"Vương phi quá khen, sao ngài có thể nói là có nội hàm."Nói xong Đỗ phu nhân thẹn thùng vuốt đôi má. "Có! Đương nhiên là có! !Ngươi xem ta còn cảm thấy không bằng, không biết hai vị tỷ tỷ là ngườinơi nào, làm sao xuyên tới, lúc trước là làm công việc gì." "Ta . . Ta là người Đông Bắc." Giản phu nhân mở miệng trước, Dạ Tiểu Nhụy nghĩ thầm, ngươi không nói cũng biết là người Đông Bắc. "Ta là người ở nông thôn, không làm công việcgì, lần đó ta cùng cha ta cưỡi con lừa đi xem mắt, ta bị đối tượng dọa cho sợ đến mức hồn xuyên không." "Oa bị hù dọa mà xuyên a, không biết tên kialớn lên có bộ dạng gì đây." "Cũng không phải, may mắn xuyên qua rồi." Giản phu nhân nói xong, Đỗ phu nhân lại nói tiếp: "Ta là người Tứ Xuyên. . ." "Tứ Xuyên nha, ta cũng là người Tứ Xuyên. . . Hì hì nhưng ta lớn lên ở Trường Sa, là công dân giả mạo Tứ Xuyên, nói nhanh lên làm sao ngươi xuyên qua."( Trường Sa thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc) "Nói đến cái này, Vương phi thật đúng là có kiến thức, ta vốn là bán bánh bao, người khác đều gọi ta là Tây Thi bánh bao, một là bởi vì ta bán bánh bao, hai là bởi vì bộ ngực ta lớn."Nàng ấy vừa nói bộ ngực lớn, Dạ Tiểu Nhụy vội vàng nhìn chằm chằm bộ ngực nàng ấy bị áo ngực quấn chặt chẽ.Quả thật khá lớn.Sau đó cúi đầu liếc một cái, tự ti, không thấy lồi ra gì cả, bỏ qua bỏ qua đivẫn là nghe người ta nói thôi. "Về phần làm sao xuyên qua, hì hì ta có chút ngượng ngùng, thật ra lúc ta và người khác cãi nhau thì xuyên qua, có một giáo sư hói đầu ngày ngày tới trong tiệm của ta mua bánh bao, một năm sau đó, vợ hắn tìm tới cửa, nói ta câu dẫn chồng ả, hại ả đi theo hắn ăn một năm thịt heo, còn nói chồng ả vì ta muốn ly hôn ả, sau đó chỉ vào ta chửi loạn. Ta không phải là người dễ bịbắt nạt, ta vàả mắng nhau càng mắng càng hăng, kết quả ả mắng ta một câu"Nhiều người chết thế sao ngươi không chết, nhiều người mất tích thế sao ngươi không biến mất" ta chỉ nhớ ả còn chưa mắng xong, ta đang cầm dao phay thì xuyên qua, đứng giữa biển người chật chội trên đường lớn thành Tử Dương." "Oa xuyên qua quá dũng mãnh (can đảm và mạnh mẽ), không trách được nhìn tỷ tỷ phát ra tư thế oai hùng." Hừ hừ đúng lúc hỏi các nàng vì sao tìm ta gây rắc rối. Đỗ phu nhân nghe lời của nàng kích động nói: "Đây coi là cái gì, biểu muội ta xuyên qua mạnh mẽ hơn, cùng bạn trai lần đầu tiên XXOO, còn chưakịp làm gì, thì hồn xuyên trước, kết quả cơ thể trần truồng xuyên đếnbên trong phủ Tể tướng nước láng giềng, Tể tướng kia tàn bạo chết khiếp, hiện tại thì không, nàng đã làm Tể tướng phu nhân ngon lành." Giản phu nhân tiếp tục nói. "Đúng vậy, nàng ấy coi như là ngược xuyên em gái con nhà cậu là biểu tỷ nhà bác của ta cũng xuyên qua thời không này, hiện tại nàng là nha hoàn của phủ thái tử tại một nước lân cận, gần đây nàng ấy có gửi thư cho ta, nói hình như thái tử có ý với nàng, nhưng mà vẫn còn đang tiến triển." "Ngược xuyên? Tân xuyên, tiềm xuyên, thâm xuyên ta đều không hiểu nha." "Ngươi nghĩ rằng chúng ta tại sao xuyên qua, còn không phải là một ít sách viết, bây giờ viết xuyên không càng ngày càng nhiều, cho nên người xuyên khôngcũng nhiều, ngươi không xem tiểu thuyết xuyên không sao?" Dạ Tiểu Nhụy nhìn nàng ấy, lắc đầu, Đỗ phu nhân nói tiếp: "Ngược xuyên chính là ngược văn nữ chủ, Tân xuyên là vừa