Vương Phi Côn Đồ Vương Gia Ngốc
Chương 4
Dạ Tiểu Nhụy suy nghĩ xem nàng rời khỏi đây như thế nào, trong lòng cười trộm " ngươi nói không đi thì ta không đi, ta đây chẳng phải thật mất mặt, ta càng muốn đi cho ngươi xem, dù sao cao lương mĩ vị (món ăn ngon) không phải nói có là có ngay được."
Xuyên không rồi lại xuyên không, vậy mà nàng không tìm thấy đường về, đi tới dưới núi giả ngồi nghỉ chân một lát. Đang phiền não vì không tìm ra cửa, lúc này bên trái núi giả truyền đến tiếng nói chuyện, Dạ Tiểu Nhụy thầm nghĩ, có người dẫn đường rồi. Lập tức mang giày vào đứng lên, chạy vội về hướng có tiếng nói, ngay tại góc rẽ nàng dừng bước.
"Tiểu thư tướng phủ này số cũng thật khổ, mặc dù được gả cho vương gia, nhưng như thế nào cũng là người đần độn. Thật sự là có số nha, một tiểu thư như hoa như ngọc, về sau phải sống cùng một người ngu ngốc, ai nói người sống trong sạch thì mệnh sẽ tốt, vẫn là phải tự xem số mệnh bản thân ngày thường có tốt hay không."
"Ai......ngươi nói nhỏ thôi, ngốc có cái phúc của ngốc, nhổ sạch cỏ trong sân đi, ngươi còn có thời gian rảnh rỗi quản chuyện vớ vẩn, nếu như bị lão quản gia nghe thấy, tiểu tử ngươi sẽ đẹp mặt."
Núp sau núi giả hai mắt Dạ Tiểu Nhụy bốc lửa, tức giận xoay người đi về, đi được một lúc lại trở về phòng, hoàn toàn quên mất chính mình giống như bị lạc đường, cho nên nói con người vẫn cần động lực.
Sau khi trở về phòng thở hổn hển, lại ngạc nhiên với hành động của bản thân, con bà nó...........ta lại không có bọc quần áo, ta trở về làm gì, tùy tiện nhìn, thấy trên bàn còn có kẹo cao su, thuận tay cầm lên, nếu đã về đây thì không thể chạy đi vô ích như vậy, quay người nhìn thấy lư hương bên cạnh giường êm, mang đi! Cầm lư hương lại thấy cái màn trên giường, một bên là cái móc bằng ngọc thạch, lấy xuống! Lại quay người, aaaaaaaa............ôi mẹ ơi, trước mắt là cái tủ bằng gỗ Tử Đàn trên đó đều là cực phẩm, mặc dù không biết tên, nhưng không phải vàng thì cũng là bạc, không phải bạc thì cũng là ngọc Lưu Ly, ngọc Dương Chi, Dạ Tiểu Nhụy ôm lư hương đến trước chiếc tủ, nhìn phía trước ngẩn người, miệng lặng lẽ nói:"Nên lấy cái nào thì tốt đây?"
"Tỷ tỷ, mang tất cả đi!"
"Lấy tất cả nếu như bị phát hiện, không phải ta sẽ vong mệnh thiên nhai sao." Dạ
Tiểu Nhuy thương tâm trả lời, đột nhiên cảm giác dường như có chỗ không đúng, nghĩ nửa ngày..........xoay người lại một phen, trừng mắt nhìn thân hình cao lớn trước mặt, làn da trắng nõn, soái ca, tiểu mỹ nam cực kỳ đáng yêu, má ơi!
Có một người lớn như vậy đi vào mà nàng không biết, không tệ, không tệ, người này nhìn qua không giống như người xấu, mà còn càng nhìn lại càng thấy đẹp, càng nhìn càng muốn sờ thử một lần, nghĩ như vậy Dạ Tiểu Nhụy không kìm lòng được đưa tay lên, mất trí kiễng mũi chân vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của người trước mặt, trong lòng nảy sinh cảm thán cha mẹ hắn thật khá, thật vĩ đại, sinh ra được hàng thượng đẳng như vậy ( *cười lăn lộn* chị coi anh là hàng, là hàng đó há há *lườm lườm*....)
