Vương Phi Áp Đảo Vương Gia
Chương 125 : Sư huynh sư muội, hừ!
Vân Nhạc Hằng nhìn nam tử khí chất xuất chúng từ trên xuống dưới một lượt, gương mặt bình thường không có gì lạ, nhưng hắn đã nhìn ra, gương mặt này cũng không phải diện mạo chân chính của hắn, làm Thần y đối với chuyện dịch dung như vậy, hắn còn có thể đoán được một chút, mặc dù mặt nạ người này rất mỏng, nhưng hắn vẫn hoài nghi.
Nhìn nam tử này từ trên xuống dưới, giở tay nhấc chân đều phát ra quý khí ưu nhã, tư thái tự nhiên tùy ý, cũng có khí chất tuyệt vời!
"Ta cũng cần phải ăn!"
"Xèo xèo ——!"
Lúc Vân Nhạc Hằng nhìn lên nhìn xuống Nam Cung Thần đánh giá, một bóng người nhỏ liền chui ra, chạy về phía Thư Nhã Phù, mà đồng thời, một đoàn vật thể màu trắng không rõ ‘lai lịch’, động tác cũng thật nhanh chạy về phía ngực Nam Cung Thần .
"Ta cũng cần phải ăn!" Cười híp mắt, đôi tay ôm eo Nhã Phù, mặt Thư Vũ Trạch khả ái chu môi, bộ dạng đáng yêu trực tiếp khiến Nhã Phù xúc động.
Đứa con nhà mình thật là đáng yêu siêu cấp vô địch, mà cũng hiểu chuyện khéo léo thông minh, thật không hỗ là con trai bảo bối của nàng!
Mở cờ trong bụng, Nhã Phù lập tức đưa tay lấy một cái bánh ngọt đút tới khóe miệng con trai bảo bối !
Bên kia Nam Cung Thần thủy chung mỉm cười tự nhiên, đưa tay sờ sờ cằm Bạch Cầu, trêu chọc Bạch Cầu vui vẻ ra mặt, hí mắt đáy lòng cảm thán, sự mò mẫm của chủ nhân thật rất thoải mái!
"Vị này có phải là diệu thủ thánh y Vân công tử trên giang hồ đồn đại hay không!" Nam Cung Thần mỉm cười nhìn về phía hai người ở cửa, hình như lúc này mới phát hiện nơi này còn có hai người khác nữa.
"Đúng vậy, các hạ là?"
"Ta chỉ là quản gia của công tử nhà ta, hạng người vô danh như ta, Vân công tử làm sao có thể biết được!"
Vân Nhạc Hằng cũng không tò mò lắm với thân phận của người trước mắt mình, đáy lòng hắn cho rằng người ở trước mắt này không đơn giản, cho nên hắn sẽ không kinh ngạc khi biết được thân phận của người nọ, nếu như người này thật sự là một quản gia như lời hắn nói, một quản gia có khí chất như vậy,thì sợ rằng người chủ nhân nhà này cũng không tầm thường.
"Hai vị lại đây ngồi đi, các ngươi muốn nước bọt của Bạch Cầu, thì nên cùng Bạch Cầu thương thảo thật tốt, chúng tôi rất dân chủ, muốn trưng cầu sự đồng ý của người trong cuộc, cũng chính là Bạch Cầu đại nhân ngọc thụ lăng phong người gặp người yêu của chúng ta!"
Thư Nhã Phù ôm Vũ Trạch ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Thần, mà Nam Cung Thần cũng đã đặt Bạch Cầu ở trên mặt bàn, Bạch Cầu đang ôm một miếng bánh ngọt Nam Cung Thần đưa cho nó, vui sướng ăn, nghe được Nhã Phù nhắc đến nó, hơn nữa lời nói rõ ràng cho thấy khen ngợi nịnh bợ, cái đuôi to lập tức liền quẩy quẩy mấy cái, mắt to đảo một vòng, rồi ngừng lại trên người chủ nhân vĩ đại, Nam Cung Thần mỉm cười ưu nhã, dưới ánh mắt thản nhiên, rất phối hợp gật đầu đồng ý.
