Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 79 : Người đàn ông như ngọc trong nước

"Mẫu phi nói gì, phụ hoàng nói thẳng là được!" "Tình huống của Thần nhi ngươi cũng biết, một mình ngươi khó tránh khỏi thời điểm sẽ chăm sóc không được, cộng thêm ngươi còn có đứa bé, muốn cho Thần nhi nạp trắc phi!" Hoàng thượng nhìn thần sắc Nhã Phù không đổi, mở miệng nói. "Mẫu phi lại nói những lời này, chắc là đã chọn được người!" Quả nhiên, ý tứ hoàng thượng chính là muốn hướng người trong Tề Vương phủ! Chỉ là nàng có chút ngạc nhiên cái người được chọn sẽ là ai? Chỉ sợ sẽ là Thư Hương Di vừa nhắc tới rồi, không biết hoàng thượng chuẩn bị chỉ hôn, hay là còn những thứ khác. "Người mẫu phi ngươi nhìn trúng chính là Nhị muội muội ngươi!" Hoàng thượng đem người được chọn nói ra. "Hoàng thượng, ngài nên hỏi không phải chỉ có nhi thần, ý nguyện Vương Gia nữa, còn có tâm nguyện của Nhị muội muội, nếu Vương Gia đồng ý, nhi thần sẽ không nói thêm cái gì!" Chỉ là sẽ chạy trốn xa hơn làm cho người ta tìm không ra thôi! Câu nói sau cùng cũng không có nói ra, yên lặng ở đáy lòng bổ túc thêm một câu như vậy, trên mặt Nhã Phù cười nhàn nhạt yếu ớt như cũ, người khác xem đó chính là vương phi ôn lương hiền thục, tất cả lấy phu quân làm đầu. "Được, ngươi trước trở về đi!" Hoàng thượng bình tĩnh nhìn Nhã Phù hồi lâu, mới mở miệng bảo nàng có thể rời đi. Rời Ngự Thư Phòng, mới đi ra không bao xa, liền gặp được An quý phi đến, trên tay tiểu nha hoàn sau lưng An quý phi còn bưng một khay, là đưa tới Ngự Thư Phòng! Mỉm cười rồi tiến lên đón, Nhã Phù ý cười đầy mặt cùng hoan hỷ: "Tham kiến Quý Phi nương nương!" "Đứng lên đi! Tề vương phi sớm như vậy liền vào cung, Bổn cung còn tưởng là nhìn lầm rồi!" An quý phi cao ngạo mang theo vài phần nghi hoặc, nhìn trang phục Nhã Phù hôm nay đơn giản từ trên xuống dưới, không lạnh không nhạt mở miệng nói. "Thái hậu rủ lòng thương xót cho Nhã Phù vào cung dùng đồ ăn sáng, coi như cũng có thể chúc mừng Quý Phi nương nương!" Nhã Phù nhìn như lơ đãng y hệt mở miệng chúc mừng. "Bổn cung có cái gì cần chúc mừng hay sao?" Đối với Thư Nhã Phù đột nhiên mở miệng chúc mừng, An quý phi có chút nghi hoặc khẽ cau mày, có chút kỳ quái nhìn về phía nàng. "Phụ hoàng có lòng đem Nhị muội muội chỉ hôn cho Vương Gia làm trắc phi, như vậy coi như cũng là một chuyện vui, Nhị muội muội cũng là cháu gái ngài, cũng có thể chúc mừng nương nương một tiếng!" Nhã Phù tùy ý khẽ mỉm cười nói. An quý phi khẽ cười, đi lên trước lôi kéo tay Nhã Phù, vỗ nhẹ mấy cái nói: "Chuyện này không có định, ngươi cũng đừng nói linh tinh, nếu quả thật thành, về sau hai tỷ muội ngươi lại có thể cùng nhau cũng là tốt, ở chung cũng tương đối hòa hợp, trong cung này, ngươi đừng nói là có chị em thật sự, cho dù là mẫu phi ngươi cùng Bổn cung cũng hầu như sẽ có chút ngăn cách!" Không phải có chút ngăn cách, phải là người xem Uyển Quý Phi vô cùng không vừa mắt đi! Trong lòng liếc mắt, đối với bộ dạng này của An quý phi cũng có chút bội phục, mặt không thay đổi, vẫn chuyện trò vui vẻ, ngạo nghễ rồi lại biết tiến lùi! Biết chuyện này nếu như nàng tăng cường phản đối, hoàng thượng cùng Vương Gia chắc hẳn cũng sẽ không đồng ý vụ hôn nhân này, mà Hầu Gia cũng sẽ cùng ý nguyện của nàng! An quý phi hiểu úc nào cần thân cận, cũng ngồi vị trí Quý Phi, ý định vẫn đầy đủ . "Quý Phi nương nương nói đúng lắm, Nhã Phù cũng không làm trễ nãi nương nương