Mỹ nam cao lớn bị sờ mó đến nỗi chảy nước mắt, một gương mặt trẻ con đau khổ, chu miệng nhỏ tủi thân nói:"Tỷ tỷ......người không thể sờ mặt ta, mặt ta là để cho nương tử nhà ta sờ." (chu choa, nương tử đây, thiếp đây, lại đây nào....hắc hắc.....)
Dạ Tiểu Nhụy nghe xong buông tay khinh thường, nàng ghét nhất ai lên giọng trước mặt nàng, thật là, đẹp trai thì giỏi lắm sao, "Không sờ thì không sờ, nương tử của ngươi giỏi lắm sao, một đứa trẻ thì làm gì có lão bà chứ, đừng làm ẫm ĩ tỷ tỷ ta tìm bảo vật."
"Tỷ tỷ tìm bảo vật? Hiên nhi cùng tìm giúp ngươi có được hay không"
"Ngươi biết tìm?"
Hắn nghiêm túc nhìn Dạ Tiểu Nhụy liều mạng gật đầu vài cái.
"Vậy ngươi nói một chút, nơi này cái gì quý nhất!"
Tiểu mỹ nam khẩn trương nhấc vạt áo, tiện tay chỉ một cái, Dạ Tiểu Nhụy nhìn theo góc độ là tầng thứ ba ngăn thứ hai, cái kia màu trắng hình dài và hẹp, có phần giống sóng biển lại có phần giống như áng mây gì đó, thực ra là ngọc như ý.
"Ngươi nói cái này?"
Tên kia lắc đầu vài cái như lắc trống, sau đó lại chỉ một cái.
"Cái này?"
Lại chỉ
"Cái này(trên)" .."Cái này(trái)"..."Cái này(dưới)".........."Cái này(trái sang phải)"
Ngừng một lát bận rộn lên xuống trái phải, cũng không biết rõ là bảo vật gì, ngược lại Dạ Tiểu Nhuy mệt đến mức đổ mồ hôi khom mình thở hổn hển, mở miệng mang theo một trân cuồng phong bão táp rống lên: Rốt cuộc là ngươi có biết hay không?"
"Tỷ tỷ, hiện tại so với Hiên nhi ngươi còn ngu dốt hơn, Hiên nhi chỉ vào cái tủ, ngươi đem cả cái tủ nay đi có phải là quý nhất à?"
Dạ Tiêu Nhụy nghe xong càng thêm căm tức, aaaaaa.....nếu có thể mang đi cần gì tới lượt ngươi nói, đẩy người đang che ở phía trước, ném ấm trà chén trà xuốn đất, lại bắt đầu mang cái tủ gì đó, mặc kệ, tùy tiện lấy mấy cái, bây giờ nếu không chạy, đợi lát nữa chạy không xong, không nghĩ tới người cổ đại lại âm hiểm như vậy, khó trách Liễu Yên tiểu thư này lại muốn bỏ chạy, không chạy mới là đồ ngốc, ngu ngốc gả cho ngu ngốc vừa vặn làm một đôi, một bên Dạ Tiểu Nhụy nói thầm, một bên vội vàng đi tới đi lui.
Tiểu Hiên Hiên nhìn nàng bận rộn, rất hào phóng giúp nàng mang đến, Dạ Tiểu Nhụy đánh giá số lượng, đẩy tên ngốc vướng víu ra, vén khăn trải bàn bắt đầu buộc lại.
Tiểu Hiên Hiênbị đẩy ra cảm thấy mất mác lại hỏi lấy long "Tỷ tỷ ngươi xem có muốn mang thêm chút châu báu trang sức, ngân phiếu gì gì đó hay không?"
Dạ Tiểu Nhụy nghe xong lập tức vô cùng nhiệt tình hỏi""Ngươi biết ở đâu? Mau nói cho tỷ tỷ."
Tiểu Hiên Hiên thấy tỷ tỷ nhìn hắn cười, cao hứng chạy đến trước bàn trang điểm, di chuyển mấy cái hộp gỗ Tử Đàn đặt ở trên bàn. Dạ Tiểu Nhụy vừa mở ra trời ơi. . . . . . Toàn bộ đều là châu báu trang sức, còn có một chồng lớn ngân phiếu.