"Con chồn tuyết này thật thông minh, hiếm có, không ngờ có thể thấy con chồn tuyết như vậy, hình như nhân tài của Bắc Việt quốc đều có cực phẩm Linh Thú, càng không ngờ ở Nam Phong quốc ấm áp này cũng có cơ hội nhìn thấy con chồn tuyết vốn sống ở vùng lạnh, rất khó thuần phục, mà ở Bắc Việt quốc cũng rất ít xuất hiện con chồn tuyết cực phẩm và tính tình kiêu ngạo, độc tính kịch liệt như vậy!"
So với Nam Cảnh thận trọng, Vân Nhạc Hằng ngược lại lộ ra vẻ thản nhiên, tùy ý kéo một cái ghế ngồi xuống, đôi mắt nhìn về phía cửa, phần lớn thời gian đều nhìn Bạch Cầu.
Bắc Việt quốc mới vừa bắt được con chồn tuyết, ánh mắt Nam Cảnh nhìn chầm chầm, nghĩ, chẳng lẽ bọn họ là người của Bắc Việt quốc?
"Bắc Việt quốc là một đất nước có khí hậu tốt, đất đai màu mỡ, lúc trước có cơ hội đi một chuyến, đây cũng là cơ duyên kỳ diệu mới gặp được con chồn tuyết này. . . . . . Ặc, là cơ duyên kỳ diệu mới được Bạch Cầu đại nhân thông minh vô cùng, độc nhất vô nhị, mỹ lệ vô song coi trọng!"
Nhã Phù cười cười thản nhiên trả lời, biết Vân Nhạc Hằng hỏi như thế là có dụng ý gì, mà Bạch Cầu cũng là ở Bắc Việt quốc mới có được, chỉ là không nghĩ tới thời điểm gặp Bạch Cầu, vốn tưởng rằng con chồn tuyết cao ngạo này không dễ dàng thuần phục, nhưng Nam Cung Thần, người này vừa lộ mặt, sắc tâm của Bạch Cầu liền nổi lên, lập tức hấp ta hấp tấp dính lên người hắn, rồi gắt gao kề cận Nam Cung Thần, Nhã Phù rất hoài nghi, đến tột cùng Bạch Cầu là giống đực hay giống cái! Nếu không tại sao nó vừa thấy Nam Cung Thần lại mở cờ trong bụng như vậy, xuân tâm nhộn nhạo!
Mà lời này, Bạch Cầu ở một bên nghe nàng nói như vậy, rất bất mãn "Chi ——." một tiếng, Nhã Phù nhíu mày, nhìn bộ dạng nó tức giận giơ chân cảm thấy chơi thật khá, chỉ là nghĩ tới bây giờ còn muốn Bạch Cầu đại nhân phối hợp, cuối cùng đổi lời nói, lập tức khiến Bạch Cầu đáng lẽ nhảy dựng lên liền vui vẻ ra mặt, há miệng gặm tiếp Quế Hoa Cao.
"An cô nương, muội muội ta khi đó có đắc tội nàng, ta thay nàng ấy xin lỗi các người, chỉ là hiện giờ muội muội trúng kịch độc, xin ngươi giúp một tay để giải độc!"
Đáy lòng Nam Cảnh hiện rất nóng vội, nhưng hiện tại còn chưa rõ thân phận người này, mặc dù bây giờ mấy người bọn họ bị hắn giam lỏng ở trong phủ, nhưng mà hiện tại chưa xác định thân phận cũng không thể tùy ý động thủ, dù sao cũng phải kiên dè gia tộc Chiến Bắc Sính bên kia nữa.
Đây cũng là lý do tại sao, cha mẹ cùng với trưởng bối trong nhà không có lộ mặt, lại để cho hắn nói chuyện với bọn họ, chỉ vì tình hình hiện tại trên triều rất nhạy cảm, mà dính dáng đến Chiến Vương gia của hoàng gia, càng cần cẩn thận thêm mấy phần!
Mà khi biết Nam Liên Nhi bị ngất vì trúng độc, mẫu thân vốn là sinh quái bệnh lại càng thêm phẫn nộ, thiếu chút nữa tự mình cầm đao xông lại, nếu không phải bị phụ thân ngăn cản, chỉ sợ sớm báo thù vì ái nữ!
"Một sợi lông mao của Bạch Cầu cũng có giá ngàn vàng, huống chi là đồ trong cơ thể!" Vừa ăn Quế Hoa Cao, Thư Vũ Trạch mềm mại cười khả ái đột nhiên mở miệng.