đi gặp phụ hoàng!" Đợi đến Nhã Phù rời đi, nét mặt đang tươi cười như hoa của An quý phi liền trầm xuống, giận giữ nhìn chằm chằm phương hướng Thư Nhã Phù mới vừa rời khỏi. Chỉ chốc lát sau, đợi đến thời điểm An quý phi đến gần cửa lớn Ngự Thư Phòng, sắc mặt lại mềm mại mỉm cười, hình như hoàn toàn không biết được chuyện Nhã Phù mới vừa tới. Dọc theo hướng cung Thái hậu, trong lòng Nhã Phù cũng tự cân nhắc sự tình. Trong hậu cung Hoàng thượng, hiện tại hoàng hậu hình như là đoan trang hiền huệ, phần lớn thời gian đều lễ Phật niệm kinh, ít để ý tới chuyện tình trong hậu cung này, mà hoàng thượng đối với bà cũng là kính trọng có thêm. Trong hậu cung phải nói được cưng chiều nhất là mẹ Nam Cung Thần, Uyển Quý Phi, mà An quý phi, sau lưng có An gia An Thừa Tướng ủng hộ, trong hậu cung có thể nói phong quang vô hạn, người khác không dám đắc tội với bà ta, mà Uyển Quý Phi lại có hoàng thượng sủng ái, ở trong hậu cung cơ hồ coi như là một người duy nhất có thể đối kháng cùng An quý phi. Tính ra, người Nam Cung Thần kiêng kỵ nhất, phải là người của An gia! Từ hướng này, hạ độc trên người nàng, hoặc nói là kẻ hạ độc cho Nam Cung Thần, rất có thể là người An gia, chỉ là không biết trong đó đến có bao nhiêu liên hệ! Nhị phu nhân Hầu phủ cùng An quý phi là đồng bọn, muốn hạ độc trên người nàng lúc còn nhỏ, đơn giản vô cùng! Nhã Phù vẫn cúi đầu tự hỏi, cũng không có gia tăng chú ý đường xá chung quanh, sơ ý khúc quanh dưới chân một chút. "Cẩn thận!" Mắt thấy Nhã Phù không còn kịp bám vào cái gì, thiếu chút nữa sẽ phải rơi vào bên trong hồ, bên cạnh cũng là một bàn tay to đưa qua, lôi nàng tới. Chợt ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông đã cứu mình! Da thịt trắng nõn, mày kiếm mắt sáng, phong cách thanh nhã, sắc mặt có mấy phần mơ hồ, nhìn hình như là thân thể không tốt lắm! Tuổi cũng không tính lớn, đại khái chừng hai mươi, nhưng nhìn cũng không giống một thái giám. Như Ngọc như nước! Nhìn người đàn ông trước mắt này, trong đầu Thư Nhã Phù theo bản năng toát ra một câu như vậy! "Đa tạ!" Khẽ sững sờ chốc lát, nhận thấy được mình vẫn còn mập mờ tựa vào trong ngực đối phương, Nhã Phù áy náy cười cười, lui về phía sau mấy bước. "Đi bộ phải nhìn đường! Nhìn dáng vẻ của ngươi không giống nha hoàn, chẳng lẽ là Tần phi trong cung!" Hách Liên Húc Hoa nhìn Nhã Phù lui ra, không có ngăn cản, chỉ nhàn nhạt mỉm cười đánh giá, ngay sau đó cười cười nói. Đối với nữ nhân trước mắt, trong mắt có thần sắc thưởng thức, khiến Hách Liên Húc Hoa có mấy phần tò mò, những nữ nhân khác nhìn y không phải ái mộ thì tôn kính, nhưng ánh mắt tán thưởng thuần túy như vậy, lần đầu y tiên gặp. Khẽ cười, Nhã Phù đối với người đàn ông trước mắt như ngọc trong nước này, cũng không có ghét: "Nhìn công tử cũng không giống thái giám trong cung, chẳng lẽ là hoàng tử Điện Hạ?" Thuận miệng nói xong, trong đầu Nhã Phù cũng đang tìm kiếm thân phận phù hợp của người đàn ông trước mắt, cảm giác cũng không có người tương xứng với anh ta. "Ha ha!" Bởi vì Nhã Phù thuận miệng nói bừa, Hách Liên Húc Hoa hơi sững sờ, ngay sau đó cười lên, ánh mắt dứng lại ở trên mặt Nhã Phù, đáy lòng đối với nữ nhân hơi chút phấn trang điểm trước mắt, trang phục đơn giản lại thanh nhã hào phóng, nhiều hơn một phần ấn tượng. Cũng không nói thêm cái gì, sau đó Nhã Phù trực tiếp đi hướng cung Thái hậu. Mà Hách Liên Húc Hoa lại dừng lại tại nguyên chỗ như cũ, chỉ chốc