Cả người Dạ Tiểu Nhụy như gặp gió xuân, sắc mặt bỗng nhiên sáng sủa, toàn bộ thế giới bị ánh sáng đến từ Thiên Đường chiếu lên đặc biệt rạng ngời, bắt đầu xoay tròn trong vui thích, Thánh Mẫu Maria trên đỉnh đầu nàng đang hát vang “alleluia, alleluia, alleluia [1]”
Trong lúc Dạ Tiêu Nhụy thầm cảm tạ ông trời, giọng hát tuyệt vời, một tiếng bước chân dần dần theo vào.
"Phán Xuân nha đầu cầu mong đi, nếu như Vương gia không có ở nơi này, để xem ta có lột da ngươi không, ngay cả một chủ tử cũng không trông được, ngươi còn có tác dụng gì nữa."
Tiếng nói dừng lại, chỉ thấy một bà già được một nha đầu nâng vào phòng, bên cạnh là một tiểu nha đầu hai mắt đẫm lệ, còn có một người là Nha nhi nửa đường đi tìm Vương phi gặp Thôi mẹ, theo sau là mấy hạ nhân, hùng hùng hổ hổ đi tới, tình thế này so với thái hậu nương nương lên triều cũng không khác lắm.
Bước vào trong cửa, chỉ thấy một nam một nữ nằm bò về phía bàn trà, loay hoay một bàn châu báu trang sức, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Nha nhi cũng không có tiếng động đứng bên cạnh Vương phi, nhẹ nhàng kêu một tiếng, không thấy đáp lại cũng không nói nhiều, trong lòng buông xuống một tảng đá lớn, không tệ, cô nương này không chạy, nếu không phải là tìm đến chỗ vương gia, vừa hay lại tìm được vương phi.(Chị ấy chỉ định vơ vét rồi tròe tường trốn chứ không bỏ chạy ạ.)
Bà lão nhìn hai người trước bàn, buông tay nha đầu ra, bước đến trước nam tử áo trắng, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay hắn khuyên:"Vương gia..........cần phải trở về."
Hách Liên Dận Hiên đẩy tay bà lão, vểnh môi đáng yêu thì thầm:"Ta còn muốn chơi cùng tỷ tỷ." Sau đó lại còn tự nhiên chơi đùa.
Mà Dạ Tiểu Nhụy ở một bên bị một tiếng "Vương gia.......cần phải trở về" làm cho chấn động gọi hồn về, vốn là ánh mắt đang trừng lại càng thêm lớn, vẻ mặt không thể tin nhìn mấy người trước mắt, lại nhìn tiểu mỹ nam bên cạnh, càng nhìn càng đến gần lại càng cảm thấy trong lòng khủng bố, không nghĩ tới hắn lại là tên Vương gia ngu ngốc kia, không nghĩ tới bộ dạng hoàn mỹ kia chính là một người đần độn.
Thôi mẹ đứng ở một bên, không có biểu tình gì mắt nhìn nhất cử nhất động của vị tân Vương phi, bất ngờ thét to một tiếng với hạ nhân phía dưới:"Còn không mau hành lễ với Vương gia Vương phi."
Bốn nha đầu vội vàng tiến lên quỳ xuống một loạt:
"Nô tỳ Phán Xuân", "Nô tỳ Phán Hạ", "Nô tỳ Phán Thu", Nô tỳ Phán Tuyết" (Toát mồ hôi)
"Xin thỉnh an Vương gia Vương phi, Vương gia Vương phi vạn phúc."
Dạ Tiểu Nhụy vốn đang bị lời Thôi mẹ nói với Vương gia dọa sợ, quay đầu lại thấy người quỳ trên mặt đất sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, nàng thật sự nên tỉnh ngộ, nhiều người như vậy vào lúc nào nàng cũng không biết. Cho nên nói người tham lam không thể có suy nghĩ trong lòng, không chỉ là ham mê sắc đẹp mê hoặc tâm trí , người tham tài thần trí cũng không tỉnh táo, cuối cùng chỉ có hỏng việc.