xuyên, Tiềm xuyên là xuyên qua có chút tiền đồ, Thâm xuyên là xuyên có chút thành tựu.Giống như ta, xuyên tới nơi này hai năm nhưng bây giờ cũng bình thường, tiềm lực xuyên qua bình thường, vẫn còn là xuyên qua rất tốt đẹp, rất mạnh mẽ. Mỗi tình huống xuyên qua khác nhau nên xuyên không cũng không giống nhau, ví dụ như trực tiếp xuyên qua trong lúc tỉnh táo, hay là hồ đồ mà xuyên qua, xuyên qua nhẹ nhàng, xuyên qua một cách khôi hài hay là vừa mới nói ngược xuyên. Dù sao chuyện xuyên không tam thời không thể nói rõ, chỉ có thể tự dựa vào bản thân ngươi mà lĩnh ngộ." "Thì ra xuyên không còn là môn học vấn đấy, xem ra ta phải nghiên cứu nghiên cứu thật kỹ." "Hai vị tỷ tỷ, tiểu muội có chuyện không hiểu, ta mới xuyên tới mấy ngày, vì sao hai vị lại nói tiểu muội đắc tội nhị vị, tiểu muội thật sự không nhớ nổi, mong hai vị tỷ tỷ cho ít lời nhắc nhở." "Cái này. . .Ai, không đề cập tới nữa.Ngươi và ta cũng đã quen biết một lúc, đều làngườilưu lạc thiên nhai, coi như xong đi." Đỗ phu nhân hào sảng vung tay lên, lúc trước khí thế hung hổ đã ném ra sau đầu. "Như vậy sao được, dù sao tiểu muội cũng phải biết rõ nguyên do, để ta bồi tội với hai vị tỷ tỷ." Dạ Tiểu Nhụy ở trong lòng ngầm cười thoải mái, ha ha không nghĩ tới giải quyết dễ dàng thế. "Nếu muội muội muốn ta phải nói, vậy thì ta nói, về phần chịu tội cũng không cần, thật ra thì tướng công nhà chúng ta cũng không đúng" Đỗ phu nhân vừa nói vừa quay đầu nhìn Giản phu nhân, Giản phu nhân vội vàng tán thành gật đầu một cái.Sau đó lại hơi quay đầu nhìn Dạ Tiểu Nhụy. "Vương phi có còn nhớ rõ đám cưới hôm đó cùng người thi uống rượu thâu đêm." "Nhớ nha" ta dĩ nhiên nhớ, nhưng là nhớ chuyện trước khi uống say, chuyện về sau không nhớ nổi, ngay cả bị ôm lên giường, bị cởi ra hết, bị XXOO thế nào cũng không biết. 5555 quên đi lại lạc đề rồi, tiếp tục nghe vậy. "Vương phi nhớ trong cuộc thi uống rượu có một nam nhân, vóc người gầy nhom như con khỉ, đó là tướng công ta Trấn Quân Đại Tướng quân, Đỗ Dũng." "Là hắn! Hắn là tướng công tỷ tỷ? Ta dĩ nhiên nhớ, ta làm sao không nhớ được chứ, ta nhìn qua thấy tướng mạo bất phàm, hóa ra là Đại Tướng quân. Tỷ tỷ thật may mắn, không giống ta gả cho Vương gia ngốc." Dạ Tiểu Nhụy nói xong bắt đầu lau nước mắt, trong lòng lại nghĩ, thì ra là con khỉ gầy nhom dẫn đầu gây rối là tướng công nàng ta, quả thật là tướng mạo bất phàm, nhìn không ra bộ dạng gầy đó, nếu không nói, đánh chết cũng sẽ không tin tưởng là một Đại Tướng quân. "Còn vị tỷ tỷ này. . ." "Ha ha tướng công ta có vóc dáng cao nhất trong đám người, vóc dáng khôi ngô nhất, chỉ nói là lời nói có chút giống nữ nhân. Hắn là Tổng chỉ huy Hoàng Thành Ngự Lâm quân, Giản Uy Giản Đô thống." Nói xong sắc mặt Giản phu nhân thẹn thùng. "Oa quả nhiên là có lai lịch lớn, nhìn dáng ngườikiacũng biết là không giống người bình thường, quả thật là muội muội ta có mắt không nhìn thấy thái sơn nha." Mẹ ơi, không nghĩ tới cái tên bị mình rót ột ly rượu đã ẻo lả là tướng công nàng ta, lại còn là Đô thống, quả nhiên là nhân tài đông đúc, mọi người không giống bình thường nha! Một gả cho con khỉ tướng quân gầy nhom, một gả cho Đô thốngẻo lả, còn ta Dạ Tiểu Nhụy thế nhưng gả cho Vương gia ngốc, ông trời thật công bằng , bất mãn trong lòng ta cuối cùng lấy được chút đền bù. Thế giới là hoàn