Dáng vẻ thật đáng yêu, rất đơn giản tinh khiết, nhưng lời nói ra khiến Nam Cảnh thiếu chút nữa muốn lật bàn, một cọng lông nao cũng trị giá ngàn vàng, được rồi! Cái này là sự thật, lúc trước hắn đã nghe Vân Nhạc Hằng nói, con chồn tuyết này vô cùng quý hiếm, toàn thân cao thấp đều là bảo vật, mà một cọng lông mao nói giá ngàn vàng cũng không coi là nói quá, nhưng nước bọt làm sao có thể coi là đồ trong cơ thể!
"Công tử nhà ta lên tiếng!" Thư Nhã Phù vui vẻ ra mặt, loại chuyện thu tiền như vậy, nàng rất thích!
Hít sâu một hơi, Nam Cảnh bình phục hô hấp, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Nam Cung Thần, theo ý hắnNam Cung Thần mới là chủ sự, cho dù hắn tự xưng mình chỉ là một quản gia mà thôi.
"Chuyện tiền bạc không thành vấn đề, xin Vân công tử sớm đem độc tố con chồn tuyết này đẩy hết ra ngoài, giúp muội muội ta giải độc!"
"Tiểu công tử chúng tôi tuổi còn quá nhỏ, phương diện tiêu xài tiền bạc tất cả đều do Thất Thất phụ trách! Ngươi và nàng nói đi!"
Nam Cung Thần không chút để ý tới chuyện này, đưa tay cầm bình trà trên mặt bàn, tự rót trà cho mình và Nhã Phù, thuận tiện rót một chén cho Bạch Cầu đang ăn Quế Hoa Cao đầy miệng.
Ngẩng đầu mỉm cười, đưa tách trà đến trước mặt của Nhã Phù, sau đó bưng ly trà của mình từ từ ưu nhã uống.
Tự nhiên mà kiên định xem Vân Nhạc Hằng cùng Nam Cảnh như không có mặt ở nơi đây!
"Vậy không được, đưa ngân phiếu trước cho ta, Bạch Cầu tương đối có chủ kiến, không có thấy được vàng thật bạc trắng nó sẽ không tùy tiện nhổ nước miếng đấy!"
Nhã Phù nâng chung trà lên, ngửa đầu một hớp uống hết, sau đó mới thong thả ung dung trả lời, đợi cho thuốc giải xong, đến lúc đó bọn họ không trả tiền thì sao, không thể tùy tùy tiện tiện để cho người ta quỵt nợ như vậy, không đúng?
Bạch Cầu uống một ngụm trà, hình như đối với nước trà này rất không hài lòng, uống một hớp nhỏ, mặt ghét bỏ, le lưỡi phun nước miếng ngay bên cạnh!
Nghĩ đến trước đây ở trong Tề Vương phủ, Tề vương Điện hạ yêu cầu chất lượng sinh hoạt rất cao, không chỉ ánh mắt của Bạch Cầu bị yêu nghiệt dưỡng thành lợi hại cao thâm, đối với cái ăn cũng bắt bẻ từng chút.
Như thế là không tùy tiện nhổ nước miếng sao? Đôi tay Nam Cảnh cũng đã nắm thành quả đấm, cố nén kích động muốn giết người xuống!
"Được, ta sẽ cho người lập tức đưa ngân phiếu một ngàn lượng tới đây, đem nước bọt của Bạch Cầu giao cho Vân công tử để chuẩn bị thuốc giải!"
Cắn răng nghiến lợi, Nam Cảnh để lại những lời này lập tức xoay người vội vã rời đi, nếu hắn tiếp tục ở lại nơi này, hắn sợ mình sẽ nhịn không được nữa mà rút đao giết người.
Vân Nhạc Hằng ở lại một mình, sắc mặt nhàn nhạt, đôi mắt tràn đầy hứng thú tò mò nhìn chằm chằm Bạch Cầu, không có một chút ý tứ muốn rời khỏi, như vậy có thể nói, vị sư huynh này thích nghiên cứu các loại thuốc độc, nhất định sẽ vô cùng vui lòng ngày ngày đi theo bên cạnh Bạch Cầu, nghiên cứu sinh hoạt hàng ngày của một con chồn tuyết đầy độc tố như vậy.