"Tiểu thư" Nha Nhi thấy tiểu thư vẫn thất thần, vội vàng lên tiếng gọi nhẹ nhàng, trì hoãn ra hiệu những người đang quỳ trên mặt đất.
Lúc này Dạ Tiểu Nhụy mới kịp phản ứng, ngoài hốt hoảng còn đần độn ngu ngốc nói:"Đứng lên đi, đứng lên đi, ha ha"
"Tạ ơn Vương gia Vương phi." Lại là đồng loạt nói, tiếng vang ầm ầm, khiến cho trong lòng bàn tay Dạ Tiểu Nhụy đổ mồ hôi lạnh, tuy rằng là chị cả cũng được nhóm anh chị em kính trọng, còn chưa tới tình cảnh này, lần này nàng được mở mang kiến thức nha.
Như thế nào Thôi mẹ cũng cảm thấy vị Vương phi này.........Không giống với một tiểu thư khuê các nhà giàu, nhưng cũng không dám suy đoán nhiều, vẻ mặt già nua vội vàng nở nụ cười tiến đến phía trước Vương gia, nhìn hắn khuyên: "Vương gia............chúng ta cần phải trở về."
Hách Liên Dận Hiên dừng lại vặn vẹo lộn xộn thoát khỏi tay của bà lão kìm kẹp, làm ồn:"Ta không về, ta muốn ở đây chơi đùa cùng tỷ tỷ."
Bọn hạ nhân nghe hắn nói xong đều cúi đầu che miệng cười trộm, mà Dạ Tiểu Nhụy đứng một bên mồ hôi tuôn ra, vặn y phục ra khả năng được một chậu nước.
Thôi mẹ thấy vậy, liền kéo Hách Liên Dận Hiên đến một bên khuyên nhủ, cười nhẹ nhàng hỏi: "Vương gia có muốn từ nay về sau cùng chơi với tỷ tỷ này không?"
Hách Liên Dận Hiên vội vàng gật đầu kêu lên:"Muốn..........muốn"
"Vậy Vương gia phải ngoan ngoãn nghe lời Thôi ma ma nói, nay mai ma ma sẽ để cho nàng ta bái đường thành thân với người, làm tân nương tử của người, về sau mỗi ngày sẽ chơi với Vương gia."
"Được.......Được a.............Ta muốn tỷ tỷ làm tân nương tử."
"Vậy bây giờ Vương gia trở về cùng ma ma, bằng không tỷ tỷ thấy người không ngoan, buổi tối sẽ đi mất."
"Ừ, Ừ..........Được rồi, bây giờ chúng ta trở về, hiện tại đi luôn."
Thôi ma ma thấy hắn bị lừa, vội vàng phân phó: "Phán Hạ, Phán Tuyết, mang Vương gia trở về Nhã Nhàn các."
"Dạ, thưa ma ma" Nói xong hai người bước tới nâng tay Hách Liên Dận Hiên, nói nâng không bằng nói kéo. Mà Hách Liên Dận Hiên vốn đã được động viên đột nhiên lại gạt tay ra, chạy tới trước mặt Dạ Tiểu Nhụy, kề sát vào tai nàng nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ.........những hòm loại này Hiên nhi có hơn mười rương, ngươi nói muốn có, ngày mai Hiên nhi mang cho ngươi."
Nói xong cười ngây ngô, lưu luyến không rời bị bắt đi về.
Lỗ tai Dạ Tiểu Nhụy bị tiểu tử này thổi vù vù rất ngứa, tâm vì lời nói của hắn mà đập loạn, thầm nghĩ, hơn mười rương......Xem ra ở trong vương phủ này cực kỳ thích hợp, may mà không chạy đi, xem ra cũng không phải không thể làm Vương phi, Vương gia ngốc này có chút u mê, nhưng mà, ha ha...........ngốc cũng rất thú vị, ngốc nhưng mà ta thích."
‘Hơn mười rương! A ha......hô hô......hơn mười rương đó! Thật sự là tài vận đến muốn cản cũng không thể cản nổi..
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
61 chương
70 chương
11 chương
100 chương