mỹ như thế, lại lưu giữ nhiều tiếc nuối, ngay cả tướng mạo mỹ hoàng đế như Phan An cũng không chiếm được tiện nghi, đáng tiếc dáng dấp thật tốt, lại làm cho hắn là không sinh được con nối dõi. "Cái gì thái sơn với không thái sơn, chỉ là một phế vật, mấy chén thôi mà bị muội muội trút cho say." Đỗ phu nhân nhớ tới hai đồ vô dụng kia mà thất vọng. Dạ Tiểu Nhụy thấy thế vội vàng đứng lên, chắp taylại. "Tỷ tỷ, chuyện này tính toán trên đầu muội muội, ngày khác nhất định tới cửa viếng thăm chịu tội với hai vị tỷ phu, cái này gọi không đánh nhau thì không quen biết, ngày hôm nay ở tiểu phủ bày một bàn, chúc mừng chúng ta quen biết." Hừ hừ, hai nhân vật lớn như vậy đương nhiên là phải nịnh bợ, giữ lại ngày sau để có chỗ dùng được. Đỗ phu nhân vội vàng đỡ dậy nàng ngồi lên ghế. "Nếu muội muội nói như thế, tỷ tỷ cũng không chậm trễ, ngược lại tỷ tỷ có một đề nghị, chỉ sợ trèo cao với Vương phi muội muội." "Tỷ tỷ có gì cứ nói, muội muội rửa tai lắng nghe." "Hôm nay gặp mặt kì thực rất có duyên, không bằng ba người chúng ta kết làm kim lan(chỉ tình bạn, sau dùng để chỉ anh chị em kết nghĩa), về sau có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng. Cũng coi như đi tới cổ đại không nơi nương tựa có thể chiếu cố lẫn nhau, không biết hai vị muội muội có bằng lòng." Dạ Tiểu Nhụy và Giản phu nhân nhìn nhau, đồng thanh nói: "Được" Dạ Tiểu Nhụy hòa cùng đứng lên nói với hai vị phu nhân: "Nếu thế, chọn ngày không bằng ngày này, hôm nay ở trong phủ ta kết bái kim lan tỷ muội, nhờ hai vị tỷ tỷ để mắt tiểu muội, tiểu muội phân phó người làm chuẩn bị tốt tiệc rượu ngon, đợi đến trăng tròn lên cao thì chúng ta ở dưới ánh trăng, lấy trời làm thờ cúng, lấy đất làm chứng, kết làm kim lan tỷ muội." Trăng tròn lên cao, rừng trúc trong vương phủ đặt một cái bàn gỗ hoa lê, bên trên xếp bài vị của Quan Công, Trương Phi và Lưu Bị, bên cạnh là đồ cúng tế thịt heo, cá, trứng viên. Bốn nha đầu Xuân Hạ Thu Tuyết đứng thành hai hàng, trong tay Phán Hạ Phán Thu Phán Tuyết bưng rượu máu gà mái, ngân châm, kim lan phổ, trong tay Phán Xuân nắm một con gà mái mới vừa bị cắt cổ họng, trong màn đêm thân thể không ngừng lay động, làm cho ba vị tỷ muội hô to rõ ràng. Tay Nha Nhi cầm một nắm nén hương đi lên phía trước, đưa cho phu nhân tiểu thư mỗi người một nén, sau đó gọi bọn nha đầu mang máu rượu những vật phẩm này để xuống trên bàn, thối lui ra khỏi. Trong ba người Đỗ phu nhân lớn nhất, do nàng thay hai vị tỷ muội dâng hương hoá vàng mã, hai người Giản Dạ ngồi xổm một hàng nhìn trời thề: "Đại tỷ Bội Dĩnh, nhị tỷ Gia Hân, Tam muội Dạ Tiểu Nhụy, hôm nay ở đây lập đàn kết bái làm tỷ muội, có phúc cùng hưởng, gặp nạn cùng chịu, không cầu được sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyệnđược chết cùng ngày cùng tháng cùng năm." Nói xong hai người đứng dậy hành lễ với đại tỷ, đợi hai vị hành lễ xong, Bội Dĩnh lại hành lễ với hai vị muội muội, ba người dùng ngân châm đâm rách ngón tay, nhỏ giọt máu vào trong rượu uống một hớp, đặt trước đàn tế lễ uống máu ăn thề, lấy xuống ấn kim lan phổ. Cuối rừng trúc, một thân ảnh cao lớn lặng lẽ nấp trong chỗ sâu, nhìn thân ảnh xinh đẹp trong rừng trúc kia, nghĩ tới nàng mới vừa báo tên mỉm cười bước đi, vạt áo màu trắng vướng cành trúc bên cạnh, làm cành lá lung la lung lay vang xào xạc.