"Nghe nói, trên giang hồ trừ đi Thần y thành danh đã lâu, người có y thuật giỏi nhất chính là Vân công tử?" Lông mày Thư Nhã Phù hơi hơi nhíu lại, "Vân công tử chỉ vừa nhìn thấy Bạch Cầu đã biết là con chồn tuyết, hơn nữa biết Nam Đại tiểu thư trúng độc Bạch Cầu cũng sẽ không chết ngay được, tại sao còn cần đặc biệt đến đây?"
Đối với vị sư huynh Vân Nhạc Hằng này, sư phụ đã từng nói qua với nàng, có lẽ các loại thuốc ly kỳ, cổ quái nàng hơn hắn một chút, nhưng mà nói về thuốc độc, Vân Nhạc Hằng nhất định là đứng đầu, mà lúc nói đến người sư huynh này, sư phụ luôn vô cùng đau đớn, hiển nhiên đối với tên đồ đệ này của mình, đối với việc học tập y thuật thì rất có tương lai, nhưng lại có hứng thú nghiên cứu độc thuật, người vô cùng đau lòng.
Bây giờ ánh mắt của Vân Nhạc Hằng nhìn chằm chằm Bạch Cầu, Thư Nhã Phù coi như có chút hiểu tại sao sư phụ đau lòng như vậy, một lòng chỉ muốn đem độc thuật nghiên cứu đến đỉnh cao, không hiểu được y thuật là không thể nào hoàn thành, nhưng cứ như vậy, sẽ có nhiều hạn chế, y thuật nhất định không thể trở thành người đứng đầu được.
Dĩ nhiên, nói đến y thuật, mặc dù Nhã Phù tự hỏi mình cũng may mắn, nhưng thật ra thì nàng thích nghiên cứu những thứ thuốc, vật ly kỳ cổ quái hơn, vì thế sư phụ Thần y lại một lần nữa thu nhận thêm một đệ tử, cả hai đều là Nghiệt Đồ!
"Ta có nói ta đến đây vì muốn giải độc cho Nam Liên Nhi sao?" Sắc mặt Vân Nhạc Hằng lạnh nhạt, ánh mắt vẫn không rời Bạch Cầu mở miệng.
Mặc dù hắn chưa nói, nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều, mà Nhã Phù đối với thái độ xem chuyện như không hề liên quan đến mình của hắn cũng chỉ có thể im lặng, hắn thẳng thắn trực tiếp nói, hắn phải lấy con chồn tuyết này nghiên cứu độc một chút đấy!
Nam Cảnh đáng thương, Nam Liên Nhi đáng thương!
Thư Nhã Phù lúc này đột nhiên cảm thấy thật may mắn vì Nam Cảnh và Nam Liên Nhi không có ở nơi này, nếu không, nghe Vân Nhạc Hằng, Vân Đại Thánh y nói lời này chắc là giận đến hộc máu.
"Ha ha, nếu như mà ta đem lời vừa rồi của ngươi nói lại với Nam Đại công tử, không biết hắn sẽ còn tôn kính thánh y như ngươi nữa không ? !"
"Ha ha, nếu như mà ta đem lời vừa rồi của ngươi nói lại với Nam Đại công tử, không biết hắn sẽ còn tôn kính thánh y như ngươi nữa không ? !"
"Hắn không dám!"
Vẫn chưa có cho nàng một cái liếc mắt, lúc này Vân Nhạc Hằng từ từ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Thư Nhã Phù, dáng vẻ tò mò vô cùng hứng thú giống như đang nhìn con chồn tuyết, lập tức tâm tình tốt hơn một chút, cũng hăng hái trả lời câu hỏi của Nhã Phù.
Ánh mắt chuyển qua người Nam Cung Thần, nhìn lên nhìn xuống đánh giá chỉ trong chốc lát, bên khóe miệng Vân Nhạc Hằng lộ ra nét cười lạnh, nhưng sau đó lại khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt, trên khuôn mặt tuấn tú hình như luôn mang theo cảm giác lạnh lẽo, chỉ có nhìn độc, bao gồm Bạch Cầu, loại sinh vật mang độc này, mới có chút nét mặt một người bình thường nên có.
" Tề vương gia Đông Ly quốc lại có thể biết xuất hiện tại Nam Phong quốc, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn biết tin tức này!"