lát sau, lại có mấy người vội vã chạy tới, đợi đến thấy y một thân một mình đứng ở bên hồ, thần sắc lo lắng lập tức mừng rỡ tiến ra đón. "Điện hạ, cuối cùng tìm được ngài, hoàng thượng vẫn chờ ngài!" "Ừ, Bổn cung chỉ là tùy ý đi một chút, bây giờ cùng đi với các ngươi!" Nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, ngay sau đó Hách Liên Húc Hoa đi theo mấy người vừa chạy. Từ trong cung của thái hậu đón Vũ Trạch trở lại, mới vừa xuất cung, Nhã Phù trở về Tề Vương phủ, mà Vũ Trạch đi nửa đường thì xuống ngựa xe chạy đi, biết chắn rằng Vũ Trạch có chuyện của mình, Nhã Phù cũng không ngăn trở, trực tiếp trở về Tề Vương phủ. Trở về vương phủ, đi trong viện của mình cầm rương thuốc đến hướng thư phòng của Nam Cung Thần, coi như là đến thời gian chuẩn mạch cho Nam Cung Thần lần nữa, hôm nay là ngày hai mươi, theo lời Liễu Trì nói mấy ngày nay là thời gian Nam Cung Thần phát bệnh. "Vương Gia, vương phi đến rồi!" Nhìn xa xa thấy nàng đến gần, vừa đúng lúc Băng Đồng chuẩn bị đi đổi nước trà, cung kính bẩm báo. "Để cho nàng đi vào đi!" Nam Cung Thần cũng không ngẩng đầu, lạnh giọng phân phó. Sáng nay nàng vào cung, Nam Cung Thần đã biết rồi, hiện tại đến giờ này mới ra cung! Trực tiếp đến đây là có chuyện gì? Nhã Phù đi vào thấy trong phòng chỉ có một mình Nam Cung Thần, Liễu Trì cũng không ở chỗ này. "Vương Gia, ta tới để xem mạch!" Nói rõ ý đến, Nhã Phù trực tiếp ngồi vào cái bàn bên cạnh, từ từ đem rương thuốc trên người mở ra, từ bên trong cầm đồ ra ngoài. Nam Cung Thần ngẩng đầu nhìn nàng không có gì đặc biệt, cũng không mở miệng hỏi thăm chuyện sáng nay, đẩy xe lăn nhích tới gần, hai mắt bình tĩnh nhìn nàng. "Tới đây, ngồi đối diện!" "Đưa tay!" "Ống tay áo kéo cao chút!" "Chớ nhìn chằm chằm vào ta!" . . . . . . Nhã Phù nói một câu, Nam Cung Thần cũng theo lời của nàng mà làm, chỉ là đến một câu cuối cùng, cũng là để cho hắn nhiều hơn mấy phần nụ cười. "Ngươi là đại phu, nơi này chỉ có ngươi ở chỗ này, ta không nhìn ngươi thì nhìn người nào?" Nam Cung Thần cười như không cười nhìn Nhã Phù, nhất là khi chứng kiến trên mặt nàng đỏ ửng, trong lòng càng thêm hài lòng. "Ngươi đã biết mình là bệnh nhân, vậy thì mời theo lời đại phu nói mà làm! Ta cũng cần tỉnh táo suy nghĩ, được không? Vương gia của ta!" Nhã Phù tức giận liếc mắt, nhìn người đàn ông tuyệt sắc trước mắt, lại có loại cảm giác vô lực, cặp mắt mình lại không nhịn được nhìn chằm chằm mặt của Nam Cung Thần. Thật là đẹp mắt, người này bình thường soi gương đã thấy nhiều, nhìn người khác còn vào mắt sao? Đáy lòng châm chọc tựa như nói thầm một câu. Mà Nhã Phù nói một câu Vương gia của ta, lại không thể không nói trong lúc vô tình lấy lòng Nam Cung Thần, lời nói không có tí ti lí do thoái thác nào, để cho tâm tình hắn rất vui vẻ, nghe rất lọt tai. Sau đó, hai người đều yên lặng lại, Nhã Phù cũng ổn định lại tâm thần để tỉ mỉ bắt mạch. . . Từ từ, chân mày Nhã Phù cau lại, mà ánh mắt dời đến trên hai chân Nam Cung Thần. Đối với một người có hai chân bị tàn tật, kiêng kỵ nhất cũng khó chịu nhất được chính là bị người khác nhìn chằm chằm hai chân nhìn. Đối với Nam Cung Thần mà nói, càng không có ngoại lệ! Đợi đến Nhã Phù nhìn chằm chằm chân Nam Cung Thần, biểu hiện trên mặt ngơ ngác sững sờ, mà sắc mặt của Nam Cung Thần cũng từ từ âm trầm xuống, trong tròng mắt tràn đầy bão táp xâm nhập. Không khí chung quanh chỉ một thoáng trở nên nặng nề lạnh lùng!