh thượng, nói: “Việc bổn vương đáp ứng với nàng, có khi nào nuốt lời? Được rồi, nàng ngoan ngoãn về phòng trước, một lát nữa bổn vương sẽ đi tìm nàng.”
Nhận được lời hứa, Yên Nhiên cũng không bám víu nữa, nàng ta nhìn Lãnh Như Tuyết rồi nở nụ cười phong tình vạn chủng, sau đó mới chịu quay đầu rời khỏi thư phòng.
Sau Yên Nhiên rời khỏi, Lãnh Như Tuyết từ nhuyễn tháp ngồi dậy, nói với người thiếu niên: “Ngạo Phong, nói đi.”
Người thiếu niên tên Ngạo Phong ấy trầm ngâm một hồi mới nói: “Vương gia, việc không làm xong, Lí ma ma nói, Tú Nhi bị vương phi làm bị thương rồi.”
Nghe thấy lời của Ngạo Phong, Lãnh Như Tuyết có chút ngoài ý muốn nhíu níu mày, nói: “Sao? Lí ma ma sao hồ đồ vậy? Chút việc ấy cũng làm không xong, còn để ả điên ấy làm Tú Nhi bị thương.”
Ngao Phong có chút nghi hoặc đáp: “Điểm này, thuộc hạ cảm thấy kì lạ, bởi vì vương phi rõ rang thần trí không minh mẫn, làm sao lại làm Tú Nhi bị thương được? Vương gia, trong này nhất định có điều cổ quái!”
Nghe xong lời của Ngạo Phong, Lãnh Như Tuyết bất giác nhớ lại đêm hôm ấy, ánh mắt mà ả điên ấy nhìn hắn, căn bản không phải của một người thần trí bất minh.
Nghĩ đến đây, Lãnh Như Tuyết bất giác cười lạnh một tiếng, đứng dậy từ nhuyễn tháp, lạnh lùng nói: “Hừ, ả tưởng giả điên giả dại với bổn vương thì có thể thoát khỏi sự trừng phạt của bổn vương? Dám làm người của bổn vương bị thương, để bổn vương xem xem ả có thật là điên hay là giả điên! Bất kể thế nào, ả ta phá hoại việc của bổn vương, bổn vương quyết không tha cho ả!”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
21 chương
115 chương
66 chương
20 chương