Trong bụng chợt giật mình, Vân Nhạc Hằng đột nhiên nói ra thân phận của Nam Cung Thần, khiến Thư Nhã Phù nhảy xuống, tay ôm Vũ Trạch dùng lực một chút, trừng lớn cặp mắt, khiếp sợ nhìn Vân Nhạc Hằng.
Hắn làm sao biết được thân phận Nam Cung Thần, mặc dù thân phận Nam Cung Thần tôn quý, nhưng đó cũng là Tề vương gia Đông Ly quốc, huống chi hiện tại hắn không phải quang minh chánh đại đi sứ đến Nam Phong quốc, nếu như hắn xảy ra chuyện gì ở chỗ này, cái đầu trên cổ cũng khó mà giữ.
"Vân công tử thật nhạy bén, Bổn vương chỉ đuổi theo tìm vương phi trốn nhà mà thôi! Chỉ là lần này đi có chút xa."
Nam Cung Thần mỉm cười, đang nói chuyện, mặt mày nhu tình lướt mắt nhìn Nhã Phù, không chút cáu giận cùng kinh ngạc vì bị người khác vạch trần, giống như bị Vân Nhạc Hằng đoán được hắn đã sớm nắm trong bàn tay.
Thư Nhã Phù quay đầu, hoàn toàn làm ngơ với ánh mắt tràn ngập nhu tình của người nào đó, tán tỉnh ở trước mặt người khác, hơn nữa con trai mình vẫn còn ở nơi này, mặc dù da mặt nàng đã rất dầy rồi, nhưng mà với loại chuyện như vậy, còn là so ra kém Nam Cung Thần yêu nghiệt kia, người này hoàn toàn không chút kiêng kỵ.
"Tề vương phi? Ngược lại ngoài dự đoán!" Ánh mắt Vân Nhạc Hằng chuyển tới trên người Nhã Phù, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một lần, đáy mắt không chút che giấu hàm ý khi dễ cùng khinh thường, đồng thời ánh mắt lại lướt qua Thư Vũ Trạch ở trong ngực Nhã Phù.
Mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: "Con trai sinh ra, không giống mẹ!"
"Phốc —— Ặc, ha ha ha!"
Thư Vũ Trạch vốn đang ngoan ngoãn ở trong lồng ngực của mẹ, ăn Quế Hoa Cao, uống ly trà của Nhã Phù, nhưng vừa rồi lại không nhịn được, mới vừa uống vào trong miệng một hớp, thiếu chút nữa phun toàn bộ ra ngoài.
Chỉ là sau đó nhận thấy được mình cười như vậy thật vô lễ, Thư Vũ Trạch thu lại nụ cười trộm nhìn mẹ mình một cái, ánh mắt lại chuyển đến Tề vương gia vừa cười dịu dàng vừa ung dung .
Chỉ thấy Tề vương gia cười như không cười nhìn nàng, vê vê mái tóc dài của nàng trấn an: "Sau này nên sinh thêm mấy đứa giống nàng!"
. . . . . .
Yêu nghiệt đã tu luyện thành tinh rồi, như vậy cũng có thể đùa giỡn nàng, Thư Nhã Phù mặc cảm, chỉ có thể tiếp tục liếc mắt làm bộ như không có nghe thấy.
Thật ra thì so với Nam Cung Thần, làm cho Thư Nhã Phù cảm giác không thể tin được chính là Vân Nhạc Hằng, cái nam nhân băng sơn mặt lạnh này cư nhiên cũng sẽ nói lời như vậy, thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi!
Không có ý định tiếp tục đùa giỡn, nàng bình tĩnh nhìn Vân Nhạc Hằng, mở miệng nói: "Vân đại Độc Y, không biết ngươi có nghe nói sư phụ Thần y của ngươi, còn thu thêm một người đồ đệ khác hay không?"
"Làm sao ngươi biết sư phụ ta là Thần y?" Lúc này, hắn mới thật sự chăm chú nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng.
Chân mày hơi nhíu lại, mặc dù sư phụ gởi từng thư nói qua chuyện như thế, nói là lại thu thêm một Nghiệt Đồ, còn là một nữ nhân đấy!
Mà quan trọng hơn là, chuyện hắn là đồ đệ của Thần y, hắn chưa từng nói với bất kỳ ai, mặc dù ở trên giang hồ có một chút danh tiếng, nhưng người khác chưa bao giờ biết hắn là đệ tử Thần Y, người đã ẩn cư chốn rừng núi.
