Tức thời nàng nghĩ cũng không nghĩ, đi nhanh đến trước kéo Vân Nhi về phía sau, nhìn ả a hoàn tên Tú Nhi ấy quát: “Đứng lại.” Nghe thấy lời nói của Ưu Vô Song, Tú Nhi khẽ giật mình, nhưng ả ta rất nhanh chuyển sang thái độ nhạo báng: “Ả ngốc, ngươi gọi gì chứ? Không lẽ, muốn ăn kẹo?” Ả ngốc? Khóe môi Ưu Vô Song chợt nhếch lên nụ cười lạnh: hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết, thế nào là ả ngốc! Nàng nhìn Tú Nhi, đột nhiên cười hì hì, nói: Đúng vậy, ngươi có kẹo không?” Nói rồi, Ưu Vô Song cười hì hì tiến đến trước mặt ả ta giơ tay ra, thái độ ấy như thể thật sự xin Tú Nhi kẹo. Tú Nhi và ả a hoàn còn lại cười hả hê khinh miệt, nhưng chỉ nghe một tiếng “bốp” lớn, âm thanh thanh thúy ấy trong phút chốc ngắt quãng đi tiếng cười của họ. Bởi vì Ưu Vô Song không những tát Tú Nhi một bạt tay mà còn tát với tốc độ khiến ả không kịp trở tay. Hành động đột ngột của Ưu Vô Song khiến cho ả ma ma kia chấn động, còn Tú Nhi che lấy khuôn mặt đang sưng đỏ lên, mở to mắt nhìn Ưu Vô Song như thể đang nhìn thấy điều không thể tin nổi. Ưu Vô Song không đợi cho Tú Nhi kịp phản ứng, một lần nữa hẩn hận tát vào má còn lại của Tú Nhi. Nàng hất hất cái tay có chút tê kia, lạnh lùng nhìn Tú Nhi: “Ngươi đánh Vân Nhi một bạt tay, ta trả lại ngươi hai bạt! Ngươi nghĩ ngươi là thứ gì chứ? Dám ở trước mặt ta dương oai diễu võ?” Tú Nhi che lấy gương mặt bỏng rát của mình, qua một lúc lâu mới phản ứng lại, ả ta giật bắn người dậy, tức giận chỉ về phía Ưu Vô Song nói: “Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không hả? Ta là thị tẩm a hoàn của vương gia, ngươi hãy đợi đấy, vương gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Tuy nhiên, Ưu Vô Song không đợi ả ta nói hết lời, đột nhiên kéo chiếc váy lên cao, trọng trọng một cước đá Tú Nhi ngả xuống đất, cười lạnh bảo: “thị tẩm a hoàn? Đó chẳng qua chỉ là một tiện nhân, bổn cung đường đường là vương phi, không lẽ không thể dạy dỗ ngươi?” Tú Nhi là thị tẩm a hoàn thân cận của Lãnh Như Tuyết, thật ra ả ta sớm đã là người của hắn, tuy là hạ nhân dưới trướng của ma ma nhưng thường ngày vì mối quan hệ với Lãnh Như Tuyết, ma ma cũng cho ả ta vài phần hậu đãi, người nào gâp ả cũng đều cung kín, trước giờ nào có chịu qua sự đối đãi này,” Đối với người bị đày vào lãnh cung như Ưu Vô Song ả sớm không để vào mắt, vậy nên khi nãy ả mới không biết lựa lời mà phách lối với nàng. Còn ma ma thấy Ưu Vô Song ra tay đánh ả, sắc mặt cũng đại biến, vội vàng nói: “Vương phi, người định làm gì? Tú Nhi là người của vương gia đấy!” Ưu Vô Song không hề đoái hoài đến người nữ tử đang khóc tức nở dưới đất, mà lạnh lùng quay sang nhìn ma ma, lạnh nhạt đáp: “Mang hạ nhân của ngươi cút đi, sau này nếu còn dám ức hiếp hạ nhân của ta thì đừng trách ta không khách khí.” Ma ma bị ánh mắt lạnh lùng của Ưu Vô Song dọa đến giật nảy mình, vốn nghĩ nàng là vương phi ngốc ngếch, nhưng không biết tại sao trong lòng ả giờ đây lại dâng lên cảm giác khiếp sợ, không dám nhiều lời, cùng a hoàn còn lại phục Tú Nhi dậy, vội vàng rời khỏi. Tú Nhi dưới sự dìu đỡ của ả a hoàn kia, dùng đôi mắt tràn đầy oán hận nhìn Ưu Vô Song, sau đó tức giận dậm chân một cái, và cực không cam tâm theo sau ma ma rời khỏi viện lạc.