Nhưng là bây giờ, người con gái trước mắt này nói như vậy, lại khẳng định sự thật này, nàng không phải tùy tiện nói bậy, mà là thật sự biết chuyện đó.
"Làm sao ngươi biết sư phụ ta là Thần y?"
Đáy mắt mang theo ý lạnh khóa trên người của nàng, trừ hắn ở ngoài, người biết chuyện này chỉ sợ cũng chỉ có sư phụ của hắn mà thôi, nhưng Tề vương phi sống an nhàn sung sướng làm sao có thể biết được những chuyện này?
"Aha, đương nhiên là có người nói cho ta biết, ngươi nếu không có nói cho người khác biết, vậy dĩ nhiên là sư phụ ngươi nói rồi!" Thư Nhã Phù một chút cũng không để ý đên câu hỏi của hắn, bắt chước bộ dạng vô cùng đau đớn, tiếp tục nói, "Nha đầu chết tiệt kia, sao ngươi cái gì không học, lại giống sư huynh chó má của ngươi, thích Bàng Môn Tả Đạo, không học y thuật của vi sư thật tốt, cái gì, ngươi không phải biết sư huynh ngươi là ai? Để lão già ta suy nghĩ một chút, hình như mọi người gọi hắn diệu thủ thánh y chó má gì đó, cái gì không học lại đi học chút da mao, cả ngày chỉ biết những thứ vật độc kia, Tiểu Hỗn Đản!"
Bắt chước xong, Thư Nhã Phù lại rất nghiêm túc gật đầu một cái, nhìn về phía Vân sư huynh Vân Nhạc Hằng đã ngây người, nói: " Khi đó lão già nói như vậy đấy!"
Nếu như lúc này Vân Nhạc Hằng còn không biết chuyện gì xảy ra, nhất định là thông minh hắn có vấn đề, hơn nữa có thể đem nhất cử nhất động lão đầu tử, vẻ mặ, thói quen cử động cũng bắt chước giống như đúc người, cũng chỉ có người cùng hắn vô cùng thân cận mới có thể làm được, hơn nữa lời như vậy, quả thật giống như là lời lão già nói.
Như vậy. . . . . . Người con gái trước mắt này, Tề vương phi Đông Ly quốc chính là sư muội của hắn? !
Đột nhiên có biến hóa, khiến Vân Nhạc Hằng có chút sững sờ, mặc dù sớm biết được mình có một tiểu sư muội, nhưng biết là một chuyện, hôm nay là lần đầu tiên bọn hắn gặp mặt nhau. . . . . . Ngạch, không tính, ngày hôm qua ở trong quán rượu mới là lần đầu tiên gặp mặt.
Nhưng An Thất Thất là sư muội của mình. . . . . . Thật sự khiến Vân Nhạc Hằng có chút khó hiểu, vương phi trong vương phủ thành sư muội của mình, sư phụ luôn luôn thích cư ngụ ở rừng sâu núi thẳm, lúc nào thì chạy đi Đông Ly quốc, còn thu một đồ đệ địa vị tôn quý như vậy?
"Sư huynh a! Lần đầu tiên gặp mặt, ngươi có phải nên cho một chút lễ ra mắt hay không!"
Vân Nhạc Hằng còn chưa có lấy lại tinh thần, mà nữ nhân nào đó đã cười híp mắt xề lại gần, đưa tay bày tỏ muốn lễ gặp mặt rồi!
Đuôi lông mày Nam Cung Thần cợt nhã, khóe mắt giơ lên nhìn lướt qua mặt đầy mong đợi của Thư Nhã Phù, mặc dù đã sớm có điều tra cùng hoài nghi, nhưng chuyện nàng là đồ đệ Thần y, hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn nghe chính miệng nàng nói đến chuyện này, hơn nữa không nghĩ tới Vân Nhạc Hằng lại là sư huynh của nàng, sư huynh sư muội, Hừ!
"Sư thúc đại nhân, có phải cũng nên có một phần lễ ra mắt cho ta hay không ?!"
Thư Vũ Trạch đã nhảy xuống từ trên người Thư Nhã Phù, tay nhỏ bé duỗi dài, mặt thành khẩn đơn thuần ngửa đầu nhìn vị sư thúc này.
"Ngươi thật sự là sư muội của ta? Khi nào thì Sư phụ chạy tới Đông Ly quốc thu phục ngươi làm đồ đệ?"
Vân Nhạc Hằng vẫn có mấy phần không tin, không phải không tin lời Nhã Phù nói, thật sự là đối với sư phụ mình hắn quá quen thuộc, từ nhỏ đi theo sư phụ, hắn vô cùng rõ ràng tính tình sư phụ mình, không thích nhất chính là những con em hoàng tộc nhà cao cửa rộng kia, tại sao đột nhiên chạy đi thu một vương phi làm đồ đệ, sự thật này thật sự làm cho hắn phải hao tâm tổn khí để lý giải.
"Đúng vậy, Đúng vậy, ban đầu tên kia chết sống muốn thu ta làm đồ đệ, chỉ là sau đó không bao lâu liền hối hận! Nói là lại thêm một người Nghiệt Đồ, lại nói, lúc ban đâu ta không phải là Tề vương phi như huynh nói, sư phụ cũng không biết thân phận của ta! Ah, cũng đã lâu rồi không có gặp lão nhân gia!"
Nàng cũng không có nói láo, ban đầu sư phụ nhìn trúng nàng, muốn thu nàng làm đồ đệ, chứng kiến nàng học tập y thuật, đối với biểu diễn những thứ ly kỳ cổ quái kia rất hứng thú, liền các loại cảm thán lại cảm thán.
Vân Nhạc Hằng nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, còn có hai cái tay lớn nhỏ đưa đến trước mặt mình, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể khẳng định.
Anh mắt sẽ không nói dối, hắn không có nhìn ra người con gái trước mắt này có bất kỳ thần sắc hắn chờ đợi, cộng thêm lời nới lúc trước của nàng cũng làm cho hắn tin rồi.
Chỉ là để phải đưa lễ ra mắt, hắn biết nên đưa những thứ gì cho tốt?
Hắn nhiều nhất là cái gì? Thuốc độc!
Hắn quý nhất gì đó là cái gì? Thuốc độc!
Đồ đáng giá nhất hắn cólà cái gì? Như cũ là Thuốc độc!
Hắn có thể cho ra là cái gì? Giống như chỉ có Thuốc độc rồi !
Từ trong lòng ngực móc ra mấy bình, trên mặt Vân Nhạc Hằng lạnh lùng có vài phần không nỡ, còn có một phần không xác định, quà ra mắt đưa thuốc độc có phải không tốt lắm hay không? Hơn nữa. . . . . . Quay đầu nhìn khuôn mặt Thư Vũ Trạch hồn nhiên vô tội!
Nội tâm hắn lại rối rắm đau lòng!
"Ai nha, những thứ này là cái gì chứ ? Ta xem một chút!"
Không đợi Vân Nhạc Hằng mở miệng nói gì, Thư Nhã Phù đã tự mình động thủ lấy mấy bình sứ của hắn để lên bàn, cẩn thận phân biệt, đáy mắt thêm mấy phần bội phục cùng kinh ngạc, nàng là không nghĩ tới sư huynh lại mang theo nhiều loại thuốc độc tùy thân như vậy.
"Hóa cốt phấn! Xích Huyết đan! Ai nha, còn có loại đồ chơi này, còn có cái này không tồi, cái này chậc chậc rất độc cay. . . . . . Sư huynh, lòng tốt của ngươi đồ không ít a! Hơn nữa phấn hóa cốt này, ra ngoài du ngoạn, là độc dược giết người cần chuẩn bị!"
Thư Nhã Phù nhìn một chút liền phân biệt được mấy loại độc, một điểm nghi ngờ cuối cùng của Vân Nhạc Hằng cũng đã tiêu trừ, có thể đơn giản đoán được mấy loại thuốc độc hắn lấy ra như vậy, không phải người bình thường có thể làm được, cho dù có thể làm được cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
"Đồ ta sẽ thu giúp ngươi, ngươi mang nhiều thuốc độc như vậy không được! Dễ bị người phát hiện!" Thư Nhã Phù vẫn không có động thủ, vẫn khí định thần nhàn, Tề vương gia ung dung mỉm cười vung tay lên, trực tiếp đem tất cả bình dược thu về trên tay mình, nói như thể là chuyện phải làm!
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
171 chương